PHỤNG CHỈ BÉO PHÌ

Edit: Gián cung đình

Beta: RedHorn

Cái tên Thiếu khanh (tên chức quan) Thẩm Duệ của Đại lý tự này hôn mê hơn mười ngày, tất cả mọi người sợ chậm trễ thời gian nên thành chủ Giang Lăng mời đến một lão nhân am hiểu Kỳ Hoàng chi thuật*, may mà có chút khởi sắc.

*Hoàng là chỉ Hiên Viên Hoàng Đế, Kỳ là thần tử Kỳ Bá, tương truyền Hoàng Đế thường cùng Kỳ Bá, Lôi Công các thần tử ngồi mà luận đạo, nghiên cứu về y học. Kỳ Hoàng chi thuật là chỉ y thuật Trung Y.

Vị lão nhân này nói là thông Kỳ Hoàng, hiểu y lý. Trên thực tế cũng chỉ là sử dụng những phương thức cổ truyền trong dân gian, hơn nữa cũng có chút tà đạo.

Trong vương phủ ai cũng đều mong lão có thể chữa ngựa chết thành ngựa sống, chỉ thấy lão ta đốt ba lá bùa pha với nước đút cho Thẩm Duệ. Rồi lại viết thêm một lá bùa nữa dán trên đầu giường, đơn giản nói một câu: Khử trừ ốm đau, thuốc đến bệnh khỏi.

Tinh Dịch ôm vai Tiểu Phượng Hoàng ngồi ở bên giường, nhìn hạ nhân đỡ Thẩm Duệ dậy, miễn cưỡng uống thuốc, hắn nhíu mi hỏi: "Như vậy cũng được sao?"

Thỉnh người đến là tiểu quân sư của nhà Thành chủ. Tiểu quân sư có chút cẩn trọng, nhỏ giọng nói: "Vị này chính là Tử Đài quốc sư, gần đây mới từ kinh thành trở về, có người nói lão chữa bệnh cứu người rất hay nhưng ta cũng không biết thế nào. Nói chung cũng đã tìm hết y sư trong Giang Lăng thành rồi, vô luận thế nào cũng phải thử xem sao."

Tinh Dịch nói: "Cũng tốt."

Tiểu Phượng Hoàng vẫn yên lặng ngồi lắng nghe.

Lão gia gia khai phương thuốc, y liền chủ động tới mài mực. Bởi vì bệnh nhân có thân phận đặc thù nên bọn họ chỉ sai hai hạ nhân hầu hạ, đôi lúc Tiểu Phượng Hoàng cũng giúp nấu nước hay thêm ngọn đèn dầu vân vân, y cũng không hiểu kiêng kỵ hay chú ý gì chốn quan trường nên chỉ có thể cố gắng vì Tinh Dịch mà làm chút chuyện, làm được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Đầu giường được dán lá bùa đơn giản, Tiểu Phượng Hoàng cũng không hiểu lắm, nhìn lão nhân viết, y có chút ngạc nhiên: "Gia gia, ngươi viết phù gì vậy ạ?"

Lão nhân chỉ cười mà không nói.

Vị lão nhân gia này có vài phần tiên phong đạo cốt, râu tóc bạch trắng, tinh thần quắc thước, lão không còn làm việc cho triều đình nữa mà chỉ thích sống nhàn vân dã hạc, dùng cả đời còn lại ở chốn sơn lâm. Nghe nói vị quốc sư này chủ động rời đi bởi vì ý niệm không hợp, không buồn không vui, cầm lấy con lừa nhỏ đi khắp nơi, gặp phải người bất hạnh liền làm phép một phen, giúp đỡ phá giải, chỉ bánh trái không cần tiền.

Tiểu Phượng Hoàng thấy lão không trả lời cũng biết rằng chuyện này không tiện nói. Y nhận phương thuốc, ra ngoài phân phó hạ nhân mua thuốc đem về thì nhìn thấy các nam nhân trong phòng đã vây cùng một chỗ, nghiêm túc nói về tình huống trước mắt.

Tiểu quân sư mở đầu: "Thành chủ bị một đạo thánh chỉ triệu hồi về kinh diện kiến thánh thượng, thư truyền tin nói rằng có một đám tà ma đạo sĩ đi về phía nam, dạo gần đây đang hoạt động sôi nổi ở Giang Lăng. Bệ hạ rất tin vào quỷ thần, trong cục diện rối rắm thế này, chúng ta lại gặp được Tử Đài quốc sư có thể lý giải một số chuyện. Nay chúng ta biết được một số tin tức rằng đám tà đạo sĩ đó kích động nhân tâm, ăn cắp bát tự, ở dân gian nuôi cổ, nuôi tiểu quỷ luyện thi cương và trớ chú thuật, bệ hạ rất coi trọng. Chuyện này cần phải được giải quyết, Vương gia và Phượng Hoàng công tử, nhị vị còn phải rời khỏi đây nên chuyện này giao cho ta và Thành chủ đi, chúng ta sẽ có biện pháp."

Tinh Dịch nhìn chăm chăm vào chén trà trong tay, thản nhiên nói: "Ta có cảm giác chuyện này không đơn giản như vậy. Các đời Tiên đế trước đều rất tin dụng vào thuật sĩ đạo nhân nói xằng nói bậy, luyện đan trường sinh, cầu thần linh, nhưng nay vô luận là Tử Đài trở về hay ý tứ của Bệ hạ thế nào đều rất khó nắm bắt."

"Không khó nắm bắt." Một thanh âm yếu ớt bỗng nhiên vang lên, vô cùng lạ lẫm.

Tất cả mọi người sửng sốt một chút, nhanh chóng nhìn về phía đầu giường. Quả nhiên là thuốc đến bệnh trừ... hôn mê lâu đến độ hấp hối vậy mà giờ đã có khí lực nói chuyện.

Thẩm Duệ hữu khí vô lực nói: "Ta đây là phải đi Mân Giang tra một vụ án, có liên quan nhiều ít đến quỷ thần. Thế nhưng trên đường hồi kinh bị một người đuổi giết, cửu tử nhất sinh mới trốn được tới đây."

Tinh Dịch nhíu mày, đứng dậy bảo hạ nhân lui xuống. Tiểu Phượng Hoàng thấy vậy cũng đứng dậy ra ngoài nhưng bị Tinh Dịch kéo lại: "Ngươi cứ ngồi chỗ này."

Tiểu Phượng Hoàng liền cùng bọn họ ngồi nghe.

Thẩm Duệ đảo mắt nhìn mọi người xung quanh: "Ta biết các ngươi, một là ca ca của Hoàng đế, một là quân sư mà Giang Lăng thành thành chủ yêu quý nhất, tiền đồ vô lượng, chỉ là các ngươi đã cứu ta, sợ rằng bản thân các ngươi lại rước thêm phiền phức."

Tiểu quân sư liền nở nụ cười: "Nếu cứu ngươi há còn sợ phiền phức? Binh tới tướng chặn, nước tới đất ngăn, ngươi cho rằng chúng ta vô duyên vô cớ cứu ngươi sao?"

"Vậy được, tự ta cũng chẳng còn bao nhiêu thời gian, việc này phải có người biết." Thẩm Duệ thở hổn hển, nhãn thần lại dời tới người Tinh Dịch, "Nhưng chuyện này chỉ có một mình Vương gia được nghe mà thôi."

Vì vậy Tiểu Phượng Hoàng lại một lần nữa đứng dậy, kéo theo tiểu quân sư bất đắc dĩ phải ra ngoài.

Tiểu quân sư không từ bỏ ý định, bò lên cửa nghe lén: "Nhiều người biết vẫn tốt hơn."

Trong phòng một mảnh yên tĩnh, không ai lên tiếng trước.

Thẩm Duệ xuống giường, cầm bút viết vài chữ cho Tinh Dịch xem. Vì bệnh nặng mới tỉnh, suýt nữa chỉ còn nửa cái mạng, trên người khí lực cũng không có nên chữ viết cũng xiêu xiêu vẹo vẹo.

"Vương gia, ngài còn nhớ rõ huynh trưởng Lâm triệu mới ba tuổi đã chết yểu - con trai trưởng duy nhất của Tiên hoàng hậu không?"

Thẩm Duệ lại tiếp tục viết: "Hắn không chết. Hắn vẫn ở ngay trong hoàng thành đến hai mươi lăm tuổi, sau đó bị bệ hạ tìm người giết chết. Tiên hoàng hậu cũng không phải bị bệnh chết mà chính là ngài... không, là mẫu thân của ngài và bệ hạ hạ thuốc độc mà chết."

Tinh Dịch hơi mở to mắt.

Thẩm Duệ viết tiếp: "Mặc kệ ngài có tin hay không, hiện tại người người đều nói sau khi hắn chết liền biến thành thần linh, bệ hạ đang sợ hắn trở về báo thù."

Gián: Bắt đầu drama cung đấu...

Red: Ten ten ten tèn!!!

- ------------------------------------------------------------------------------

"Đẹp dã tính", "Ngươi thật xinh đẹp"... một đống từ ngữ nịnh hót thổi đầy tai Tinh Dịch, lát sau Tiểu Phượng Hoàng xấu hổ hỏi hắn: "Ngươi xem, dáng dấp của ngươi với ta rất giống, nhưng lúc trước ta không biết biến hóa, ngươi biết không?"

Tinh Dịch đáp: "Biết."

Tiểu Phượng Hoàng suy nghĩ một chút, chợt nói: "Ta í, do hồi còn ở trong trứng bị tổn hao nguyên thần nên không biến hóa được, cũng còn chưa trưởng thành. Vậy ngươi lớn lên lại thành cái dạng này, nói vậy không phải là do chưa trưởng thành mà là ngươi còn rất rất nhỏ tuổi, đúng không?"

Tinh Dịch nói: "Đúng."

Hắn nhìn chằm chằm Tiểu Phượng Hoàng: "Ngươi muốn làm gì?"

Tiểu Phượng Hoàng xấu hổ nhỏ giọng nói: "Ngươi có thể mang ta về nhà của ngươi một chút không?"

Tinh Dịch hoàn toàn ngây dại.

Gián: tui mắc cười quá mấy thím ưi...

Hắn còn chưa kịp nói, Tiểu Phượng Hoàng lại bổ sung thêm một cú: "Ta, ta là bạch vũ, ta biết tất cả mọi người rất ghét ta, thế nhưng ngươi cũng vừa nhìn thấy rồi đấy, kỳ thực ta rất lợi hại. Nếu như ngươi không muốn mang ta về nhà, ta có thể tìm bình mực nước nhuộm thành màu đen dã tính xinh đẹp như ngươi, như vậy người nha ngươi sẽ không ghét ta."

Tinh Dịch cứng ngắc trả lời: "Ngươi... Bình thường lần đầu tiên gặp ai đó đều yêu cầu đối phương đem về nhà sao? Vì sao ngươi có thể lão luyện đến thế hả?"

Tiểu Phượng Hoàng suy nghĩ một chút: "Cũng không phải bình thường, ta chỉ muốn phu quân của ta mang về nhà thôi."

Tinh Dịch: "..."

Hắn sâu kín mở miệng: "Vậy đem ngươi về nhà đều là phu quân của ngươi?"

Tiểu Phượng Hoàng bị hắn hỏi vòng vòng, nó suy nghĩ rồi đứng dậy: "Đem ta về nhà chỉ có một phu quân mà thôi, nếu ngươi nói đem ta về nhà đều là phu quân thì cứ cho là vậy đi, nhưng mà ngươi hỏi ta vấn đề này để làm gì?"

Nó lấy lòng cọ cọ huynh đệ thất lạc nhiều năm đang kinh hồn lạc phách: "Cục than nhỏ, ngươi đem ta về nhà ngươi chơi được không?"

Cục than nhỏ: "..."

Red: cháy nhà bà con ơi....

Cục than nhỏ đen sì sì này có chút tức giận: "Không! Ai lại muốn mang ngươi về nhà cơ chứ! Đồ ngốc mới làm thế!"

Tiểu Phượng Hoàng lăng lăng nhìn hắn, hình như nó không hiểu những lời này. Đợi một lúc lâu sau nó mới ngộ ra.

Tinh Dịch chống lại cặp mắt đậu đen trong suốt vô tội của Tiểu Phượng Hoàng, một lát sau liền mềm giọng xuống, xoay một vòng đưa lưng về phía nó: "Ta không có nhà nên mới không đem ngươi về."

Ánh mắt Tiểu Phượng Hoàng ảm đạm dần: "Vậy à..."

Nó bị tổn thương! Vì vậy nó đi qua một bên, lặng lẽ ngồi chồm hỗm, cái ót cũng rũ xuống.

Thật vất vả mới tìm được một cục nắm lớn lên giống nó y như đúc, còn tưởng rằng sẽ được gặp phụ mẫu của cái trứng chim được sinh nở hoàn hảo này, nó biết, nó là quả trứng bị phụ mẫu vứt bỏ nên không chừng bọn họ cũng sẽ không tiếp nhận tiểu hài tử không rõ ràng này là nó. Thế nhưng, nó có thể nhuộm lông mà?

Mực thiên niên của Tinh Dịch lần trước dùng tốt lắm. Lần trước nó lấy ra chơi, rửa không sạch, Tinh Dịch phải đem nó ra ôn tuyền tắm một ngày một đêm, thiếu chút nữa bị hắn chà đi một lớp da, lúc ấy mới biến thành cục nắm trắng trẻo. Nếu có thể về nhà kia thì nó có thể nhuộm đen nè, vàng ròng cũng được nè và mấy màu khác nữa, chỉ cần không phải là bạch sắc thì đều có thể gặp được bọn họ.

Nhưng mà cục than nhỏ nói chính nó cũng không có nhà.

Tiểu Phượng Hoàng có chút cô đơn. Nó kề cận Tinh Dịch nói xin lỗi: "Xin lỗi, ta không cố ý nhắc đến chuyện thương tâm của ngươi. Ta thấy ngươi lớn lên rất giống ta, tưởng ngươi là huynh đệ thất lạc nhiều năm của ta cho nên mới muốn về nhà ngươi thăm một chút."

Tinh Dịch nhìn nó sững sờ.

Thì ra... đây là nguyên nhân sao?

Tiểu Phượng Hoàng lại thở dài: "Lúc ta còn ở trong trứng cái gì cũng không biết, ngay cả huynh đệ phụ mẫu tỷ muội gì gì đó càng không biết, nhìn ngươi giống ta thế này ta còn mong rằng sẽ có hy vọng. Khả năng khắp thiên hạ này không có phụ mẫu chim nhỏ nào như chúng ta đâu, tròn xoe... nhưng mà tròn tròn cũng không phải lỗi của chúng ta."

Tinh Dịch muốn nói gì đó nhưng nhịn xuống.

Hắn đi tới chỗ Tiểu Phượng Hoàng ngồi xổm, dùng cái bụng nhỏ mềm cọ cọ Tiểu Phượng Hoàng.

Tiểu Phượng Hoàng quay đầu nhìn hắn.

Cục than nhỏ lãnh khốc nói: "Không có nhà nên không vui? Không phải ngươi có một phu quân sao? Có hắn rồi ngươi còn để tâm đến chuyện phụ mẫu?"

Tiểu Phượng Hoàng suy nghĩ một chút: "Hai cái này không giống nhau mà. Ta và phu quân đã biết nhau hơn một trăm năm, thế còn hai trăm năm còn lại ta đã làm gì? Có đôi khi ta suy nghĩ, nếu ta có phụ mẫu, họ cho ta tiền tiêu vặt, nói không chừng ta có càng nhiều thời gian để đi tìm phu quân!"

Gián: nhắc nhở nho nhỏ cho ai đã quên là em nó 300 tuổi rồi nha. Ngày xưa em nó đi làm khổ cực, nếu có cha mẹ cho tiền tiêu thì khỏi đi làm mà lấy thời gian đó đi kiếm chồng... tui lại mắc cười rồi=)))))

Hơn một trăm năm?

Tinh Dịch tưởng hắn và y gặp nhau chưa được nửa năm chứ? Chỉ sợ chim nhỏ này hồ đồ rồi.

Tinh Dịch nói tốt về ai đó: "Vậy cũng không được, ngươi muốn cái gì hắn đều cho ngươi cả, có phải ngươi rất thích hắn không?"

Tiểu Phượng Hoàng liều mạng gật đầu: "Đúng vậy, rất thích." Một lát sau, Tiểu Phượng Hoàng lẩm bẩm nói: "Thế nhưng ta không biết hắn có thích ta không, hình như cũng thích, nhưng không giống là thích."

Tiểu Phượng Hoàng uể oải: "Không chừng hắn chỉ thích ta như thích sủng vật mà thôi."

Tinh Dịch khó có được không nói nên lời.

Hắn thừa nhận Tiểu Phượng Hoàng sẽ là Đế hậu tương lai của hắn, nhưng hắn cũng không biết đó có phải là thích như Tiểu Phượng Hoàng nói hay không.

Hay là hắn cũng có thích một chút. Thế nhưng hắn cảm thấy không đủ chân thành.

Hắn lại cọ cọ Tiểu Phượng Hoàng: "Này."

Tiểu Phượng Hoàng nghi hoặc: "Hả?"

Tinh Dịch lấy cái cánh đen thui xoa xoa đầu Tiểu Phượng Hoàng nói: "Không việc gì, chỉ cần ngươi cho hắn một chút thời gian, hắn nhất định sẽ vô cùng vô cùng thích ngươi! Hơn nữa ngươi cũng đừng sợ hãi, ngươi không nhà ta cũng không nhà, chúng ta lại giống nhau như vậy, vừa vặn có thể chơi với nhau."

Đôi mắt đậu đen Tiểu Phượng Hoàng lóe tinh quang: "Thật ư? Ngươi thật sự nguyện ý chơi với ta sao cục than nhỏ?"

Bị kêu "cục than" nhiều lần Tinh Dịch cũng lười so đo với nó, cứ như vậy công nhận cách xưng hô này: "Ừ."

Tiểu Phượng Hoàng vui vẻ đứng dậy, một vuốt đem hắn đè dưới đất, hai cánh nhỏ đập đập liên hồi cọ cọ cục than nhỏ đang nằm trong tuyết: "Sau này ta sẽ là đại ca của ngươi!"

.........

Hai con chim cùng vui đùa trong tuyết trắng mãi cho đến khi bầu trời hửng sáng. Các hoạt động cụ thể đã kinh qua bao gồm: học tập thể dục giảm béo, tìm kiếm quả mọng và cùng Tiểu Phượng Hoàng chém gió.

Tiểu Phượng Hoàng rất tăng động, còn Tinh Dịch thì lãnh đạm, vô cùng hài hòa.

Tiểu Phượng Hoàng đột nhiên nhớ tới cái gì: "Chết rồi, ta phải đi gọi phu quân dậy. Cục than nhỏ, ngày mai ta lại tới tìm người chơi nha."

Tinh Dịch vẫy vẫy cánh: "Ngươi đi đi."

Hắn nghĩ rốt cuộc mình cũng có cơ hội thoát thân, không ngờ đi còn chưa được mấy bước đã bị Tiểu Phượng Hoàng kéo trở lại: "Lại quên! Ngươi theo ta trở về! Ta dẫn ngươi đi gặp tẩu tử (chị dâu) ngươi!"

Tinh Dịch: "... tẩu tử?"

Tiểu Phượng Hoàng tràn ngập tự tin gật đầu: "Đúng vậy, là tẩu tử. À, ta còn có thể hóa hình ngươi cho ngươi xem đó, muốn xem không?"

Tinh Dịch dứt khoát: "Muốn."

Tiểu Phượng Hoàng thần bí nói cho hắn nghe: "Vậy ngươi chờ một lát, nếu phu quân ta đã dậy rồi thì ta biến cho ngươi xem, mắc công hắn phát hiện nửa đêm ta lén chạy ra ngoài. Nếu như hắn chưa tỉnh, ngươi cũng chạy đến xem đi - phu quân ta lớn lên đẹp trai lắm!"

Tinh Dịch khiêm tốn: "Chỉ hoàn hảo chút thôi."

Vì vậy hai cục nắm một đen một trắng xông vào Phù Lê cung.

Tiểu Phượng Hoàng để Tinh Dịch đứng trước cái lỗ trên cửa sổ chờ, còn nó thì vào dò xét tình hình trước.

Sau khi Tiểu Phượng Hoàng chui vào, chạy hết một vòng không thấy Tinh Dịch đâu vì vậy hóa thành người, chạy nhanh ra hỏi Tiên nga đang dọn dẹp: "Tỷ tỷ, Vi Kiêm hắn đi đâu rồi tỷ biết không?"

Đại tiên nga nói: "Ngươi nói Đế quân? Không biết nữa, sáng sớm chúng ta tới tìm ngài ấy cũng không thấy đâu."

Tinh Dịch ngồi xổm trước cửa sổ nghe được hết, mắt thấy Tiểu Phượng Hoàng ngày càng nghi ngờ, hắn nhanh chóng biến thành hình người, thong thả bước vào đình viện, chặn Tiểu Phượng Hoàng chuẩn bị chạy khắp nơi tìm hắn: "Hôm qua ta đột nhiên nhớ tới tập tranh thần binh ở chỗ Thất Sát nên chạy tới lấy, quên không báo cho các ngươi một tiếng."

Tiểu Phượng Hoàng nắm lấy cánh tay hắn, kích động thương lượng: "Vi Kiêm, ta tìm được một người bạn nhỏ, là một con tiểu hắc điểu giống ta y như đúc, ta muốn đem hắn đến gặp ngươi, ngươi có thể cùng ta trở về tẩm điện một chút không?"

Tinh Dịch kéo tay y ra, sờ sờ đỉnh đầu y: "Ngoan, để hôm khác, nay ta rất bận, các ngươi cứ chơi đi."

Nói xong, hắn vội vã đi đến phòng luyện kim, quay đầu dặn dò một chút: "Chút nữa ta phải mở Tinh Bàn, Thất Sát và Tham lang đến hộ pháp, động tĩnh sẽ có chút lớn, cho nên hôm nay ngươi không nên đi theo ta biết chưa Tiểu tròn tròn?"

Tiểu Phượng Hoàng gật đầu, có chút thất vọng.

Y lê bước chân chạy về phía tẩm điện, mở cửa sổ ra nhưng không nhìn thấy được bạn nhỏ của y!

Y thò đầu gọi: "Cục than? Cục than nhỏ? Ngươi đâu rồi?"

Cùng lúc đó, Tinh Dịch bên kia vừa bước chân vào phòng luyện kim liền theo cửa sau chạy ra thật nhanh biến thành con tiểu hắc điểu, nhắm tẩm điện phóng đi.

Hắn vừa xuất hiện, Tiểu Phượng Hoàng liền vui mừng: "Ta còn tưởng rằng ngươi đã đi rồi! Xin lỗi cục than nhỏ, phu quân ta hôm nay có việc nên không thể tới gặp ngươi, thế nhưng ta cam đoan với ngươi ta tuyệt đối không nói quá, phu quân ta đẹp trai lắm luôn í!"

Tinh Dịch chiếp chiếp vài tiếng liền nói: "Ta không đi, vừa nãy ta bay đến trong đình viện có thấy được, ngươi nói không sai. Ngươi thật lợi hại, có thể tìm được một phu quân tốt như vậy."

Tiểu Phượng Hoàng đắc chí: "Đúng vậy, vô cùng tốt."

Dứt lời, y cúi người nhìn cục than nhỏ, thân thủ ẳm hắn lên sờ sờ, bỗng nhiên vỗ đùi: "Một ngày ta chỉ được biến hóa một lần, hồi nãy tìm người gấp quá nên biến hình luôn, hiện tại không đổi trở lại được, không có cách để chơi với ngươi rồi."

Tinh Dịch bị hắn ôm trong lòng bàn tay, ấp úng nói: "Không sao. Ta quay về ổ ngủ vậy."

Tiểu Phượng Hoàng xoa xoa viền mắt chua xót vì thức đêm, linh cơ khẽ động: "Cục than nhỏ, ngươi đừng về, ở lại đây ngủ cùng ta được không?"

Đôi mắt đậu đen của ai kia trừng y.

Tiểu Phượng Hoàng ngượng ngùng: "Bình thường đều là ta ngủ với phu quân, không có hắn ta ngủ không được, vừa vặn ngươi lại ở đây, ngươi cứ ở chỗ này ngủ cùng ta một giấc là được rồi, thức dậy ta mời ngươi ăn trái cây, được không?"

Tinh Dịch nhìn đôi mắt trong suốt của y, khẽ thở dài: "Được."

Tiểu Phượng Hoàng liền lôi chăn, cẩn thận ôm con tiểu hắc điểu đi ngủ.

Chỉ chốc lát sau, tiếng hít thở của y trở nên đều đều, hẳn là đã ngủ.

Tinh Dịch ở trong tay y nhô đầu ra, lạch bạch nhảy lên gối đầu.

Tầm nhìn của chim nhỏ và người rất khác nhau, tất cả các chi tiết đều bị phóng lớn lên. Tinh Dịch ngồi xổm bên cạnh gối đầu, thấy lông mi của Tiểu Phượng Hoàng thật đen thật dài, da thịt trắng nõn, được ánh nắng mặt trời chiếu xuống cứ như phát sáng. Hô hấp ngọt ngào, mềm nhẹ, đôi môi anh đào khẽ nhếch, có màu hồng phấn như được tô son, hoàn hảo đúng kiểu răng trắng môi hồng.

Tinh Dịch nghĩ, phu nhân thật là đẹp.

Hắn nhẩm khẩu quyết biến trở lại thành người. Cục than nhỏ biến mất để lại một thân ảnh cao to, vén một góc chăn thản nhiên từ phía sau ôm lấy thiếu niên đang say ngủ, nhẹ nhàng đặt cằm y lên hõm vai của mình. Bờ môi của hắn lướt nhẹ qua má Tiểu Phượng Hoàng, hô hấp bên tai thật gần chọc cho Tiểu Phượng Hoàng ngứa ngứa. Tiểu Phượng Hoàng trở mình, cánh môi hồng nhẹ nhàng chạm vào cằm hắn.

Tinh Dịch vươn tay, cẩn thận đè xuống cái ót của Tiểu Phượng Hoàng, chậm rãi điều chỉnh tư thế, hài lòng biến nó thành một cái hôn.

Hết chương 32

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi