Nghe hết màn độc thoại của Chương Thừa Tuyên, trong lòng Thích Tự cũng dấy lên một tia hi vọng, hắn hỏi ngược lại: "Thay vì kéo tôi xuống, tại sao cậu không nghĩ đến chuyện trừng phạt những kẻ đã buộc mình rơi vào tình cảnh u ám hiện tại?"
Chương Thừa Tuyên cúi thấp đầu nói: "Người kéo tôi vào bóng tối u ám, chính là bản thân chứ ai."
Nghe những lời tự hận của đối phương, Thích Tự cũng phải giật mình sửng sốt.
Người này đã từng mong có được thừa nhận từ hắn, mong được trở thành đối thủ của hắn là thế, vậy mà giờ đây đều từ bỏ cả.
Có lẽ vì hơn ai hết, Chương Thừa Tuyên biết rõ sau khi làm ra loại chuyện này, Thích Tự chắc chắn sẽ không tha thứ hay tin tưởng hắn nữa.
Không có được, cũng không với được, thì quay ra kéo cả hắn xuống bùn...
Thích Tự nhanh chóng tỉnh táo lại, đổi giọng nói: "Chương Thừa Tuyên, hình như tôi từng kể tôi còn một người em trai sinh đôi rồi đúng không... Cậu nói cậu ghen tị với tôi, nhưng tôi lại rất ghen tị với em trai mình... Không như tôi, nó là một sinh viên bình thường, phiền não lớn nhất mỗi ngày có khi chỉ là bữa tiếp theo nên ăn gì... Hồi bé hai đứa đi bơi cùng nhau, thầy dạy sơ ý để nó suýt nữa đuối nước, lúc ấy tôi lại mải chơi nên không để mắt đến em, về sau mẹ biết chuyện, chẳng những truy cứu thầy dạy mà còn trách tôi rất nhiều, nói tôi làm anh thì lúc nào cũng phải bảo vệ em cho tốt."
"Lúc bị mẹ mắng tôi đã thấy rất tủi thân, rõ ràng mình cũng là trẻ con, cũng cần có người để mắt trông coi, thế nhưng chỉ vì ra đời trước em trai mấy phút mà đành phải làm người lớn... Cảm giác trách nhiệm ấy đã theo tôi từ khi bắt đầu có nhận thức đến giờ, em trai có thể vô ưu vô lo, tự do theo đuổi cuộc sống mà mình muốn, trong khi tôi thì không."
Thích Tự không dám thay đổi thái độ quá nhanh, ngừng một chút nhìn nhìn đối phương, thấy không có phản ứng gì mới uyển chuyển nói tiếp: "Ba mẹ li hôn năm chúng tôi 10 tuổi, kể từ đó tôi ở với ba, xác định là người kế nghiệp của ông ấy, ngày nào cũng nghe người ta nói mình là con trai Thích Nguyên Thành, nhất định phải học tập cho tốt để sau còn san sẻ gánh nặng giúp ba... Nộp đơn vào Stafford, theo học kinh tế, tham gia quản lí, tất cả đều là trách nhiệm tôi phải gánh vác mà thôi."
"Từ lúc ba cho tham gia vào việc của công ti hồi hè năm ngoái, tôi cũng bắt đầu đối mặt với thương trường gian trá, với đủ loại người hai mặt mỗi ngày. Tôi phải đóng vai một người trưởng thành điềm tĩnh, lúc nào cũng phải dò xét xem liệu người ta có đang lợi dụng tính kế mình, tôi không được phép nói sai một câu làm sai một việc, bởi vì bất kì sai lầm nhỏ nào cũng có thể dẫn đến tình huống như hiện tại..."
Chương Thừa Tuyên cười khổ, hỏi: "Vậy nên cậu đang hối hận vì đã tin tưởng tôi phải không?"
Đối phương rốt cục đáp lại, nói rõ nãy giờ vẫn luôn chăm chú lắng nghe, cũng có vẻ nhập tâm vào chuyện xưa của hắn. Bấy giờ Thích Tự mới thấy lòng nhẹ đi phần nào, nhưng không trả lời đối phương mà thở dài một tiếng rồi nói tiếp: "Thật ra chuyện này không phải lần đầu tiên, lần đầu tiên xảy ra vào năm tôi 8 tuổi, bọn bắt cóc cũng đưa tôi đến một nơi tương tự, còn mang theo cả dao, nhìn tôi như ác quỷ địa ngục. Tôi không dám khóc, không dám nháo, đến hít thở cũng phải dè chừng, chỉ sợ làm bọn chúng không vui hay manh động lên thì khỏi về gặp ba mẹ..."
"Cậu nói cuộc sống của tôi như trên mây, nhưng bản thân tôi lại không thấy vậy, ngược lại mỗi ngày đều quá mệt mỏi... Ha, thay vì làm người thừa kế tập đoàn, tôi còn thích được tự do hơn nhiều, học những gì mình muốn học, chơi với ai mình muốn chơi, yêu người nào mình muốn yêu... Tôi thích âm nhạc, thích địa lí, thích trời sao lãng mạn, nhưng lại chẳng bao giờ có thời gian dành cho chúng. Còn nhớ hồi năm 2 cậu rủ tôi đi công viên Ngân Sơn cùng mọi người không, điệu bộ chu đáo nhiệt tình của cậu khi ấy đã khiến tôi đặc biệt ấn tượng, cũng rất muốn kết bạn với cậu, nhưng Thầy tôi lại bảo, với thân phận của tôi thì kết bạn cũng chỉ là một hình thức trao đổi lợi ích."
Chương Thừa Tuyên: "Thầy cậu?"
Thích Tự: "Ừ, gia sư riêng, cũng chính là "binh đoàn trí tuệ" mà cậu từng đoán đấy. Thực chất thì bên cạnh tôi chẳng có binh đoàn nào cả, đó giờ chỉ có một người thôi. Người ấy dạy tôi rất nhiều tri thức đạo lí và nguyên tắc sinh tồn trên thương trường, còn dạy tôi làm sao giữ vững nguyên tắc và sơ tâm của mình ngay cả trong môi trường phức tạp... Ngay từ đầu Thầy tôi đã không ủng hộ việc kết thân với cậu, nói hoàn cảnh trưởng thành của cậu quá rắc rối, e rằng tôi không thể nào là đối thủ."
Chương Thừa Tuyên hỏi: "Đã thế thì sao năm ngoái cậu còn giúp tôi?"
Thích Tự: "Bởi vì cái lúc đến xin giúp đỡ, tôi có thể nghe ra nỗi lo cho mẹ và khao khát thoát khỏi hoàn cảnh ở cậu. Môi trường xung quanh làm nên con người, cũng có thể thay đổi con người, tôi đoán được khả năng cao là cậu có chút tính toán với mình, nhưng chắc chắn cậu không phải người xấu quá đáng... Nói về quyết định giúp cậu, thay vì được mất thì tôi quan tâm đến chuyện giữ vững nguyên tắc làm người của mình hơn, tôi tình nguyện tin tưởng vào bản chất thiện lương của con người, tin rằng tình nghĩa bạn học vẫn vượt lên lợi lộc."
Hô hấp của Chương Thừa Tuyên dần trở nên nặng nề.
Thích Tự nhìn ra biến chuyển trong tâm trạng của hắn, lại nói tiếp: "Cậu hỏi tôi có hối hận khi tin tưởng cậu không ấy à, nói không hối hận thì chắc chắn là giả, gần đây sức khỏe của mẹ tôi không được tốt, tôi lại là đứa duy nhất trong nhà hỗ trợ được cho công việc của ba, nếu tôi có làm sao thì không thể tưởng tượng họ sẽ lo lắng đến nhường nào... Nhưng so ra, tôi hối hận vì sự bất cẩn của bản thân hơn nhiều, trước khi bước vào lối thang bộ cũng đã nghĩ đến chuyện gọi vệ sĩ, nhưng thấy người kia là cậu nên tôi lại gỡ bỏ cảnh giác..."
Bên tường truyền đến mấy tiếng sụt sùi, là Chương Thừa Tuyên đang khóc.
Thích Tự nhìn qua đối phương: "Chương Thừa Tuyên, dù cậu đã nói dối hết lần này đến lần khác, có từng lợi dụng tôi đi chăng nữa, thì có vẻ từ tận đáy lòng tôi vẫn muốn chọn tin tưởng cậu..."
Chương Thừa Tuyên nghẹn ngào nói: "Cậu đừng nói nữa..."
Thích Tự rất biết phối hợp mà ngưng luôn, không gian trống trải trong nhà máy chỉ còn lại tiếng khóc nức nở đền kiềm chế của Chương Thừa Tuyên.
Thích Tự chờ một lát, thấy Chương Thừa Tuyên dần bình tĩnh lại mới tiếp tục: "Tôi không biết vì sao cậu lại tham gia vào chuyện này, nhưng tôi nghĩ, chắc chắn cậu phải có nỗi khổ tâm của mình..."
"Tình hình Lập Tảo tệ lắm rồi..." Chương Thừa Tuyên xúc động một hồi rồi cũng từ từ bình tĩnh lại, lầm bầm nói hết ra với Thích Tự, "Bác hai của tôi là dân cờ bạc, nghiện một mình chưa đủ lại còn kéo thêm bác cả nghiện chung, hai người qua Macao chơi hồi nợ đến cả trăm triệu, hiện nay tài chính của toàn bộ các công ti con dưới trướng đều rối tinh rối mù, ngoài Phi Á do ba tôi cai quản ra thì nơi nào cũng thua lỗ hết... Nói thẳng ra, cả nhà họ Chương có mình mình ba tôi chịu lo làm lụng, nhưng ông ấy lại chỉ là giám đốc của Phi Á, chừng nào Phi Á còn của Lập Tảo, còn có cổ phần của Lập Tảo, thì bất kì ai cũng có thể chen chân vào..."
Thích Tự thử dò xét: "Có phải bọn họ đều đối xử tệ với cậu không? Tôi nhớ trước đây cậu có kể là nhà họ Chương không coi mình ra gì."
Chương Thừa Tuyên: "Thật ra ba tôi đối xử với tôi không tồi, cũng bồi dưỡng tương đối có tâm, chẳng qua xét cho cùng thì tôi vẫn là cốt nhục của Chương Hữu Phát... Phải, anh em bọn họ cũng đấu đá nhau đủ kiểu, tôi ở phe ba mà ông ấy vẫn lo mình nuôi ong tay áo, còn dùng đủ loại cách để thử nghiệm tôi. Chính ông ấy là người bảo tôi gửi những chứng cứ tố cáo Chương Thừa Hoan cho cậu, tranh thủ làm suy yếu thế lực của bác hai ở Phi Á luôn..."
Thích Tự: "Thì ra là vậy..."
Chẳng trách là con riêng nhưng Chương Thừa Tuyên vẫn có được những thứ kia, giờ nghe thì thác mắc trước đây của Thích Tự cũng đã được giải đáp.
Chương Thừa Tuyên: "Năm nay, vất vả mãi ba tôi mới xúc tiến được vụ hợp tác giữa Phi Á và Hồng Trang thì bắt đầu bị bác hai hết tiền chơi bời dòm ngó, suốt ngày đến đòi tiền, lại còn muốn tranh quyền chỉ đạo. Lâm Hoán hợp tác không bao lâu đã nhận ra bản chất mục nát đằng sau vẻ ngoài hào nhoáng của Lập Tảo, tuyên bố thương hội Tân Điểu lần này là cơ hội cuối cùng, bên tôi mà còn không giải quyết được rối ren nội bộ thì sẽ rút vốn ngay lập tức. Anh ta đi thì Lập Tảo coi như hết đường chèo chống Phi Á-Hồng Trang, đã vậy nhà tôi lại vừa biết thêm vụ Thiên Bảo muốn rót vốn cho Tư Nguyên, thua lần này nữa là Phi Á chính thức thảm bại..."
Thích Tự lại thăm dò hỏi: "Cho nên nhà cậu mới tính đến kế này?"
Chương Thừa Tuyên: "Ừ, bác hai tôi vốn đã ghi hận từ lúc phía cậu làm Chương Thừa Hoan bị bắt, biết lần này chúng ta lại đối đầu thì trực tiếp đề ra chủ ý bắt cóc cậu, để vừa khiến MeiWei-Liên Tú từ bỏ việc hợp tác với Tân Điểu, đồng thời xoa dịu tình hình với Lâm Hoán, một tên trúng hai đích. Ba tôi không phản đối, chỉ cần có lợi cho công ti thì anh em bọn họ lại đồng lòng nhất trí như thường. Chẳng qua trong vụ này, nhà họ Chương rất dễ rơi vào diện tình nghi, cho nên bọn họ bảo tôi phải bị bắt cùng, giả vờ Phi Á cũng là người bị hại thì mới giảm được hiềm nghi."
Thích Tự: "Ông ta định làm thế nào để buộc bên tôi từ bỏ việc hợp tác?"
Chương Thừa Tuyên: "Thật ra, vụ bắt cóc hồi cậu 8 tuổi và một lần bất thành hồi năm ngoái cũng đều do bác hai tôi đứng sau, tôi còn thấy ông ấy tự khoe mình có qua lại với đủ loại lưu manh xã hội, rất có kinh nghiệm với việc này... Ông ấy nói ba cậu mà sáng suốt thì sẽ biết phải làm gì. Đến lúc đó các cậu tự khắc phải từ bỏ, cảnh sát không tra ra chứng cứ, sau khi chúng ta "được cứu" thì Phi Á cũng đã bình phục."
Biết cả ba lần đều là do một tay nhà họ Chương bày trò, Thích Tự chỉ đành cắn môi nén lửa giận trong lòng, hỏi Chương Thừa Tuyên: "Cậu là người phối hợp thì chắc vừa rồi bọn bắt cóc cũng không đánh thật đâu phải không?"
Chương Thừa Tuyên im lặng vài giây mới đáp: "Mấy kẻ bắt cóc đều nhận chỉ thị từ người trung gian, để cảnh sát không nhìn ra vấn đề thì nhiệm vụ của bọn chúng là bắt cóc cả hai chúng ta."
Thích Tự sững sờ: "Cho nên bọn chúng đánh cậu thật?"
Chương Thừa Tuyên nhẹ giọng ừ một tiếng.
Thích Tự nghe vậy thì kinh ngạc đến không nói nên lời, chỉ vì muốn bắt cóc hắn mà anh em nhà họ Chương sẵn sàng đem cả con cháu ruột thịt vào khổ nhục kế, đúng là mất nhân tính...
Một lát sau, Chương Thừa Tuyên lại nói: "Nhưng cậu yên tâm, khả năng là bọn bắt cóc sẽ không lấy mạng chúng ta đâu, động đến tính mạng thì tính chất vụ việc lại khác rồi... Chắc hẳn người trung gian chỉ bảo bọn họ câu giờ, khi nào bác hai tôi đạt được mục đích thì sẽ tự khắc thả chúng ta ra thôi."
Khả năng... Chắc hẳn...
Thích Tự nhận ra chính Chương Thừa Tuyên cũng không quá chắc chắn với những lời này.
Hắn không khỏi căng thẳng: "Sao cậu biết những kẻ kia sẽ tuân thủ quy củ? Bọn chúng đánh cậu dã man như vậy, chưa kể còn mang vũ khí, nhỡ ra thì sao?"
Chương Thừa Tuyên chỉ im lặng.
Thích Tự nói tiếp: "Đã thế cậu còn kể hết những chuyện này với tôi, chẳng khác nào..."
Thích Tự định nói chẳng khác nào Chương Thừa Tuyên đã tố giác mọi tội ác của nhà họ Chương, nhưng nghĩ lại mới thấy nãy giờ chẳng có ghi âm ghi hình, tất cả đều chỉ là nói suông, không thể dùng làm chứng cứ, ai biết đối phương có nói khác đi khi gặp cảnh sát hay không, lời khai bất đồng thì vụ án cũng tắc, chẳng thể chứng mình được gì.
Thích Tự đành vòng vo nói: "Đây dù sao cũng là tội hình sự, nhỡ bị tra ra chứng cứ gì thì coi như cậu thành đồng phạm, chỉ còn nửa năm nữa tốt nghiệp rồi, chờ bằng của Stafford xong đi chỗ khác làm không được à? Cậu chấp nhận đánh đổi cả tiền đồ của mình chỉ vì những việc này?"
"Tiền đồ ư? Ha..." Chương Thừa Tuyên khẽ cười, nhẹ giọng nói, "Tôi chỉ là một đứa con riêng mà Chương Hữu Phát từ chối thừa nhận, đã được ba tôi đưa về rồi còn dám yêu cầu gì nữa đây? Vừa rồi cậu bảo ba mình chỉ có môt đứa giúp được việc cho ông phải không, thật ra ba tôi cũng thế, ông ấy vô sinh, không có con nối dõi, tính tình lại còn thất thường cứng nhắc, lúc vui thì ôm ấp gọi con, cho tôi tiền tiêu vặt, chân thành không khác gì ba ruột... đến khi mất hứng thì hết đánh lại vụt, cảm thấy tôi không phải cốt nhục thật sự, sớm muộn gì cũng có ngày rời đi... Tôi hận những mặt xấu của ba, nhưng cũng cảm kích mọi điều tốt đẹp mà ông ấy đã làm cho mình... Sau khi bác hai đề ra chủ ý bắt cóc, ba mới kêu tôi đi phối hợp, tôi vừa phản bác nói cậu lúc nào cũng có vệ sĩ kè kè, lại chưa chắc sẽ tin tôi thì lập tức ăn tát, bị mắng là phế vật, chưa thử sao đã biết... Tôi sợ nhất là bị ông ấy mắng phế vật... Thích Tự, từ nhỏ cậu đã có ba, hẳn sẽ không hiểu được cảm giác của tôi đâu... Nếu ông ấy chán ghét bỏ mặc tôi, tôi cũng coi như không còn ba nữa..."
Thích Tự nghe những lời này của Chương Thừa Tuyên mà sửng sốt không thôi, cảm thấy đối phương vừa đáng hận cũng lại đáng thương.
Hắn nhìn nhìn một lát, thử tìm cớ cho Chương Thừa Tuyên: "Nói vậy cậu cũng là bị ép, bất kể ba cậu có đối xử với cậu thế nào đi chăng nữa, ít nhất cậu vẫn phải tính cho mình một đường lui. Cậu nói ba mình với bác hai đối địch phải không? Vậy thử nghĩ đi, sao cậu không đổ hết mọi chuyện cho bác hai, kể cả trong trường hợp có manh mối thì cứ nói là mình bị ép, cảnh sát sẽ không định tội cậu được, ngược lại một khi bác hai vào tù, ba cậu cũng sẽ tin tưởng vào sự trung thành của cậu hơn..."
Bên cạnh truyền đến tiếng Chương Thừa Tuyên điều chỉnh tư thế, hồi lâu sau đó đối phương chỉ im lặng, giống như thật sự cân nhắc về lời gợi ý của Thích Tự.
Đúng lúc này, ngoài xưởng vang lên một loạt động tĩnh lạ thường.
****
<Epilogue>
Một—
Thích Tự: "Em ấy không giống tôi, chỉ là một sinh viên bình thường thôi."
Thích Phong: "Thường thôi? Em là hotboy đại học F đấy anh!"
Thích Tự: "Ngày bé nó suýt nữa thì đuối nước, mẹ lại quay ra phê bình tôi."
Thích Phong: "What? Có chuyện này hả?"
Thích Tự: "Em im đi! Đã không làm gì rồi thì để yên cho anh biên kịch tí chuyện xưa không được à?"
Thích Phong: "Anh, anh cứ biên đi!...Biên thế nào cũng được!"
(Thực tế thì không có chuyện đuối nước, nhưng từng có tình huống tương tự, cho nên cảm xúc đều là thật. Trước giờ ấm ức đến đâu ? cũng chưa từng phàn nàn với người nhà)
-
vtrans by xiandzg
T/N: Biết em kể chuyện xưa chủ yếu là để đánh bài tình cảm tẩy não CTT, nhưng nghe vẫn thấy thương, rõ ràng ra đời trước có 10 phút mà nghiễm nhiên bị đặt hết kì vọng với áp lực lên người, bị ép lớn lại không giãi bày được với cả gia đình (*"-")