PHÙNG TRÀNG NHẬP DIỄN

Bạch Tinh đi tới chỗ nào cũng giống như tham gia tuần lễ thời trang, luôn phải lộng lẫy hết sức có thể. Đông đêm lạnh lẽo lại chỉ mặc váy dài và áo khoác mỏng tênh, quả thực là thời trang phang thời tiết, trên người cũng có chút mùi rượu.

"Lạc lão sư, không ngờ ngài thật sự ở đây." Bạch Tinh vẫn cảm thấy ngượng ngùng khi phải đối diện với Lạc Tĩnh Dực.

"Làm sao ngươi biết được địa chỉ của ta?" Lạc Tĩnh Dực lạnh lùng hỏi, trong lòng âm thầm tính toán gọi cho an ninh.

Bạch Tinh vội vàng giải thích: "Bạn ta cũng ở xã khu này, hắn nói lúc đi dạo vô tình trông thấy Lạc lão sư, nên ..."

Lạc Tĩnh Dực thở dài. Ở khu này nhiều năm như vậy, cũng không ai biết nàng là ai làm nghề gì. Mới lăn lộn trên hotsearch hai tuần, ló mặt bên ngoài lập tức bị không ít thì nhiều người dòm ngó. Coi như hiện tại chân chính hiểu được cảm giác người nổi tiếng mất sạch riêng tư, về sau đừng hòng mơ nhật tử an ổn.

"Bạch tiểu thư tới đây có chuyện việc gì muốn nói?"

Bởi vì lễ nghĩa ràng buộc, Lạc Tĩnh Dực không tiện đóng cửa tiễn khách, nhưng nàng không nghĩ để cho Bạch Tinh vào nhà, đành phải một thân váy áo mỏng manh đứng đó duy trì nụ cười chuyên nghiệp, giống như bức tượng không biết lạnh là gì, mặc cho gió đông thốc vào người.

"Lạc lão sư đừng hiểu lầm, ta chỉ tới tìm ngài để nói xin lỗi." Bạch Tinh nói, "Lần trước ở buổi thử vai ta quá xúc động nên cư xử không quá phải phép với Trần tiểu thư, luôn muốn tìm cơ hội giải thích xóa bỏ hiểu lầm, lại sợ ngài nhìn thấy ta lại bực bội, cho nên mới trì hoãn nhiều ngày như vậy. Kỳ thật trong khoảng thời gian vừa qua ta luôn cố tình né đi, không muốn làm Lạc lão sư ngột ngạt."

Lạc Tĩnh Dực: "Cho nên ta phải cảm ơn ngươi?"

"Không không không!" Bạch Tinh cũng nhận thấy được Lạc Tĩnh Dực không có ý định cho mình vào nhà. Đứng trong tiết trời mùa đông lạnh lẽo thế này cũng không suиɠ sướиɠ gì, nhưng dịp may ngàn năm có một như đêm nay, Bạch Tinh quyết không thể bỏ lỡ, "Mặc kệ ngài cho ta là loại người như thế nào, ta chỉ tranh thủ cho mình một cơ hội."

Bạch Tinh rốt cuộc nhập đề, nhưng Lạc Tĩnh Dực sớm biết Bạch Tinh đến đây làm gì.

Còn làm gì nữa? Tranh thủ xin vai.

Bạch Tinh khẩn nói: "Lạc lão sư, ta mong ngài giao vai nữ một phim mới 《Bạch hồ điệp (Bướm trắng)》cho ta"

Lạc Tĩnh Dực: "......"

Biết ngay.

Lạc Tĩnh Dực quá hiểu Bạch Tinh.

Năm đó Bạch Tinh nhờ vào vai chính trong phim 《 Cao tài sinh 》mà một bước lên trời. Hình tượng cao tài sinh bề ngoài rạng rỡ xinh đẹp như hoa hướng dương, nhưng nội tâm luôn u uất gặm nhấm nỗi khổ riêng, song vẫn quyết giữ đạo thánh hiền, nhất nhất đứng về lẽ phải, trừ gian diệt ác.

Bản thân tố chất nhân vật đã có sức hút mạnh, Bạch Tinh lại đắp nặn và thể hiện quá xuất sắc, năm đó nhận không ít giải thưởng và công nhận của khán giả chỉ nhờ duy nhất vai diễn này. Không chỉ vậy, còn trở thành "tình đầu quốc dân" cướp đi gần hết trái tim  đàn ông trong nước, nhiệt độ nóng phỏng tay, rung chuyển toàn bộ làng giải trí.

Hơn hai năm trôi qua, nhan sắc Bạch Tinh càng ngày càng lên hương, kiều mỵ quyến rũ say lòng người, nhưng nhắc tới tác phẩm tiêu biểu của nàng, như cũ chỉ có mỗi 《 Cao tài sinh 》.

Bạch Tinh khao khát một lần nữa có thể giành được kịch bản của Lạc Tĩnh Dực, một lần nữa đăng đỉnh nhân sinh. Đáng tiếc, hiện giờ Lạc Tĩnh Dực trông thấy Bạch Tinh không hề gợn lên nổi một tia hứng thú, huống hồ gì là giao vai chính cho nàng. Lạc Tĩnh Dực cảm thấy người trước mặt ngụp lặn ướt sũng trong đầm lầy showbiz quá lâu, hoàn toàn mất đi khí chất và ánh mắt thuần túy năm đó khiến cho mình xúc động

Nhưng Bạch Tinh chưa từ bỏ ý định.

Năm đó chính là Lạc Tĩnh Dực gieo mầm sống để Bạch Tinh rực rỡ vươn tới đỉnh cao, ấy vậy mà từ đó đến nay Bạch Tinh vẫn không thể đột phá chính mình, chỉ có thể sốt ruột nhìn những hoa đán khác lần lượt qua mặt. Cho nên Bạch Tinh tâm niệm, bằng mọi giá phải từ chỗ Lạc Tĩnh Dực giành được cơ hội tái sinh lần thứ hai.

Lạc Tĩnh Dực nói: "Tin tức lan rất nhanh a, vừa mới ấn định xong tên phim thôi ngươi đã biết."

《Bạch hồ điệp》chính là bộ phim dựa trên vụ án mạng ở Lệ thôn.

Bạch Tinh đáp: "Bởi vì ta vẫn chú ý động tĩnh của Lạc lão sư. Hôm nay ở buổi tiệc tình cờ gặp được nhân sự cấp cao bên phát hành. Ta uống rượu cùng hắn cả đêm mới thu được tin tức về bộ phim này, lại còn có thể gặp Lạc lão sư, như vậy đã đủ đáng giá rồi"

Lạc Tĩnh Dực cũng không muốn cùng Bạch Tinh vòng vo: "Nữ chính phim này đã định rồi"

Bạch Tinh nheo mắt: "Ai?!"

"Trần Cách."

"Trần Cách......" Bạch Tinh còn đang dâng trào khí thế kẻ nào dám nẫng tay trên của ta ta lập tức xé kẻ đó, bỗng dưng nghe thấy hai chữ "Trần Cách", lập tức khựng lại.

"Lạc lão sư thật đúng là thích Trần Cách." Bạch Tinh ghen ghét đến phát lạnh, "Trước đó nháo thành một trận lớn như vậy, thân phận Lạc lão sư hoàn toàn bị bại lộ, hại ngươi uổng phí bao nhiêu năm giữ gìn danh tính. Trần Cách này rốt cuộc có bao nhiêu mị lực, để cho ngươi có thể không màng chính mình, lại còn muốn tiếp tục dùng nàng?"

Lạc Tĩnh Dực nhíu mày, đang muốn mở miệng giáo huấn thì thấy Trần Cách mở cửa xe bước nhanh lại đây, ánh mắt gắt gao dính trên người Bạch Tinh, giống như một con mèo ý thức được lãnh thổ bị xâm lấn, bất cứ lúc nào cũng có thể xù lông giương vuốt chọc thủng mắt mèo hoang.

Lạc Tĩnh Dực: "......"

Quá tốt rồi, nháo lại thành một khối.

Trần Cách không thèm để ý ánh mắt thù địch của Bạch Tinh, vội vàng cởϊ áσ măng tô ra đắp lên người Lạc Tĩnh Dực. Trong tức khắc, toàn bộ cơ thể Lạc Tĩnh Dực đều bị nhiệt độ của Trần Cách vây lấy.

"Bạch tiểu thư đến đây có chuyện gì vậy?" Trần Cách nhìn Lạc Tĩnh Dực mùa đông mà lại ăn mặc phong phanh như vậy ra hứng gió, để cho mặt cũng bắt đầu chuyển sang trắng bệch, lửa giận hung hăng bốc lên. Trần Cách không ngăn được bản thân kín đáo phê bình Lạc Tĩnh Dực.

"Chỉ là bàn chuyện công việc một chút mà thôi"

Bạch Tinh nhạy bén nhận ra có gì không bình thường giữa Trần Cách và Lạc Tĩnh Dực, thực mau nhớ lại scandal ồn ào huyên náo lần trước. Mặc dù Bạch Tinh không rảnh theo dõi sát sao, nhưng mỗi khi hoá trang hoặc nghỉ ngơi đều có thể nghe người này người kia bát quái, thế nên đại khái cũng nắm được tiền căn hậu quả. Bất quá Bạch Tinh đối với tin đồn này vô cùng khinh thường. Lạc lão sư sớm tu thành chánh quả, là thần tiên thanh khiết xa rời thất tình lục dục, không có khả năng để bất cứ nam nhân hay nữ nhân nào vào mắt. Làm sao có thể cùng Trần Cách yêu đương?

"Lạc lão sư." Bạch Tinh nhìn Lạc Tĩnh Dực, nói, "Nếu nữ một 《Bạch hồ điệp》đã định là Trần tiểu thư, ta cũng không tranh. Thật ra vẫn còn một nhân vật nữa làm ta vô cùng rung động"

Lạc Tĩnh Dực: "Là?"

Bạch Tinh đáp: "Mẹ của nữ một. Ta có thể đóng vai mẹ của Trần Cách. Nhân vật này ta cảm thấy đặc biệt thích hợp với mình. Chỉ cần là kịch bản của Lạc lão sư, chỉ cần Lạc lão sư chịu cân nhắc ta một lần, bất cứ là vai gì ta cũng có thể diễn" Bạch Tinh rút ruột rút gan nói, sau đó gật đầu chào Lạc Tĩnh Dực, lưu luyến rời đi.

Con mèo Tổ Tông của Lạc Tĩnh Dực nãy giờ vẫn luôn âm thầm quan sát, thấy chủ nhân cuối cùng cũng đi vào, liền meo lên một tiếng rồi chạy biến nấp vào một góc.

Máy sưởi trong nhà làm Lạc Tĩnh Dực dần thấy ấm áp trở lại, đem áo khoác của Trần Cách treo lên, vuốt phẳng phiu.

Trần Cách mặc một thân đen bó sát người, lộ ra dáng người hoàn mỹ. Nàng đứng lỳ một chỗ ngay thảm cửa, khuôn mặt tràn đầy tâm sự.

"Xã khu có người nhận ra ta, Bạch Tinh theo lời truyền miệng tìm đến đây." Lạc Tĩnh Dực biết Trần Cách suy nghĩ cái gì, "Nếu không phải tưởng là ngươi, ta sẽ không tùy tiện mở cửa."

Trần Cách "Ân" một tiếng đáp, vẫn đứng nguyên tại chỗ.

"Không tính vào nhà? Chẳng phải cố ý về sớm tới gặp ta sao?" Lạc Tĩnh Dực vuốt má Trần Cách cười cười, sau đó quay lưng đi tìm dép lê cho nàng. Trần Cách vội vàng vươn tay lên, bắt lấy góc váy Lạc Tĩnh Dực.

Lạc Tĩnh Dực quay đầu lại nhìn Trần Cách.

"Bộ phim ở Lệ thôn tên là 《Bạch hồ điệp》?" Trần Cách ủy ủy khuất khuất hỏi, "Vì sao lại đặt là 《Bạch hồ điệp》?

"Bạch, màu trắng bạch, không phải bạch trong Bạch Tinh." Lạc Tĩnh Dực đính chính. "Đổi thành《Lõα ɭồ hồ điệp》, 《Trần như nhộng hồ điệp》cũng không phải không thể." 

Vốn dĩ Trần Cách khi nhìn thấy Bạch Tinh xuất hiện trước cửa nhà, Lạc lão sư lại còn ăn mặc gợi cảm như vậy tiếp chuyện liền bắt đầu ghen tuông, nhưng không muốn phát giận lên Lạc lão sư, chỉ có thể nhút nhát nhắc mãi một câu.

Câu nói của Lạc Tĩnh Dực làm Trần Cách bật cười.

Trần Cách cười rồi, nhưng Lạc Tĩnh Dực nghe ra ý tại ngôn ngoại của nàng ban nãy.

Lạc Tĩnh Dực kéo Trần Cách vào nhà, ấn nàng lên sô pha, nghiêm túc hỏi: "Đừng nói ngươi cảm thấy tên phim của ta có quan hệ gì với Bạch Tinh đó nhé"

"Không, ta chỉ thuận miệng hỏi thôi......"

Trần Cách bị Lạc Tĩnh Dực bắt thóp, có chút có hoảng loạn vì bị tấn công trực diện. Chưa kể tầm nhìn còn bị cảnh sắc lấp ló dưới vạt áo không ngừng hấp dẫn, cơ hồ phải vận nội công toàn thân khắc chế giữ lễ phép, cực lực né tránh ánh mắt đi xuống điểm trúng bộ phận đẫy đà mỹ lệ cực hạn.

Lạc Tĩnh Dực ở trên sô pha hôn Trần Cách, nguyên bản Trần Cách vì căng thẳng nên rụt người co thành một khối, dưới nụ hôn nồng nhiệt của Lạc Tĩnh Dực bắt đầu chậm rãi thả lỏng ra.

Nhớ tới cảnh tượng Lạc Tĩnh Dực và Bạch Tinh thì thì thầm thầm, trong lòng Trần Cách liền nảy ra ghen tuông vô cớ, nhịn không được câu lấy cổ Lạc Tĩnh Dực, đẩy nụ hôn càng sâu hơn.

Trần Cách cả người bốc hỏa, nóng đến lợi hại, Lạc Tĩnh Dực cảm giác được trên cổ Trần Cách hơi ra mồ hôi, nhéo nhéo chiếc cằm nhỏ của nàng: "Nhớ ta sao? Sớm như vậy đã trở về?"

"Nhớ ngươi..." Trần Cách nhìn đôi môi ướŧ áŧ của Lạc Tĩnh Dực gần ngay trước mắt, muốn Lạc Tĩnh Dực tiếp tục hôn mình, nhưng lại ngại không mở miệng được.

Trần Cách tự thấy mình vẫn chưa hoàn toàn thoát ly khỏi cảm giác kính ngưỡng của fan dành cho thần tượng, luôn tự tô vẽ một vầng hào quang sáng bừng trên đầu Lạc Tĩnh Dực, xem nàng như nữ thần không thể mạo phạm. Hơn nữa bản thân Lạc Tĩnh Dực quá mức cường thế, Trần Cách ở trước mặt nàng luôn không dám quá tùy ý, sợ chẳng may làm ra hành động ngốc nghếch nào chọc Lạc Tĩnh Dực phản cảm.

Quan trọng là, Trần Cách không biết có phải ảo giác hay không, hay quả thật hôm nay Lạc Tĩnh Dực có chút mất tập trung không tiến vào được trạng thái.

Chẳng lẽ là vì bị Bạch Tinh đột nhiên xuất hiện làm phiền, mình lại còn ghen bóng ghen gió, khiến Lạc lão sư không cao hứng?

Trần Cách cực kỳ hối hận, bảo Lạc Tĩnh Dực chờ mình trong giây lát, ra xe đem vào một va li lớn toàn là đặc sản địa phương đã chuẩn bị kỹ, kiên nhẫn giới thiệu từng thứ một.

Lạc Tĩnh Dực ngồi vắt chéo chân trên sô pha, chống cằm lạc vào trong suy nghĩ miên man, cảm thấy hình như mỗi lần thân mật đều là mình chủ động, còn Trần Cách lại rất dè dặt.

"...... Lạc lão sư có làm được không?" Trần Cách nói xong một hơi cách làm măng khô, hỏi Lạc Tĩnh Dực.

Lạc Tĩnh Dực lắc lắc đầu: "Không"

"......Vậy"

"Ngươi làm cho ta"

"Không thành vấn đề a!"

"Đêm nay đừng về, ở lại đi"

Trần Cách tựa hồ hiểu được câu này ám chỉ cái gì, không dám trực tiếp đón lấy ánh mắt nóng như lửa của Lạc Tĩnh Dực, thực vui vẻ đáp: "Được...... Ta đi ngâm măng khô cái đã"

Trước khi xuất phát qua đây, Trần Cách nghĩ tới nghĩ lui, làm sao có thể da mặt dày đòi hỏi để Lạc lão sư đêm nay chịu cho mình lưu lại. Từ đầu năm tới giờ hai người ai cũng bận việc đến muốn mệnh, sau đó lại tách ra ăn tết, bây giờ mới có cơ hội gặp mặt. Video call gì gì đó vẫn tồn tại khuyết điểm to tướng, đó là chẳng thể chân thật chạm vào Lạc lão sư. Trần Cách nhớ nhung tới nhịn không được, quyết định thay đổi chuyến bay quay về Bắc Kinh sớm hơn dự tính.

Măng khô phải ngâm qua đêm mới có thể ăn, Trần Cách dự định chỗ măng này trưa mai mới đem nấu, còn tối nay sẽ làm món củ sen kẹp chả cá chiên giòn mới học nghề từ mẹ. Được Lạc Tĩnh Dực đồng ý, Trần Cách vui vui vẻ vẻ vào bếp. Đang tập trung cao độ đong đo liều lượng, thì bỗng dưới chân có cái gì cứ xẹt qua xẹt lại, Trần Cách hoảng sợ cúi đầu nhìn xem, một gương mặt mập mạp lộ ra, giương mắt tò mò nhìn lại nàng .

"Mèo?!" Tổ Tông meo lên một tiếng như đáp lại Trần Cách, còn dụi chân nàng thêm một cái.

"Tổ Tông, ra đây" Lạc Tĩnh Dực ở ngoài cửa bếp cất tiếng gọi, Tổ Tông lập tức bạch bạch bạch chạy đến, kêu inh ỏi đòi bế.

"Trong nhà Lạc lão sư có nuôi mèo?" Trần Cách không tin được, ghé qua nhiều lần như vậy vẫn chưa bao giờ thấy nó.

"Là nó trốn ngươi, con mèo này hay sợ người lạ, lúc trước tiểu Kiều tốn hai tháng mới thu phục được nó. Lúc này chịu xuất đầu lộ diện, xem ra bắt đầu coi ngươi như người trong nhà rồi" Lạc Tĩnh Dực cười cười.

Trần Cách vẫn kinh ngạc: "Lạc lão sư một sợi tóc rụng ra thảm cũng ghét bỏ, lại chịu được lông mèo?"

"Cho nên mới đặt tên nó là Tổ Tông. Lúc đó bị gương mặt đáng yêu của nó mê hoặc rước về, sau mới hiểu là tự rước về một cục nợ phiền phức"

"......"

Hóa ra Lạc lão sư là loại người nhất thời xúc động, thấy sắc nổi lòng tham sao? —— Trần Cách ở trong lòng lẩm bẩm, có cho vàng cũng không dám nói câu này trước mặt Lạc Tĩnh Dực.

Ăn cơm xong hai người lần lượt đi tắm, thoải mái dễ chịu cùng nhau xem phim. Lạc Tĩnh Dực giang hai tay để Trần Cách dựa vào lòng mình. Trần Cách cẩn thận điều chỉnh tư thế, hỏi: "Lạc lão sư có mỏi không? Đầu của ta nặng hay không nặng?

"Nặng"

"A?"

"Nặng bằng con bướm"

"...... Lạc lão sư thù dai quá đi!"

Lạc Tĩnh Dực nhìn người nằm trong lòng ngực phập phồng, trong lòng nảy sinh xúc động.

Nhưng...... Tưởng tượng đến chỗ phải chạm vào khi làm chuyện đó, suy nghĩ Lạc Tĩnh Dực bắt đầu lung lay, xúc động dần dần tiêu giảm. Lại nghĩ đến hầu như mỗi lần đều là bản thân chủ động, nói không chừng Trần Cách là lẫn lộn tình cảm ngưỡng mộ thành tình yêu. Chưa kể vụ hố nặng lúc trước như lưỡi dao mài sẵn, bào bạo gọt gọt hết sạch hứng thú.

Trần Cách tim đập thình thịch, đã chuẩn bị tốt tâm lý cho đêm nay. Kể cả là làm chuyện nữ nữ, chỉ cần đối phương là Lạc Tĩnh Dực, nàng liền cảm thấy không thành vấn đề.

Ai ngờ Lạc Tĩnh Dực chỉ ôm Trần Cách, sau đó cọ cọ mặt nàng mấy cái chúc ngủ ngon, rồi ngả lưng điều chỉnh tư thế, an an ổn ổn nhắm mắt.

Trần Cách: "???"

Trần Cách hoảng loạn.

Chẳng lẽ Lạc lão sư không muốn tiến xa hơn?

Này...... Lạc lão sư không muốn làm chuyện người lớn với ta ư? Là mị lực của ta không đủ sao?

Hay vẫn là ta quá sốt ruột?

Nghĩ đến đây mặt Trần Cách nóng lên, rối rắm hoang mang.

Những đôi yêu nhau khác kết giao bao lâu mới làm đến bước cuối cùng? Một, hai hay ba năm?

Đối với người chưa từng trải qua luyến ái như Trần Cách, phút chốc rơi vào mê cung.

Tác giả có lời muốn nói:

Lạc Tĩnh Dực: "Thẳng nữ" không kinh nghiệm có quá nhiều phiền não.

Bồ câu: Lạc lão sư cùng ta giống nhau ô ô ô.

=====

Chuẩn bị hai simp lỏd Trần - Bạch battle với nhau =)))))

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi