PHỤNG CHỈ LÀM NŨNG


Tới giờ Hợi, trời đã tối đen.

Minh Thận ngoan ngoãn để Ngọc Mân ôm, hai tay víu chặt vai hắn, nhỏ giọng nói: "....!Bốc đại nhân ở phía Đông rất xa, ca của ta cũng ở phía Tây rất xa, phòng của ta cách bọn họ một tầng."
Ngọc Mân thấp giọng hỏi: "....!Cho nên?"
Minh Thận đỏ mặt, giọng nói nhỏ đến mức không nghe rõ, nhưng vẫn cố chấp nói xong: "Cho nên, dù sao cũng không nghe thấy được, ngài làm thế nào....!Thế nào cũng được."
Hậu quả của câu nói này là Ngọc Mân hơi nheo mắt lại, từ trên cao liếc nhìn y, trong mắt hiện lên một tia cảnh cáo.

Đây là một tín hiệu nguy hiểm, trước đây lúc Ngọc Mân đánh vào lòng bàn tay Minh Thận khi y phạm lỗi sai cũng có vẻ mặt như vậy, mà trên thực tế mỗi lần cũng không đau, Ngọc Mân chỉ là thoạt nhìn hù dọa mà thôi nên dẫn đến sau mỗi lần Minh Thận biết sai nhưng lần sau vẫn còn dám.
Chỉ có điều lần này....!Lần này do y chủ động rước họa vào thân, e rằng lại càng không giống vậy.
Ngọc Mân đưa tay cởi thắt lưng của y ra, cuối cùng cũng không còn giống như mấy lần trước nữa mà lại bình tĩnh trêu chọc y, làm cho y bị giày vò dưới thân đến mức nước mắt lưng tròng, hắn tùy ý vò nắn Minh Thận như cục bột thành nhiều hình dáng khác nhau, hắn muốn y biến thành dáng vẻ gì thì y sẽ biến thành như thế, phóng đãng, ngượng ngùng, yếu đuối, khát cầu, hắn khiến y như bị ái tình điều khiển không còn chút sức nào để đánh trả, mà y cũng vui vẻ khi thấy kết quả như thế.


Lần này trong giọng nói của Ngọc Mân hiếm thấy mà mất đi bình tĩnh, hắn cúi người tỉ mỉ hôn lên tai y rồi đến cằm cùng lồng ngực, cả người Minh Thận bị giọng nói nhiễm tình dục đó làm cho nhũn ra, Minh Thận yếu ớt, giọng nói còn mang theo chút mềm mại làm cho sự vội vàng của y như không có chỗ che giấu.
Hắn đưa tay khều màn trướng màu vàng kia, hai, ba lần đều không khều được nhưng lại đụng vào thành giường phát ra tiếng vang lanh lảnh, Minh Thận bị Ngọc Mân đè lên thì nghiêng đầu nhìn thấy tay hắn đang run, dù xé nhiều lần nhưng màn vẫn đóng chặt, vẫn là y đưa tay khẽ kéo một cái rồi quay đầu nhìn hắn, trong mắt mang theo chút ý cười tinh nghịch chọc cho Ngọc Mân cắn y một cái trên giường.
Sau đó hắn thoáng đứng dậy cúi đầu nhìn y, hai người nhìn nhau nở nụ cười.
Minh Thận mềm mại gọi hắn: "Mân ca ca."
Ngọc Mân không nhịn nổi mà vội vàng đè y xuống, đưa tay đè hai chân y, nỗ lực khiến giọng nói trở nên bình tĩnh hơn: "Có lẽ sẽ....!Hơi đau, trẫm sẽ cố gắng...."
Minh Thận vốn đang rất hồi hộp, nhưng sau khi nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của Ngọc Mân thì bỗng nhiên không còn lo lắng nữa, thấy Ngọc Mân cẩn thận đưa tay ra thử rồi lại muốn nhìn chằm chằm đôi mắt của y giống như bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị bắt giữ một chút màu sắc đau đớn, sợ làm y đau.

Mà dưới sự lo lắng như vậy, sau một lúc chuẩn bị hắn vẫn chưa đi vào mà ngược lại là Minh Thận cố gắng phối hợp với hắn, thả lỏng thân thể, đưa tay nhẹ nhàng xoa nắn lông mày như lúc nào cũng có thể nhăn chặt của Ngọc Mân, nói nhỏ: "Ta không đau, Mân ca ca."
Ngọc Mân thấy Minh Thận nhìn hắn chằm chằm thì thoáng đứng dậy tiến đến bên cạnh hỏi y, mùi thơm kéo tới, ánh mắt kia giống như có thể làm say lòng người, hắn cũng không nhớ rõ bản thân mới vừa muốn nói gì với Minh Thận mà chỉ theo bản năng nói: "Ngươi thơm quá."
Minh Thận nhỏ giọng nói: "Là hương hoa nhài."
"Hả? Lúc này thì hoa nhài từ đâu tới được?" Ngọc Mân nói, hắn vừa định tiếp tục thì lại thấy Minh Thận bỗng nhiên đẩy hắn ra, dường như nhớ ra việc gấp gì đó mà kiểm tra dưới giường —— Ngọc Mân tưởng rằng y đột nhiên lại muốn chạy nên đưa tay tóm lấy nhưng thân thể lại trơn nhẵn không nắm được, tay hắn chỉ đụng trúng tấm lưng lộ ra ngoài của Minh Thận lúc xoay người, xương cốt đẹp đẽ của thiếu niên hiện ra trước mắt, eo trũng xuống, ngay cả mông cũng vểnh lên.

Minh Thận vẫn giống như một đứa bé ngây thơ, không hề biết gì tình trạng như vậy —— y đưa tay nhấc lấy xiêm y của Ngọc Mân lên lục lọi mấy lần, còn chưa kịp cầm lên thì cả người đã bị Ngọc Mân ôm lại, quay người đè xuống.
Hắn đè trên người Minh Thận, ấn chặt lưng của y khiến cho y không thể động đậy.

Nhưng con cá nhỏ trên thớt gỗ này hiển nhiên không có bất kỳ cảm giác nguy hiểm nào, bị hắn giữ chặt cũng không nhớ đến phản kháng, mãi đến khi Ngọc Mân bất ngờ làm y đau thì y mới nhỏ giọng kêu: "Mân ca ca, Mân ca ca...." Y giơ tay ngăn Ngọc Mân lại, trong mắt đã phủ một tầng sương mù, quay đầu lại đưa món đồ lạnh lẽo cho hắn, "Là cái này, ta muốn đưa cho ngươi cái này, là....!Thuốc mỡ hoa nhài.

Mân ca ca, ngươi không cần vội vàng như vậy đâu, ta đau...."
Ngọc Mân lập tức hiểu rõ, hắn vậy mà không nhớ ra được chuyện này, thấp giọng hỏi: "....!Sao lại biết cái này, hả? Món này mua vào lúc nào?"
Minh Thận ngoan ngoãn đáp: "Là xế chiều hôm nay, ta lén lút nhét vào trong tay áo ngài nhưng ngài cũng không có phát hiện.

Bản thân ta cũng đã quên mất.".


Được ????ại ﹙ ???? ????????m????????????y????????.VN ﹚
Ngọc Mân nắm đầu ngón tay y, nhẹ nhàng vuốt ve: "Sao lại biết cái này? Là do bản thân lén lút đọc sách học được sao?"
Minh Thận gật đầu, có chút khó mở miệng được: "Ta, ngoài học những thứ ngài muốn ta học ra thì còn đi....!Mua xuân, cung đồ xem."
"Bản thân từng tự làm chưa?" Ngọc Mân khàn giọng nói, "Học được thế nào?"
Minh Thận cuối cùng cũng nhận ra ý tứ đùa dai bên trọng câu hỏi thắc mắc lặp đi lặp lại nhiều lần của hắn, lập tức phản ứng kịp, lẩm bẩm nói: "Không ra sao." Sau đó quay lưng lại không để ý đến hắn.
Ngọc Mân cười khẽ, mặc dù hắn đang chịu đựng một chút đau đớn nhưng vẫn chậm rãi tỉ mỉ dùng hết nửa hộp mỡ hoa nhài, ám muội dâng trào khiến người si mê không nói được gì.
Hắn thấp giọng nói: "A Thận....!Thận Thận ngoan, cục cưng.

Trẫm vào đây."
Minh Thận vùi mặt vào trong gối, "Ừ" một tiếng.
Thực ra đến lúc này cũng không đau lắm, so với vẻ mặt Ngọc Mân thể hiện lại càng dịu dàng hơn, rất quan tâm y.


Lúc đầu Minh Thận không quen lắm, sau đó cũng dần dần bị Ngọc Mân dụ dỗ rơi vào cảnh đẹp —— đối với chuyện này y cũng khá nghiêm túc, vào lúc Ngọc Mân hỏi y từng xem đông cung như thế nào y đã làm mẫu từng cái cho hắn, rồi lại nghiêm túc tìm Ngọc Mân học hỏi.

Ngọc Mân bị y trêu chọc đến mức sắp điên rồi, nhưng Minh Thận vẫn không biết mà chỉ nhỏ giọng kêu Ngọc Mân nhẹ hơn một chút, lại nhẹ hơn chút nữa, sau đó vào lúc bị làm cho nước mắt chảy liên tục lại ôm Ngọc Mân không buông, vô cùng dính người.
Bây giờ đang là cuối xuân, dưới chăn cũng không quá nóng, đến khi nóng lên, thời điểm lớp gấm vóc trơn bóng tùy ý trượt xuống trên bóng người chồng lên nhau trong màn cũng không có vẻ quá vắng lặng.

Sau khi Minh Thận mệt mỏi thì hoàn toàn thả lỏng nằm xuống, để mặc bản thân bị làn sóng cọ rửa, từng gợn sóng gột rửa xương thịt của y, mà trong dòng nước đó còn mang theo hoa rơi tỏa ra hương thơm thoang thoảng.
Ván giường rung động kêu cọt kẹt, y ôm lưng Ngọc Mân, cảm thấy bản thân như đang nằm mơ.

Trên đầu treo màn giường đậm màu bị ánh nến chập chờn phản chiếu thành màu xanh đậm mang theo ánh sáng ấm áp, mới đầu y quên mất màu sắc vốn có của nó nên cẩn thận suy nghĩ, nhưng đến lần thứ hai bị Ngọc Mân kéo vào dây dưa lẫn nhau không có chỗ trốn thì suy nghĩ kỹ mấy lần cũng không nhớ ra được, chỉ đến khi trời sáng y mới nhìn rõ nó vốn có màu đỏ.
Y bỗng nhiên cảm thấy ngọt ngào, hơn nữa biết chắc Ngọc Mân cũng nghĩ như vậy —— ánh mắt hai người đan xen, Minh Thận đã kiệt sức nhưng vẫn cố gắng ngồi dậy hôn hắn, kêu lên một tiếng khàn khàn: "Mân ca ca."
Ngọc Mân vén lọn tóc ướt trên trán y ra, hôn lên đuôi mắt của y: "Ngoan.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi