PHÙNG THANH

Triệu Phùng Thanh thầm nghĩ, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.

Vậy thì cứ để thuận theo tự nhiên đi.

Người ta vẫn thường nói: Chẳng cần thiên trường địa cửu.

Hiện giờ cô và Giang Tấn rất vui vẻ, rất hạnh phúc.

Ngoại trừ việc trên giường hắn rất cương quyết thì những chuyện khác đều theo ý cô.

Theo như lý do hắn đưa ra là vì căn bệnh nhiều năm của mình nay đã có biến chuyển tốt, cho nên hắn rất muốn khỏi hắn.

Cô cũng rất hiểu cảm giác ấy. Bởi vì ngay cả bản thân cô cũng mắc bệnh chướng ngại tâm lý ấy một thời gian dài.

Khi câu nói tổn thương hắn không còn vang vọng mỗi lần làm chuyện đó, thì cô liền muốn thở phào nhẹ nhõm.

Thật ra lên giường với Giang Tấn rất thoải mái. Hắn có gương mặt đẹp, dáng người tốt, kỹ thuật cũng tuyệt.

Cô không khỏi nhớ đến, hồi còn đại học, một nữ sinh trong lớp thích bạn tình của mình, làm sau một đêm còn chụp ảnh chung với nhau.

Cô nàng ấy còn up tấm ảnh lên blog cá nhân của mình, say mê mà nói thứ đó thật lớn, cái ấy thật dài.

Cô có liếc qua một lần, sau lại cũng chẳng thèm nhìn lại lần nữa. Anh bạn tình ấy không hề đẹp trai như Giang Tấn. Thí dụ như, khi Giang Tấn tán tỉnh cô, thì những câu nói đều vô cùng mị hoặc. Mà khi chuyển sang một anh chàng xấu trai khác, thì trông thật kinh tởm.

Triệu Phùng Thanh cho rằng, có thể kiếm được một mỹ nam như Giang Tấn thì thật hiếm có.

Bởi vì nam sắc họa thủy, cho nên cô rất ít khi từ chối lời làm tình quyến rũ của hắn, thậm chí thỉnh thoảng còn chủ động quyến rũ hắn.

Nhưng làm chuyện đó thật sự rất mệt mỏi, cô luôn cầu xin hắn dừng lại, nhưng dường như hắn đều không để ý lời cô nói, ngược lại càng ngày càng làm mạnh hơn lâu hơn.

Cô rất buồn bực, đám bạn gái cũ của hắn có nhu cầu ham muốn đến cỡ nào, mới yêu sách chê thận hắn không tốt.

Rõ ràng là quá tốt mới đúng.

Một hôm thứ bảy nào đó, Giang Tấn nghỉ ngơi nguyên ngày, đợi cho Triệu Phùng Thanh tan làm trở về, thì tinh thần đầy phấn khích.

Hắn dằn vặt cô làm đến tận nửa đêm.

Đến cuối cùng, cô vừa mệt lại đói, quát hắn, “Sao anh không làm trai bao đi, nhất định còn giàu hơn làm giám đốc đấy.”

Giang Tấn lạnh lùng, động tác lại càng mạnh hơn. Hắn thấp giọng nói một câu: “Triệu Phùng Thanh, em nhớ cho kỹ, anh là của em chỉ của mình em thôi.”

Cô khóc hu hu, trong cơn cuồng loạn nghe được bập bõm câu hắn vừa nói.

Ngày hôm sau, Triệu Phùng Thanh ngủ đến tận ba giờ chiều mới dậy, cảm thấy dường như bụng dưới rất đau...

Sau khi biết dì cả ghé thăm, cô rất vui vẻ.

Cuối cùng cũng nghỉ được vài ngày rồi.

***

Đầu tháng mười hai, thành phố S bắt đầu vào mùa đông.

Tương Phù Lị kết thúc chuyến du lịch hơn hai tháng mà trở về thành phố D.

Sinh nhật của cô nàng lại vào giữa tháng, cô liền thông báo trong nhóm wechat, hỏi mọi người có thể tới thành phố D tham dự bữa tiệc sinh nhật của mình vào chủ nhật được không.

Đại Hồ đồng ý còn nói sẽ có file đính kèm đi theo.

Nhiêu Tử đang đi công tác nước ngoài nên chưa chắc lắm.

Triệu Phùng Thanh nhìn lịch rồi nói với Giang Tấn, “Giang tổng này, Chủ nhật em đi ăn sinh nhật Lị Lị.”

Giang Tấn đang vắt nước cam, “Tuần này à?”

Cô gật đầu.

“Anh đưa em đi.”

“Gần đây có vẻ anh không bận lắm nhỉ.” Triệu Phùng Thanh ngẫm lại, từ khi hai người ở chung tới nay, hắn rất ít khi tăng ca.

Hắn nhìn quả cam méo mó trong máy xay, “Ừm, có thể đột nhiên thất nghiệp vào ngày nào đó.” Đời người nên có một thứ quan trọng hơn cả công việc, mục tiêu cuộc sống của hắn bắt đầu thay đổi rồi.

Cô ngồi xuống bên cạnh hắn, chờ uống nước cam, “Hừ hừ, Anh tiêu hết tiền của cả đời rồi à.”

“Ai biết đời này dài bao lâu, đến lúc chúng ta có tuổi, không chừng nhân loại đã phát sinh ra kỹ thuật trường sinh bất lão rồi cũng nên.”

“Anh mê tín chết được.”

Hắn không thèm thảo luận chuyện khoa học với cô nữa, đưa cho cô ly nước cam.

Triệu Phùng Thanh cầm ly lên, nghiêng đầu liếc hắn, “Giang tổng, có phải anh đối xử với cô bạn gái nào cũng tốt thế này không?” Khó trách Nhiêu Tử nói, đám bạn gái cũ của Giang Tấn khi chia tay thì luôn muốn níu kéo hắn.

Cảm giác săn sóc này đâu chỉ dịu dàng như nước. Quả thực là như sóng thần thổi quét, nuốt trôi cả cô luôn.

Giang Tấn trả lời: “Không phải.”

Cô còn định hỏi tiếp, có phải hắn chỉ đối xử tốt với mình cô.

Nhưng lại không hỏi ra thành lời.

Tiệc sinh nhật của Tương Phù Lị diễn ra ở biệt thự tại thành phố D.

Cô nàng mời rất nhiều bạn bè xưa nay thường lui tới. Đủ thứ nghề nghiệp luôn cả.

Còn có cả những tác giả quen biết qua mạng.

Triệu Phùng Thanh đến đến đi đi chỉ đọc truyện tổng tài bá đạo. Cô tìm Tương Phù Lị, hỏi thăm xem có mời tác giả viết cuốn《 Vương gia bá đạo yêu tổng tài bị chồng ruồng bỏ 》 đến không.

Tương Phù Lị trầm ngâm, “Bút danh cô ấy gọi là gì thế?”

“Thái Mỹ.”

“Chưa từng nghe qua.” Tương Phù Lị lắc đầu, “Tiểu Thấu Minh à.”

“Cũng có thể.” Triệu Phùng Thanh nhớ lại chương mở đầu của truyện liền nói: “Tác giả nói vì cô ấy rất đẹp, cho nên mới lấy bút danh là Thái Mỹ.”

Tương Phù Lị bật cười thành tiếng

Cô nàng là nhân vật chính của bữa tiệc hôm nay nên chỉ cùng Triệu Phùng Thanh hàn huyên mấy câu rồi lại đi tiếp đón những người khác.

Triệu Phùng Thanh nhìn bóng Tương Phù Lị rời đi.

Sau khi du lịch trở về, Tương Phù Lị đen đi không ít, nhưng lại trông có sức sống hơn hẳn. Mối tình đã dây dưa tám năm, có vẻ như đến hôm nay mới kết thúc hẳn. Mà sau khi ly hôn, cô nàng mới bắt đầu nhìn thoáng ra chuyện mối tình đầu.

Hôm nay không ít người tham dự đều là bạn chung của Tương Phù Lị và Tôn Chính. Cô nàng chuyện trò với bọn họ rất vui vẻ, không hề nhắc đến chuyện Tôn Chính đi quá giới hạn mà ra vẻ đau khổ.

Triệu Phùng Thanh không biết, có phải Tương Phù Lị đã lật mình sống dậy rồi không.

Nhưng cô rất mừng với biểu hiện lúc này của Tương Phù Lị.

Triệu Phùng Thanh đứng giữa bữa tiệc, có đàn ông mê muội nhan sắc của cô nên tìm cớ lại gần bắt chuyện.

Cô chỉ tỏ thái độ xa cách.

Sau khi từ chối ba người, cô trốn ra ngoài ban công.

Cũng đúng lúc Tần Hiểu đang ở đó.

Triệu Phùng Thanh không quen biết Tần Hiểu, cô lên tiếng trước tiện thể hỏi: “Đại Hồ đâu?”

Tần Hiểu cười cười, “Anh ấy đang nói chuyện trong đó. Tôi cảm thấy hơi buồn nên ra ngoài hít thở không khí chút.”

“Ừm.” Triệu Phùng Thanh châm điếu thuốc.

Tần Hiểu quay đầu lại nhìn Triệu Phùng Thanh. Cô nhớ, Giang Tấn không thích hút thuốc.

Nhưng từ sau chuyện của Trịnh Dao, Tần Hiểu nhận ra, bản thân không hề có tư cách hỏi chuyện yêu đương của hắn. Bất luận Triệu Phùng Thanh và Giang Tấn có thích hợp hay không, vẫn là chuyện riêng của hai người bọn họ.”Giang Tấn không đến à?”

“Anh ấy đi chơi với bạn ở thành phố D rồi, tối muộn sẽ qua đây đón tôi.” Nói xong, ánh mắt Triệu Phùng Thanh lơ đãng nhìn sang Tần Hiểu.

Giang Tấn và Tần Hiểu, sau khi cùng nhau đỗ đại học H đã được công nhận là một đôi.

Triệu Phùng Thanh có chút tò mò, vì sao sau khi lên đại học Giang Tấn và Tần Hiểu lại không yêu nhau, ngược lại hắn lại quen với một mỹ nữ khoa ngoại ngữ.

Tần Hiểu nhận ra ánh nhìn của Triệu Phùng Thanh liền quay sang hỏi.”Sao vậy?”

“Không có gì.” Triệu Phùng Thanh phả ra một ngụm khói.

Tần Hiểu chợt nhớ ra chuyện gì đó liền cười nói: “Chuyện của Trịnh Dao, tôi thật có lỗi.”

“Hả?”

“Tôi không biết chuyện Giang Tấn và cậu đang quen nhau.” Tần Hiểu nói cũng hay thật, cứ như chuyện ở lễ cưới hôm đó, Giang Tấn không lên sân khấu nắm tay Triệu Phùng Thanh vậy.

Triệu Phùng Thanh nhướn mày, trả lời: “Tôi và anh ấy cũng không bố cáo thiên hạ chuyện chúng tôi yêu nhau.”

“Chuyện hai người hôm đó, Trịnh Dao đã kê lại cho tôi nghe rồi. Cô ấy rất ấn tượng về cậu.” Giọng điệu Tần Hiểu rất dịu dàng. Cô ta không dám nói, sau hôm đó, ngay trên nhóm chat bạn học Trịnh Dao biến Giang Tấn trở thành một tên nhu nhược bị một con hồ ly tinh hung dữ mê hoặc.

“Thôi. Tôi không muốn kết bạn với cô ta, tất nhiên cũng không rảnh nghe suy nghĩ của cô ta.” Triệu Phùng Thanh hút thuốc, “Tôi không muốn liên quan tới cô ta, nên cô ta có ấn tượng với tôi, hay ghét tôi thì tôi cũng không muốn biết”

“Vậy được rồi.” Tần Hiểu chân thành nói xong: “Chúc cậu và Giang Tấn hạnh phúc.”

“Cám ơn.”

Tuy rằng lời chúc phúc không có tác dụng gì, nhưng nghe thế nào cũng thấy khá lọt tai.

Triệu Phùng Thanh chống tay lên ban công, hút thuốc.

Đứng từ đây phóng tầm mắt nhìn ra, phía xa kia là con sông Z của thành phố D. Bắt ngang qua sông là một cây cầu dài, sương mù mờ ảo.

Cô bỗng có cảm giác như bản thân đang cách xa trần thế phàm tục. Nếu tương lai có một ngày, Giang Tấn và cô gái nào đó bước vào thánh đường hôn lễ, cô có thể mỉm cười nói lời chúc phúc họ không?.

Nếu là trước kia nhất định cô có thể làm được.

Nhưng sau khi được hưởng sự cưng chiều từ Giang Tấn, thì sự khẳng định này bắt đầu dao động.

Cô đã nghiện rồi, đó là cảm giác nghiện hắn còn hơn cả nghiện thuốc lá.

Hắn không phải là cậu thiếu niên lạnh lùng thanh cao trong lòng cô nữa mà cô cũng chẳng còn là một nữ sinh ngông cuồng thời trẻ dại.

Mười ba năm trước, sợi dây kết nối giữa cô và hắn đã đứt.

Hiện giờ khi được nối lại thì càng nối càng chặt.

Đến giữa bữa tiệc, Triệu Phùng Thanh liền nói lời chào Tương Phù Lị.

Kiểu bữa tiệc sang trọng thế này cũng không bằng một bữa cơm rau dưa tán ngẫu giữa những người bạn cũ. Nhưng xã giao cũng vô cùng quan trọng.

Triệu Phùng Thanh ra cửa đứng đợi Giang Tấn.

Mấy hôm nay, dần dần đã có cảm giác đông tới. Cô mặc chiếc áo khoác mỏng, bên trong là áo và chân vay, khi gió thổi qua thì có cảm giác hơi lạnh.

Hôm nay Giang Tấn lái con xe AMG.

Từ hôm đi gặp ba Triệu chạy GLE, hắn không hay lái con xe Porsche Panamera nữa.

Triệu Phùng Thanh từng hỏi hắn vì sao lại thế.

Hắn nói, “Hôm, đó tán ngẫu với ba em, anh phát hiện ba em không thích Porsche lắm.”

Cô không hiểu, “Anh lái xe của anh liên quan gì đến chuyện ba em có thích hay không.”

Hắn đen mặt.

Giang Tấn đỗ xe bên cạnh chỗ Triệu Phùng Thanh đứng, đợi cô lên xe ngồi xong xuôi, hắn mới hỏi, “Có lạnh không em?”

“Em không sợ lạnh.” Nói xong, cô cười mà trêu hắn, “Vào mùa hè, ngồi bên cạnh anh cũng như ngồi trong phòng điều hòa ấy, mát lắm.”

Hắn lạnh lùng liếc nhìn cô một cái.

Buổi tối sau khi tắm rửa xong xuôi, lúc Triệu Phùng Thanh ngồi trong lòng Giang Tấn thì đột nhiên nhớ ra chuyện của Tần Hiểu liền hỏi hắn, “Giang tổng, anh và Tần Hiểu trước kia có yêu sớm đúng không?”

“Không phải.” Giang Tấn đang sấy tóc cho cô.”Anh chưa từng hẹn hò với cô ấy.”

“Lừa ai chứ?” Cô liếc mắt nhìn hắn.

“Ai nói với em là anh và cô ta yêu sớm?” Hắn dừng lại rồi lạnh giọng hẳn, “Tần Hiểu à?”

Tay phải Triệu Phùng Thanh gãi gãi cằm hắn, lắc qua lắc lại.”Hồi cấp ba không phải anh và cô ấy thường xuyên hẹn hò đấy à, lại còn bao bọc cho cô ấy đến tận đại học H.”

“Cái gì mà bao bọc cho cô ấy tới đại học H, là khả năng của cô ấy hoàn toàn có thể đỗ được đại học H mới đúng.” Giang Tấn nắm lấy tay phải của cô, kéo đến bên môi mình hôn một cái, “Hơn nữa anh và cô ấy không hẹn hò, chỉ là thảo luận bài vở bình thường giữa hai người bạn thôi.”

Tay cô kẹp chặt hai cánh môi của hắn, “Anh đối xử với cô ấy rất tốt.”

“Lại đối với người ta tệ hại vô cùng.” Hắn hôn cô một cái.”Ghen à?”

“Xì, ai thèm ghen.” Triệu Phùng Thanh ngồi lên đùi hắn, hai tay kéo cổ áo của hắn xuống, cắn một cái, “Em đang giúp anh nhớ lại thời thanh xuân đấy chứ.”

Giang Tấn hừ một tiếng.

Năm ấy Tần Hiểu chính là hình tượng bạn cùng đường tương lai của hắn.

Chẳng bàn tới động lòng.

Nếu như không có sự xuất hiện của Triệu Phùng Thanh có lẽ hắn sẽ thích Tần Hiểu.

Tần Hiểu xuất thân từ một gia đình gia giáo, rất có tiếng trong giới nghiên cứu học thuật của thành phố S. Nếu hắn hẹn hò cùng cô ta, có thể sẽ được giao lưu với rất nhiều người nổi tiếng.

Mỗi một bước đi trong cuộc đời Giang Tấn, hắn đều tính toán rất thận trọng. Hắn tự nhủ với bản thân Tần Hiểu có rất nhiều ưu điểm, nhưng trái tim lại không chịu nghe lời lý chí. Hắn tốn bao công sức xây dựng hình tượng lạnh lùng, nhưng trái tim kia lại coi như chẳng thấy.

Về chuyện thi đại học, là vì hắn biết Triệu Phùng Thanh đang liều mạng muốn học chung thành phố với hắn, nên hắn muốn cô biết hắn sẽ đăng ký học ở đâu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi