PHÚC NINH ĐIỆN

Triệu Thập Nhất ăn no trở lại trắc điện, thấy tiểu cung nữ đang đổ đồ trên bàn vào hộp.

Nghe tiếng bước chân họ trở về, nàng quay đầu lại hành lễ cười nói: “Tiểu lang quân đã về rồi. Đây là hạt hạch đào quết đường hạt mè mà thiện phòng đưa tới, bảo là mới làm xong. Nô tỳ đang đổ vào hộp, lát nữa tiểu lang quân có thể dùng.”

Trà Hỷ cười: “Ôi, tiểu lang quân vừa dùng bữa ở chỗ bệ hạ, ăn rất no rồi, không thể ăn nữa đâu, ăn nữa sẽ trướng bụng, đến tối sợ rằng ngủ không ngon.”

“Vâng, vậy nô tỳ bỏ vào bình trước, ngày mai lại lấy ra.”

“Đi đi.”

Triệu Thập Nhất thể nóng, ngày nào cũng muốn tắm rửa, các tiểu thái giám hầu hạ hắn tắm rửa sạch sẽ, hắn nheo mắt, cơn buồn ngủ kéo đến. Quả thật hắn đã ăn rất nhiều, riêng mì trộn, hắn đã ăn hai tô. Sau khi ăn hết, hắn lại uống một chén canh thịt dê, chén đó lớn hơn cái chén nhỏ của Triệu Tông, còn ăn cùng với thịt dê nữa.

Ăn hết, đổ mồ hôi đầy người, đặc biệt thoải mái.

Tắm rửa sạch sẽ, lại càng thoải mái.

Hắn nằm dài trên giường, buồn ngủ, đang muốn ngủ, đột nhiên nhớ tới chuyện Triệu Tông nhắc tới ngày mai Tạ Văn Duệ muốn vào cung. Mắt của hắn lập tức mở, đưa tay muốn vén màn gọi Cát Tường.

Ngoài màn đã vang lên một giọng nói có chút xa lạ: “Tiểu lang quân cần gì? Hôm nay là tiểu nhân gác đêm giúp ngài.”

Triệu Thập Nhất hơi sửng sốt, hắn biết ngoại trừ Cát Tường ra còn có một người khác gác đêm cho hắn, mà thời gian Cát Tường gác đêm khá nhiều, hắn cũng không tận lực lưu ý, nên chưa từng gặp tiểu thái giám xa lạ này.

Tiểu thái giám cũng tự giác, nói: “Tiểu nhân tên Cát Lợi.”

Dứt lời, Cát Lợi lại ngây ngô nói: “Là các tỷ tỷ bên trên nói lấy tên này cho tiểu nhân, mới tương xứng với Cát Tường.”

Sợ là Nhiễm Đào đặt, trái tim Triệu Thập Nhất vốn đã nhấc lên, cũng rơi xuống.

Vậy ngày mai dặn Cát Tường sau đi, Triệu Thập Nhất nghĩ như vậy, rất nhanh rơi vào mộng đẹp.

Cát Lợi liền đứng đó một lát, mới ngồi xếp bằng trên tháp.

Cậu thực sự không phải người lanh lợi, thế nhưng cậu cũng biết, bệ hạ tin tưởng cậu, cho cậu ăn, còn đặc biệt ban tên cho cậu, cậu phải nghe theo bệ hạ. Nếu bệ hạ muốn cậu quan sát Cát Tường, còn tự mình nói những chuyện mình biết cho bệ hạ nghe, đây là chuyện hãnh diện thế nào?

Vậy cậu tuyệt đối không thể nói cho bất cứ ai.

Chỉ tiếc cậu thường thừa dịp Cát Tường không có mặt, lén đến phòng ngủ xem xét, đến nay vẫn chưa phát hiện gì.

Cậu cảm thấy hơi có lỗi với sự tin tưởng của bệ hạ.

Suy nghĩ miên man, Cát Lợi cũng buồn ngủ, dựa vào cột giường, cậu cũng dần dần thiếp đi.

Đang ngủ ngon, chỉ cách một lớp màn, đột nhiên vang lên tiếng thở dốc gấp gáp kinh hoảng, Cát Lợi lập tức tỉnh ngủ. Cậu lập tức bò dậy quỳ gần giường, nhẹ giọng nói: “Tiểu lang quân? Tiểu lang quân?”

Cậu gọi hai tiếng, tiểu lang quân vẫn không trả lời cậu. Mặc dù cậu khờ, nhưng cũng tiến cung lâu rồi, trải qua giáo huấn nhiều năm của lão thái giám, cậu lập tức nhớ ra, tiểu lang quân không biết nói chuyện!

Cậu lo lắng, đưa tay, muốn vén màn, cậu nói: “Tiểu lang quân, tiểu nhân lo lắng cho ngài, bây giờ sẽ vén màn lên.”

Cậu lại không thể vén lên, tiểu lang quân ở bên trong kéo chặt màn, không cho cậu vén.

Cát Lợi đúng là khờ thật, bởi vậy, cậu càng lo lắng hơn, gác đêm là chức trách của cậu. Cậu lại đứng lên, nhẹ giọng nói: “Tiểu lang quân, ngài cho tiểu nhân nhìn một cái đi! Nếu cơ thể không thoải mái, tiểu nhân cũng tiện đi gọi ngự y! Sẽ không quấy rầy bệ hạ, Ngự Dược Cục cũng có ngự y trực đêm, không có vấn đề đâu!” Người kia to con, còn cường tráng, duỗi cánh tay tráng kiện, kéo màn lần nữa.

Lúc này Triệu Thập Nhất đang hoảng loạn, tay run dữ dội hơn, hoàn toàn không lấy sức nổi, sức mạnh của hắn chọi không lại Cát Lợi, trong thời gian ngắn hắn lên tiếng nói: “Không cho kéo!”

Cát Lợi há hốc mồm, tiểu lang quân không phải không biết nói chuyện sao? Tay cậu dừng lại.

Triệu Thập Nhất mặc kệ tất cả, trầm giọng nói: “Thành thật chờ ngoài đó cho ta! Quỳ xuống!”

Cát Lợi quả thật bị dọa, cũng đàng hoàng quỳ xuống.

Trong nội thất liền khôi phục yên tĩnh hoàn toàn.

Triệu Thập Nhất vẫn còn đang thở dốc, chỉ là hắn kéo chăn lên trùm mặt mình, chăn ngăn cách tiếng thở của hắn.

Lúc này hắn mới dám tay run sờ bên dưới của mình, trong quần lót lành lạnh, nơi ấy thì ẩm ướt.

Hắn sống lại một đời, tất nhiên biết đây là cái gì.

Kiếp trước hắn ăn không ngon, sống không tốt, mãi đến hơn mười ba tuổi mới xuất tinh lần đầu tiên.

Kiếp này, từ lúc tiến cung tới nay, ăn uống rất tốt, hắn lại muốn mau mau trưởng thành, ăn vô cùng nhiều. Mười một tuổi đã xuất tinh, vốn cũng không phải chuyện gì ngạc nhiên, căn bản không đáng để hắn hoảng hốt đến vậy.

Điều hắn hoảng loạn chính là ——

Điều hắn hoảng loạn chính là giấc mơ vừa rồi.

Hắn mơ thấy Triệu Tông triệu Tiễn Nguyệt Mặc thị tẩm, rõ ràng vén lớp màn lên, người đi vào trong nội thất trước long sàng của Triệu Tông là Tiễn Nguyệt Mặc thanh thanh nhã nhã đó. Cố tình một khắc sau, hắn biến thành người nằm trên long sàng, tựa hồ hắn quay về kiếp trước. Tâm hắn vừa lạnh vừa cứng, nham hiểm giả dối, chỉ thích mặc quần áo màu đậm, hắn thích ẩn trốn. Cho dù là áo lót, cũng là màu đen.

Hắn mơ thấy mình mặc trang phục màu đen, nằm trên long sàng, sau đó màn bị mở ra.

Triệu Tông lại xuất hiện trước giường, Triệu Tông chỉ mặc một TSm màu son, Triệu Tông cười với hắn, khóe mắt Triệu Tông nhướng lên, khóe mắt Triệu Tông thậm chí có nước mắt. Triệu Tông bỗng nhiên từ trong tay áo lấy ra một thanh đoản đao tinh xảo thanh tú, ống tay áo tuột xuống, lộ ra cổ tay trắng nõn của hắn. Ngoài cửa sổ bỗng có gió thổi vào, thổi bay tóc Triệu Tông, tóc quấn quanh thanh đao trong tay Triệu Tông.

Giấc mộng vốn không nên có màu sắc, lại có màu sắc.

Có màu đen của hắn, cùng màu đỏ của Triệu Tông, còn có tóc đen của Triệu Tông, cùng làn da trắng trẻo, cùng với thanh đao lóe ánh bạc.

Triệu Tông cúi người, gọi hắn: “Tiểu Thập Nhất.”

Triệu Tông duỗi tay vuốt ve hắn, vuốt ve đầu ngón tay của hắn, vuốt ve cánh tay của hắn, vuốt ve cổ của hắn, vuốt ve gò má của hắn, vuốt ve…

Triệu Tông tay đột nhiên vuốt ve trước ngực của hắn, đao lập tức ghim vào da thịt của hắn ——

Hắn vừa sung sướng, vừa đau khổ.

Hắn cứ như lại chết một lần.

Hắn tỉnh lại.

Sau cơn giật mình, hạ thân như bị nước lạnh dội.

Triệu Thập Nhất chôn sâu trong chăn, thật lâu không động đậy.

Khi Triệu Tông vuốt ve hắn, nhiệt độ đầu ngón tay quen thuộc như vậy, lạnh lẽo quen thuộc. Đao trong tay Triệu Tông, khi ghim vào da thịt của hắn, xúc cảm cũng quen thuộc như vậy, cũng là lạnh lẽo quen thuộc.

Giấc mơ này làm hắn kinh hoảng.

Có phải đang báo trước điều gì không?

Nửa đêm, con người đa phần đều yếu đuối, còn là người vừa nằm mơ một giấc mơ hoang đường như hắn.

Kiếp trước người giết hắn chính là Triệu Tông Ninh, kiếp này là Triệu Tông muốn giết hắn?

Hắn liền phủ định, kiếp trước hắn chưa từng mơ thấy Triệu Tông Ninh giết hắn!

Kỳ thực điều làm hắn hoang mang nhất không phải thanh đao kia, mà nhiệt độ đầu ngón tay của Triệu Tông.

Hắn thậm chí hoang mang đến mức không dám suy nghĩ nữa.

Hắn chặt chẽ dùng chăn che kín đầu mình, mặc dù đã chậm rãi có cảm giác nghẹt thở.

Mãi đến khi ngoài màn lại vọng vào giọng nói của Cát Lợi: “Tiểu lang quân, ngài có ổn không?”

Triệu Thập Nhất mới chậm rãi buông tay đặt trong chăn, hắn hất chăn ra, trong bóng tối trợn mắt nhìn nóc giường. Khoảng chừng một khắc sau, hắn đưa tay, từ dưới gối lấy ra một thanh đoản đao.

Không hề khác với thanh đao của Triệu Tông trong giấc mộng.

Đây là thanh đao đầu tiên hắn làm, sau khi trọng sinh trong kiếp này, giống hệt thanh đao hắn hay dùng vào kiếp trước.

Là trước khi Mục Phù đi Lưỡng Chiết Lộ, thông qua tầng lớp quan hệ, vùi đao vào đất, đưa vào trong cung, còn do Lưu Hiển đem tới.

Thanh đao này rất xấu, lại mộc mạc.

Triệu Thập Nhất cúi đầu nhìn đao, không khỏi nghĩ đến thanh đoản đao của Triệu Tông trong mơ, trên chuôi đao nạm đá hồng ngọc, thật sự là một thanh đao rất đẹp.

Hắn cụp mắt, đột nhiên đưa tay mở ra màn.

“Tiểu lang quân!! ——” Cát Lợi kích động ngẩng đầu, còn chưa nói xong, vì Triệu Thập Nhất đã kề thanh đao sắc này lên cổ cậu, cậu lúng túng, “Tiểu lang quân ——” Đầu óc của cậu mơ màng, tiểu lang quân không phải là một tên ngốc ngay cả nói chuyện cũng không biết sao?

“Còn nhiều lời nữa, đầu của ngươi tức khắc rơi xuống.”

Cát Lợi vẫn ngớ người.

Triệu Thập Nhất lạnh lùng nói: “Chuyện đêm nay, nếu ngươi có thể quên hết, ta sẽ lưu ngươi một mạng! Bằng không, giết ngươi, với ta mà nói cũng chẳng là gì.”

Cát Lợi chớp mắt, chỉ cảm thấy cần cổ lạnh lẽo, cậu hít mũi, ngửi thấy một mùi là lạ.

Triệu Thập Nhất lần thứ hai quẫn bách, Cát Lợi này không lưu được. Tuy nói giết người, với hắn mà nói chẳng là gì. Nhưng nếu như giết thật, hắn phải giải thích với Triệu Tông thế nào?!

Hắn vô cùng phiền muộn.

Cát Lợi đột nhiên hiểu ra vừa nãy tiểu lang quân rốt cuộc làm sao, dưới thân cậu mặc dù không còn cái đó, nhưng dù sao cậu cũng là nam nhân, tiến cung cũng là vì hầu hạ quý nhân, những việc này, lão thái giám đều đã giảng hết cho cậu mọi việc rồi.

Cậu nói: “Tiểu lang quân, tiểu nhân đi lấy tiết khố mới đến cho ngài nhé?”

Triệu Thập Nhất càng quẫn bách, tiểu thái giám này lại một kẻ to gan!

Hắn nhẹ giọng uy hiếp nói: “Không bằng bây giờ ta giết ngươi?”

Cát Lợi không hiểu: “Vậy trước tiên phải thay tiết khố mới được.”

“…”

Cát Lợi tất nhiên không sợ đao của hắn, cẩn trọng đứng dậy, tránh né đao của hắn, thành thật lấy ra tới một tiết khố mới tinh trong tủ: “Tiểu lang quân, tiểu nhân thay cho ngài nha?”

Triệu Thập Nhất lại quẫn bách, cũng muốn mau chóng thay cái tiết khố một lời khó nói hết kia.

Hắn không cho Cát Lợi hầu hạ, lưu loát thay tiết khố mới, cái cũ lập tức ném xuống đất.

Cát Lợi lại dùng khăn vải thấm nước nóng trong bình đồng, muốn cho lau chùi cho y, Triệu Thập Nhất đoạt lấy, đưa lưng về phía Cát Lợi, tự lau khô, ghét bỏ ném khăn vải xuống đất.

Cát Lợi xoay người lại lấy tiết khố và khăn vải, Triệu Thập Nhất lại lấy đao chặn đường cậu.

Cát Lợi phản ứng chậm, nhưng lúc này lại thông suốt, cậu không dám cử động, lại hỏi: “Tiểu lang quân, ngài đang giả ngốc hả?”

“…” Triệu Thập Nhất là một kẻ tâm cơ hiếm thấy, lại bị Cát Lợi hỏi vậy.

Bỗng nhiên hắn cũng có chút mờ mịt, lẽ nào tên ngốc chân chính mới là Cát Lợi?

Vậy có phải hắn đã bị người khác nhìn ra là giả ngu?

Cát Lợi lại hỏi: “Tiểu lang quân, ngài có lòng gây rối bệ hạ sao?”

Triệu Thập Nhất biết rõ “có lòng gây rối” của Cát Lợi chính là ý trên mặt chữ, cố tình hắn lại nghĩ tới giấc mộng vừa rồi!

Cát Lợi lại nói: “Tiểu lang quân, nếu như ngài bất kính với bệ hạ, giả ngốc cũng là muốn hại bệ hạ. Tiểu nhân liều cái mạng này không cần, cũng sẽ không bỏ qua cho ngài.”

Triệu Thập Nhất cười lạnh: “Ngươi cũng trung tâm đấy. Nhưng một tiểu thái giám như ngươi có thể làm cái gì?”

“Tiểu nhân chính là một tiểu thái giám không phẩm không cấp, đúng là không làm được gì, nhưng —— Người ——” Cát Lợi đột nhiên âm thanh sắc bén kêu lên, Triệu Thập Nhất sợ đến mức lập tức che miệng cậu, cũng đá Cát Lợi một cước: “Ngươi thật sự không muốn sống?”

Cát Lợi trực tiếp nhắm mắt, cậu sinh ra đã không ai cần, vất vả lắm mới tiến cung, sống những ngày có cơm ăn. Bệ hạ coi trọng cậu, đặt cho cậu cái tên Cát Lợi như thế, còn cười nói chuyện với cậu, mạng của cậu chính là của bệ hạ.

Chết thì chết, có gì phải sợ. Những người như cậu, vốn là một mệnh tiện.

Triệu Thập Nhất thấy cậu như vậy, lại bị chọc cười.

Cũng là một hạt giống trung tâm hiếm thấy, chỉ tiếc là một đứa ngốc.

Triệu Thập Nhất đột nhiên không muốn giết cậu, hạt giống trung tâm hiếm thấy nhất. Cát Tường trung tâm, là vì cha của Cát Tường trung tâm với hắn và mẹ hắn, trung tâm từ nhỏ đã khắc vào xương.

Nhưng một đứa ngốc như vậy, có thể trung tâm đến vậy, thực sự hiếm thấy.

Hơn nữa khờ có cái tốt của khờ, thỉnh thoảng chơi xấu, cũng không có người phát hiện. Nếu điều người này vào điện của hắn, vì sao hắn không biến thành của mình? Bóng tối trong mắt Triệu Thập Nhất mơ hồ phát sáng, hắn thu tay và đao về, quay người ngồi trên mép giường, trên dưới quan sát Cát Lợi một phen, nói rằng: “Bản lang quân có việc muốn hỏi ngươi.”

Cát Lợi lại nói: “Tiểu lang quân trước tiên nói cho tiểu nhân, có muốn hại bệ hạ không?”

Triệu Thập Nhất tức giận: “Bản lang quân vì sao phải hại hắn?”

Hại Triệu Tông, giết Triệu Tông, từ kiếp trước đến kiếp này, đều không phải hắn!

Nói chuyện với người ngốc, thật sự chẳng thích thú gì!

“Tiểu lang quân đã nói như vậy, tiểu nhân sẽ tin tưởng.”

Triệu Thập Nhất bị Cát Lợi chọc tức đến mức tim gan đều đau. Hắn muốn tiểu thái giám tin tưởng để làm gì?!

Hỏi cậu: “Ngươi có đồng ý làm việc cho ta? Không thể thiếu chỗ tốt cho ngươi.”

“Tiểu nhân chính là người trong Phúc Ninh Điện, không làm chuyện hại bệ hạ.”

Triệu Thập Nhất cười lạnh.

“Nếu là những chuyện khác, chỉ cần không trở ngại bệ hạ, tiểu nhân nguyện ý làm việc thay tiểu lang quân.”

Thằng ngốc này cũng biết phân biệt!

“Chuyện trong đầu, chính là tất cả những chuyện liên quan đến ta hôm nay, ngươi hãy nuốt hết vào bụng đi, ai cũng không được nói.”

Cát Lợi suy nghĩ một phen, việc này cậu có thể làm được. Cậu được bệ hạ phái tới Phúc Ninh Điện hầu hạ tiểu lang quân, đương nhiên phải nghe tiểu lang quân. Chỉ cần tiểu lang quân không hại bệ hạ, mọi thứ dễ bàn. Trừ khi bệ hạ hỏi cậu, ai cậu cũng không nói.

Cậu sảng khoái trả lời: “Vâng, tiểu lang quân, tiểu nhân sẽ không nói chuyện này cho người khác.”

“Bao gồm chuyện ta có thể nói chuyện.”

“Tiểu nhân hiểu, vạn lần sẽ không nói cho bất cứ người nào.”

Triệu Thập Nhất tin lời tiểu thái giám này nói, khi hắn vừa mới lấy đao chặn đường Cát Lợi, tiểu thái giám thật sự không sợ. Huống hồ nếu tiểu thái giám thật sự nói cho người khác biết hắn có thể nói chuyện, đến lúc đó có bao nhiêu người tin một tiểu thái giám, mà không tin hắn?

Chỉ tiếc một người trung tâm như thế, không muốn phục tùng hắn.

Nhưng tương lai còn dài, về sau toàn bộ Phúc Ninh Điện đều là của hắn, thằng ngốc trong Phúc Ninh Điện này, tự nhiên sẽ có ngày phục tùng hắn.

Triệu Thập Nhất đá đá tiết khố dưới chân, cau mày nói: “Ngày mai ngươi xử lý nó, đừng để bất cứ ai nhìn thấy.”

“Vâng.” Cát Lợi đáp, lại nói, “Kỳ thực tiểu lang quân không cần hoảng loạn, nam tử đều có một lần như thế.” Tâm lý cậu kỳ thực cũng có suy đoán, một tiểu lang quân rõ ràng biết nói vì sao phải ẩn giấu đến sâu như vậy chứ? Nghe nói tiểu lang quân ở Quận vương phủ thường xuyên bị bắt nạt, chắc là sợ bị bắt nạt nha! Hồi cậu còn nhỏ cũng vậy, bị đại thái giám bắt nạt, nhưng cậu người cường tráng, biết phản kháng.

Nghĩ như vậy, tiểu lang quân cũng không trách được. Trong Ngụy Quận vương phủ không ai quan tâm ngài, sợ cũng không ai giáo dục ngài, gặp phải việc này, tóm lại cũng có chút hoảng loạn.

Cậu lại nghĩ Triệu Thập Nhất rất đáng thương.

Vẫn là bệ hạ tốt, chăm sóc vị tiểu lang quân này như vậy, cũng tốt với một tiểu thái giám như cậu.

Bệ hạ thật sự là quá tốt.

“Ngươi biết thật nhiều.” Triệu Thập Nhất nghe cậu nói, lại cười lạnh.

“Tiểu nhân chính là người chuyên môn hầu hạ, đương nhiên phải biết rõ. Tiểu lang quân ngài yên tâm, sáng mai tiểu nhân sẽ đi đến thiện phòng lấy chén canh thịt dê, ngài uống bồi bổ.”

Không nói canh thịt dê còn được, nói tới, tay nắm đoản đao của Triệu Thập Nhất càng siết chặt.

Nếu không phải cùng Triệu Tông ăn một nồi dê lớn như vậy, chắc cũng sẽ xảy ra đống việc thế này.

Từ khi hắn tiến cung, Triệu Tông đã đối xử cực tốt với hắn rồi, càng khỏi nói đến các cung nữ, thái giám, suốt ngày dỗ hắn như dỗ con nít. Hắn tự nhận, những ngày tháng qua hắn thật sự đã sống trở lại. Hắn càng ngày càng giống một đứa con nít non nớt không rành thế sự.

Chẳng trách mọi người đều nói nghịch cảnh mới khiến người tiến lên!

Hắn phiền muộn, lại nhét đao dưới gối, liếc Cát Lợi: “Nhớ tới lời ta nói.”

“Tiểu nhân nhớ rồi.” Cát Lợi thành thật đáp, chỉ cần bệ hạ không hỏi, ai cậu cũng không nói.

Triệu Thập Nhất nằm trên giường.

Cát Lợi tiến lên: “Tiểu nhân giúp ngài kéo màn, tiểu lang quân ngài yên tâm ngủ, tiểu nhân ở dây trông coi!”

Triệu Thập Nhất ngửa đầu liếc cậu thêm cái nữa, đúng là một thái giám tốt.

Hắn đắp kín chăn, Cát Lợi kéo kín màn cho hắn.

Triệu Thập Nhất cũng không khỏi hít mũi, tựa hồ mùi đó vẫn còn, hắn cau mày, lần thứ hai phiền muộn lấy chăn trùm đầu mình.

Chỉ mong mau mau ngủ, chỉ mong mau mau quên đi giấc mơ này.

Quên đi giấc mơ hoang đường đến cực điểm này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi