PHỤNG CHỈ LÀM NŨNG


Thi liên tục ba ngày, Minh Thận dùng hết mấy chục cây nến, uống tám chín bát canh gừng.
Mỗi ngày Bốc Du đều xách một chén thuốc ấm lại đây, mặt không biểu cảm, cũng không nói gì.

Vì tránh hiềm nghi, lúc tới đây đều đưa cho hai tên Vũ Lâm Vệ cẩn thận lục xem một lần.
Buổi tối ngày thứ hai Minh Thận viết biền văn* đến choáng váng đầu, y sờ bụng cảm thấy hơi đói bụng, ngẩng đầu lên lại phát hiện chút lương khô cho hôm nay sớm đã ăn sạch.

Bốc Du đi tuần đến chỗ y, vừa vặn bắt gặp bụng Minh Thận kêu một tiếng "Ọt".
(*Biền ngẫu là hình thức cấu trúc của một loại cổ xưa có cội nguồn từ (được gọi là biền văn), trong đó lấy đối làm nguyên tắc cơ bản, tạo cho lời văn sự nhịp nhàng cân đối.)
Minh Thận nhanh chóng ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn rồi nhanh chóng cúi thấp đầu xuống, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.

Một lát sau, Bốc Du ném cho y cái bánh bao, bản thân cũng cầm một cái bánh bao đứng bên cạnh quang minh chính đại ăn, từ từ đánh giá Minh Thận.
Minh Thận nhìn thử, không ngờ là bánh bao ngọt vậy nên vui vẻ ăn.

Đêm đông gió lạnh, trong phòng thi tối tăm chỉ có ánh nến lấp lánh tỏa sáng.
Minh Thận bỗng nhiên cảm thấy mấy vị quan khảo thí như Bốc Du chắc còn không dễ chịu đựng hơn bọn họ —— thí sinh như bọn họ ít nhất còn có chỗ ngồi, Bốc Du lại phải đi từng vòng tuần tra, còn phải đưa đồ cho người có liên quan đến hoàng thất như Minh Thận.
Y đột nhiên có chút ngượng ngùng, nhìn bốn phía một chút, giơ một quả táo đỏ lên hỏi thử: "Ngươi có muốn một quả không?"
Bốc Du trừng y, ánh mắt kia như đang chất vấn y: "Ngươi làm gì vậy? Hối lộ quan khảo thí là tội mất đầu."
Minh Thận vội vàng nhét quả táo đỏ kia vào miệng mình.
Trong ba ngày khảo thí này cũng chỉ có một chút nhạc đệm nhỏ như vậy với Bốc Du.

Tuy rằng Minh Thận nói muốn vượt qua hắn, nhưng cũng chỉ là muốn, nếu Ngọc Mân tín nhiệm người này, vậy y cũng không có gì để nói nhiều.

Ở giữa có một vị thí sinh lớn tuổi phát bệnh hen suyễn, vị đại nhân trẻ tuổi của Hàn Lâm Viện này cũng quyết định thật nhanh mà đỡ người này ngồi ngay ngắn, một bên kêu người gọi ngự y một bên cởi nút áo của ông lão ra tự mình xoa bóp huyệt đạo.


Mùa đông lạnh giá, hắn kêu người phát từng bình nước cùng canh gừng, chậu than các thứ.

Tuần tra trường thi là việc ai cũng muốn tránh, Bốc Du lại làm đến say sưa.
Sau khi thi xong, Minh Thận xoa bóp đầu gối cứng ngắc bởi vì ngồi lâu của mình, nhảy đi mấy bước rồi chạy đi nói một tiếng cảm ơn với Bốc Du.
Bốc Du nhìn: "Cảm ơn ta làm gì?"
Minh Thận nhìn hắn chằm chằm, nghiêm túc giải thích: "Ta không phải là....! Mân ca ca, ta thật tâm muốn giúp đỡ hắn.

Ngoài cái này ra, cảm ơn ngươi đã đưa đồ cho ta, thân thể không tốt là vấn đề của ta, vốn không nên làm phiền ngươi, còn làm lỡ chức trách đàng hoàng của ngươi."
Bốc Du kinh ngạc liếc mắt nhìn y, sau đó nở nụ cười, thái độ cũng mềm mại hơn chút: "Việc nhỏ thôi.

Người nhà ngươi đâu, không tới đón ngươi?".

truyện teen hay
Minh Thận nói: "Bọn họ không ở kinh thành, vậy ta cáo từ trước, Bốc đại nhân."
Bốc Du chỉ là mơ hồ nghe nói đến Minh Thận.

Lần chăm sóc Minh Thận này là mệnh lệnh do Ngọc Mân trực tiếp truyền đạt cho hắn, hắn lại thấy khuôn mặt người này rất thanh tú, tất nhiên sẽ cảm thấy vị tiểu thiếu gia chỉ sợ là bị người nhà cùng Ngọc Mân chiều hư, không phải người cùng đường, vì vậy nên cũng không để mắt đến y.
Giờ phút này nhìn thấy Minh Thận nói mình không có người tới đón, hắn cảm thấy hơi kinh ngạc, liền thấy Minh Thận kéo bước chân bị đông cứng chuẩn bị chuồn, tuy quấn vài tầng xiêm y nhưng cũng có thể nhìn thấy một cái bóng đơn độc giống như loại động vật nhỏ xù lông nào đó.
"Chờ đã." Bốc Du nói, "Ngươi nói ngươi muốn giúp đỡ bệ hạ, ở lại bên cạnh bệ hạ?"
Minh Thận quay đầu lại nhìn hắn.
Bốc Du cân nhắc dùng từ: "Biết khó mà lui đi, ngươi....!Tâm tính đơn thuần như vậy, cũng không thích hợp đợi ở Tử Cấm Thành."
Minh Thận nhìn hắn: "Ta biết, ngươi là đang nói ta dốt nát, nhưng ta có thể nỗ lực làm quan tốt hơn ngươi!"
Nếu định trước là thi không hơn người ta, Minh Thận quyết định lùi lại cầu việc khác, bởi vì cái gọi là thiên đạo sẽ đền bù cho người cần cù.

Bốc Du cảm thấy bản thân vốn đang nước đổ đầu vịt, hắn nói: "Vậy ngươi biết bệ hạ là người thế nào sao? Không tiến ắt lùi, dùng bất cứ thủ đoạn nào, nếu ngài ấy muốn giết người ngươi chỉ cần hóa thành một thanh đao chân chính.

Tử Cấm Thành là chỗ ăn thịt người, nếu ngươi thật sự yêu thích ngài ấy thì chỉ nên làm một nam phi, ta có thể tiến cử ngươi, cũng không phải là xem thường ngươi."
Minh Thận nghiêng đầu, giống như có điều không rõ: "Ta hiểu rõ hắn làm gì? Thần tử trong thiên hạ không hẳn đều phải hiểu rõ quân chủ, chỉ cần tâm vì quốc vì dân không phải tốt hơn sao? Mân ca ca muốn làm gì, chỉ cần không phải chuyện xấu, ta liền giúp hắn.

Ta chỉ là muốn giúp hắn làm chút việc, ta sẽ học.

Hơn nữa, ta không cảm thấy mình không hiểu Mân ca ca, ta ở bên cạnh hắn ngây người mười năm rồi."
Bốc Du á khẩu không trả lời được.
Y liền hành lễ, lần này là chuồn đi thật sự.
Bốc Du quay đầu liền nghe ngóng tin tức của Minh Thận, từ miệng hạ nhân biết được: "Người này xuất thân từ thế gia đào kép, vừa vặn đến đời Minh Lễ thì bắt đầu làm giàu, dựa theo gia giáo Hoắc gia mà dạy dỗ hai nhi tử, muốn một lần trở thành thế gia trong kinh.

Năm đó người tên Minh Thận này thi Khoa Đồng Tử, vì xuất khẩu một câu "Ống tay áo chọc gió xuân" mà được Nhượng hoàng đế tán dương một phen, trở thành trạng nguyên Khoa Đồng Tử, từ đây liền bị....!Bị Thái thượng hoàng nhớ tới, mấy năm sau tìm lý do chém đầu cả nhà.

Y còn một ca ca ruột khác được Hoắc gia nhận làm con nuôi, Hoắc Băng."
Bốc Du nhạy bén bắt được trọng điểm: "Huynh đệ hai người dự thi cùng năm sao? Vì sao cái người tên Hoắc Băng kia một chút chuyện cũng không có?"
Hạ nhân nói: "Nghe nói là thiên tư ngu dốt, cực kỳ ngốc, không có người bổ nhiệm hắn, cuối cùng cũng không có thứ bậc nào."
"Theo ta được biết, Khoa Đồng Tử năm đó chính là đường tắt do quyền quý thế gia lén lút đặt ra, đảm bảo hậu thế dù miệng ăn núi lở cũng có thể trăm đời không sao....!Thần đồng hai ba tuổi có rất nhiều.

Mấy tiểu hài tử này ngay cả đang làm gì cũng không biết, đọc câu thơ cũng đều là trong nhà dạy lúc trước, không có đạo lý đệ đệ đọc được thơ hay, ca ca lại không biết đọc.

Hoắc Băng này....!Hoặc là đúng là rất dốt nát đến một câu thơ cũng không đọc được, hoặc là biết được trong này có âm mưu nên cố ý giấu mũi nhọn."

Bốc Du hỏi: "Vậy người này hiện tại đang ở đâu, làm gì?"
Hạ nhân mơ hồ nói: "Nghe nói là bị phế bỏ hai chân, cả đời chỉ có thể ngồi trên xe lăn."
"Hai chân tàn phế...." Bốc Du tiếc nuối than thở một tiếng, "Vậy là không có duyên với con đường làm quan, đáng tiếc."
Hắn thay xiêm y ra chuẩn bị trở về Hàn Lâm Viện, sau khi chuẩn bị xong mọi việc, vừa đẩy cửa ra thì thấy Trình Nhất Đa đứng trước cửa, dáng vẻ nhìn như vừa mới chuẩn bị gõ cửa.
"Bốc đại nhân, lĩnh thưởng." Trình Nhất Đa chắp tay, mặt tươi cười.

Phía sau lão là mấy tiểu thái giám bưng theo mấy cái khay bạc, phía trên đều là đồ ban thưởng.
Bốc Du có chút bất ngờ: "Bệ hạ có gì phân phó? Gần đây ta chưa từng tiến cung, vì sao lại ban thưởng cho ta?"
Xung quanh không có người.

Trình Nhất Đa vẫn mỉm cười: "Cần ban, đây là thưởng cho ngài vì đã chăm sóc Hoàng hậu, ngài vất vả rồi."
"Hoàng hậu?"
"Đúng vậy, bệ hạ ủy thác nô tài nói với ngài một tiếng, hi vọng ngài biết được, gần đây bệ hạ đã thành hôn cùng Minh đại nhân, từ đây không nạp phi, không phế hậu, Minh đại nhân chính là chủ nhân duy nhất của hậu cung."
*
Sau khi trở về Minh Thận đã phát sốt.
Chính y cũng không ý thức được, vẫn có bản lĩnh đi tắm rửa, đút cho con nhím nhỏ chút thịt khô, lại trao đổi chút tình cảm cùng mèo nhỏ.

Y nói với lễ quan mình muốn nghỉ ngơi một chút, không ngờ giấc ngủ này lại ngủ tới hai ngày hai đêm, lúc mở mắt ra, người nhìn thấy đầu tiên lại là Hoắc Băng.
Nửa tháng trước Hoắc Băng phụng chỉ vào kinh làm bạn với Minh Thận, vừa mới tới được mấy ngày lại đúng lúc gặp Minh Thận phát sốt.
Thấy y tỉnh lại, Hoắc Băng ngẩng đầu nhìn trời: "Ta mới đánh cược cùng lễ quan trước khi trời tối đệ nhất định có thể tỉnh lại, ta thắng rồi."
Minh Thận khát nước, nhận lấy chén thuốc trong tay ca y uống một hớp, đắng đến mức mặt mày y ủ rũ lại, tìm ca y muốn ăn kẹo.
Hoắc Băng nhíu mày: "Đệ mấy tuổi rồi? Kẹo thì đòi bệ hạ đi, ở đây không có."
Minh Thận chất vấn hắn: "Huynh thật sự là ca ca ruột của ta sao?"
Hoắc Băng lúc này mới cười đưa một bát chè hạt sen cho y, rồi lại biến ra một bát cháo giống như ảo thuật đưa Minh Thận tự mình ăn.

Minh Thận rất đói bụng, nhận lấy liền bắt đầu ăn, ăn được một nửa lại hỏi: "Mân ca ca đâu? Đệ ngủ bao lâu rồi, tại sao trời cũng tối rồi?"
Hoắc Băng nhìn tên nhóc này ăn cơm, chậm rãi nói cho y biết: "Đệ hôn mê hai ngày, bệ hạ tới nhìn đệ một lần, sau đó là ta luôn ở đây chăm sóc đệ."
Minh Thận có hơi thất vọng nói: "Ồ.

Hoắc Băng giận dữ nói: "Ta mới là ca ca ruột của đệ! Đệ dính hắn như thế sao? Thậm chí đệ ở lại trong cung, nghe nói còn cùng giường cùng gối, vậy mà không thấy đệ gửi món đồ đáng giá nào về...."
Ngụm cháo Minh Thận húp vào thiếu chút nữa phun ra ngoài, y cẩn thận hỏi: "Ca, bệ hạ hắn....!Huynh....!Đã nói gì với huynh sao?"
Hoắc Băng nghi hoặc liếc mắt nhìn y, đôi mắt hẹp dài híp lại: "Nói cái gì?"
Minh Thận lập tức nói: "Không có gì.

Đệ chỉ sợ huynh nói hưu nói vượn, chọc Mân ca ca tức giận."
Hoàn hảo hoàn hảo, Ngọc Mân không nói chuyện thành hôn của bọn họ cho ca y biết.
Hoắc Băng vỗ đầu y: "Đệ thi sao rồi? Ta nói này,đệ và bệ hạ quan hệ tốt như vậy, chỉ cần đệ có thể thi đậu ba vị trí đầu liền để bệ hạ thả cho đệ một chút, tiền độ của đệ không cần phải lo, theo ta thấy, đệ đi làm Ngự Sử giám sát Ngự Sử Đài cũng không tệ, ngoại trừ lúc cuối năm phải bận bịu kiểm tra bên ngoài thì những lúc khác đều rất tốt, cũng sẽ không bị người khác nhớ thương."
Minh Thận há to mồm: "Ca, huynh là thần tiên sao? Vị trí Mân ca ca muốn an bài cho ta chính là cái này."
Hoắc Băng nghe vậy nở nụ cười: "Không khác với dự đoán của ta, Ngự Sử giám sát, nói tóm lại chính là sát hạch thành quả một năm làm việc của mọi người, một câu nói xác định sinh tử, ai cũng không dám đắc tội, tính tình đệ không nóng không lạnh, tác phong cũng hòa nhã, không có người nào lại ghi hận đệ, cũng không có người nào khó xử đệ.

Đệ ngốc như vậy, thích hợp đợi ở nơi đó nhất."
Minh Thận: "....!Ca, ta còn muốn xin Mân ca ca mở một cái đặc cách cho huynh, cho phép huynh đi thi Hội.

Cứ nói hai chân của huynh là vì hoàng thất mà bị thương, không phải bẩm sinh không trọn vẹn, chấp thuận cho huynh dự thi.

Đầu óc huynh thông minh như vậy, nhất định càng hữu dụng hơn đệ."
Hoắc Băng lập tức bóp vai đấm chân nịnh nọt y: "A Thận tâm can của ta, A Thận cục cưng, Thận Thận thật ngoan! Ca biết đệ vẫn tốt với ta nhất!"
Minh Thận kiên trì phối hợp: "Vâng vâng vâng, tốt với huynh nhất."
Ngoài cửa, tiếng bước chân đột nhiên dừng lại.
Ngọc Mân nhìn ánh nến chập chờn trong điện một lát, quay người muốn đi lại bị lão thái giám kéo lại.
Trình Nhất Đa gấp muốn chết, dùng tay khuyên hắn: "Ngài chờ một chút, ngài chờ một chút."
Mặt hắn không cảm xúc, tiếp tục bước đi, lại nghe thấy bên trong truyền đến một câu ủ rũ của Minh Thận: "Nhưng mà đệ không biết nên nói lúc nào, gần đây đều không thấy Mân ca ca, hắn vẫn luôn không tới, đệ nghi ngờ hắn ghét bỏ đệ."
Vẻ mặt Ngọc Mân có chút thả lỏng, lúc vừa định kêu người đến tiếp giá, tiếng cười đắc ý của Hoắc Băng lại truyền tới: "Ca ca ruột vẫn tốt hơn ha ha ha ha ha, đệ nhìn đi bệ hạ sẽ không gọi đệ là cục cưng đúng không? Hắn hung ác như thế, đệ thấy ta có phải từ trước đến nay đều chưa từng hung ác với đệ có đúng không? Tiểu Minh nhỏ bé của ta, kinh thành sáo lộ* nhiều, ở cùng với một tên không biết thương người như thế thật không có ý nghĩa chúng ta cùng về Giang Nam đi."
(*Sáo lộ - 套路: nguyên bản đây là thuật ngữ trong võ thuật, nhưng được cư dân mạng đưa vào sử dụng, dùng để chỉ hành động mặt dày, không biết xấu hổ tìm mọi cách để làm quen, tiếp cận với đối phương.)
Minh Thận nhớ tới những ngày bản thân làm Hoàng hậu, một bên gặm hạt dưa một bên gật đầu qua loa: "Được rồi được rồi, huynh thỉnh chỉ đi, mang về Giang Nam.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi