PHÙNG TRÀNG NHẬP DIỄN

Ngày thứ 23 tại phim trường của "Ước nguyện vị thành niên".

"...Như vậy đến lúc đó thống nhất sử dụng hai máy quay riêng, rẽ ra hai lối bắt góc biểu cảm của từng người, về sau biên tập lại cũng dễ dàng khắc họa được sự tương phản. Hồi thứ ba của Trần Cách ta cũng đề nghị thay đổi một chút trong cách thể hiện, việc này để ta giảng giải với nàng sau"

"OK, thông qua. Chúng ta thử lại lần nữa xem hiệu quả thế nào"

Đào đạo cùng Lạc Tĩnh Dực thảo luận xong, bèn gọi Trần Cách đến phổ biến cho nàng những việc sắp sửa phải làm.

Trần Cách thân xác ngay đây, nhưng linh hồn nhỏ bé còn thơ thẩn ở đâu chưa kịp bay về, Lạc Tĩnh Dực nói nửa ngày cũng không thấy người phía trước phản ứng, đứng như trời trồng đăm đăm nhìn về phía mình, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì trong đầu.

Lạc Tĩnh Dực nói nửa chừng ngừng lại, quan sát một lát vẫn thấy Trần Cách thất thần, liền gập ngón trỏ và ngón giữa lại gắp mặt nàng lên như gắp cái bánh dẻo.

Trần Cách "ai" một tiếng, che mặt lại: "Đau quá."

"Tỉnh?"

"Ân..."

"Ta nói nửa ngày như vậy ngươi nghe được chữ nào vào đầu không?"

Lạc Tĩnh Dực khoanh tay trước ngực, đối với thái độ lơ tơ mơ của Trần Cách cực kỳ bất mãn.

"Thực xin lỗi Lạc lão sư" Trần Cách cúi đầu xoa xoa mặt, chân thành xin lỗi.

Trần Cách nói ra câu xin lỗi hai người đều nghe, nhưng chỉ có một mình nàng biết câu này mang hai ý, thứ nhất là vì chuyện ban nãy mình không nghe Lạc lão sư nói, còn ý thứ hai, càng quan trọng hơn là để ăn năn vì đầu óc còn mải chìm đắm trong dư vị lúc ngồi trong lòng Lạc lão sư.

Lạc Tĩnh Dực thấy Trần Cách mặt lại đỏ, nghĩ thầm: Đứa nhỏ này da mặt cũng quá mỏng, vừa mới mắng một câu đã không chịu nổi?

Nhưng mà, đổi thành người khác phê bình, khả năng Trần Cách sẽ không buồn bã đến nỗi như vậy đi.

Một khi nhớ đến chính mình  có bao nhiêu ảnh hưởng lên Trần Cách, Lạc Tĩnh Dực liền thu liễm tính tình, sửa lại phương thức nói chuyện.

"Mệt mỏi sao? Gần đây lịch quay rất dồn dập" Lạc Tĩnh Dực cố ý thả nhẹ giọng, nhìn thấy chỗ mình niết ban nãy vẫn còn đỏ, liền nhẹ nhàng giúp nàng xoa xoa, "Càng gần đóng máy nhịp độ quay càng dồn dập hơn, rất dễ không theo kịp. Hôm kia thức trắng đêm, ngày hôm qua quay cảnh truy đuổi cũng đặc biệt hao mòn sức lực, chú ý cơ thể một chút"

Lời nói lẫn hành động Lạc Tĩnh Dực đều đầy vẻ ôn nhu trấn an, làm cho cả người Trần Cách cuống lên, gồng mình kiểm soát bản thân tuyệt đối không được nhớ về màn thân mật hôm trước. Không dám để Lạc Tĩnh Dực tiếp tục chạm đến, Trần Cách nương theo động tác lắc đầu, hơi hơi tránh đi, nói:

"Ta không mệt, vừa rồi do bận ghi nhớ lời thoại nên bị mất tập trung. Phiền toái Lạc lão sư lặp lại lần nữa được không?"

Lạc Tĩnh Dực nhận ra được Trần Cách có ý né tránh, nhưng không lộ bất cứ thanh sắc gì, đem lời vừa rồi lặp lại một lần nữa. Trần Cách vừa nghe vừa ngoan ngoãn gật đầu ghi nhớ, sau đó nhanh chóng lủi đi. Lạc Tĩnh Dực nhìn bóng lưng vội vàng rời khỏi, ánh mắt càng lúc càng trầm xuống.

.

Trần Cách cảm thấy chính mình không phải đồng tính luyến ái. Hẳn là không phải.

Ít nhất hai mươi sáu năm qua, nàng chưa từng nảy sinh xúc động với bất kỳ nữ nhân nào ở phương diện kia. Đối với nam nhân lại càng không có.

Lục lại hồi ức, nhân sinh của nàng mười mấy năm đầu đều vùi đầu học tập, đến khi bước ra xã hội vẫn một lòng chú tâm kiếm tiền cùng nâng cao trình độ nghiệp vụ. Không phải không có người bày tỏ hảo cảm với nàng, nhưng nàng đối với đối phương tâm lặng như nước nên cũng không có nhận lời tìm hiểu. Mà chẳng biết là ngẫu nhiên hay ông trời sắp đặt, cho tới nay trong số những người đã từng thẳng thắn biểu đạt tình cảm với Trần Cách, chỉ có duy nhất một nam nhân, còn lại bốn người khác đều là nữ.

Mà Lạc lão sư lại là đối tượng nữ giới đầu tiên làm nàng miên man suy nghĩ.

Là do tâm lý sùng bái quấy phá sao?

Bởi vì ngưỡng mộ tài hoa của Lạc lão sư đã lâu, đến khi biết nàng trẻ tuổi lại xinh đẹp nhường vậy, đối với mình còn thập phần chiếu cố, nên bắt đầu có nảy sinh tình cảm cấm kỵ?

Từ lúc Lạc lão sư giáo huấn nàng làm sao để diễn ra được cảm xúc say đắm trong tình yêu cho tới nay, Trần Cách liền dễ dàng lâm vào mơ hồ. Cư nhiên còn gọi tên nam chính thành Lạc lão sư...... báo hại đã nhiều ngày như vậy hắn vẫn dùng ánh mắt ái muội nhìn mình, đặc biệt là những lúc mình đứng gần Lạc lão sư.

Trần Cách cảm thấy quá thất vọng bản thân rồi.

Không ngờ ta là cái dạng người này ......

Nếu là Lạc lão sư biết, diễn viên nàng dốc lòng bồi dưỡng lại nuôi những suy nghĩ dơ bẩn trong đầu, xuyên tạc hành vi dẫn dắt chân chính của nàng thành ám ảnh độc hại như vậy, sẽ cảm thấy ta đặc biệt khốn nạn rồi sinh khí chăng?

Trần Cách vốc nước lạnh tát lên mặt, cố làm cho bản thân thanh tỉnh.

Đừng bị những tư tưởng không lành mạnh đó nắm mũi dắt đi nữa.

Lạc lão sư là thần thánh không thể xâm phạm. Trần Cách không cho phép chính mình đối với Lạc lão sư có bất cứ tư tưởng xằng bậy quấy rối nào.

Hơn nữa ta là thẳng! Sắt thép thẳng nữ!

Lạc lão sư từng nói Trần Cách có khả năng nhập diễn thiên phú, chính là một trường hợp điển hình của method acting. Diễn viên như nàng có thể lý giải nhân vật sâu sắc, cộng hưởng một cách hoàn mỹ để trực tiếp hóa thành bản thân nhân vật. Kỹ thuật này được xem là đỉnh cao trong diễn xuất bởi độ nhập vai và gây thuyết phục tuyệt đối. Tuy nhiên, để đạt được "cảnh giới" này, rất nhiều diễn viên đã phải trả giá bằng chính sức khỏe, tinh thần và cả tính mạng của mình. Method acting có thể khiến các diễn viên gặp phải các vấn đề về mặt tâm lý do phải trải nghiệm các cảm xúc dữ dội nhiều lần và rối loạn tâm thần do phải chuyển đổi liên tục tính cách giữa nhân vật và bản thân.

Trần Cách cảm thấy hiện tại mình đối với Lạc lão sư có chút nhập diễn quá sâu.

Nguyên nhân có thể chính là vì Lạc lão sư là đầu tiên khai mở, lại cũng là người duy nhất đứng đó, ân cần dẫn dắt mình bước qua trở ngại non nớt của bản thân. Cho nên mỗi lần quay cảnh dính líu đến tình cảm, thậm chí là những cảnh đòi hỏi tương tác thân mật, đều dễ dàng nghĩ đến Lạc lão sư.

Trần Cách cảnh cáo chính mình, không được suy nghĩ lung tung nữa, phải phân rõ đâu là hiện thực đâu là diễn, không thể đối với Lạc lão sư có ý tưởng không an phận.

Hơn nữa...

Quan trọng nhất là, Trần Cách có bóng ma nặng nề về việc hai nữ nhân ở bên nhau.

.

Cả ngày mệt mỏi lăn lộn trên phim trường rốt cuộc kết thúc, Trần Cách trở lại khách sạn, quẹt thẻ từ im lặng đi vào. Mới được một hai bước, dưới chân liền giẫm phải thứ gì đó suýt té. Nàng cúi đầu kiểm tra, là váy...Thực quen mắt, là của Lâm Ân.

Trần Cách thuận tay nhặt lên, trong lòng buồn bực, hôm nay tại sao bạn cùng phòng lại tùy tiện ném quần áo lung tung a? Trước đó không phải thỏa thuận mỗi người phải giữ gìn đồ đạc gọn gàng rồi sao?

Trần Cách hướng vào bên trong nhắc nhở: "Lâm Ân, ngươi không thể......"

Lời vừa nói ra một nửa, nửa còn lại đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ tới mức nuốt ngược trở về, Trần Cách suýt chút nữa cắn tòe đầu lưỡi.

Lâm Ân nằm ở trên sô pha, tóc tai hỗn độn, trên người không mặc bất cứ thứ gì.

Mà trên người nàng còn có một nữ nhân đè bên lên, một tay bận che miệng Lâm Ân, tay còn lại đang luồn xuống dưới...

Nghe được tiếng người lạ, cô ta ngẩng đầu, mái tóc dài rũ xuống che đi một phần khuôn mặt, nhưng vẫn thấy được vệt son dây ra ẩn hiện nơi khóe miệng. Ánh mắt mê ly tựa hồ còn đang chìm đắm trong vui sướng chậm rãi ngẩng lên, mang theo bất mãn cùng khiêu khích nhìn Trần Cách.

Dàn đèn cảm ứng phía sau sáng lên khi Trần Cách bước vào, vừa vặn rọi đến mặt nữ nhân đó. Trần Cách nhận ra được người này, là Tô Phóng, rapper một thân đầy nhân khí của show tuyển tú mà Tống Như Ngữ tham gia trước đó, chẳng những vậy còn bị Tống Như Ngữ buộc chặt xào cp.

Các nàng đang......

Đang làm cái gì??

Trần Cách trong đầu trống rỗng, thứ duy nhất có thể nghĩ đến là tin tức bát quái Tống Như Ngữ nói lúc trước ——

"Các ngươi biết Tô Phóng không? Nói cho mà biết, nàng đích thực là đồng tính luyến ái! Quen bạn gái được ba năm!"

Cho nên, bạn gái đó chính là Lâm Ân đúng không?

Lâm Ân có mối quan hệ đồng tính những ba năm?

Tô Phóng bất mãn nhìn Trần Cách đơ một chỗ không dời mắt, giống như khách đang xem xiếc khỉ, hung thần ác sát rít lên: "Xem đủ chưa!"

Trần Cách nhanh chóng thối lui ra ngoài, còn cẩn thận đem cửa đóng lại trả không gian riêng tư cho hai người bên trong.

Tô Phóng đang muốn làm tiếp, đột nhiên Lâm Ân sức trâu bật dậy, đem Tô Phóng trực tiếp rớt xuống đất.

"Ai da ——" Tô Phóng đau đến không động đậy nổi.

Lâm Ân vớt áo ngủ dưới đất lên, động tác rối loạn lung tung đem người gói lại, tùy tiện vớ lấy đồ đạc trên bàn làm vũ khí xông ra ngoài.

Trần Cách cũng không biết vì cái gì mình còn giữ váy Lâm Ân, đang ngẩn người rủa bản thân ngốc nghếch, bỗng nhiên thấy Lâm Ân nắm trong tay thứ gì đuổi ra tới, lập tức hết hồn co chân bỏ chạy.

Hai người ở trên hành lang rượt đuổi như điên, thẳng đến khi Trần Cách cùng đường muốn vọt vào lối thoát hiểm, Lâm Ân nhanh tay xách cổ áo nàng kéo lại, dí cái nĩa nhựa trong tay lên ót Trần Cách.

"Ngươi rốt cuộc thấy được cái gì?!"

Ngay tại thời khắc nguy hiểm, cơ thể trải qua thao luyện hơn một ngàn kỹ thuật đối kháng của Trần Cách đột nhiên bừng tỉnh, căn bản không cần đầu óc ra lệnh, theo bản năng dứt khoát né sang một bên, nhanh nhẹn xoay người về sau bắt lấy cánh tay Lâm Ân bẻ ngược, ấn chặt nàng vào tường.

Lâm Ân không phòng ngự vô pháp nhúc nhích, cánh tay giống như sắp sửa bị vặn đứt, lập tức kêu đau.

Trần Cách nhìn trong tay Lâm Ân hóa ra chỉ là cái nĩa nhựa, phỏng chừng là hôm qua trong túi cơm hộp đưa dư, dở khóc dở cười buông nàng ra.

"Ngươi hung đến như vậy!" Lâm Ân cong môi lên án, trong mắt còn ngập nước "Ngươi rình coi ta, ngươi còn đánh ta!" Nói xong không quên đánh mấy cái vào cánh tay Trần Cách.

Trần Cách: "Ngươi nếu không cầm vũ khí rượt theo lại còn động thủ, ta cũng không có khả năng đánh ngươi......"

"Ngươi rốt cuộc nhìn thấy cái gì!?"

"...... Cái gì cũng thấy hết rồi"

"......"

Không gian rơi vào trầm mặc xấu hổ.

Trần Cách phát hiện mình còn cầm váy Lâm Ân trong tay, rụt rè đưa cho nàng, an ủi: "Kỳ thật, đồng tính luyến ái cũng không sao mà..."

Lâm Ân giật lấy cái váy: "Ta không phải!"

Tô Phóng mặc áo ngủ tiến đến chỗ hai người, nghe được lời Lâm Ân, ngọt ngào nói: "Đúng đúng, ta cùng Lâm Ân tỷ tỷ chỉ là quan hệ pháo - hữu bạn giường, nàng chỉ là tiếc nuối kỹ thuật trác tuyệt của ta mà thôi. Đừng ở đây náo loạn nữa , không sợ bị ai trông thấy hay sao? Mau mau về phòng thôi."

Bây giờ Trần Cách mới có cơ hội nhìn rõ Tô Phóng, tóc dài thẳng tắp gảy vài sợi hightlight đỏ cá tính, cả người tỏa ra khí chất kẹo ngọt, nhưng mà lúc nãy, rõ ràng nàng ở trên làm Lâm Ân...

Trước kia Trần Cách đối với thế giới đồng tính luyến ái không quá hiểu biết, may mắn có các fan trong siêu thoại "Phá lệ hân động" phổ cập, khiến nàng học được không ít kiến thức về chuyện ấy.

Lâm Ân khó chịu tiến lên đánh vào cánh tay Tô Phóng: "Bỗ bã! Những chuyện này suốt ngày treo ở cửa miệng làm gì! Ai nhờ ngươi nói với nàng?"

Tô Phóng cũng không tức giận, trái lại dựa sát vào Lâm Ân, kiều thanh nói: "Vậy tỷ tỷ dùng miệng lấp kín miệng ta lại đi, ta liền không nói nữa."

Trần Cách: "......"

Ta vừa nghe thấy cái gì vậy?

Lâm Ân bạo lực xô Tô Phóng sau một bên, quay đầu nói với Trần Cách: "Kia...đêm nay ngươi có thể ngủ phòng khác được không?"

Trần Cách: "A?"

Lâm Ân khó được lúc dùng ngữ khí thỉnh cầu nói: "Tiểu vương bát đản này không nói không rằng chạy đến đây, 5h ngày mai đã phải ra sân bay trở về, hiện tại đuổi nàng đi quả thật có chút vô nhân tính. Phiền toái ngươi Trần Cách, đêm nay ngươi thuê gian phòng khác ngủ tạm, tiền phòng cứ tính cho ta, rảnh rỗi ta mời ngươi ăn cơm một bữa"

Trần Cách hoàn toàn không nghĩ tới Lâm Ân còn có thể ôn nhu như vậy, cũng không hẹp hòi chia loan rẽ thúy, gật đầu đáp ứng.

Thu thập đồ đạc xong xuôi xuống lễ tân muốn thuê một phòng, nhân viên áy náy báo với nàng hiện tại khách sạn đang mùa du lịch nên không còn phòng trống, nhã nhặn hỏi: "Nếu được chúng ta có thể kê thêm một giường trong phòng hiện tại của quý khách."

Trần Cách: "......"

Ta nằm chung rình đôi tình nhân ân ái với nhau sao?

Trần Cách bất đắc dĩ, kiểu này đành phải lên phòng Tư tỷ xin cứu giúp đêm nay, đang ấp ủ dự định thì vừa vặn Lạc Tĩnh Dực cùng Đào đạo và vài nhân viên khác đi vào.

"Lạc lão sư! Đào đạo!" Trần Cách lập tức chào hỏi.

"Ngươi đứng đây làm gì? Còn xách theo đồ đạc." Lạc Tĩnh Dực nhíu mày hỏi.

Trần Cách không nghĩ ông trời chơi mình, mình càng né tránh Lạc lão sư, nàng lại càng xuất hiện trong tầm mắt. Bí mật của Lâm Ân dĩ nhiên là không thể nói ra nên Trần Cách chỉ thông báo ngắn gọn là mình đang tìm phòng ngủ tạm.

"Cãi nhau với Lâm Ân?"

"Không phải...... Chỉ là... có bằng hữu của Lâm Ân tới."

"Có bằng hữu đến liền đuổi ngươi đi, này sao được. Chờ đó, ta lên tìm nàng nói chuyện" Lạc Tĩnh Dực khó chịu, lập tức muốn lên lầu xắn tay áo giáo huấn một phen, bị Trần Cách hốt hoảng kéo lại:

"Lạc lão sư ngài đừng đi! Là ta tự nguyện!"

"Ra vậy. Thế nào Trần hảo tâm, thuê được phòng rồi?"

Nói tới đây Trần Cách liền nghẹn lại, cảm thấy mình quá xui xẻo: "...Đêm nay khách sạn đầy, không có phòng trống."

Lạc Tĩnh Dực nhìn nàng, khóe miệng giương giương lên: "Vừa đúng lúc, ngươi đến phòng ta đi. Ta phải tự mình thẩm tra  xem vì cái gì gần đây ngươi luôn trốn tránh ta. Đêm nay nghĩ cũng đừng nghĩ chuồn được tới nơi nào khác, ngoan ngoãn ở cùng ta một chỗ."

Lạc Tĩnh Dực vừa dứt lời, quang cảnh đôi nữ nhân ân ái nhau ở chỗ Lâm Ân  tự động nảy lên trong đầu Trần Cách , còn thuận tiện thay đổi vai chính thành...

Mặt Trần Cách đỏ như gạo lức huyết rồng, bắn liên thanh không nghỉ ba lần bảo "Không cần".

Lạc Tĩnh Dực: "?"

Đã đến nỗi cự tuyệt dứt khoát hết mình như vậy sao?

Ngay tại thời khắc mấu chốt, Tư tỷ rì rì trên lầu đi xuống, đang muốn tìm cái gì bỏ bụng liền bị Trần Cách kéo tay bỏ chạy với vận tốc lốc xoáy, chỉ thả lại một câu thông báo với Lạc Tĩnh Dực là tối nay mình ngủ chỗ Tư tỷ.

Lạc Tĩnh Dực tức điên: "...... Tiểu hỗn đản này đúng là muốn né tránh ta?"

Lời tác giả:

Lạc Tĩnh Dực: Thổ lộ thì không thổ lộ, còn bỏ chạy!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi