PHÚC HẮC THẦN QUÂN NGHỊCH THIÊN TÀ PHI

Sau khi rời nhà, cô đã cưỡi ngựa đi thẳng về phía sơn mạch hắc ám. Muốn trở lên mạnh hơn thì phải lựa chọn luyện tập ở một nơi thích hợp.

Sơn Mạch Hắc Ám

Phía bên ngoài...

_Ai,cuối cùng đã đến. - cô thở dài một tiếng rồi phi ngựa chạy thẳng vào trong.

Sơn mạch hắc ám là nơi có rất nhiều các loại thảo dược hiếm có thể giúp cho việc luyện dược nhưng trong đây nguy hiểm cũng không ít. Sơn mạch không chỉ có nhiều thứ quý hiếm, mà còn có rất nhiều linh thú hung ác. Sơn mạch chia làm ba phần. Phần ngoại vi là nơi tập trung nhiều linh thú và đại linh thú. Phần trung vi tập trung nhiều huyền thú,đại huyền thú. Phần nội vi nghe nói rất ít người vào, mà những người đã vào thì chả có một ai từng đi ra. Những người lính đánh thuê, và một số người ở dong binh đoàn vào sơn mạch đồn rằng trong nội vi có thánh thú thậm chí cả thần thú. Một số người tham lam đi vào mà bỏ mạng.

_ Haizzz, ngoại vi và trung vi nãy giờ toàn mấy con thú yếu, không đủ để mình luyện tập thể lực. A, hay vào thử nội vi xem xem. - cô đứng đó nói nói.

Diệp Bích Ca rảo bước vào vùng nội vi, vì không muốn trên đường đi gặp nhiều thứ ngáng chân nên cô đã tỏa ra khí tức của thượng thần bao quanh mình nên những linh thú xung quanh không giám đến gần.

_ grow... -bỗng từ vùng nội vi vang lên tiếng gào của linh thú.

_ Có đánh nhau, đi xem xem. - cô hào hứng.

Khi đến gần cô kinh ngạc, không phải kinh ngạc vì con xà linh thú to lớn kia mà là vì người đang đánh nhau với nó(nam chủ xuất hiện các bạn ơi). Một thiếu niên, một thân trường bào đỏ thẫm mị hoặc, khuôn mặt phải nói là yêu nghiệt, quá yêu nghiệt, ma mị. _ Ai, yêu nghiệt- cô than thở nhìn thiếu niên trước mắt.

Không lâu sau,con xà linh thú đã chết nằm trên đất, một thân máu me be bét.

_ Uy, mĩ nhân,nhìn đã chưa. -thiếu niên đó nói.

Cô nhìn xung quanh, không thấy ai. Chẳng lẽ là mình? Nhưng sao có thể, mình đang mặc nam trang.

_ Ngươi nói ta? - cô hỏi với giọng điệu hết sức ngu ngơ.

_ Ta không bảo nàng thì bảo ai, ở đây ngoài chúng ta còn ai sao? - thiếu niên mị hoặc cười. _ Sao ngươi biết ta là nữ nhân? - cô nghi hoặc hỏi.

_ Đơn giản là kĩ thuật dịch dung của nàng quá kém, nhưng nàng yên tâm ngoài ta ra không ai nhận ra đâu. - thiếu niên nhìn cô nói.

_ Nàng tên gì? - thiếu niên phóng mị nhãn nói.

_ Vị này, ta với ngươi đâu quen biết ta việc gì phải nói ngươi biết.- cô hỏi.

_ Ta tên Độc Cô Dạ, nhớ kĩ nha, chúng ta sẽ còn gặp lại. - Độc Cô Dạ nói xong không để cô kịp nói gì đã vận khí bay đi. _ Tên giở hơi... - cô hét lớn mà không biết xa xa Độc Cô Dạ đã nghe thấy trên mặt chưng lên một nụ cười.

_grow... - bỗng từ đằng xa một tiếng gầm rú vang lên.

_ Oa,thần thú thượng cổ. Không phải chứ,ta ko có nhìn lầm, nghe nói thần thú thượng cổ hiếm lắm mà, thôi kệ,truy thôi. - cô nói, có bảo bối tội gì mà ko lấy.

Con thú là một con lang to lớn, lông xám trắng, mắt đỏ như huyết tinh, răng nanh sắc bén. Nó đột nhiên nhảy vồ tới chỗ cô đứng, móng vuốt duỗi ra. Cô nhanh chóng lắc mình tránh thoát khỏi, trên tay cầm sẵn chủy thủ hướng chỗ con sói tấn công. Sau một hồi giằng co, con sói bị cô đâm cho mấy phát đã cạn kiệt sức lực nằm ở dưới chân cô ánh mắt ai oán nhìn cô.

_Ngươi chọn, ngoan ngoãn kí khế ước về ta hay muốn chết. -cô ánh mắt lạnh băng nhìn con sói trước mắt.

_ Ta, ta nguyện ý. -con sói đồng ý nhưng ánh mắt vẫn không cam tâm.

Cô không để ý tới ánh mắt nó bắt đầu đọc khẩu khuyết khế ước. Một lúc sau...

_Chủ nhân-con sói thuần phục nằm dưới chân cô.

_Ngoan, sau này kêu ngươi tiểu lang. -cô ánh mắt tán thưởng nhìn con sói và cho nó luôn một cái danh.

3 tháng sau

_ ôi, cuối cùng cũng thành chiến tông, không uổng công đến đây. - cô ánh mắt sáng lên. Nếu có người biết cô chỉ cần 3 tháng đã đột phá cấp chiến tông chắn chắn sẽ mắng cô biến thái. Thiên phú như này ko phải thiên tài nữa mà là biến thái.

_ Giờ phải đi du lịch một thời gian cho thoải mái thôi. - nhìn nhìn khu rừng quay người rời đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi