PHÙNG THANH

Sau khi từ chối lời mời phỏng vấn từ khách sạn, cuộc sống của Triệu Phùng Thanh cũng không có gì thay đổi.

Cô vẫn tiếp tục quăng CV, tiếp tục đi phỏng vấn.

Thật ra gái ế lớn tuổi như cô thế này rất khó tìm việc làm. Nhiều công ty lo cô làm chưa được bao lâu sẽ kết hôn, mang thai rồi nghỉ thai sản. Trong đó có một công ty còn thẳng thắn đưa ra yêu cầu: Cô phải cam kết sẽ không kết hôn trong hai năm tới.

Triệu Phùng Thanh ngồi đó cười khẩy một cái, không nói gì mà đứng dậy đi về.

Chiều cuối tuần, cô về nhà một chuyến, chuẩn bị thu dọn chút quần áo quay lại nhà trọ.

Kết quả là bị mẹ Triệu bắt được.

Từ khi mẹ Triệu tham gia câu lạc bộ khiêu vũ ngoài quảng trường, thì quen một đám bác gái cùng tuổi. Vì mọi người cùng giới thiệu mai mối cho nhau nên kho tài nguyên nam sĩ độc thân của mẹ cô bỗng dồi dào hẳn lên.

Sau khi ảnh của Triệu Phùng Thanh được phát tán khắp nơi, liền được rất nhiều đàn ông chọn trúng.

Khiến cho mẹ Triệu cười không ngậm được miệng.

Vừa nhìn thấy con gái, mẹ Triệu đã ngay lập tức phổ biến kế hoạch xem mặt bà vừa sắp xếp.

Không thể phủ nhận, chất lượng những nam sĩ được mẹ Triệu lựa chọn cao hơn nhiều lũ bạn đểu [1] của Triệu Phùng Thanh giới thiệu. Cả bằng cấp và nghề nghiệp đều không cùng một tầng lớp.

[1] Nguyên gốc là: hồ bằng cẩu đản, mình dùng cụm ‘lũ bạn đểu’ này mặt chữ thì theo nguyên gốc nhưng ý nghĩa là bạn bè thân thiết nhé.

Nhưng Triệu Phùng Thanh chẳng có chút hứng thú yêu đương gì cả.

“Mẹ.” Cô cuộn tóc lên, miễn cưỡng nói, “Giờ con đang sống rất tốt, không cần tìm bạn trai.”

“Tốt cái gì mà tốt.” Mẹ Triệu trợn mắt nói, “Cứ lừng chừng cho lắm vào, rồi đàn ông tốt trở thành chồng thiên hạ hết thôi.”

“Yêu ai chả giống nhau hở mẹ.” Triệu Phùng Thanh giờ đang độc thân quen rồi, tự do tự tại, không phải quan tâm đến người khác. Hơn nữa tỷ lệ ly hôn trong xã hội hiện nay cao như vậy, điều này chứng tỏ kết hôn cũng không có nghĩa là hạnh phúc.

“Cô ——” Mẹ Triệu bực mình, ngón tay run run chỉ vào con gái mình, “Hồi đi học thì cô không chịu nghe lời, đến giờ cũng vẫn ngang bướng. Ba mẹ khổ cực hơn nửa đời cũng vì cô, cô không quan tâm đến ba mẹ cô được chút nào à?” Nói đến câu sau, mẹ Triệu có phần nghẹn ngào. Bà cứ nhớ đến hồi trung học phản nghịch của con gái là muốn nổi điên. Cái tính cách kiếm chém lung tung đấy, thật không biết là di truyền từ ai trong cái nhà này cơ chứ.

Triệu Phùng Thanh nghe xong lời mẹ mình nói, trong lòng bỗng dịu lại.

Cô quả thật là một đứa con hư. Từ nhỏ đã thường có những suy nghĩ bốc đồng chống đối ba mẹ, lên đến trung học lại càng phản nghịch hơn.

Mỗi năm trôi qua ba mẹ lại già đi, ngày càng có nhiều tóc bạc. Còn cô cũng không thể phản nghịch chẳng thèm quan tâm đến ai như thời niên thiếu nữa rồi.

Cuối cùng cô cũng hiểu ra đáng thương nhất là tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ.

May mắn lớn nhất cả đời này của cô chính là có hai người làm ba mẹ. Bọn họ rất thương cô, dù cô chẳng có gì nổi bật thì hai người cũng chưa từng bỏ mặc cô. Cô có thể chống đối cả thế giới nhưng lại không thể một mình cãi lời ba mẹ.

Cuối cùng, Triệu Phùng Thanh cũng đồng ý đi xem mặt. Dù sao cũng chỉ là gặp mặt đàn ông, ăn một bữa cơm chứ chẳng có gì đặc biệt.

Mẹ Triệu cười hớn hở liên hệ với đối phương, hẹn gặp mặt vào thứ bảy tuần sau.

***

Sáng hôm xem mặt, tại trung tâm thương mại người đến người đi ồn ào. Triệu Phùng Thanh lạc lõng giữa đám người một lúc lâu.

Rồi cô quyết định đi mua mấy túi ăn vặt.

Sau đó lên thang máy tới nhà hàng đã hẹn trước.

Cô đến muộn mười phút.

Vị nam sĩ xem mặt kia cũng không để ý. Có thể nhận ra, ấn tượng đầu tiên của hắn về cô cũng không tệ lắm

Sau khi gọi cơm, hắn vừa thấy cô vén tóc qua tai trái thì vô cùng kinh ngạc vì sáu chiếc khuyên tai lóng lánh kia. Nhưng hắn nhanh chóng khôi phục lại cảm xúc như thường.

Đối tượng xem mắt của cô là một nhân viên công chức, kiến thức uyên bác, mở miệng ra là nói thao thao bất tuyệt.

Triệu Phùng Thanh gẩy gấy mấy món trên bàn ăn, câu được câu không mà trả lời hắn.

Sau khi đồ ăn lên hết, vị nam xem mặt chu đáo gắp rau cho cô rồi thăm dò hỏi: “Triệu tiểu thư xinh đẹp thế này, sao giờ vẫn còn độc thân?”

“À...” Cô ngẩng mặt lên, nhìn nam xem mặt, “Không gặp được người thích hợp.”

Muốn tìm người thích hợp với cô quá khó. Thí dụ như vị nam sĩ ưu tú trước mặt này, hiển nhiên không hợp với cô.

Cô thích bầu không khí giữa hai người phải thoải mái một chút, chứ không phải kiểu hai người ngồi bên nhau mà lại nghiên cứu về thuyết cơ học lượng tử thế này.

Nam xem mặt càng nói càng kéo câu chuyện đi xa hơn, Triệu Phùng Thanh theo không kịp. Ánh mắt cô lơ đãng nhẹ nhàng nhìn ra xung quanh, vừa liếc liền thấy có hai người đàn ông đang đi về phía họ.

Sau đó, cô cúi đầu nhìn xuống bàn ăn, đồng thời cũng thả lọn tóc đang cài bên tai trái xuống.

Ánh sáng lấp lánh từ chiếc khuyên tai được ẩn sau những lọn tóc.

Chờ khi hai người đàn ông kia đi qua bàn mình thì cô thở phảo một hơi.

Nhưng một trong hai người đàn ông bỗng dừng chân, hắn quay đầu nhìn bóng lưng cô vài giây, sau đó dè dặt gọi một câu, “Triệu Phùng Thanh à?”

Triệu Phùng Thanh nghe thấy nhưng cô thật sự không muốn đáp lại.

Người đàn ông kia nhanh chóng đi về phía cô, nhìn qua mặt cô mà nói, “Ha ha! Cậu đúng là Triệu Phùng Thanh mà.” Lần này là câu khẳng định.

Triệu Phùng Thanh nở nụ cười tươi, “Anh nhận nhầm người rồi.”

Lúc này, chẳng biết vị nam xem mặt ngồi đối diện chưa từng gặp cảnh rõ là quen nhưng không muốn nhận hay đang muốn cố ý gây khó dễ cho cô, mà thẳng thắn vạch trần lời nói dối trắng trợn kia, “Em là Triệu Phùng Thanh mà.”

Triệu Phùng Thanh chỉ còn cách cong khóe miệng, ngước mắt nhìn về phía người đàn ông đang đứng bên cạnh mình, “Xin hỏi anh là?”

“Quên tôi rồi à?” Người đàn ông nở nụ cười tươi, “Tôi là Khổng Đạt Minh này, lớp 3 hồi cấp hai ấy.”

“À.” Cô kéo dài giọng đáp lời. Hồi còn cấp hai cô cũng học lớp 3, nhưng cô đã không còn nhớ cậu bạn nào tên Khổng Đạt Minh nữa rồi.

Khổng Đạt Minh cười chuyển hướng sang người đàn ông đứng bên cạnh mình mà giới thiệu, “Giang Tấn, đây là bạn học cấp hai của tôi, tên Triệu Phùng Thanh.”

“Ừm.” Triệu Phùng Thanh chỉ có thể đáp với một âm tiết như vậy.

“Ờ.” Giang Tấn cũng chỉ đáp với một âm tiết.

Vì sự thân thiện của Khổng Đạt Minh mà lần xem mặt này đột nhiên trở thành buổi họp lớp.

Dù sao, bạn học cũng chỉ là cấp hai.

Còn vị cấp ba kia thì không quen cô.

Trò chuyện được một lúc, Khổng Đạt Minh đột nhiên nhớ ra, Triệu Phùng Thanh và Giang Tấn đều học trường cao trung A. Vì thế hắn vỗ đùi, vui mừng nói: “Có duyên thật. Tôi và cậu là bạn học cấp hai, cậu va cậu ta là bạn học cấp ba, tôi và cậu ta lại là bạn đại học. Vòng vo một hồi, hóa ra mọi người đều là bạn học cả.”

Hắn khoác vai Giang Tấn giới thiệu:”Này, cậu học cao trung A thì có biết cô ấy không? Hồi cấp hai cậu ta là thiên vương cúp tiết của trường tôi đấy.”

Còn chưa đợi Giang Tấn mở miệng, Triệu Phùng Thanh đã giành lời nói trước: “Không quen.”

“Vậy nhất định cậu lại trốn học rồi.” Khổng Đạt Minh cười ha ha, “Bất kể là cấp ba hay đại học Giang Tấn vẫn luôn là nhân vật nổi tiếng trong trường đấy.”

Cô cũng cười ha ha phụ họa theo.

Nụ cười này không phải nghi ngờ lời của Khổng Đạt Minh, mà là cô đang tự kiểm điểm lại.

Trước đây khi trúng tiếng sét ái tình với Giang Tấn, cũng chính vì diện mạo này của hắn vừa mắt cô. Ngay cả đến bây giờ, cô vẫn cảm thấy hắn vô cùng tuấn tú. Đôi mắt thâm trầm như biển sâu, dưới ánh sáng phản chiếu từ ngọn đèn chùm, nhìn chúng lấp lánh y như ngọc thạch vậy.

Dù sao, giờ cô đối với hắn chỉ còn lại chút thưởng thức ít ỏi này mà thôi.

Khổng Đạt Minh nói rất nhiều, vị nam xem mặt kia cũng vậy. Chủ đề của bọn họ từ thiên văn đến địa lý, từ nền kinh tế đến giới giải trí, và cả những nhân vật nổi tiếng trong các lĩnh vực.

Hai người mồm miệng lưu loát, cứ như bọn họ mới là người đến xem mặt nhau vậy.

Ngược lại Triệu Phùng Thanh và Giang Tấn không hé miệng nói một lời.

Thật ra Triệu Phùng Thanh rất muốn nói vài câu với nam xem mặt, chỉ là Khổng Đạt Minh nói liên tục, cô vốn không thể chen mồm nói vào được. Cho dù có chỗ để chen, thì đề tài câu chuyện cũng sâu sa đến mức không thuộc phạm vi của cô.

Nếu lần xem mặt này đã bị phá thì cô đành phải chuyển hướng sang hoàn thành một sứ mệnh khác, đó là ăn trực.

Triệu Phùng Thanh im lặng càn quét cả đống thức ăn trên bàn cơm, thỉnh thoảng còn gọi bồi bàn đưa lên mấy đĩa đồ nhắm.

Giang Tấn không tham gia cuộc thảo luận của hai người đàn ông kia, cũng không động thìa động đũa. Hắn lạnh lùng ngồi chỗ của mình, cảm giác như một bức tượng sáp.

Cô thấy mà vui thầm, có vẻ như hắn vẫn chẳng thay đổi gì cả.

Cô cắn một miếng thịt cuốn, vừa cười vừa ngẫm.

Một tiếng sau, có lẽ là hai người đàn ông kia đã nhận ra nếu cứ để Triệu Phùng Thanh ăn thế này thì con số trên hóa đơn sẽ rất đáng sợ, vì thế nam xem mặt vội vàng ngừng câu chuyện. Hắn rút ví tiền ra cười mà nói, “Bữa này cứ để tôi trả.”

Triệu Phùng Thanh mỉm cười, “Làm phiền anh rồi.”

Khi nam xem mặt cầm hóa đơn trên tay, nụ cười trên mặt hắn bất giác cứng lại, sau khi hồi hồn cũng không thể tự nhiên như trước nữa.

Lúc này, Giang Tấn bỗng thản nhiên đáp lời, “Để tôi thanh toán.”

Triệu Phùng Thanh ngoan ngoãn cúi mặt nhìn đĩa salad trên bàn ăn.

Lúc này, Khổng Đạt Minh cũng đến góp vui, “Để tôi trả đi, là tôi nhận ra Triệu Phùng Thanh trước mà.”

Lời này không sai, chính hắn là người đã phá buổi xem mặt của cô.

Ba người đàn ông tranh nhau thanh toán tờ hóa đơn ấy.

Triệu Phùng Thanh không nói lời nào. Ai thanh toán cũng được, giờ cô chỉ muốn thoát thân nhanh chóng về nhà.

Cuối cùng Giang Tấn lãnh trách nhiệm thanh toán.

Ngay khi biết hắn thắng trận, Triệu Phùng Thanh liền ợ lên một cái.

Âm thanh rất nhỏ.

Tuy nhiên Giang Tấn ngồi bên cạnh cô vẫn nghe thấy, hắn quay sang liếc cô một cái.

Ăn xong bữa cơm, nam xem mặt muốn mời cả lũ đi xem phim.

Khổng Đạt Minh vui vẻ đồng ý.

Triệu Phùng Thanh cảm thấy cảnh tượng này thật kỳ quái. Cuối cùng là ai và ai đang xem mặt?

Chỉ là, nếu nam xem mặt cảm thấy hứng thú với Khổng Đạt Minh, vậy cô có thể thành công rời khỏi sân khấu được rồi.”Xấu hổ quá, chiều nay tôi còn có việc. Chắc không thể xem phim được.”

Cô vừa nói xong, Giang Tấn liền theo đó mà nói, “Tôi cũng có việc.”

Khổng Đạt Minh nhướn mày lên, cong khóe miệng, vẻ mặt oán thán, “Không phải cậu nói rảnh nguyên chiều nay à?.”

“Công ty có chuyện, tôi phải qua đó.” Giang Tấn quơ quơ di động trên tay.

Khổng Đạt Minh không hỏi nhiều nữa. Hắn nhìn về phía Triệu Phùng Thanh, “Bạn học cũ, số di động của cậu là bao nhiêu? Lần sau chúng ta lại gặp nhau đi.”

Triệu Phùng Thanh nói số di động xong, trong lòng thầm nghĩ, về nhà việc cần làm là đưa số của cậu ta vào danh sách chặn đầu tiên.”Chúc hai người xem phim vui vẻ, tôi về trước.”

“Này cậu định về đâu?” Khổng Đạt Minh gọi cô lại, “Nếu tiện đường thì để Giang Tấn đưa cậu về.”

Cô nhoẻn miệng cười, “Tôi về qua đường Sài Hà.” Tóm lại, chỉ cần không cùng hướng với khách sạn năm sao đó là được rồi.

Khổng Đạt Minh nở nụ cười tươi, “Vậy thì tiện đường quá còn gì.”

“Hở?” Triệu Phùng Thanh liếc mắt nhìn qua.

“Công ty Giang Tấn ở gần đó mà.” Khổng Đạt Minh vỗ vỗ vai Giang Tấn.

Trong lòng cô thầm than, khách sạn ấy không phải nằm ở phía nam thành phố sao.

Cô không biểu hiện sự tò mò trên mặt. Với tính cách của Giang Tấn, hắn nhất định sẽ không đưa cô về. Dù sao kết quả cũng như nhau cả nên cô không quan tâm đến quá trình lắm.

Ai ngờ, chẳng biết có phải Giang Tấn nể mặt Khổng Đạt Minh hay không mà lại đồng ý rồi.

Triệu Phùng Thanh ngoài mặt thì cười giả lả, “Không cần phiền thế đâu, tôi đi bus —— “

“Bạn bè cả đừng khách sáo quá, cậu ta tiện đường thật mà.” Khổng Đạt Minh cắt ngang lời cô.

Cô cười nhạt, quả là chưa từng gặp kẻ nào không biết ý đến thế, dựa vào cái gì mà mọi chuyện của cô phải do cậu ta quyết định chứ.

“Đi thôi.” Giang Tấn xoay người đi về hướng bãi đỗ xe.

Triệu Phùng Thanh đứng ngẩn người ở đó vài giây. Sau đó lại nghĩ, có xe đi nhờ cũng tốt mà, cô đang hơi mệt, vừa đúng lúc lên xe ngủ trưa một giấc vậy.

Vì thế, cô liền đi theo.

Khổng Đạt Minh ở sau lưng nhiệt tình mà gào: “Giang Tấn, nhớ chăm sóc tốt cho Triệu Phùng Thanh đấy.”

Triệu Phùng Thanh quay lại trợn mắt nhìn cậu ta một cái.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi