PHỤNG CHỈ BÉO PHÌ

Edit: Gián cung đình

Beta: RedHorn

Ánh trăng dần lên trong bóng tối dày đặc, cũng không che dấu được cảnh xuân ngọt ngào, ôn nhu trên chiếc giường hẹp.

Tinh Dịch và Tiểu Phượng Hoàng ngươi hôn ta một chút, ta hôn ngươi một ngụm rốt cuộc cũng thấy mệt. Tiểu Phượng Hoàng nắm lấy cổ áo xộc xệch của Tinh Dịch trịnh trọng tuyên bố: "Ta biết hôn mà Vi Kiêm! Ta biết hôn!"

Tinh Dịch búng cái trán của y: "Ngủ, sau này sẽ tiếp tục nghiệm thu thành quả, đây không phải là chuyện ngươi nói miệng là có thể chứng minh được."

Tiểu Phượng Hoàng biết điều vùi vào lồng ngực hắn, nhỏ giọng nói được. Một lát sau, y lại lặng lẽ hỏi: "Vi Kiêm, ngày mai chúng ta đi du lịch Vong Xuyên, vậy khi nào chúng ta dậy? Ngươi có muốn ngủ một giấc thẳng cánh không?"

Tinh Dịch nhìn ánh mắt lấp lánh của y, cười khẽ: "Sáng sớm đi, ngươi kêu ta dậy."

Tiểu Phượng Hoàng suy tư một hồi, đầu tiên là đáp ứng, nhưng sau đó lại đổi ý: "Chúng ta cứ ngủ nướng đi Vi Kiêm, nếu đã là đi chơi thì chúng ta cần phải nghỉ ngơi thật tốt, nếu ép buộc ngươi dậy sớm thì ngươi chơi cũng không vui, còn hao tâm tổn sức."

Hình như chim nhỏ đã quên là Tinh Dịch đi Vong Xuyên để "công tác", bây giờ trong nó biến thành đi du lịch luôn rồi.

Tinh Dịch liền theo ý y, sờ sờ đầu y bảo: "Được, vậy thì trễ một chút, tất cả theo ý ngươi."

Tiểu Phượng Hoàng vui vẻ lại rúc vào ngực hắn, như bạch tuộc mà ôm hắn sát rạt, cái chân cũng không thành thật mà đặt trên người hắn. Ngày thường Tinh Dịch sẽ lấy chăn gói y thật kỹ để tránh việc tuột chăn, sau đó mới ôm người vào ngực. Thế nhưng hôm nay tâm tình có vẻ khang khác nên hắn cũng không quản chăn có tuột hay không. Chăn liền tuột xuống, hắn liền thi pháp khiến căn phòng ấm áp lên, ôm Tiểu Phượng Hoàng vào ngực rồi ngọt ngào đi ngủ.

Ngày hôm sau Tiểu Phượng Hoàng ngủ thẳng tự nhiên tỉnh, cũng cùng giờ với ngày thường, y nhớ là Tinh Dịch giờ này vẫn còn đang ngủ nên y không muốn mở mắt, lăn trái lăn phải muốn sờ phu quân nhà mình, kết quả chỉ thấy một khoảng trống.

Bên cạnh y đã không có người. Xiêm y được cung nhân đặt bên giường đã thiếu mất bộ của Tinh Dịch, nước súc miệng, đồ ăn sáng cũng vơi đi một nửa.

Hôm nay Tinh Dịch sao dậy sớm vậy?

Tiểu Phượng Hoàng nghĩ hoài không ra.

Y đứng dậy, lựa chọn nửa ngày mới tìm được bộ đồ mình thích, là màu đỏ hồng, mặc vào nhìn vô cùng thủy nộn, xinh đẹp. Tinh Dịch đã nhờ Chức Nữ làm cho y vài bộ xiêm y nhưng toàn là màu y không thích, dù sao Tinh Dịch cũng không biết y thích màu gì.

Sau đó y cũng đã nói với Tinh Dịch:" Ta muốn mặc màu đỏ, màu này đặc biệt đẹp, nhảy múa cũng đẹp, càng nhìn càng đẹp."

Tinh Dịch cười y: "Chỉ có hồ ly tinh mới thích thôi, ngươi không muốn làm Phượng Hoàng mà lại muốn làm hồ ly sao?" Tiểu Phượng Hoàng tức giận liền biến thành tiểu chim ú, nhảy lên đầu Tinh Dịch chiếp chiếp vang trời, sau đó Tinh Dịch sai người chuyển lời cho Chức Nữ làm xiêm y theo lời Tiểu Phượng Hoàng, bất quá bây giờ vẫn còn chưa xong.

Tiểu Phượng Hoàng tỉ mỉ phối đồ, tung tăng chạy đi rửa mặt rồi nhờ Đại tiên nga giúp y chải đầu. Y không có mũ đội đầu nên Đại tiên nga chỉ giúp y tém vài cọng ra sau đầu, lấy dây tơ hồng cột cho y. Tiểu Phượng Hoàng nhìn chằm chằm cái gương, hỏi Đại tiên nga: "Tiên nữ tỷ tỷ, ta nhìn có được không? Có thể cho ta mượn thêm son phấn của ngươi được không?"

Đại tiên nga sờ sờ khuôn mặt y: "Đại nam nhân mà dùng son phấn làm chi, tật xấu này phải sửa nhé. Hơn nữa Phượng Hoàng tròn tròn ngươi rất dễ nhìn, khí sắc lại tốt, không cần son phấn đâu."

Lời này là thật. Khí sắc của Tiểu Phượng Hoàng luôn rất tốt, môi hồng răng trắng không cần phấn son, sóng mắt lưu tình, là một mỹ thiếu niên. Y khiêm tốn tiếp nhận lời khen của Đại tiên nga rồi tung tăng chạy ra ngoài tìm phu quân.

Tinh Dịch không có đi đâu xa, nghe cung nhân nói giờ mẹo hắn đã dậy sau đó đi đến phòng luyện kim.

Cửa phòng luyện kim đóng chặt, Tiểu Phượng Hoàng đẩy cửa thì phát hiện bên trên có dán bùa cấm chế, vì vậy y gõ cửa, có chút mong chờ nói: "Vi Kiêm, buổi sáng tốt lành, ta dậy rồi nè."

Bên trong vẫn không có tiếng động, một lúc lâu sau mới phát ra tiếng bước chân rất nhỏ, Tinh Dịch từ bên trong mở cửa ra.

Tiểu Phượng Hoàng đứng trước mặt Tinh Dịch, giang hai cánh tay xoay người một vòng, nghiêng đầu nhìn hắn: "Vi Kiêm!"

Tinh Dịch liếc mắt đã nhìn ra hôm nay Tiểu Phượng Hoàng cố ý trưng diện lên. Thiếu niên như đóa hoa nở rộ trước mặt hắn, nhếch môi mỉm cười như đang nói "Xem ta này! Xem ta này!" chờ hắn khen ngợi.

Hắn bị nụ cười này làm cho lóa mắt, rất nhanh hồi phục tinh thần, khóe môi kéo ra một nụ cười ôn nhu, ngắn gọn khen: "Đẹp lắm."

Tiểu Phượng Hoàng biết tính tình hắn chưa từng khen ai bao giờ, nếu có cũng không bao giờ nói quá ba chữ. Thế nhưng hôm nay chỉ vì hai chữ này thôi, y liền cảm thấy vô cùng cao hứng, kéo tay Tinh Dịch muốn chuẩn bị xuất phát.

Tinh Dịch quay đầu nhìn thoáng phòng luyện kim. Cửa đã đóng chặt nhưng lúc này lại mở ra, bên trong ám trầm một mảnh, thỉnh thoảng lại xuất hiện tinh quang màu bạc phụt ra. Nhãn thần hắn thâm trầm, lại có chút thất thần như đang suy nghĩ chuyện gì.

Tiểu Phượng Hoàng nắm tay hắn, lúc đầu y nắm trúng chỗ bị thương của Tinh Dịch sau đó nhanh chóng né ra.

Không trung tựa hồ có mùi máu, khứu giác của Tiểu Phượng Hoàng ở hình người không nhạy như hình chim lắm, y hít hít cái mũi thì chỉ tưởng đây chỉ là ảo giác thôi. Không hiểu vì sao đáng lẽ dựa vào thể chất của Tinh Dịch thì vết thương đã hết đau, sớm kết vảy nhưng Tinh Dịch không dùng trị dũ thuật lên vết thương ấy.

Tiểu Phượng Hoàng thấy hắn quay đầu, vì vậy dừng lại chờ hắn: "Vi Kiêm ngươi còn có việc gì sao?"

Tinh Dịch phục hồi tinh thần, trở tay đóng cửa, thiết lập cấm chế: "Không sao, đi thôi."

Hai người nắm tay nhau, cùng đi trên nền tuyết thật dày. Tiểu Phượng Hoàng vo một viên tuyết cọ cọ gò má Tinh Dịch, Tinh Dịch vẫn đạm mạc như nước, bắt chước y lấy một viên tuyết bỏ ở phía sau cổ y. Tiểu Phượng Hoàng bị lạnh rụt cổ, nhảy cẫng lên người hắn, Tinh Dịch nhanh chóng ôm người, cởi áo khoác choàng cho y: "Lần sau có làm đẹp nhớ phải mặc nhiều một chút, đừng để bị đông lạnh."

Tiểu Phượng Hoàng được tiện nghi còn ra vẻ, y nhón chân ghé lỗ tai Tinh Dịch thủ thỉ: "Ta đây đem mình làm món thịt Phượng Hoàng đông lạnh cho ngươi ăn, có được không?"

Hô hấp ấm áp bên tay thổi qua, hóa thành sương trắng tan đi một ít, sau đó chậm rãi tiêu thất ở không trung.

Ở phía sau căn phòng, Tinh Bàn dao động đã được khống chế, thế nhưng cùng lúc đó, mặc dù cửa sổ đã thiết lập cấm chế nhưng vẫn không đè ép được từng dòng huyết tinh của Tinh Dịch đã rời đi. Những con dơi trú ẩn trong rừng sâu bị máu của thượng cổ chiến thần hấp dẫn mà đến, kết thành quần bay tới bên ngoài Phù Lê cung, nhưng lại sợ sệt các cung binh trong cung mà chần chừ không dám tiến.

Đại tiên nga ở bên ngoài xúc tuyết, ngẩng đầu liền nhìn thấy từng tảng dơi dày đặc: "Sao lại có nhiều dơi thế này?"

Tộc dơi tính tình kiêu căng, cổ quái, cầm đầu là một con dơi đã khơi thông linh trí, không để ý Đại tiên nga ngăn cản mà bay một vòng trên không Phù Lê cung, sau đó trở về quái dị cười: "Đế quân Phù Lê cung dùng máu trấn áp Tinh Bàn! Chuyện là nghìn năm nhé, thượng cổ chiến thần đã đến lúc không áp chế được Tinh Bàn, còn muốn dùng máu tố trận sao?"

Thanh âm con dơi khàn khàn quanh quẩn khắp Phù Lê cung: "Ngạc nhiên! Ngạc nhiên! Các huynh đệ quay về thôi, chỗ kia chúng ta không vào được, cũng đâu sợ không thể chia được một chén canh, ha ha ha!"

Các tiên nga cầm chổi chạy tới làm cả đám dơi nháo nhào chạy trốn. Đám mây dơi thoáng cái đào tẩu tứ phía, Đại tiên nga hung hăng quát: "Cút! Cút đi!"

Mãi đến khi mặt trời lên hẳn thì biến động nho nhỏ này mới được dẹp yên.

Red: drama nổi lên...

- ------------------------------------------------------------

Hôm qua Tinh Dịch có cùng Đông Quân (thần mặt trời) nói chuyện, mượn chiếc thiên xa dự phòng để kéo mặt trời lên chở hắn và Tiểu Phượng Hoàng đi Vong Xuyên. Trên đường đi, bọ họ gặp Nguyệt Lão cưỡi mây và Phượng hoàng Minh tôn đã biến thành bản thể là một con đại phượng hoàng chầm chậm bay tới, nên dừng lại chào hỏi.

Nguyệt Lão có chút hâm mộ: "Ta có thể đi ké không?"

Tinh Dịch khí định thần nhàn, vô cùng rộng lượng nói: "Có thể."

Nguyệt Lão vui vẻ đi lên, một bên vuốt vuốt cái ghế đang tỏa sáng lấp lánh - nhưng có hơi cứng, nhưng cứng nó cũng có đạo lý của cứng, chiếc thiên xa này của Đông Hoa có thể sánh ngang với thiên xa của Tây Vương Mẫu, hơn nữa lại có phần hoa lệ hơn, một bên cảm thán: "Cái đồ Đông Hoa quỷ keo kiệt kia vậy mà cho ngươi mượn, rốt cuộc ta cũng dính chút ánh sáng từ ngươi và tiểu Tròn tròn rồi, tiền đồ không tiếc."

Phượng hoàng Minh tôn không nói tiếng nào, giữ nguyên hình chim trực tiếp lên xe, ngồi bên cạnh Tiểu Phượng Hoàng. Hai chân dài quy củ để dưới đất, đôi cánh kim sắc đoan trang thu lại, mắt phượng hẹp dài nhìn không chớp mắt, thỉnh thoảng liếc Tiểu Phượng Hoàng một cái, tựa hồ ghét bỏ y xiêm y lờ loẹt.

Nói gì thì Tiểu Phượng Hoàng vô cùng sợ Phượng hoàng Minh tôn, nhúc không dám nhích, cũng học theo dáng vẻ của Minh tôn mà ngồi nghiêm chỉnh, lưng thẳng tắp.

Cả đoàn cứ duy trì loại không khí quỷ dị trầm mặc này mà đi đến Vong Xuyên.

Bọn họ đi sớm, Thất Sát và Tham Lang còn đến sớm hơn. Đoàn người vừa chạm đất liền nhìn thấy một nam tử xa lạ bước ra từ đình viện phía trước, mi nhãn thâm thúy, đường nét sắc cạnh, thần sắc ôn hòa nói: "Đã tới."

Loại khí tức này hoàn toàn khác xa so với Thất Sát và Tham Lang, phảng phất gió mùa xuân, nhưng nhãn thần lại kiên nghị có chút bướng bỉnh. Nam tử nhìn thấy Tinh Dịch liền thu hồi ánh mắt, khẽ vuốt cằm: "Bắc Đẩu - Dao Quang Phá Quân tinh tham kiến Tinh chủ Tinh Bàn. Tướng mạo của ngài cũng không khác biệt gì như ta tưởng tượng, là một người oai hùng mạnh mẽ."

Hắn cứ như vậy mà từ tốn nói từng chữ từng chữ, giọng không phập phồng chút nào, người nghe không tự chủ mà căng thẳng chỉ sợ một giây sau hắn đột nhiên trở mặt. Nhưng mà mọi người không nghĩ tới khi Phá Quân nhìn lướt qua cả đám thì ánh mắt chăm chú của hắn liền rơi lên người Tiểu Phượng Hoàng.

Vừa thấy y, giọng nói của hắn càng thêm ôn nhu: "Hoan nghênh ngươi tới Vong Xuyên chơi, Tiểu Phượng Hoàng. Nếu ngươi không ngại, tí nữa ta có thể trò chuyện với một mình ngươi được không?"

Cùng lúc đó, một con thỏ mập ú, da lông bóng loáng chạy ra ngoài, cọ cọ chân Phá Quân nhanh chóng bò vào ngực hắn, sau đó nó được Phá Quân ôm lấy, hai lỗ tai vui vẻ lay động, cái đuôi cụt ngủn cũng lay lay.

Tiểu Phượng Hoàng hiếu kỳ hỏi: "Ngươi biết ta sao? Ta không tên, mọi người gọi ta là Tiểu Phượng Hoàng, nhưng mà ngươi cũng có thể gọi ta là tiểu Tròn tròn."

Phá Quân chưa kịp trả lời thì Tinh Dịch đã lên tiếng. Hắn kéo Tiểu Phượng Hoàng ra phía sau mình, bất động thanh sắc hỏi Phá Quân: "Ngươi muốn làm gì?"

Cái khí thế đè ép người này trên người hắn bộc phát, Nguyệt Lão cũng không khỏi rụt người về sau.

Phá Quân mỉm cười: "Chỉ là gặp lại cố nhân mà thôi. Lúc ta mới làm thần tiên cũng chưa phải là Phá Quân tinh, nhờ Ngọc đế che đậy mà làm một Thỏ thần, chuyên quản lý chuyện tình ái nam nam. Sau khi thân thể người phàm của ta qua đời không lâu, chuyện nam nam này cũng chưa được thịnh hành cho nên mấy năm đó ta rất rảnh rỗi, vì vậy ai vào miếu của ta cầu bái, ta đều nhớ rõ.

Tiểu Phượng Hoàng kêu lên: "Thỏ thần! Thì ra Phá Quân tinh ngươi là Thỏ thần! Vi Kiêm hắn từng nói cho ta biết thế nhưng ta biết ngươi từ trước rồi, hồi đó ta đã từng cầu bái ở miếu của ngươi!"

Phá Quân gật đầu mỉm cười: "Đúng."

Tinh Dịch nghiêng đầu nhìn Tiểu Phượng Hoàng, khó có được muốn nói nhưng không biết phải nói thế nào.

Bọn họ đang nói chuyện mà hắn không biết cũng chưa từng nghe qua.

Cố sự khi Tiểu Phượng Hoàng ở nhân gian, hôm qua hắn đã muốn hỏi rồi thế nhưng hắn không thể hỏi thành lời, hắn muốn hỏi y đã lịch tình kiếp cùng ai, kết cuộc thế nào. Giá như chim nhỏ chủ động nói cho hắn biết.

Chuyện này khiến hắn có chút bực bội, hắn bắt mình phải đè nén tâm tình, ổn định tinh thần nghe Phá Quân nói.

Phá Quân không đặt mọi người vào mắt, chỉ chăm chú nói chuyện với Tiểu Phượng Hoàng: "Ta nhớ kỹ ngươi, lúc ta nhìn thấy người liền biết nguyên thân của ngươi là Bạch vũ Phượng Hoàng. Sau đó ta một mực đi tìm ngươi, rồi mới nghe được chuyện của ngươi từ Phượng hoàng Minh tôn nên ta mới cố ý mời ngươi đến."

Tiểu Phượng Hoàng nghiêng đầu hỏi: "Tìm ta làm gì?"

Phá Quân tinh nhìn y, nhẹ giọng nói: "Để hoàn thành nguyện vọng của ngươi năm ấy."

Red: Có ai hóng kooooooooooooooo?

Hoàn chương 39

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi