PHÚC NỮ NHÀ NÔNG

"Lớn tuổi gì chứ, mẹ còn lớn hơn tỷ kìa, thế mà mẹ cũng nhận được vài chữ rồi đấy." Mãn Bảo cảm thấy sở dĩ đại tỷ bị nhà chồng chèn ép chính là do không đủ thông minh, cho nên đại tỷ phải trở nên thông minh hơn chút mới được.

Đáng tiếc, có lẽ chỉ số thông minh bẩm sinh của nàng không cao, cho nên chỉ có thể thông qua học tập để nâng cao chỉ số thông minh.

Chu Hỉ cũng không biết Mãn Bảo đã đưa nàng vào hàng ngũ "ngu ngốc", cười tủm tỉm gật đầu nói: "Được, vậy Mãn Bảo dạy ta nhé, buổi tối muội có muốn ngủ chung với đại tỷ không? Chỗ đại tỷ rộng lắm."

"Không ạ," Mãn Bảo quả quyết từ chối: "Muội muốn ngủ trên giường nhỏ của mình, muội đã là người lớn rồi."

Chu Hỉ có chút tiếc nuối, nhưng cũng không miễn cưỡng, đưa người về phòng rồi đi.


Trời đã tối hoàn toàn, các phòng đều rửa mặt chải đầu chuẩn bị đi ngủ, đồng hồ sinh học của Mãn Bảo cũng tới rồi, bé đánh ngáp một cái, lập tức đi vào trong phòng, nói một tiếng với cha mẹ đang ngồi ở mép giường nói chuyện, rồi vòng qua bình phong trúc đi vào gian nhỏ bên cạnh của mình, đá giày ra, bò lên giường ngủ luôn.

Chu lão đầu đi theo vào xem, thấy bé nằm ngay trên chăn ngủ khò khò, không khỏi lắc đầu, nương ánh trăng lật người cho bé, giúp bé đắp chăn.

Mãn Bảo xoay người một cái, mơ mơ màng màng nghe thấy gian bên cạnh có người nói: "Ngủ rồi, đứa nhỏ này vẫn ngủ tốt như thế, vừa dính gối là ngủ ngay được."

Tiền thị khẽ cười một tiếng, "Cả ngay bận rộn như con quay, dạo chỗ này một lúc, ghé chỗ kia một tí, người đã mệt, tất nhiên sẽ ngủ ngon, điểm này lại giống với hắn, khi còn nhỏ hắn cùng vừa dính gồi là ngủ."


Mãn Bảo lại đánh ngáp một cái trong lúc mơ màng, lật người mông lung nghĩ, hắn là ai nha, vì sao bé lại giống hắn chứ?

Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Chu đại lang đã đi gọi đám Chu tứ lang dậy, đi ra đất đào gừng cùng bọn hắn.

Chu Hỉ cũng đứng dậy, Chu đại lang lại khẽ dừng bước nói: "Trời lạnh lắm, muội ngủ thêm chút nữa đi, mấy huynh đệ chúng ta đào là được."

Chu Hỉ lắc đầu, "Muội cũng không ngủ được, nên đi cùng các huynh thì hơn, hơn nữa hôm nay muội cũng phải lên huyện thành."

Chu đại lang nhíu mày, "Chuyện bán gừng thì giao cho bọn lão tứ là được, cần gì muội phải tự đi chứ?"

Chu tứ lang đánh ngáp một cái, nói: "Đại ca, huynh cứ để đại tỷ đi đi, như vậy chúng ta càng dễ bán gừng. Hơn nữa Mãn Bảo cũng bảo để đại tỷ ra ngoài thấy việc đời, nói không chừng còn có thể tìm cho chúng ta một người anh rể về đấy."


Chu đại lang đánh hắn, "Không biết giữ mồm, nói bậy bạ gì thế, tìm anh rể cái gì?"

"Cái này sao mà không thể nói chứ, không phải mẹ cũng tìm bà mối làm mai cho đại tỷ sao? Đệ cảm thấy còn không bằng để đại tỷ tự mình đi tìm, tự mình tìm càng tri kỷ." Chu tứ lang còn quay sang phía Chu Hỉ nói, "Đúng không đại tỷ?"

Chu Hỉ trừng mắt với hắn một cái, "Đệ im mồm đi, cẩn thận đại ca đánh đệ."

Chu tứ lang bĩu môi, rõ ràng là nói thật, nề hà không có ai thừa nhận. Còn hắn thật ra muốn tự mình tìm đấy, chẳng qua nghe ý tứ của mẹ thì chắc là không có khả năng rồi, ai ~~

Bởi vì gừng thích đất tốt, cho nên Chu tứ lang thường dẫn theo hai đệ đệ đến xới đất, giờ gừng rất dễ đào, bọn họ lại nhiều huynh đệ, mỗi người đào một bụi, chỉ trong chốc lát đã chất đầy ba sọt.
Chu nhị lang liền nhìn về phía Chu lục lang, hỏi: "Lão lục, đệ không đi hả?"

Chu lục lang vẫn còn nhỏ, bây giờ hắn làm cách nào cũng chưa thể tỉnh táo được, nghe vậy thì lắc đầu, "Không đi, muội út không bảo đệ đi."

Hai tháng thu hoạch vụ thu trước hắn mệt đến nỗi thương thân, bây giờ tình cảm của Chu lục lang đối với việc kiếm tiền giảm sút mãnh liệt, trước mắt chỉ muốn ngủ, dù sao chỉ nằm ở nhà hắn cũng được chia tiền.

Nghĩ như vậy, Chu lục lang lại đánh ngáp một cái, nhìn trái nhìn phải rồi nói: "Nhị ca, đào xong rồi đúng không, đào xong rồi thì chúng ta về nhà đi, đệ còn muốn ngủ thêm một giấc."

Đám người Chu đại lang quay người, "Đi thôi."

Về đến nhà, chỉ có tiểu Tiền thị và hai chị em dâu đã xuống giường, những người còn lại trong nhà vẫn còn ngủ, đặc biệt là Mãn Bảo, ngủ đến nỗi thành hình chữ X, say sưa vô cùng, bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện ngày càng lớn, lúc này bé mới lật người, bò dậy từ trên giường ghé vào bên cửa sổ để nhìn, liền thấy bọn Chu tứ lang đang cõng sọt định xuất phát.
Bé liền biết giờ vẫn còn sớm, lại lùi về trong chăn nằm.

Mãn Bảo còn tưởng rằng mình không ngủ được nữa, kết quả mơ mơ màng màng ngủ mất, tận đến khi tiểu Tiền thị kéo bé từ trên giường dậy, thế bé mới biết đã sắp đến giờ đi học rồi.

Mãn Bảo đánh ngáp hỏi, "Đại tẩu, hôm nay muội có thể không uống nước trứng gà được không, đổi thành trứng gà luộc."

"Không được, trứng gà luộc không dinh dưỡng bằng nước trứng gà."

Nhưng nước trứng gà không dễ uống mà, Mãn Bảo thở dài một hơi như người lớn, giang tay để đại tẩu mặc quần áo giúp mình, sau đó tự mình bò xuống giường đi giày.

Mãn Bảo ăn sáng xong liền đi học, vừa tan học liền chạy ra bên ngoài, bởi vì bên bờ sông tụ tập rất nhiều người, đáng tiếc người nhà không cho bé tới gần bờ sông, cho nên bé có thể đứng nhìn từ xa, tò mò hỏi, "Bọn họ đang làm gì vậy?"
Bạch Thiện Bảo lại không sợ gì, trực tiếp lướt qua bé chạy lịch bịch đến chỗ bờ sông, chỉ chốc lát sau liền phấn khích chạy về nói: "Là bắt cá, bọn họ đang bắt cá!"

Mãn Bảo òa lên một tiếng, cũng chạy vài bước theo sau, nhưng nhớ tới lời dặn của tiểu Tiền thị, chỉ có thể kiễng mũi chân để xem.

Bạch Thiện Bảo trực tiếp túm bé chạy lên đằng trước, kêu lên: "Sợ cái gì, người lớn có ở đây đâu."

Sau đó túm bé chạy đến bờ sông, vui vẻ vây xem.

Mãn Bảo cảm thấy cậu nói rất đúng, chen trong đám trẻ con cố gắng nhìn thử, sau đó liếc mắt một cái liền đối diện với đôi mắt của Chu nhị lang.

Mãn Bảo theo bản năng nấp sau lưng Bạch Thiện Bảo, Chu nhị lang đứng dưới nước đã hô lên: "Mãn Bảo, không được tới gần bờ sông, có nghe không?"

Thôn dân trên bờ quay đầu phất tay với bọn trẻ, nói: "Đi đi mau, đừng chơi ở bờ sông, chẳng may ngã xuống thì làm sao bây giờ?"
Bọn trẻ chạy vù vù sang một bên, nhưng chỉ chốc lát sau đã lại chạy trở về, vui vẻ cười hi hi ha ha.

Mấy người lớn trên bờ cũng đuổi bọn họ nữa, dù sao bọn họ cũng đang ở ngay đây, không cho bọn trẻ tới sát bờ sông là được.

Rất nhanh Mãn Bảo đã thấy đám Đại Đầu, bọn họ đang xách một cái thùng gỗ từ trong nhà tới, vẻ mặt hưng phấn.

Mãn Bảo liền kéo Bạch Thiện Bảo tiến lên, tò mò hỏi, "Vì sao lại bắt cá?"

Đại Đầu vô cùng vui vẻ nói: "Cha nói đập nước ở đằng trên bị vỡ rồi, có rất nhiều cá bơi xuống đây, cho nên muốn bắt cá."

Mãn Bảo "Òa" một tiếng, vui mừng hỏi: "Vậy có phải là buổi tối có thể uống canh cá đúng không?"

Đại Đầu hưng phấn gật đầu.

Bạch Thiện Bảo nuốt nước miếng, hỏi: "Vậy ta có thể lấy một con không?"

"Chắc là có thể," Đại Đầu cũng không chắc chắn lắm, "Đây là toàn thôn cùng nhau chia, lát nữa mọi người muốn thay phiên nhau xuống sông vớt cá."
"Nhưng nhà ta không có ai xuống nha."

Mãn Bảo nói: "Để Đại Cát xuống là được."

Bạch Thiện Bảo cảm thấy đề nghị của bé không tồi, xoay người đi tìm Đại Cát hỗ trợ.

Sắc mặt của Trang tiên sinh đứng cạnh bờ sông lại có chút khó coi, hắn đi lên phía trước hỏi một thôn dân, "Đập nước đầu nguồn bị vỡ?"

"Trang tiên sinh," thôn dân vội vàng luống cuống tay chân hành lễ, cười ngây ngô nói: "Đúng vậy ạ, nghe nói bị vỡ rạng sáng hôm qua, mấy thôn đằng trước buổi sáng đã xuống sông vớt cá, vớt được nhiều lắm."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi