PHÚC HẮC QUYẾT ĐẤU

"Trải nghiệm cuộc sống văn phòng một chút mà anh." Thích Tự giải thích, hỏi, "Mà sao anh biết em không thích ăn hạt dẻ?"

Hứa Kính cười cười: "Chả có lần dẫn cậu đi xem "Othello" ở nhà hát Metropolitan, lúc ra thấy bên đường có người Hoa bán hạt dẻ rang đường nên anh mua cho một túi bé bé, mà ăn được một miếng xong cậu chê vị kì kì nên thảy hết cho anh giải quyết đống còn lại là gì."

Thích Tự lục lọi trí nhớ một hồi, cũng mang máng là có sự việc này, chả qua đã rất nhiều năm rồi, không ngờ Hứa Kính vẫn nhớ rõ như vậy.

Trong lòng bỗng cảm thấy ấm áp, nghĩ đến vẻ mặt mất mát lúc Hứa Kính rời khỏi quán bar hôm ấy, hắn lại không đành lòng, hỏi: "Anh xong việc ở Yến Thành rồi à?"

"Ừ, vừa về đến sân bay, mở điện thoại lên thì thấy cậu đăng tấm hình kia." Hứa Kính cười nói, "Thì ra cậu cũng biết đến sự tồn tại của Moments cơ đấy."

"Phải hòa nhập với cộng đồng thôi anh." Thích Tự cong cong khóe miệng, hỏi, "Tối nay đi ăn với em không?"

"Ồ?" Hứa Kính thả một câu nhẹ tênh, "Tôi nay không có hẹn với bạn mạng à?"

Thích Tự bất ngờ bị dội cho nghẹn họng.

Cũng may Hứa Kính không để hắn xấu hổ quá lâu mà nói luôn: "Chiều cậu cứ tan đi rồi anh qua MeiWei đón, còn hộp cơm hạt dẻ kia, không ăn được thì đừng ăn, bảo Trình Lệ Quân đi mua cho món khác ấy."

Đúng lúc vừa cúp điện thoại thì Trình Lệ Quân cũng ôm theo một chồng giấy tờ dày cộp đi vào: "Thích tổng, đây là tài liệu mà ngài yêu cầu, phòng văn thư có sao lưu hồ sơ, tôi sợ ngài muốn xem gấp nên mang tạm bản dự phòng này lên trước."

Thích Tự thấy cô nhanh nhẹn như vậy thì rất mừng: "Để đây đi."

Trình Lệ Quân thoáng nhìn qua hộp cơm trên bàn chưa vơi được bao nhiêu đã bị đóng lại, chủ động hỏi: "Cơm này không hợp khẩu vị của ngài sao?"

Thích Tự giật mình, cũng không vòng vo nữa mà thừa nhận: "Ngại quá, tôi không thích ăn hạt dẻ."

Trình Lệ Quân: "Không vấn đề, có gì lần sau ngài cứ nói thẳng, để tôi đi mua phần cơm khác cho ngài."

Thích Tự hơi rũ mắt: "Vất cả cho chị rồi."

Sau khi Trình Lệ Quân rời đi, Thích Tự không khỏi thất thần một lát.

Hắn nhận ra dường như mọi người xung quanh đều có thể đoán ra điều hắn muốn, thậm chí chỉ qua ánh mắt, sự đổi giọng lơ đãng trong lúc nói chuyện, hay là những biểu hiện không hề đáng kể khác, cũng biết được hắn muốn gì, và rồi thỏa mãn hắn.

Hứa Kính cũng thế, Trình Lệ Quân cũng vậy.

Hắn không biết là do mình thể hiện quá rõ, hay là do họ quá nhạy cảm.

Cũng không phải hắn bài xích gì chuyện này—ai mà chẳng muốn được người ta quan tâm hầu hạ để ý chu đào như vậy?—chỉ là Thích Tự đột nhiên nhận ra, con người ta rất dễ sẽ bị những hầu hạ này làm cho mụ mị.

Giống như vừa rồi khi Trình Lệ Quân chủ động đề nghị mua lại cơm cho hắn, trong thoáng chốc, Thích Tự đã cảm thấy người này thật ra cũng không đến nỗi nào, rất biết để ý, thậm chí còn kiểm điểm lại xem có phải bản thân đã quá khắt khe với cô rồi hay không.

—Chỉ với một hành động nhỏ như đi mua cơm mà Trình Lệ Quân đã khiến hắn buông lỏng cảnh giác, rồi đến khi những hành động nhỏ này ngày một nhiều thì sao? Dần dần len lỏi vào sinh hoạt của hắn thì sao? Có phải hắn sẽ bất giác coi đối phương trở thành một người thân thiết đáng để tin tưởng và mở lòng?

Giống như... cách Hứa Kính đã dần trở thành một người anh trai đối với hắn.

Lí do cũng chỉ là vì từ trong tiềm thức, hắn vẫn nghĩ ngoài ba mẹ anh em máu mủ ra thì đáng lí sẽ không có ai đối xử với mình tốt như vậy, cho dù hắn có là con trai tỉ phú đi chăng nữa.

Nói như vậy, thì chẳng lẽ là hắn cũng bị sự quan tâm của Hứa Kính làm cho mụ mị rồi? Lòng tin mà hắn dành cho đối phương có phải đã vượt quá phạm vi bình thường hay không?

...!

Chính Thích Tự cũng không khỏi ngạc nhiên với nghi hoặc của mình, lấy lại tỉnh táo xong thì bắt đầu quay ra đổ vạ cho Phó Diên Thăng—tất cả chỉ tại cái lí luận về kết giao bạn bè của người này mà hắn đột nhiên quay ra nghi ngờ về những mối quan hệ xung quanh trong vô thức, không khác gì hoang tưởng!

Thích Tự lắc lắc đầu, hòng lắc luôn cả mấy ý nghĩ này đi.

Lúc sau, Trình Lệ Quân quay lại với một hộp cơm mới, cũng không biết có phải đổi sang nhà hàng khác ngon hơn hay không mà cả hộp lẫn cơm trông đều xịn hơn nhiều.

Thích Tự ăn một chút thì bắt đầu giở chồng tài liệu kia ra xem.

Khoảng 3h chiều, Tần Hán Nghiêu đến tìm hắn, vừa vào cửa đã liếc thấy cả loạt tài liệu bày ra trên bàn làm việc, cười nói: "Hăng hái vậy?"

Thích Tự định đứng dậy thì Tần Hán Nghiêu đã nói: "Bình tĩnh, cứ ngồi đi, chú đến báo một tiếng thôi, lãnh đạo các phòng ban đã thông báo với toàn bộ nhân viên về việc cháu đến công ti làm việc rồi, có một vài quản lí cấp thấp chưa gặp cháu nên chú bảo tối nay mấy đứa đi ăn với nhau một bữa đi, đều là thanh niên 20 30 thôi. Cháu làm quen rồi sau này có việc tìm họ cũng tiện hơn."

Thích Tự ngạc nhiên, giữa trưa hắn lại vừa mới hẹn Hứa Kính xong, sao giám đốc Tần không báo sớm một tiếng đi?

Có điều dường như đối phương không phải đến để thương lượng, mà là để thông báo thì đúng hơn.

Thích Tự cân nhắc một chút, cũng nhanh chóng xác định là gặp mặt người trong công ti quan trọng hơn cái hẹn với Hứa Kính, cho nên bèn nhận lời đồng ý.

Đợi giám đốc Tần đi rồi, hắn mới cầm điện thoại lên nhắn cho Hứa Kính một tin: "Tối nay giám đốc Tần lại xếp cho em lịch đi liên hoan với một vài quản lí cấp thấp, chúng ta đổi qua ngày khác đi ăn được không?"

Hứa Kính không nhắn lại, cũng không biết có phải do đang bận hay không.

Thích Tự chợt thấy áy náy không thôi, đây không phải là lần đầu tiên xảy ra tình huống đột xuất như vậy, trước đây hắn vốn chẳng lăn tăn gì, chỉ là đúng lúc này...

Thích Tự cầm điện thoại trong tay, bỗng dưng không còn tâm trí đâu làm việc.

—Nếu như phát hiện mình có thể dùng tình cảm để thao túng cậu, anh ta sẽ càng lợi dụng điểm này.

Trong đầu hiện ra lời phân tích của Phó Diên Thăng tối đó, Thích Tự chợt thấy tim hơi thít lại, ngỡ ngàng nhận ra mình đã một lần nữa quay lại vấn đề hoang tưởng này, mới không nhịn được mà chửi tục một tiếng.

Thế mà tên kia còn dám nói là không li gián khích bác!?

Thích Tự nhấn vào khung chat với Số Phức, gửi liên tiếp ba phát sticker.

Tự: [Tuzki lắc điên cuồng.gif]

Tự: [Tuzki lắc điên cuồng.gif]

Tự: [Tuzki lắc điên cuồng.gif]

...

Spam xong, tâm tình dịu đi phần nào, Thích Tự lại gửi cho Hứa Kính một câu: "Hay là đi ăn khuya một bữa?"

Gần đến giờ tan làm, Hứa Kính mới trả lời tin nhắn của hắn: "Vừa họp xong, giờ mới thấy, thế nào cũng được, liên hoan xong thì gọi anh."

Thích Tự thở dài một hơi, lại thấy Phó Diên Thăng nhắn lại cho mình trên Wechat.

F1S: "?"

F1S: "Đang đi làm mà còn làm nũng cái gì đấy."

F1S: "Tối về sẽ gọi cho cậu sau."

Thích Tự: "...???"

Mẹ nhà anh, anh bảo ai làm nũng!!!?

*

Khoảng 6h, Trình Lệ Quân tới đón Thích Tự đến quán ăn tổ chức liên hoan.

Địa điểm cách công ti khoảng 2km, lúc Thích Tự với Trình Lệ Quân đến nơi thì phần lớn đều đã có mặt.

Đúng như Tần Hán Nghiêu đã nói, toàn bộ đều là người trẻ, lớn nhất cũng chưa quá 40. Trình Lệ Quân giới thiệu cho hắn từng người một, từ phó phòng Sales, phó phòng Marketing, phó phòng Thiết kế, phó phòng Kiểm định Chất lượng, phó các phòng vân vân và mây mây, có cả phòng Nhân sự và Tài chính - Kế toán.

Phản ứng của bọn họ khi trông thấy Thích Tự cũng không giống với mấy vị lãnh đạo đứng tuổi hồi sáng, dù sao thì ngoài cái chức giám đốc tạm thời ra, Thích Tự còn sở hữu vẻ ngoài không khác gì diễn viên người nổi tiếng, khiến cho cả mấy chị gái lớn tuổi hơn cũng phải che miệng xì xào ôi đẹp trai xỉu.

Trình Lệ Quân nhìn quanh một hồi, sau đó quay ra hỏi quản lí Phương của phòng Marketing: "Đào Đào vẫn chưa đến à?"

Quản lí Phương cầm điện thoại trên tay: "Gọi rồi gọi rồi, cô ấy bảo đang đến."

Thích Tự hỏi: "Đào Đào là ai?"

Quản lí Phương giải thích: "Là người đẹp sao mạng kí kết làm Marketing cho MeiWei, lần nào lên stream cũng thu hút được cả triệu người theo dõi, mấy dịp quan trọng thì bọn tôi đều mời cả cô ấy tới."

Nói là "đang đến", nhưng cũng phải 40 phút sau cô nàng kia mới thản nhiên ló mặt.

Suốt 40 phút này, đồ ăn đã lên đủ, Thích Tự cũng tán gẫu được vài câu với gần như tất cả mọi người ở đây.

Hắn phát hiện ra, trong suốt khoảng thời gian Đào Đào chưa tới, quản lí Phương trông bồn chồn ra mặt, cứ thỉnh thoảng lại giở điện thoại ra xem, mười lăm phút ra ngoài gọi điện một lần, đến khi người kia tới mới như trút được gánh nặng, đứng dậy ra đón rồi vờ vịt trách móc vài câu.

Thích Tự đánh giá, đúng là mỹ nữ, nhưng không hiểu sao lại khiến hắn nhớ tới bạn gái cũ Bối Bối của Tư Hàng, cũng mắt to cằm nhọn, da căng bóng như cao su.

Nhìn thấy Thích Tự, nét mặt Đào Đào rạng rỡ hẳn lên, cười chào "Thích tổng" một tiếng rồi tiến thẳng đến chỗ hắn, một quản lí nam đang ngồi cạnh hắn thế mà cũng tự động nhường lại vị trí cho đối phương.

"Thích tổng~~" Đào Đào cầm cốc lên rót rượu, mỉm cười duyên dáng, "Xin lỗi vì tối nay đến muộn, lúc quản lí Phương gọi là tôi đang livestream, xong là vội vàng đi luôn rồi mà vẫn muộn, coi như chịu phạt một chén này tạ lỗi với ngài, hôm nay ngài muốn tôi uống cùng đến mấy giờ cũng được, chỉ xin ngài đừng giận thôi."

Mọi người xôn xao nói lời giảng hòa, Thích Tự chỉ cười nhạt nhìn bọn họ, không nói lời nào.

Đào Đào uống rượu xong, lại rót thêm cho cả Thích Tự, vừa giơ cốc đến trước mặt hắn, vừa cất giọng nói mềm mại: "Mà nói chứ, tôi không ngờ là Thích tổng lại vừa trẻ trung vừa tuấn tú như vậy đấy, sớm biết là đến với ngài thì tôi đã sẵn sàng ngừng livestream để đi luôn rồi."

Lúc Thích Tự nhận lấy cốc rượu, Đào Đào còn cố tình chạm vào tay hắn một cái.

Thích Tự cố gắng lờ đi hành động lả lơi của đối phương, rũ mắt cười nói: "Vừa rồi tôi còn đang không hiểu sao liên hoan nội bộ của MeiWei mà lại mời cả sao mạng đến, chẳng lẽ sao mạng bây giờ còn tham gia vào cả quyết sách Marketing?" Trong lúc mọi người đứng hình, Thích Tự lại giương mắt quét cả bàn một vòng, hòa nhã nói: "Thì ra là mời đến để tiếp tôi à?"

Quản lí Phương vội cười giả lả: "Cho ngài thêm vui ấy mà."

...Thêm vui?

Thích Tự nhướng mày, lại hỏi: "Quản lí Phương, lần nào lãnh đạo của MeiWei đi ăn liên hoan cũng mời sao mạng đến tiếp khách sao?"

Ngữ điệu của hắn rất ôn hòa, không hề tỏ ra khó chịu hay gì.

Cho nên quản lí Phương cũng vui vẻ trả lời: "Còn tùy trường hợp, đôi khi có mời, trưởng phòng Lưu của công ti mình cũng rất thích Đào Đào, năng lực quảng bá của cô ấy tốt lắm, năm ngoái còn một mình hút về lượng Sales hơn trăm triệu nữa."

Trưởng phòng Lưu chính là trưởng phòng Marketing Lưu Kì, Thích Tự đã gặp qua trong cuộc họp sáng nay, một người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi, với quả mũi siêu cao, rất gây ấn tượng.

Quản lí Phương lại giải thích: "Chính trưởng phòng Lưu là người bảo tôi gọi Đào Đào tới để hầu chuyện ngài tối nay."

Thích Tự nghĩ bụng, hẳn là những người này còn chưa biết tối qua hắn đã được chứng kiến và hưởng loại phục vụ gì ở club số 88 đường Hoài Kim, cho nên mới tốn công bày ra bữa liên hoan phiên bản lỗi thế này.

Chưa kể chỉ vì chờ một ngôi sao mạng đến muộn mà quản lí phòng Marketing của MeiWei lại còn bồn chồn không yên suốt 40 phút đồng hồ như thế.

Thích Tự chỉ thấy thật nực cười, cái tình trạng này ở trong nước rốt cục là thế nào vậy không biết? Chẳng lẽ bọn cho rằng, chỉ cần là nam giới thì đều sẽ bị hạ gục bởi mỹ nữ à?

Hắn nhấp một ngụm rượu, lại hơi liếc về phía Đào Đào, hỏi: "Đào Đào, một lần đến tiếp khách ăn cơm thế này thì thù lao bao nhiêu?"

Đào Đào ngại ngùng nói: "Ầy, bàn chuyện tiền nong trên bàn tiệc làm gì cho mất vui, nếu Thích tổng ưng tôi thì cứ trực tiếp tìm tôi là được."

Nói đoạn, cũng lập tức lôi điện thoại lên, ba giây sau đã trưng ra mã QR dẫn đến profile của mình.

Thích Tự: "..."

Được Thích Tự add thật, Đào Đào lại tưởng sức hút của mình là vô đối, định mon men rờ tay Thích Tự, nhưng không ngờ còn chưa chạm đến mà Thích Tự đã thẳng thừng tránh đi.

Đào Đào thấy Thích Tự vẫn tươi tỉnh, mới đoán rằng đối phương không thích mập mờ trước mặt mọi người, cho nên cũng tinh ý giữ khoảng cách.

Thích Tự phải giả lả hòa nhã với cả bàn người hơn nửa tiếng nữa, bữa liên hoan đột ngột này mới kết thúc.

Sau bữa ăn, Trình Lệ Quân hỏi hắn: "Thích tổng, lát nữa ngài còn kế hoạch gì nữa không? Để tôi gọi xe đưa ngài về khách sạn luôn nhé?"

Thích Tự thấy cô nàng sao mạng kia vẫn đang rập rình bên cạnh, bèn nói, "Đào Đào, nhà cô ở đâu? Để tôi cho quá giang nhé?"

Lời ám chỉ đã quá rõ ràng, mọi người đều ngầm hiểu với nhau, cười cười làm bộ không nghe ra mục đích của Thích Tự.

Đào Đào nghe xong quả nhiên phấn khởi: "Tốt quá, vậy làm phiền Thích tổng rồi!"

Xe tới, nhìn Thích Tự lên xe với Đào Đào, Trình Lệ Quân cũng quan tâm nói một câu chào tạm biệt.

*

Bên trong chiếc Benz S-Class, điều hòa được chỉnh rất vừa phải.

Nghe tiếng nhạc cổ điển trên đài, cùng mùi hương nhàn nhạt xung quanh, chưa gì Đào Đào thấy tim mình đập rộn ràng.

Cô đã nói địa chỉ nhà mình cho Thích Tự từ lúc lên xe, nhưng đối phương lại không hề bảo lái xe đi về hướng đó...

Nếu cô đoán không lầm, xe này đã được quản lí Trình đặt trước, cho nên nơi mà bọn họ đang hướng đến hiện tại, chính là khách sạn của Thích Tự.

Mấy phút sau, chàng trai trẻ ngồi bên cạnh mới cất giọng, nói: "Bây giờ thì có thể nói cho tôi thù lao một bữa tiếp khách là bao nhiêu rồi chứ?"

Biết là đối phương định mua mình qua đêm, nhưng nghe Thích Tự hỏi toẹt ra như vậy, Đào Đào vẫn không khỏi khó chịu. Song, cô vẫn miễn cưỡng tươi tỉnh đáp: "Tôi không đắt, một bữa ăn thì 20,000NDT, còn loại hình khác... do có hợp tác với MeiWei, cho nên tôi lấy giá hữu nghị thôi."

Vừa nói vừa liếc liếc Thích Tự, không nhịn được mà ảo tưởng, cậu trai này trẻ như thế, chắc hẳn là chưa có kinh nghiệm, mà cũng chưa biết giá thị trường luôn? Chưa kể vừa rồi ở trên bàn ăn, lúc cô muốn đụng chạm lại còn né đi, hình như cũng vì thẹn thùng?

Thích Tự lại hỏi: "Cô đã từng đi ăn với mấy lãnh đạo ở MeiWei rồi?"

"Ờm..." Đào Đào hơi chột dạ, có khi nào đối phương sẽ chê mình "không sạch sẽ" không? Hay là nói nối?

Khi cô còn đang ngập ngừng, giọng nói ôn hòa của người kia đã lại vang lên: "Không sao đâu, cứ nói thật, tôi sẽ không gây khó dễ cho cô."

Đào Đào cũng mơ hồ cảm thấy diễn biến này không giống với những gì mình mường tượng cho lắm, có điều tiếng nói của đối phương quá dịu dàng và mê hoặc, khiến cô như bị thôi miên mà dõng dạc nói ra: "Bình thường thì có trưởng phòng Lưu, giám đốc Tần, cả quản lí Tiểu Khâu nữa..."

"Quản lí Tiểu Khâu?"

"Là con trai của trưởng phòng Khâu bên Sản xuất, đứng đầu bộ phận PWC ở MeiWei ấy, cậu ta rất hay bí mật tìm tôi."

Thích Tự trầm ngâm một lát rồi hỏi: "Bình thường hẹn cô xong bọn họ trả tiền thế nào?"

Đào Đào: "Sẽ có một người khác gửi tiền cho tôi."

"Người khác?" Thích Tự quay sang phía đối phương, "Cùng là một người?"

Đào Đào: "Ừm, là chị Vương."

Thích Tự: "Là người của MeiWei à?"

Đào Đào lắc đầu: "Chuyện này thì tôi không rõ."

Thích Tự nhíu mày: "Cô có gửi hóa đơn cho bọn họ không?"

Đào Đào mông lung: "Không..."

"Ờ..." Thích Tự lại hỏi, "Thế tối nay cũng là chị Vương kia trả à?"

"Không, tiếp cơm thì do quản lí Phương trả, nhưng nếu tiếp nữa, ừm, nếu cậu muốn tiếp nữa..." Đào Đào nhìn hắn đầy ẩn ý rồi cúi đầu nói, "Thì tôi nhận cả chuyển khoản qua Wechat..."

Thích Tự: "..."

Thích Tự trầm mặc một lát, sau đó nói địa chỉ của Đào Đào cho lái xe: "Phiền anh đi đến số XXX đường Phù Dung."

Nghe được lời này, Đào Đào cũng như bị giội cho nguyên xô nước lạnh, cả người cứng đờ... Cô vừa bị từ chối? Thật sự là vừa bị từ chối luôn?

Cô còn đang miên man suy nghĩ, thì xe đã tới đường Phù Dung từ lúc nào.

Thích Tự ngồi phía bên tay phải, cho nên cũng xuống xe để Đào Đào còn ra, thấy cô nàng sao mạng đang nhìn mình đầy u oán, mới giật mình nói: "Khoan đã." Sau đó móc ví rút ra 100 đưa cho đối phương, "Cảm ơn cô vì đã trả lời tôi, sau này nếu cần tôi sẽ liên lạc lại."

Đào Đào ngơ ngác nhận tiền, nhìn Thích Tự lên xe, đóng cửa, xong biến thẳng mà đầu đầy "???".

*

Thích Tự gọi điện cho Hứa Kính, biết người kia vẫn còn ở công ti nên bảo lái xe đưa thẳng đến Phong Mậu.

Địa điểm ăn bữa khuya do người kia chọn, là con phố ẩm thực giao giữa quận Kim Dung và quận Bồ Giang Tây của Hải Thành.

Đến nơi, Thích Tự xuống xe, đưa mắt nhìn cả con đường xanh xanh đỏ đỏ, biển hiệu tưng bừng, nào lẩu ếch, tôm, lẩu Trùng Khánh, cá nướng, hàu sống... Đã 9h tối nhưng những cửa hàng này vẫn tấp nập người ra người vào, đèn điếc sáng choang, không thấy có vẻ gì là sắp đóng cửa.

"Mình ăn gì vậy?" Thích Tự hỏi Hứa Kính.

"Lẩu cháo hải sản Triều Sán nhé?" Hứa Kính biết Thích Tự thích ăn cháo, tôm tươi cá tươi còn là món tủ, có điều cháo niêu Triều Sán hắn ăn bên nước ngoài rất dở, ăn lần nào tối về cũng đau bụng.

Thích Tự nghe xong quả nhiên phấn khởi: "Vâng."

Hồi nãy liên hoan, hắn cũng chỉ tập trung xã giao với đồng nghiệp chứ chẳng ăn được gì mấy, dĩ nhiên là vẫn còn bụng.

Hai người đi vào tiệm ăn, an vị xong xuôi, Hứa Kính gọi một nồi cháo cùng mấy đồ nướng ăn kèm rồi mới quay ra hỏi Thích Tự: "Sao lại tìm anh ăn đêm thế? Nay có sự kiện gì đặc biệt à?"

"À không." Thích Tự ngại không nói ra là vì muốn đền bù cho lần từ chối trước, "Anh em gặp nhau, tâm sự tí thôi mà."

Chưa kể trải nghiệm cả ngày nay khiến Thích Tự tương đối mệt, cũng muốn kể hết lại cho Hứa Kính.

Hứa Kính: "Anh không nhớ lần cuối cùng cậu chủ động tìm anh là từ bao giờ luôn đấy."

****

<Epilogue>

Phó tiểu công đang họp, bỗng dưng thấy điện thoại trong túi quần rung rung.

Mở ra xem, hoá ra là 3 phát [Tuzki lắc điên cuồng] vợ gửi.

Lại một ngày nữa không biết vì sao vợ nổi giận......ˊ_>ˋ

-

A/N: Cá Cá chỉ xoắn xuýt nhất thời thế thôi, mọi người đừng lo~

-

vtrans by xiandzg

T/N: Chức danh trong công ti còn hơi loạn vì mình chưa kịp hệ thống lại, khi nào rảnh sẽ sửa lại sau. Có hai người cần chú ý của C-level là CMO Lưu Kì và COO Khâu Minh Dương, ngoài ra còn con trai của KMD là quản lí bộ phận PMC nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi