PHÚC NINH ĐIỆN

Bên ngoài vẫn như cũ có gió tuyết, trong nội thất thì ấm áp thư thích.

Triệu Thế Tông ngồi đưa lưng ra phía ngoài, hai chân duỗi trong chăn, hắn nhìn gương mặt ngủ của Triệu Tông đến thẩn thờ.

Sở dĩ sợ Triệu Tông như vậy, ngoại trừ vì mỗi khi hắn gặp Triệu Tông, hoặc là chuyện của Triệu Tông thì sẽ cấp tốc biến thành một “chính mình” khác ra. Còn vì giấc mơ hắn đã gặp nhiều lần trong mấy năm qua.

Hắn là người sống lâu rồi, biết chuyện mộng xuân. Kiếp này, lần đầu xuất tinh mơ tới Triệu Tông cũng không tính là sợ hãi. Sợ hãi chính là, mấy năm qua, hắn nhiều lần mơ tới Triệu Tông. Sau khi tỉnh lại, dưới thân lạnh lẽo.

Hắn làm sao lại không sợ Triệu Tông?

Năm đó mười một tuổi, còn có thể thịt canh thịt dê để ngụy trang, hôm nay là cũng không thể tiếp tục nữa.

Cũng không phải không nghĩ tới tìm thiếp thị, kiếp này hắn cũng không có chấp niệm cưới vợ sinh con, tất cả tùy duyên. Mà không làm Hoàng đế, thì không cần người kế thừa giang sơn. Mà kiếp trước, từng có mật thám giả làm thiếp thị hạ độc hại hắn, hắn kiêng kị nữ nhân. Thế nhưng nhiều lần nằm mơ như vậy, cuối cùng hắn vẫn có ý định tìm vài nữ nương xinh đẹp ở hậu trạch.

Kết quả người cũng tìm rồi, tổng cộng tìm ba người, hắn gặp rồi, rất mỹ mạo, nhưng thủy chung không muốn chạm.

Hắn nuôi người trong hậu trạch, một lần nữa một mình nằm mơ giấc mơ liên quan đến Triệu Tông, đặc biệt là một năm qua, cơ hồ cứ mười ngày sẽ mơ thấy một lần.

Về mặt tình cảm hắn trì độn không có kinh nghiệm, còn không nghĩ tới hướng kia, chỉ coi là thẹn với Triệu Tông, cho nên ngày suy nghĩ đêm có năm mơ, còn vì sao giấc mơ lại là mộng xuân, hắn lười nghĩ thêm nữa.

Lúc này hắn nhìn chằm chằm Triệu Tông xem, trái tim bình tĩnh hiếm thấy.

Nghĩ hắn sống hai đời, những khoảnh khắc bình tĩnh gộp lại, đều ở bên người Triệu Tông.

Nghĩ vậy, hắn bèn nở nụ cười.

Chỉ tiếc Triệu Tông ngủ, không nhìn thấy nụ cười của hắn, trong nụ cười kia như chứa đầy mật đường.

Hắn cười như vậy, Nhiễm Đào từ ngoài đi tới, nhẹ giọng gọi hắn: “Tiểu lang quân ——”

Hắn ở bên ngoài năm năm, chưa từng có người gọi hắn như vậy. Thế nhưng một khi trở về, tựa hồ cũng không có ngăn cách, hắn tự nhiên nhìn sang âm thanh, nụ cười trên mặt thậm chí còn chưa tản đi.

Nhiễm Đào sững sờ, cũng cười, tiếp tục nhỏ giọng nói: “Canh gừng nấu xong rồi, ngài cũng nên ăn vài món, ăn rồi đi ngâm mình nhé.”

Nhiễm Đào thấy hắn ngồi trên giường, bệ hạ cũng đã ngủ, thì biết bệ hạ cũng không giận hắn nữa, mặc dù là có chuyện gì hiểu lầm, hai người sợ rằng cũng đã nói rõ.

Triệu Thế Tông thu hồi nét tươi cười, lắc đầu, lúc này một chút hắn cũng không đói bụng, cũng không muốn ngâm mình gì hết, hắn chỉ muốn nhìn Triệu Tông.

“Dù gì cũng ăn chút nhé, ngài ở bên ngoài… gần mười canh giờ, ngài không ăn, bệ hạ tỉnh lại cũng sẽ lo lắng.”

Triệu Thế Tông ngẫm nghĩ, quay đầu lại nhìn Triệu Tông một cái, lúc này mới gật đầu, cẩn thận dịch xuống đất. Nhiễm Đào tiến lên dìu hắn, chân của hắn tuy có chút tri giác, nhưng bước đi không tiện. Hắn được dìu, rón rén đi ra ngồi lên tháp ngoài cách song, trên bàn trước mặt bày một vài món thanh đạm.

Hắn ngẩng đầu có thể xuyên qua cách song nhìn thấy Triệu Tông ngủ bên trong.

Hắn đầu tiên là uống cạn chén canh gừng, Nhiễm Đào dùng sứ muỗng sứ múc cho hắn một chén cháo đậu đỏ, đậu đỏ nấu mềm, hắn múc một muỗng ăn vào, vị ngọt. Bọn họ đều còn nhớ hắn thích ăn ngọt, trong lòng hắn không khỏi thở dài.

Hắn vừa ăn, vừa nhìn Triệu Tông bên trong cách song.

Nhiễm Đào ở một bên nói chuyện với hắn: “Trà Hỷ sướng đến phát rồ rồi, đang thu dọn trắc điện đó, đồ ngài quen dùng trước kia đều dọn lên.”

Tay Triệu Thế Tông khựng lại, hắn cũng không định ở trong cung. Chỉ là nghe vừa rồi Triệu Tông nói, tiếp tục nghe Nhiễm Đào nói, tựa hồ mỗi người đều như chuyện đương nhiên cho rằng hắn phải tiếp tục ở trong cung. Năm đó hắn mới mười một tuổi, ở trong cung còn có nguyên do. Bây giờ hắn cũng lớn như vậy rồi, đứng lên cao hơn Triệu Tông một cái đầu, làm sao có thể ở trong cung?

Sợ rằng chẳng bao lâu nữa, sẽ có người lấy hắn ra nói về hoàng vị.

Bây giờ hắn đối với hoàng vị thực sự không hề có một tí suy nghĩ nào.

Mà hắn đã trở về, sau đó Ngụy Quận vương phủ sẽ biết, khẳng định cũng có rất nhiều người phải đối phó. Hắn ăn cháo, nhìn Triệu Tông, bên tai nghe Nhiễm Đào nói, trong đầu nghĩ đủ cách an bài sau này.

Nhiễm Đào đưa tay gắp một cái bánh phù dung lên đĩa của hắn.

Hắn cúi đầu nhìn, đây là món Triệu Tông yêu thích nhất, chỉ là chưa bao giờ biểu hiện ra thôi. Nhưng chỉ cần dùng bữa với Triệu Tông vài lần, thì có thể phát hiện. Hắn gắp bánh phù dung khéo léo, cắn một cái, bên trong cũng là nhân đậu đỏ ngọt ngào.

Hắn đang ăn, Phúc Lộc lại từ bên ngoài đưa đầu vào, hiển nhiên muốn tìm bệ hạ, mà bệ hạ ngủ rồi. Hắn nhìn Triệu Thế Tông, Triệu Thế Tông cũng nhìn hắn một cái, Phúc Lộc không khỏi liền đi tới trước mặt hắn, nói thẳng: “Tiểu lang quân, vậy phải làm sao bây giờ mới được?”

“Làm sao vậy?”

“Tôn gia triệt để chọc giận công chúa, công chúa dùng roi đánh biển hiệu Tôn gia rơi xuống! Còn nói Thái hậu tứ hôn, nàng sẽ thu Tôn gia đại lang vào Công chúa phủ…” Phúc Lộc đặc biệt nhấn mạnh chữ “thu”.

Triệu Thế Tông muốn cười, đây chính là chuyện Triệu Tông Ninh có thể làm ra.

Nhiễm Đào cau mày: “Đáng đời!” Bọn họ luôn ở trước mặt Triệu Tông, sớm đã quen vấn đề diện thủ của hai huynh muội, mà Triệu Tông Ninh từ trước đến giờ uy nghiêm, bọn họ không cảm thấy không thích hợp, Nhiễm Đào còn nói, “Nhưng chỉ bằng bộ dạng đó của hắn! Làm sao có thể vào Công chúa phủ?!”

“Tỷ tỷ, Tôn gia lôi kéo hắn chết sống không chịu buông kìa. Công chúa an vị trên thủ tọa, nói ‘Hôm nay người không cho ta mang đi, bản công chúa sẽ không đi!’”, Phúc Lộc học nói theo.

Nhiễm Đào và Triệu Thế Tông cùng nở nụ cười.

Phúc Lộc thấy hai người cười thành như vậy, trong lòng lại cảm khái, đã bao lâu không gặp thấy Nhiễm Đào tỷ tỷ cười như vậy rồi. Thật sự là mấy năm nay bệ hạ sống khổ, bệ hạ đều không cười nổi, bọn họ làm sao cười được? Vị tiểu lang quân này cũng đúng là bản lĩnh lớn, trở về đã chọc bệ hạ tức giận đến nôn ra máu, quỳ bên ngoài một đêm, bệ hạ vẫn nhớ hắn, cuối cùng không nỡ phạt hắn.

Mà hoàng cung nguyên bản bị mây đen bao phủ, trong nháy mắt gặp được ánh mặt trời.

Nhiễm Đào cười mắng: “Ngươi nói bậy!”

“Tỷ tỷ, tiểu nhân cũng không dám nói bậy, là Triệt Hạ tỷ tỷ tự mình đến đây nói cho tiểu nhân nghe, cái đoạn kia cũng là nàng học. Nàng nói, sợ bệ hạ lo lắng, công chúa phái nàng đến thông báo.”

“Sau đó thì sao?”

Phúc Lộc khinh bỉ nói: “Tôn Trúc Thanh đó, Tôn gia cũng xem hắn thành bảo bối, đến bây giờ vẫn không chịu thả người. Công chúa cũng đang ngồi trong Trung Hiếu Bá phủ uống trà, trong sân, đều là thị vệ Công chúa phủ. Bên ngoài cũng có dân chúng đang xem, mọi người hỏi một chút là biết. Việc này thuần túy chính là Thái hậu nương nương bắt nạt công chúa, công chúa có thể làm sao? Chỉ đã hạ, dù sao cũng phải tuân chỉ.”

Nhiễm Đào gật đầu: “Chính là cái lý này.” Bọn họ chưa bao giờ lo cho Triệu Tông Ninh, lúc này Tôn thái hậu và Tôn gia đều là tự đập chân mình, “Bệ hạ đang ngủ đó, tỉnh lại rồi nói.”

“Vâng, tiểu nhân đi nói cho Triệt Hạ tỷ tỷ.”

“Nhanh đi.”

Phúc Lộc hành lễ với Triệu Thế Tông, xoay người đi ra ngoài.

Triệu Thế Tông cấp tốc ăn hết, tiếp tục vào trong ngồi bên giường, nhìn chằm chằm. Nhiễm Đào nhìn ra ngoài, cười bưng chén dĩa đi ra.

Mà ngoài cung, Tôn gia trước sau không chịu thả người.

Từ trước đến giờ là chỉ có Bảo Ninh công chúa bức người khác, nào có đạo lý người khác bức nàng? Nếu Tôn thái hậu ép buộc nàng, nàng sẽ khiến cho bọn họ biết được tư vị bị bức ép. Đỡ cho Tôn gia thường lấy thân phận “Thái hậu” làm kim bài miễn tử. Nàng một chút cũng không gấp, Vu thị ở phía dưới bi thương khóc thành tiếng, nàng cau mày: “Đánh nàng ta, bản công chúa hôm nay tới thu người, chuyện đại hỉ, không nghe được tiếng khóc.”

“Vâng!” Trình cô cô đi xuống đánh người.

Vu thị bị đánh, còn khóc nói: “Công chúa nhất định phải quấy cho Trung Hiếu Bá phủ chúng tôi gà chó không yên à!”

Triệu Tông Ninh cười: “Ai là gà chó?” Nàng cười xong, nụ cười trên mặt biến mất hầu như không còn, đứng dậy câm roi kéo re dưới đất, lạnh lùng nói: “Bản công chúa cho các ngươi mặt mũi, bản thân lại đây một chuyến nói với các ngươi nói chuyện Thái hậu nương nương tứ hôn, các ngươi đối xử bản công chúa như thế?! Thái hậu nương nương nói, chỉ đã ban, nhất định phải đã tuân! Hôm nay, ta phải đem Tôn Trúc Thanh đi!”

Nàng thu hồi roi, vòng quanh Tôn Phong cùng Vu thị quỳ bên dưới, lại cười nói: “Các ngươi cũng đừng lo lắng, trong phủ ta nuôi vài con hát, ai cũng sống thoải mái. Người khác muốn vào Công chúa phủ của ta, còn không vào được kìa. Hôm nay ta tự mình đến đón đại lang nhà ngươi, đại lang nhà ngươi đi, ở chung với bọn họ, còn có thể học hát hí khúc nữa kìa, thật tốt nha?”

Vu thị vừa vậy, trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh. Tôn Phong há miệng muốn phản bác, Triệu Tông Ninh cau mày, Trình cô cô nhanh tay tiến lên dùng vải chặn miệng hắn.

“Hừ! Mang Tôn Trúc Thanh đến!”

“Vâng!” Thị vệ quay người đi bắt người.

Triệu Tông Ninh khinh thường ngồi xuống, Tôn Trúc Thanh bộ dáng thế kia, ai tình nguyện gặp hắn? Mang về, ném vào vào phòng chứa củi mà bổ củi đi! Bổ tới chết mới thôi!

Nàng ngồi xuống, mới ngẩng đầu, đã thấy bên ngoài đi vào một vị lang quân văn nhược.

Y mặc trường bào màu xanh lá cây, sắc mặt trắng bệch, lại vô cùng xinh đẹp, trông sức khỏe cũng không tốt. Y chầm chậm đi tới, ngẩng đầu, hành lễ với Triệu Tông Ninh: “Tôn Trúc Uẩn gặp qua Bảo Ninh công chúa.”

Triệu Tông Ninh xưa nay chưa từng thấy người này, nhưng nghe tên y, cũng biết là hậu nhân của Tôn gia. Chỉ có điều sợ là thứ tử, mới chưa bao giờ xuất hiện trước mặt người khác. Triệu Tông Ninh thích người có sắc đẹp, rất nể mặt hỏi một câu: “Ngươi là đệ đệ của Tôn Trúc Thanh?”

“Công chúa, tôi là ca ca của hắn.”

Triệu Tông Ninh nhíu mày, Tôn Trúc Thanh không phải là người được gọi là đại lang sao?

“Công chúa, tôi là thứ tử trong nhà, mẹ đẻ là một nữ sử, hồi tôi năm tuổi đã qua đời. Sức khỏe tôi không tốt, rất ít khi lộ diện, mặc dù xếp trong nhóm chữ lót là Trúc, nhưng không được ghi vào gia phả.” Tôn Trúc Uẩn rành mạch nói xong, cúi đầu chắp tay nói, “Tôi nghe nói về chuyện trong nhà, tự nguyện thay đệ đệ tiến vào Công chúa phủ.”

Không chỉ là Triệu Tông Ninh, Tôn Phong bị bịt miệng bên dưới đều ngây người. Khi ngớ người xong rồi, Tôn Phong không để ý bị bịt miệng, thừa dịp Trình cô cô cũng đang ngẩn người, gã nhảy dựng lên, tiến lên đánh Tôn Trúc Uẩn một bạt tai, lột khăn vải mắng: “Ngươi là đồ không biết liêm sỉ! Giống hệt mẹ của ngươi!”

Tôn Trúc Uẩn lảo đảo, suýt ngã xuống đất, Triệu Tông Ninh lấy lại tinh thần: “Bắt gã lại cho ta!”

Mấy thị vệ tiến lên trói Tôn Phong, cũng lần thứ hai bịt miệng gã, gã tức giận đến liều mạng đánh đấm.

Tôn Trúc Uẩn lại mặt lạnh lùng, trên gương mặt trắng nõn cấp tốc nổi lên một dấu hồng, y vẫn đâu vào đấy, cũng quỳ xuống, nói: “Kính xin công chúa tác thành.”

Triệu Tông Ninh nhìn y một lát, nói: “Ngươi ngẩng đầu, ta xem thử.”

Tôn Trúc Uẩn ngẩng đầu nhìn nàng.

Triệu Tông Ninh nhìn chung quanh, đều cảm thấy y quả nhiên rất đẹp, là lang quân đẹp nhất mà trong một năm nay nàng từng gặp, vừa thấy đã khiến nàng nhớ tới hoa đào nở vào mùa xuân. Kỳ thực qua mấy câu và của Tôn Trúc Uẩn và biểu hiện của y, đã có thể nghe ra, nhìn ra, sợ là y và người nhà họ Tôn có cừu oán, mẫu thân của y có lẽ cũng bị người hại chết, kẻ thù của kẻ thù là bạn thân. Thay vì ở đây bị người kiềm chế, không bằng chuyển sang nơi khác, đi cùng nàng, đạp mặt mũi Tôn gia, cũng coi như chạy thoát.

Triệu Tông Ninh không thèm để ý chút nào, con trai Tôn gia làm diện thủ của nàng, rất tốt nha.

Thà làm diện thủ của Công chúa phủ nàng, cũng không muốn làm lang quân của Trung Hiếu Bá phủ.

Cực kỳ tốt.

Nàng lập tức cười lên, đứng dậy, nói: “Ta rất thích ngươi, ngươi thay đệ đệ của ngươi đi theo ta đi.”

Trùng hợp Triệt Hạ từ bên ngoài trở về, bẩm: “Công chúa, bệ hạ đã nghỉ ngơi, nô tỳ đã báo cáo với Phúc đại quan.”

Triệu Tông Ninh gật đầu, cười nói: “Ngươi lại vào cung một chuyến, nói cho Thái hậu nương nương, ta không muốn Tôn Trúc Thanh, Tôn Trúc Thanh rất khó coi, ta không thích. Ca ca của Tôn Trúc Thanh, Tôn Trúc Uẩn đẹp, ta cảm tạ Thái hậu nương nương ban thưởng cháu của nàng ta cho ta, ngày mai đem quà tiến cung tạ nương nương.”

Triệt Hạ cười đáp vâng, quay đầu đi làm việc.

Triệu Tông Ninh đi tới mặt Tôn Trúc Uẩn, cười nói: “Đi thôi.” Nàng dứt lời, liền cười đi ra bên ngoài.

Tôn Trúc Uẩn đứng dậy, nhấc chân muốn đuổi theo, Tôn Phong đưa tay kéo y. Sắc mặt Tôn Trúc Uẩn như băng, khom lưng đẩy tay gã ra, nói: “Phụ thân, kẻ không có liêm sỉ là ta đi đây, về sau sợ rằng không thể tận hiếu với ngài nữa. Ngài hãy bảo trọng sức khỏe.”

“…” Tôn Phong nhìn bóng lưng của y, cuối cùng tức giận đến hôn mê bất tỉnh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi