PHÚC NINH ĐIỆN

Cũng là ngày thứ ba Triệu Thế Tông đi Hoài Nam, Triệu Tông nhận được thư hắn không bao lâu.

Ngoài điện lại có tiểu thái giám tiến vào bẩm báo: “Bệ hạ, Thế tử Ngụy Quận vương phủ Triệu Từ Đức cầu kiến.”

Triệu Tông cơ hồ không suy nghĩ, đã nói: “Thế tử sợ rằng không biết, Thế Tông đã đi Hoài Nam. Nếu như hắn muốn gặp Thế Tông, chờ Thế Tông về lại gặp.”

“Vâng.” Tiểu thái giám vâng lời, quay đầu định đi.

Triệu Tông lại nói: “Thế tử cũng đã lâu chưa tiến cung, đến rồi, ngươi mời Thế tử tiến vào uống chung trà, lại đưa hắn đi ra ngoài.”

“Vâng.”

Triệu Tông thì lại tiếp tục nghị sự, những người khác thầm nghĩ, bệ hạ quả nhiên không thích Triệu Từ Đức, mà cũng may còn nể mặt, có lẽ là vì Triệu Thế Tông muốn chịu cho.

Triệu Từ Đức đương nhiên biết đến thập nhất nhi tử của gã đã đi phía Nam, mặc dù không biết rốt cuộc là vì chuyện gì. Trong phủ nhà hắn hôm nay trước cửa dù điu hiu, nhưng không đến nổi ngay cả tin này đều không nghe được. Hắn vốn định chờ tòa nhà Triệu Thế Tông xây xong, thì đi ra oai, ai ngờ chẳng có cơ hội.

Năm năm nay, gã ở nhà thực sự rảnh muốn chết rồi.

Cũng không biết Triệu Thế Tông khi nào trở về, gã cũng không thể ở nhà suốt.

Hắn định tiến cung đi gặp Thái hậu, trước khi ra cửa nhị quản gia tiến vào, nói nhỏ: “Thế tử, phía cữu gia có thư đến.” Dứt lời, liền từ cổ áo móc ra một lá thư.

Gã nhướng mày một cái, lập tức đoạt thư xem. Xem xong, dường như gã có chút kích động, đi qua đi lại nhiều vòng trong phòng. Nhị quản gia hỏi lại: “Thế tử, ngài còn tiến cung không?”

“Tiến!” Triệu Từ Đức bỏ thư trong hộp nhỏ khóa lại, sảng khoái xuất môn.

Tới cửa cung, bệ hạ không gặp gã, cũng nằm trong dự đoán của gã, nhưng hôm nay gã tiến cung vốn cũng không phải là vì gặp bệ hạ. Tiểu thái giám dẫn gẫ tiến vào cun, lúc sắp đến Bảo Từ Điện, gã nói: “Ta đã lâu chưa tiến cung, đúng lúc bệ hạ đang bề bộn, không rảnh gặp ta, ta đi bái kiến Thái hậu nương nương.”

Tiểu thái giám nhất thời cũng không biết nói cái gì cho phải. Đến cậu cũng nhìn ra được, bệ hạ không thích Thế tử, Thế tử vậy mà còn chủ động muốn đi gặp Thái hậu! Nhưng Thế tử có không khiến bệ hạ vui đi nữa, cũng không liên quan đến cậu, muốn gặp thì gặp đi. Cậu hành lễ, đưa Thế tử đến Bảo Từ Điện, rồi chờ ở ngoài điện.

Trình độ trước điu hiu của Bảo Từ Điện không hơn gì Ngụy Quận vương phủ, đột nhiên có người tiến vào, tiểu thái giám ngủ gà ngủ gật trước cửa còn sợ hết hồn, sau khi thấy rõ người tới rồi, cậu nhanh chóng đi vào trong bẩm báo.

Tôn thái hậu nghe nói Triệu Từ Đức đến đây, cũng có chút ngạc nhiên.

Vương cô cô vội vàng nói: “Mấy ngày trước, Ngụy quận vương tiến cung, ngay cả đại lang trong phủ đều được bệ hạ dẫn đi thân canh. Nương nương, Ngụy Quận vương phủ sắp vực dậy rồi!”

Tôn thái hậu lại không vui lắm, vực dậy thì lại làm sao? Nàng đã sớm không còn tâm tư tạo phản, còn nữa, cái gọi là Ngụy Quận vương phủ vực dậy, cũng chỉ là nhìn Triệu Tông mà làm việc. Triệu Tông nếu không vui, bọn họ vẫn không đáng một đồng. Nàng từ lâu đã cắt đứt với Triệu Từ Đức, cũng không muốn gặp người này nữa.

Nàng nói từ chối.

Cung nữ trong điện đi ra ngoài một chuyến, trở về nói: “Nương nương, Thế tử không muốn về.”

Tôn thái hậu bực mình, chỉ Vương cô cô: “Người đi đuổi gã đi.”

Vương cô cô lĩnh mệnh đi, cũng không thể khuyên Triệu Từ Đức về được. Tôn thái hậu lại nở nụ cười, năm đó lúc nàng nắm đại quyền, Triệu Từ Đức nhăn mặt với nàng, bây giờ nàng chẳng có cái gì cả, gã cũng biết lấy lòng.

Lần này Triệu Từ Đức tiến cung, rốt cuộc vì chuyện gì? Nàng cũng tò mò, lệnh Vương cô cô dẫn người vào.

Triệu Tông thảo luận xong việc, lệnh các đại thần về nhà, hắn vào nội thất ngã người.

Hắn ngã người lên tháp, dựa vào gối, cầm trên tay tờ giấy Triệu Thế Tông gửi đến, nhìn chung quanh, nhìn thế nào, cũng thấy đẹp quá dỗi.

Phúc Lộc cười: “Bệ hạ, tiểu lang quân viết cho ngài cái gì, ngài cao hứng như vậy?”

Trên đuôi mày của Triệu Tông đều là ý mừng, đúng là có giấu thế nào, cũng không giấu được. Trước mặt Phúc Lộc, hắn cũng không muốn che giấu. Hắn gấp giấy lại, cẩn thận bỏ lên bàn, vẫn chưa trả lời, chỉ lại hỏi: “Tôn Bác Huân có biết Tôn Trúc Uẩn nhà lão bị công chúa mang đi không?”

“Bên chỗ Thiệu đại nhân quan sát hơn một ngày, không thấy Trung Hiếu Bá phủ có người đi Lạc Dương truyền tin. Tôn Bác Huân ở biệt viện, cách phố xá Lạc Dương cũng xa cực kỳ, mà nhà ông ấy bây giờ ít qua lại với người khác. E rằng còn chưa biết việc này đâu!”

Triệu Tông cũng cho rằng là như thế, bằng không Tôn Bác Huân sẽ không thể đến nay còn không có phản ứng, Tôn Phong dù sao cũng sợ phụ thân gã, không dám thông báo việc này. Nhưng chuyện thú vị như vậy, nhất định phải để lão biết mới được. Triệu Tông dùng tay gõ bàn, dặn dò: “Phái người đi Lạc Dương, thông báo việc này cho Trung Hiếu bá.”

“Vâng!” Phúc Lộc xoay người phái người đi.

Phúc Lộc đi rồi, Triệu Tông lại lấy phiến trụy từ trong tay áo ra, đặt chung chỗ với tờ giấy kia, vừa nhìn vừa cười. Có lẽ là vì Triệu Thế Tông không ở đây, vừa nhận được một lá thứ như vậy, bây giờ hắn cảm thấy được thầm thích như vậy dường như cũng không tồi. Hắn không ảnh hưởng đến ai, tự mình lẳng lặng thích là tốt rồi, như vậy hắn sẽ thiếu đi rất nhiều cảm giác tội lỗi.

Hắn lại nghĩ bức tranh Triệu Thế Tông vẽ cho hắn, vẽ hắn đặc biệt tuấn lãng.

Chỉ có ái mộ một người, mới có thể vẽ đối phương đẹp đến như vậy.

Tiểu Thập Nhất nhất định cũng yêu thích hắn, tuy rằng phần này yêu thích, không hề giống yêu thích của hắn, cũng đã đầy đủ.

Chỉ vì lá thư của Triệu Thế Tông, ngày hôm nay hắn thực sự rất cao hứng.

Hắn ngồi dậy, muốn đi giày về Phúc Ninh Điện xem tranh.

Phúc Lộc tiến vào, bẩm: “Bệ hạ, đã phái người đi rồi.”

Triệu Tông gật đầu, biểu thị đã biết, lại giơ chân: “Đi giày, trở về.”

“Bệ hạ, còn có một việc nữa.”

“Hả?”

“Thế tử Ngụy Quận vương phủ đi Bảo Từ Điện rồi!”

Triệu Tông vốn đang đưa chân muốn đi giày, nghe nói vậy, hắn dừng lại. Phúc Lộc nói cho hắn biết việc này, nhất định là giận Triệu Từ Đức không biết cân nhắc, đã đến mức này còn đi Bảo Từ Điện. Nhưng hắn đột nhiên nghĩ đến một chuyện khác, dường như có một khả năng, Triệu Từ Đức và Tôn thái hậu quan hệ không cạn?

Sự không cạn này có giống không cạn trên mặt ý nghĩa không?

Thẳng thắn mà nói, Triệu Từ Đức mặc dù không bản lĩnh, thế nhưng quả thật rất tuấn tú. Chỉ nhìn mặt gã thôi, tuyệt đối không nghĩ tới hắn là người ngả ngớn như vậy, tướng mạo Tôn thái hậu càng không cần nhiều lời.

Triệu Tông trong lòng lắc đầu, nếu như đúng là thế, vậy thì quá là thú vị. Ngụy Quận vương ghét Tôn thái hậu như vậy, có phải cũng liên quan tới việc này không?

Phúc Lộc mang giày cho hắn, dìu hắn về Phúc Ninh Điện.

Triệu Tông xem tranh Triệu Thế Tông vẽ cho hắn, xem cả một buổi tối.

Như Triệu Tông dự đoán, Tôn Bác Huân còn chưa biết chuyện Tôn Trúc Uẩn bị công chúa mang đi. Ông chỉ biết trong nhà lại cùng công chúa nổi lên một chút phong ba, lại không biết tình hình cụ thể. Mặc dù ông giận, cũng biết vào lúc này giả vờ mù mắt mới là biện pháp chính xác nhất, đơn giản cũng không hỏi tới.

Nhưng lúc thái giám trong cung đến nói cho ông biết, chuyện Tôn Trúc Uẩn trong phủ mình bị công chúa thu vào Công chúa phủ.

Ông luôn bình tĩnh khắc chế, suýt chút nữa không chịu được.

Hắn không nói hai lời, giữa thái giám truyền lời ở lại một đêm, ông già rồi, nhưng cả đêm mang theo tâm phúc cưỡi ngựa về Khai Phong Phủ.

Trời mới sáng, ông từ trên ngựa đi xuống, kêu tâm phúc đá văng cửa lớn của Trung Hiếu Bá phủ. Ông nhanh chân đi vào, lạnh giọng hỏi: “Tôn Phong ở đâu?!” Môn phòng sợ run lẩy bẩy, chỉ chỗ.

Tôn Phong ở chỗ thiếp thị, Tôn Bác Huân quả nhiên là người vô cùng khắc chế, lại tức giận đến đã giữ không được quy củ và mặt mũi. Ông đi thẳng ra hậu viện, trực tiếp xách Tôn Phong từ trong chăn ấm của thiếp thị, ném xuống đất nhấc chân đạp một cái.

Thiếp thị sợ đến rít gào, Tôn Bác Huân nhìn tâm phúc một cái, tâm phúc cho một quyền, thiếp thị trợn trắng mắt ngất xỉu.

Tôn Phong cũng đã tỉnh táo, gã ngẩng đầu nhìn về phía phụ thân của mình, không hiểu nói: “Phụ thân?! Ngài đánh con làm cái gì?!”

Tôn Bác Huân chỉ vào gã, tức giận đến giọng nói trực tiếp run: “Tôn Trúc Uẩn bị Bảo Ninh công chúa mang đi?!”

Tôn Phong không vui: “Đúng vậy, hắn giống với người mẹ không biết liêm sỉ của hắn…”

Tôn Bác Huân lại đạp mạnh gã một cước: “Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, Tôn Trúc Uẩn không viết trong gia phả, không xuất hiện trước người đời, càng không cho phép ra khỏi gia tộc! Ngươi dám cho hắn gặp công chúa?!”

Tôn Phong trốn tránh chân của phụ thân gã, vội la lên: “Ta có thể làm sao? Công chúa tới cửa đến tự mình đòi đại lang, nếu hắn không đi cùng công chúa, đại lang nhà ta nên làm gì?! Cũng nhờ hắn chủ động đi ra, sau chuyện con nghĩ lại, mặc dù mất mặt, nhưng cũng là biện pháp duy nhất…”

“Ngươi là đại phế vật! Tôn Trúc Thanh chính là tiểu phế vật! Phế vật đáng đời bị người mang đi!”

“Phụ thân!” Tôn Phong bất mãn.

Tôn Bác Huân lại đạp gã mấy cái, đạp một hồi cũng không còn sức, khi sắp tê liệt, tâm phúc của ông mau chóng đi tới đỡ ông.

Tôn Bác Huân hiếm khi trong mắt hiện ra một ít nước mắt già nua, ông dựa lên người tâm phúc, nhìn Tôn Phong dưới đất, lẩm bẩm nói: “Trời muốn giết Tôn gia ta! Trời muốn giết Tôn gia ta! Sinh ra… đứa cháu chẳng ra gì thế này!”

“Phụ thân vì sao lại nói nhà mình như vậy?!”

Tôn Bác Huân lại chỉ vào gã, cũng đã tức giận đến nói không nên lời, tay ông run từng cơn, cuối cùng vịn tay tâm phúc tập tễnh đi ra.

Tâm phúc của ông than thở: “Bá gia, sự việc còn chưa tới bước kia.”

“Là ta không đúng, ban đầu ta nên độc câm Tôn Trúc Uẩn, hoặc là thẳng thắn giết hắn.”

“Hắn là cháu của ngài, ngài không có cách nào xuống tay ác độc, việc này vốn cũng không trách ngài.”

“Hắn năm đó thấy tận mắt mẹ hắn chết, hắn cũng biết ta bỏ thuốc làm hắn ốm yếu, hắn vẫn luôn hận ta, hận Tôn gia. Bây giờ bị hắn bắt lấy cơ hội này, rốt cục rời đi rồi, sao hắn lại không trả thù? Bất luận hắn nói thật hay giả, thân phận này của hắn, sẽ không có ai nghi ngờ hắn!”

“Sao chúng ta không tiên hạ thủ vi cường?”

“Lúc Triệu Tông Ninh vẫn là quận chúa, Quận chúa phủ như tường đồng vách sắt, bây giờ đã là công chúa, chúng ta làm sao có thể đi vào giết người?!”

“Bá gia…”

“Ta đã già rồi, từ lâu đã đứt đoạn tưởng niệm, trái phải cùng lắm chỉ một chữ “Chết”! Trong cung, Lung nương oán ta hận ta cả đời, ta đến độ tuổi này, chỉ muốn nàng có thể bình an già đi. Triệu Tông mặc dù tâm tư sâu nặng, lừa gạt chúng ta mấy năm nay, nhưng cũng có thương tổn trí mạng, hắn nhẹ dạ, mà niệm tình cũ. Lúc hắn mới bị ôm vào cung, Lung nương đối xử với hắn rất tốt. Chỉ cần Lung nương không làm sai, Triệu Tông thì sẽ giữ nàng một mạng, trả lại cho nàng một đời vinh hoa phú quý. Nhưng hôm nay —— ngươi cũng biết, năm đó Tiên đế cũng không phong Lung nương làm Kế hoàng hậu, mà là An quý phi, là Vương cô cô… Nếu như Vương cô cô biết nguyên nhân cái chết của trượng phu và nữ nhi của mình, bà ấy sao có thể không hận?”

Tâm phúc lại than thở: “Bá gia, kỳ thực việc của đại lang vốn là vì Thái hậu nương nương mà ra.”

Tôn Bác Huân cười khổ: “Lời nói người đúng là xát muối vào tim ta, đúng đấy, chung quy là vì nhân tâm không đủ, cuối cùng là gậy ông đập lưng ông. So với trách nàng, không bằng trách ta! Nhưng Tôn gia cũng là thế gia tiền triều, không thể kém hơn Triệu gia, đồng thời đánh giang sơn, vì cái gì rơi vào trong tay bọn họ? Tổ tông có mệnh, ta làm sao dám không theo?”

“Bá gia…”

Tôn Bác Huân thở dài: “Bây giờ thì đi một bước tính một bước thôi. Lung nương tiến cung quá sớm, Hậu cung dạy dỗ nàng dã tâm, lại quên cho nàng đủ tâm tư. Ta thẹn với nàng, đưa nàng đi vào, lại không thể bảo vệ nàng.”

Câu nói này của Tôn gia không ai hiểu rõ.

Nhưng Triệu Tông cũng không có bản lĩnh biết được, hắn không có thuật đọc tâm, càng không có thiên lý nhãn và thuận phong nhĩ, một vài chuyện năm xưa của Tôn gia, hắn đâu thể biết? Còn nữa những việc của Tôn gia, cùng lắm chỉ liên quan đến sinh tử của người nhà họ Tôn gia mà thôi.

Sinh tử một nhà, so sánh với trời đất, giang sơn, có là gì?

Tôn Bác Huân muốn bảo đảm là cả tộc Tôn gia.

Phía sau Triệu Tông, lại là toàn bộ vương triều.

Mấy ngày nay Triệu Tông ngoại trừ bận rộn triều chính ra, chính là chờ thư.

Mỗi ngày Triệu Thế Tông đều sẽ viết thư cho hắn, có lúc cả một ngày đều ở trên thuyền, không có cách nào truyền tin, thì sẽ đợi đến ngày thứ hai dừng ở bến tàu lại đưa, vào lúc này hai lá thư cũng sẽ đến.

Mỗi ngày Triệu Tông đều phải đọc thư rất nhiều lần.

Triệu Thế Tông có lúc sẽ kể phong cảnh bên bờ sông cho hắn, có lúc thì hắn vẽ chim biểu đậu trên mép thuyền. Cuối cùng ngày đến Sở Châu, hắn thậm chí gửi đến một hòn đá, là Triệu Thế Tông tìm được ở bờ biển.

Thật ra là một hòn đá có chút bình thường, màu xanh lam, bên trên có một viền trắng.

Nhưng trong mắt Triệu Tông, nó còn quý giá hơn bất kỳ một khối ngọc thạch nào. Vừa vặn hắn cũng lấy ra một khối ngọc tốt từ tư khố, hắn khắc chữ bên trên, khắc ba chữ “Tiểu Thập Nhất”. Tuy nói Triệu Thế Tông đã trưởng thành, mình thậm chí đã rất ít khi gọi hắn như vậy, Triệu Tông vẫn thích ba chữ này nhất.

Nhiễm Đào cũng giúp hắn làm nút kết, chờ Tiểu Thập Nhất về, mình sẽ cho hắn, kêu Triệu Thế Tông mỗi ngày đều treo bên hông mới được.

Lúc này, hắn đặt khối đá cùng khối chung một chỗ.

Nhiễm Đào cười: “Bệ hạ, hai thứ này để chung với nhau, sẽ vỡ.”

Triệu Tông chia ra dùng vải tơ tằm gói lại đá và ngọc, lại để chung với  nhau, hắn quay đầu lại cười: “Như vậy sẽ không vỡ.”

Nhiễm Đào sững sờ.

Bệ hạ mười tuổi liền đăng cơ, mười sáu tuổi thân chính, từ trước đến giờ luôn nhìn xuống mọi người. Bọn họ thường hay quên, hóa ra bệ hạ thật sự chỉ mới hai mươi mốt tuổi, thật sự còn rất trẻ.

Nụ cười trên mặt bệ hạ từ trước đến giờ đều ôn nhuận, lúc này cười như thế, khó giải thích được khiến Nhiễm Đào nhớ tới kẹo màu cam vừa mới ra lò, thơm ngọt cực kỳ.

Triệu Tông cười xong liền xoay người lại, cất đồ đi.

Nhiễm Đào thì cũng khẽ cười, quả nhiên chỉ cần tiểu lang quân ở đây, bệ hạ có thể nhoẻn miệng cười. Cho dù là phương xa gửi thư, gửi hòn đá, đều có thể như vậy.

Triệu Tông chờ thư đã thành thói quen.

Cố tình sau khi Triệu Thế Tông đến Sở Châu, lại không có thư đến, nụ cười trên mặt hắn lại biến mất. Không có tin tức, hắn không biết Triệu Thế Tông có ổn hay không, hắn thậm chí lo lắng có phải Triệu Thế Tông vừa đến phía Nam, khí hậu không hợp mà sinh bệnh? Nghĩ xong hắn vừa cười chính mình, Triệu Thế Tông có thể ở Hàng Châu sinh hoạt năm năm.

Một mình khốn khổ mấy ngày, cuối cùng cũng có thư đến.

Chỉ là lần này đến không phải thư riêng của Triệu Thế Tông, mà là thư đến từ Tiêu Đường, trong thư tổng cộng nói ba chuyện.

Muối dân của Diêm Thành Giám vì chuyện thay đổi muối tịch, bất mãn mà tập hợp lại đối khác với trường quan.

Triệu Thế Tông giết một vị muối dân, khiến nhiều người tức giận.

Một Diêm thuế ti tên là Dương Uyên, chết rồi, nguyên nhân cái chết đang tra, lại liên quan một nửa quan lại địa phương.

*Diêm thuế ti: Cơ quan thu thuế muối phụ trách thu thuế muối và vận chuyện muối

Trong thư Tiêu Đường viết rất đơn giản, nhưng thường thì câu nói càng đơn giản, mới càng có thể nói rõ tính chất nghiêm trọng của sự việc.

Lần này trái tim Triệu Tông rốt cuộc không rơi xuống được.

Hắn lo lắng việc thay đổi muối tịch, đây là việc hắn đắn đo suy nghĩ mấy năm, thượng nghị cùng các quan hồi lâu, vạn lần không thể ngờ chưa bắt đầu thí nghiệm, đã toang như vậy.

Hắn lo lắng cho Triệu Thế Tông.

Tiểu Thập Nhất ở trước mặt hắn ngoan ngoãn, từ năm đó vì hắn rơi xuống nước đã giết người ở Bảo Từ Điện, đã có thể nhìn ra thật ra hắn là một người có tính cách vô cùng cương liệt. Hắn quyết không tin Tiểu Thập Nhất giết người lung tung, Tiểu Thập Nhất mặc dù giết muối dân thật, cũng có nguyên nhân nhất định.

Thế nhưng người khác chỉ có thể cho rằng hắn ác độc.

Bây giờ Triệu Tông chỉ cảm thấy may mà còn không chưa cho Tiểu Thập Nhất chức quan, bằng không nhất định sẽ bị tố!

Triệu Tông chắp tay ở nội thất suy nghĩ hồi lâu, xoay người lại nói với Phúc Lộc, Nhiễm Đào: “Đi thu dọn đồ đạc.”

“Bệ hạ?”

“Ngày mai xuất phát, đi Hoài Nam.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi