PHÚC NINH ĐIỆN

Nhiễm Đào lấy triều phục muốn giúp Triệu Tông thay, đây là bệ hạ không được thân chính của họ, khi không triệu kiến đại thần và người của tông thất, phần lớn phải mặc triều phục. Tiên đế đều thế, quy củ cũng luôn là như vậy. Hiếm khi có người đến gặp bệ hạ, Nhiễm Đào đương nhiên phải sắp xếp thoả đáng.

Triệu Tông lại phất tay: “Mặc thường phục được rồi.”

“Bệ hạ ——” Nhiễm Đào muốn khuyên thêm.

“Lấy đến cho trẫm thay.”

Thấy hắn kiên trì, Nhiễm Đào chỉ có thể đi lấy thường phục để giúp hắn thay.

Triệu Tông đưa tay để Nhiễm Đào mặc quần áo cho hắn.

Ngụy quận vương tự nhiên đến, chính là ra mặt. Hắn nghe nói hôm nay Tôn thái hậu phái người đến Ngụy Quận vương phủ, Tôn gia phụ tử còn tự mình đến đó một chuyến. Nếu như dỗ được Ngụy quận vương, tự nhiên không có chuyện trước mắt này rồi.

Nhìn như vậy, Tôn thái hậu không dỗ được người ta rồi nha.

Nếu Ngụy quận vương đã đến, hắn không ngại giả vờ đáng thương một phen.

Nhiễm Đào còn muốn vấn búi tóc đội ngọc quan cho hắn, hắn nói: “Dùng mộc trâm là được.”

“Bệ hạ!” Nhiễm Đào kinh hãi, sao mà dùng mộc trâm được?

“Nhanh.” Triệu Tông giục nàng.

Nhiễm Đào không thể làm gì khác hơn là làm thế.

Ngụy quận vương ngồi trong đại sảnh, một mình đánh giá Phúc Ninh Điện.

Đây là tẩm điện của Hoàng đế, bắt đầu từ thời Thái tổ, ông đã đến nhiều lần. Theo lý thuyết Thái tổ cũng được, Tiên đế cũng tốt, mặc dù không xa xỉ, nhưng trong điện nên có đều có, luôn có vài đồ vật tráng lệ biểu hiện uy quyền đế vương.

Bây giờ tới phiên Triệu Tông ở, như vầy cũng quá đơn giản rồi!

Ông nhìn quanh một vòng, một kiểu thuần trắng, thấy vậy ông thỉnh thoảng cau mày. Ông nhấp một ngụm trà do cung nữ dâng, cũng may trà này vẫn ngon. Chân mày của ông mới vừa giãn ra, liền nghe thấy tiếng bước chân.

Ông không chút hoang mang thả chung trà xuống, đứng dậy nhìn sang phía bên phải.

Triệu Tông từ sau cách song đi ra, hắn mặt mỉm cười, thân ảnh sau khi xuất hiện, nhìn thấy Ngụy quận vương, bước chân càng tăng nhanh hơn rất nhiều.

Điều này làm cho Ngụy quận vương vô cùng hưởng thụ.

Nhưng ông lại tinh tế nhìn trang phục của Triệu Tông, chân mày chưa kịp giãn, lại nhăn càng chặt hơn.

Ông cũng chợt nhớ tới, tựa hồ từ khi Triệu Tông đăng cơ đến nay, ông nhìn thấy Triệu Tông mặc triều phục, tổng cộng cũng chưa tới ba lần.

Sức khoẻ của Triệu Tông không tốt, sắc mặt hơi trắng, cơ thể thon gầy. Giờ đây hắn trông như vừa bị đánh thức từ trong mộng, ánh mắt có chút phân tán, mặc sam bào màu đen tay áo rộng, càng khiến cơ thể hắn thêm phần đơn bạc.

Ngụy quận vương lại nhìn lên mộc trâm trong tóc Triệu Tông, trong lòng không khỏi cứng lại, đây đều là tạo nghiệt gì thế!

Hoàng đế Triệu thị, lại đi học theo mấy quan viên thất bại bị giáng chức mà dùng mộc trâm, có phải qua ít ngày nữa, Triệu Tông ngay cả đạo bào đều phải khoác trên người?! Ông càng cảm thấy có lỗi với Thái tổ, có lỗi với Tiên đế, càng có lỗi với An Định quận vương luôn luôn kính trọng ông.

Ngụy quận vương vốn chính là một người thích ra vẻ, bây giờ ba phần thật, bảy phần giả, ông liền rơi lệ, liền muốn quỳ xuống, trong miệng khổ sở nói: “Bệ hạ! Thần vô năng quá! ——”

Triệu Tông không nghĩ tới Ngụy quận vương lại thích diễn kịch như thế, vừa lên sàn đã khóc rồi, hắn sợ đến mức nhanh chóng tiến tới đỡ lấy ông, cũng cả kinh nói: “Vương thúc làm cái gì vậy!”

“Bệ hạ ơi!! ——”

Ngụy quận vương cao to cường tráng, cơ thể nhỏ bé của Triệu Tông quả thật dìu không được, cố ý là ông càng muốn quỳ gối. Phúc Lộc thấy thế, tới giúp đỡ Triệu Tông, dìu lấy Ngụy quận vương.

Triệu Tông thở dài nói: “Vương thúc, đây là lần đầu tiên người đến nơi này của trẫm, nếu còn như vậy, về sau trẫm thật sự không dám gặp người nữa.”

Nội tâm Ngụy quận vương rùng mình, nếu như người khác nói câu này, ông đã sớm nghe ra tâm ý trào phúng và trách tội trong đó. Mà lời nói của Triệu Tông, thì thật khó nói. Từ ban đầu An Định quận vương chính là người lương thiện, không ngờ tới con trai của ông ấy còn lương thiện hơn cả ông ấy. Ông giương mắt nhìn Triệu Tông, vừa vặn nhìn thấy Triệu Tông xoa trán, còn lau mồ hôi nữa.

Ông không khỏi cảm thấy đắng chát, quả nhiên là một đứa trẻ đáng thương, sức khỏe yếu ớt đến vậy.

Ông cũng không cố giả vờ, vịn tay Phúc Lộc đứng lên, mà cuối cùng lại đứng quy củ hành lễ với Triệu Tông một cái.

Triệu Tông khom lưng duỗi hai tay nâng ông dậy, nhẹ giọng nói: “Vương thúc đừng như vậy.” Hắn còn muốn dẫn Ngụy quận vương cùng hắn ngồi chung một ghế.

Ngụy quận vương sao mà đồng ý? Ông cũng không khách sáo nữa, ngồi lên ghế bên phải.

Nhiễm Đào lấy khăn cẩn thận lau mồ hôi cho Triệu Tông, lại dâng cho hắn dâng một chén nước ô mai ngâm nước giếng.

Triệu Tông nhấp một ngụm, xin lỗi nói: “Để vương thúc cười chê rồi, cơ thể này của trẫm thực sự không còn dùng được.” Hắn lại uống nửa chén, hỏi, “Vương thúc dùng một ít không?”

Đồ chơi kia chua chua ngọt ngọt, Ngụy quận vương đã lớn tuổi rồi, tuổi tác dù gì cũng không quá tốt, cũng không dám uống, ông nhanh chóng xua tay.

Triệu Tông cực kỳ tự nhiên uống cạn chén nước ô mai kia, lại dùng khăn lau miệng, cứ như tán gẫu với trưởng bối trong nhà, cực kỳ hòa hợp hỏi Ngụy quận vương: “Vương thúc hôm nay tới thăm Tiểu Thập Nhất phải không?”

“…” Ngụy quận vương nghẹn lời, thực không dám giấu giếm, ông đã sớm quên mất cháu trai Thập Nhất kia của ông rồi.

Triệu Tông tất nhiên biết Ngụy quận vương không đến vì Triệu Thập Nhất, thế nhưng đã giả ngu thì giả cho trót. Hắn nói với Nhiễm Đào: “Đi nhìn xem tiểu lang quân đã thức chưa? Gọi hắn đến, tổ phụ của hắn tự mình đến gặp hắn này.”

Nhiễm Đào vâng lời, đang muốn đi.

“Chờ đã.” Ngụy quận vương nhanh chóng gọi lại, cũng cười nói, “Đứa bé kia sức khỏe cũng yếu, để nó ngủ được rồi, thần có vài việc muốn nói với bệ hạ.”

“Cũng được, Nhiễm Đào ngươi đến đó trông coi, nửa canh giờ sau dẫn tiểu lang quân lại đây.” Triệu Tông còn không quên nói với Ngụy quận vương, “Trẫm cố giữ Tiểu Thập Nhất ở lại trong cung, đã làm khó vương thúc rồi.”

Câu nói này làm Ngụy quận vương không khỏi đỏ mặt, rõ ràng chính là nhà ông cố ý bỏ mặc người trong cung.

Ông lần thứ hai tỉ mỉ nhìn Triệu Tông một cái, xác thực thuần lương cực kỳ, không chứa nửa phần giả dối. Ông cũng phục thật rồi, quả nhiên ai sinh thì giống người đó, giống hệt An Định quận vương!

Thế là, Ngụy quận vương cũng không do dự nữa, chờ Triệu Tông cho cung nữ và thái giám hầu hạ bên trong lui ra, ông nói thẳng: “Bệ hạ, ngài năm nay đã mười sáu tuổi, giờ cũng sắp phải thân chính rồi ——”

Triệu Tông vội vàng nói: “Vương thúc người cũng biết, cơ thể này của trẫm không còn dùng được, trải nghiệm cũng ít, Thái hậu nương nương lâm triều chính thính, trẫm hết sức yên tâm.”

Nghe vậy Ngụy quận vương muốn hộc máu, cũng quá không tiền đồ!

Ông không khỏi hạ thấp giọng: “Bệ hạ, ngài là thiên tử, đâu có chuyện cứ để Thái hậu chính thính được chứ?”

Triệu Tông khiêm tốn nói: “Vương thúc dạy phải.”

“Thần cũng không phải đang giáo huấn bệ hạ, chỉ là thiên hạ này là chức trách của dòng tộc Triệu thị chúng ta, Tiên đế truyền ngôi cho ngài, chính là tin tưởng ngài, gửi gắm hy vọng vào ngài. Những năm qua ngài tuổi còn nhỏ, bây giờ đã đến tuổi thành gia lập nghiệp rồi, lẽ ra nên gánh vác phần chức trách này!”

Triệu Tông thẳng lưng lên: “Vương thúc nói rất đúng.”

Ngụy quận vương thấy hắn vẫn còn nghe lọt, cũng thấy thoải mái, lại nói: “Bây giờ trong triều rất nhiều người đều chờ bệ hạ thân chính, bệ hạ vẫn chưa biết đâu nhỉ, trên đại triều hội ngày mồng một tháng năm vừa rồi, mà ngay cả sứ thần của Liêu và Tây Hạ, đều ngóng trông bệ hạ ngài thân chính.”

Triệu Tông không biết chuyện này thật, người của hắn vẫn quá ít, hắn không khỏi nhìn về phía Ngụy quận vương.

Ngụy quận vương thầm nghĩ, tốt xấu gì thì vẫn còn cứu được, biết đây là chuyện quan trọng, ông nói: “Bình thường, sau khi tan triều, trong vòng ba ngày, sứ thần các quốc gia đều đã bước lên đường trở về. Lần này, họ nhớ đến mùa thu, là lễ vạn thọ của bệ hạ, đến giờ vẫn ở Kinh Thành. Ngày đại triều hội, sứ thần của Liêu và Tây Hạ còn hỏi việc này ngay mặt Thái hậu.”

Triệu Tông nghe vậy cũng hiểu, Liêu quốc và Tây Hạ quốc rõ ràng là đang chờ xem trò vui nha! Tất nhiên cũng không có ý tốt, sợ rằng cũng muốn xem trò hay của tiểu hoàng đế này rồi. Nhưng trên mặt hắn không biểu hiện điều gì, chỉ lộ vẻ bất an theo lời Ngụy quận vương nói: “Việc, việc này ——”

Ngụy quận vương nhìn vẻ lo lắng sợ hãi này của hắn, bèn cảm thấy tức giận, ông nói thẳng: “Thần cho rằng, bệ hạ nên tìm một thời điểm, gặp họ. Họ cũng rất muốn gặp bệ hạ.”

“Việc này, việc này là do Thái hậu sắp xếp.”

“Bệ hạ! Thái hậu chỉ là lâm triều chính thính, ngài cũng nên học làm chút việc.”

Triệu Tông vẫn còn lộ vẻ do dự.

Ngụy quận vương đã quyết định phải khuyên Triệu Tông đi gặp sứ thần, ông cũng không tin, đến cả sứ thần ngoại quốc cũng muốn cầu Triệu Tông thân chính, Tôn thái hậu có còn mặt mũi tiếp tục nắm quyền triều chính không. Mặc dù ông là một vương gia nhàn tản không có thực quyền, danh vọng nhiều ít gì thì vẫn có một ít, lúc đó gọi tên một vài đại thần, không tin không thể để Triệu Tông thân chính.

Triệu Tông biết dự định của Ngụy quận vương, mà Ngụy quận vương giả ngu nhiều năm như vậy, hắn không định dễ dàng buông tha Ngụy quận vương.

Huống hồ Ngụy quận vương để Triệu Thập Nhất ở lại nơi này của hắn, cũng là vì vương phủ của mình, chỉ tội cho đứa nhỏ Triệu Thập Nhất này. Triệu Thập Nhất có tội tình gì đâu? Chẳng phải là vì người ngốc, vả lại mẹ ruột địa vị thấp hèn, trong phủ thất bại, mới bị đưa đến đây làm quân cờ.

Tương lai nếu như hắn tốt, có Triệu Thập Nhất ở đây, Ngụy Quận vương phủ tất nhiên cũng là nước lên thì thuyền lên, tiếp tục thái bình.

Nếu như hắn sơ ý một chút, lỡ như chết, Triệu Thập Nhất bị phế thì cũng phế thôi.

Quả là kế hay.

Triệu Tông nghĩ xong, tiếp tục ra vẻ lương thiện, rồi lại có chút khiếp đảm, nói: “Vương thúc, trẫm cũng muốn gặp những sứ thần ấy, trẫm nhớ, khi còn nhỏ đã từng gặp họ. Mà trẫm thực sự không biết nên nói với Thái hậu thế nào mới tốt, người xem…”

Ngụy quận vương hiểu rõ, nhưng ông không biết Triệu Tông đang muốn kéo ông xuống nước, ông cho rằng Triệu Tông thật sự nhát gan.

Cũng được, hôm nay ông tiến cung, bỏ qua Tôn thái hậu, trực tiếp tới gặp Triệu Tông, chính là đang công khai không nể mặt Tôn thái hậu rồi, ông đáp lại: “Thần cùng bệ hạ đi một chuyến!”

“Đa tạ vương thúc!” Triệu Tông đứng dậy chắp tay.

Ngụy quận vương cũng nhanh chóng đứng lên: “Bệ hạ hà tất như vậy!”

Muốn đi gặp Tôn thái hậu, thì tất nhiên phải cành nhanh càng tốt.

Ngụy quận vương vừa định đề nghị đi nhanh nhanh, Triệu Tông gọi một cung nữ tiến vào, hỏi: “Ngươi đi xem tiểu lang quân đã thức chưa, kêu Nhiễm Đào dẫn hắn lại đây. Vương thúc đang ở đây, chung quy phải để hắn gặp tổ phụ mới được chứ.”

Tiểu cung nữ vâng lời lui xuống, Triệu Tông quay đầu lại nhìn Ngụy quận vương, ra vẻ suy nghĩ vì ông, khen: “Tiểu thập nhất lang quân cực ngoan, đều là công lao của vương thúc, vương thúc không hổ là người được Thái tổ tự mình giáo dục.”

“…” Ngụy quận vương lần thứ hai nghẹn lời.

Cũng may Nhiễm Đào rất nhanh liền dẫn Triệu Thập Nhất đến đây.

Hắn vừa đến, Ngụy quận vương bèn thân thiết tiến lên: “Thập Nhất à, để đại đa* nhìn ngươi kỹ một cái nào!”

*Đại đa: Ông nội

Cơ mà Ngụy quận vương vừa dứt lời, Triệu Thập Nhất liền nhanh chân đi tới bên cạnh Triệu Tông, lạnh lùng nhìn về phía ông.

Nội tâm Triệu Tông cũng sắp cười xỉu rồi, cho Ngụy quận vương giả đò nha! Ở nhà sợ rằng còn chưa gặp được mấy lần, ông ta ở đây diễn cái gì thế! Nhưng hắn lại ôn tồn nói: “Thập Nhất, không được vô lễ, mau chào tổ phụ của ngươi đi.”

Hắn đẩy Triệu Thập Nhất một cái, Triệu Thập Nhất mới miễn cưỡng tiến lên hai, ba bước, đứng trước mặt Ngụy quận vương.

Ngụy quận vương chung quy cũng là người từng trải, cũng không xấu hổ, mà là từ trên xuống dưới cố ý quan sát một phen, thở dài nói: “Dù sao thì cũng là người trong cung nuôi! Lần này Tiểu Thập Nhất nhà ta đến đây, cường tráng rất nhiều.”

Triệu Thập Nhất vẫn lạnh lùng, khỏi nói kiếp này, kiếp trước, hắn với vị tổ phụ này của hắn cộng lại cũng chưa gặp được mấy lần. Nếu không phải trước khi chết Ngụy quận vương đã làm việc tốt, cả hai kiếp cộng lại, hắn cũng lười nhìn liếc mắt một cái. Triệu Thập Nhất rất không ưa kiểu người sợ chết cùng cực như Ngụy quận vương, không biết ông ta tìm Triệu Tông để làm gì?

Ngụy quận vương nhìn hai mắt âm trầm của đứa nhỏ trước mắt, lại khó hiểu có chút sởn cả tóc gáy.

Có lẽ là động cơ ông bỏ đứa nhỏ này lại đây thủy chung không tinh khiết, trong lòng ông có quỷ. Trong một khoảnh khắc, thậm chí ông còn muốn mang Triệu Thập Nhất về, nhưng nghĩ đến tương lai của Ngụy Quận vương phủ, ông lại nhẫn tâm, từ đầu đến cuối đều tránh né ánh mắt của Triệu Thập Nhất.

Ông liền hành lễ với Triệu Tông: “Đa tạ bệ hạ, nhìn thấy Thập Nhất thế này, thần và phụ thân nó đều yên tâm.”

Vẫn không định mang người về?

Có điều Triệu Tông cũng không sao cả, hắn đã quyết định nuôi luôn bạn nhỏ Triệu Thập Nhất rồi. Nếu muốn mang về thật, hắn còn không nỡ đây này.

Hắn khiêm nhượng nói: “Nào có nào có, là vương thúc giáo dục tốt, trẫm bỗng dưng có được một đứa trẻ ngoan. Hắn là cháu của trẫm, trẫm chắc chắn sẽ đối xử tốt với hắn, vương thúc yên tâm được rồi.”

Ngụy quận vương yên tâm một trăm lần! Cái khác ông khó nói, tâm tư của Triệu Tông thì ông trăm phần trăm yên tâm. Triệu Tông là con người quá tốt, mới bị Tôn thái hậu xem thành tên ngốc.

“Đã như vậy, chúng ta đến Bảo Từ Điện đi?”

Triệu Tông gật đầu: “Tất nhiên.”

Triệu Thế Tông lại ngẩn ra, đi gặp Tôn thái hậu? Tổ phụ hờ của hắn muốn cùng Triệu Tông đi gặp Tôn thái hậu? Đây là muốn làm gì?

Kiếp trước, theo hắn được biết, lại không có chuyện này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi