PHÙNG TRÀNG NHẬP DIỄN

"Nhất định phải đi sao? Không có khả năng ở lại thêm sao?"

"Trần tiểu thư quả là người tốt. Bất quá, bộ quần áo này không thích hợp với ngươi"

Nước mưa làm tóc trưởng thôn ướt đẫm, hỗn độn dán sát vào da đầu, càng lộ rõ đôi mắt sáng quắc.

Hắn cầm cây búa chậm rãi tới gần Trần Cách, trên mặt không giấu được vẻ hưng phấn, giống như cái nhìn của thợ săn đối với con mồi yếu ớt, biết rõ mình nắm chắc phần thắng trong tay, chỉ cần vụt một đòn là lập tức có thể khống chế.

Trưởng thôn lớn mật nhìn Trần Cách từ trên xuống dưới, miệng lưỡi lưu loát mang theo ngữ khí si mê, lại vừa có chút nhắc nhở:

"Loại quần áo trung tính thô kệch này không xứng với ngươi. Ngươi mặc váy trắng vẫn đẹp nhất."

Lúc này Trần Cách mới phát hiện, bản thân mình tuy đã tiếp xúc qua với vị trưởng thôn nhiệt tình này vài lần, nhưng lại bỏ sót không phát hiện ra một cỗ năng lượng cực kỳ khủng bố ẩn sau thân hình gầy gò đơn bạc.

Nhưng tình huống hiện tại so với tưởng tượng của trưởng thôn không quá giống nhau, con mồi trước mặt hắn chẳng tỏ vẻ gì gọi là hốt hoảng sợ hãi, ngược lại rất điềm tĩnh đứng tại chỗ cẩn thận mà quan sát đánh giá, giống như một chú nai từ bé đã bị cưỡng bách xa mẹ, phải tự mình sinh tồn thành quen. Giờ phút này chú nai ấy đang nhìn chằm chằm vũ khí trong tay thợ săn, thậm chí có ý đồ lớn mật muốn tiến lên tập kích kẻ thù.

"Ngươi chính là hung thủ năm đó sát hại Vương Tố Thu?" Khi nói ra những lời này, Trần Cách bỗng dưng xuất hiện ảo ảnh rằng mình đang ở trong một cảnh cao trào của bộ phim tâm lý hình sự nào đó.

Nhưng nàng biết, hoàn cảnh trước mắt chắc chắn không phải một màn trình diễn hư cấu, sai thì chỉ việc quay lại, mà là thời khắc sinh tử đầy cân não, tuyệt đối không thể nghĩ vẩn nghĩ vơ.

Thôn trưởng nghe thấy ba chữ "Vương Tố Thu" liền thở hắt ra một hơi, nhìn những vụn mưa bụi bay bay giữa trời, khóe miệng khẽ nhếch lên:

" Vương Tố Thu Vương Tố Thu... ngươi không biết mỗi lần nghe thấy cái tên này ta vui sướng thế nào đâu, càng vui sướng hơn khi có thể lưu nàng vĩnh viễn bên cạnh mình. Ngươi biết không, đêm đó ta cũng mặc bộ quần áo này, mang chiếc đồng hồ này. Nhiều năm như vậy, đồng hồ vẫn luôn ngừng tại khoảnh khắc nàng mãi mãi ở lại với ta. Từ giờ đến lúc ấy vẫn còn năm phút để mang ngươi đi hội ngộ nàng. Ngươi xem ta canh thời gian có chuẩn xác không?" Thôn trưởng ngừng lại một chút rồi nói tiếp: "Vương Tố Thu...... Ta nào ngờ rằng cuộc đời mình sẽ gây nên loại chuyện này"

Thôn trưởng ngẩng đầu, nhìn những giọt mưa tí tách tí tách trên không trung. Nửa câu cuối nghe giống như hắn đang ngậm ngùi sám hối cho hành vi tội lỗi của mình, nhưng thực mau, hắn đã phá vỡ hiểu lầm này.

Thôn trưởng mừng rỡ quay lại nhìn Trần Cách, thưởng thức mỹ mạo tuyệt luân của nàng: "Cứ tưởng rằng trên thế gian tràn ngập những mụ đàn bà tục tằn, thực dụng lại xấu xí này sẽ không còn một ai khiến ta rung động nữa, cho tới khi ta gặp ngươi"

Lời thôn trưởng nói làm Trần Cách nhớ tới một tình tiết trong kịch bản. Đúng là ngay tại thời điểm Vương Tố Thu chuẩn bị cùng người yêu trốn đi thì bị gϊếŧ, vì vậy Lưu Nghệ bị liệt vào diện nghi phạm tình nghi chính. Cảnh sát triệu tập anh ta tới hỏi cung cả tuần liền, nhưng cuối cùng do không tìm được đủ chứng cớ buộc tội nên Lưu Nghệ được thả ra.

Nhưng nhẩm tuổi tác, trưởng thôn năm nay chỉ xấp xỉ bốn mươi, 20 năm trước hắn chỉ là một thanh niên tầm hai mươi mấy tuổi, chẳng lẽ hắn chính là......

"Cho nên, ngươi lợi dụng bọn trẻ trong thôn dựng nên vở kịch này?" Trần Cách tận lực kéo dài thời gian. Nãy giờ trong lúc đấu trí nàng không ngừng dùng dư quang liếc về cánh rừng tối đen đằng sau, muốn lợi dụng đặc điểm này của nó làm nơi thối lui ẩn mình.

"Nga, chỉ là một đám con nít vất va vất vưởng không ai quan tâm, bố mẹ nhiều khi biệt tăm 3-4 năm mới về. Vậy nên sai bảo bọn nó chẳng có gì khó khăn, chỉ cần dụ ngọt chút đỉnh là lập tức nghe lời" Nói tới đây, giọng hắn vẫn đầy vẻ tiếc nuối: "Đáng buồn, vừa nãy đám ngu ngốc đó trình diễn lung tung rối loạn, không thể có được một phần vạn linh tính của ngươi."

Nói tới đây Trần Cách lập tức rõ ràng mọi chuyện, phỏng chừng đứa nhỏ nói tiểu Quách đi trước cũng là một phần trong kịch bản lừa gạt mình, chỉ e giờ này tiểu Quách lành ít dữ nhiều.

"Đừng câu giờ thêm nữa" Hắn cảm thấy không cần duy trì cuộc nói chuyện vô nghĩa này, nhanh chân bước tới gần, "Cứ chậm chạp sẽ lỡ mất khoảnh khắc vàng"

Trần Cách nhìn cây búa trong tay hắn, cười lạnh: "Chỉ biết dùng vũ khí làm lợi thế, ngươi bất quá chỉ là một kẻ thất bại điển hình, lấy tư cách gì phỉ nhổ người khác"

Thôn trưởng mỉm cười, cũng không dính chiêu khích tướng của Trần Cách, đột ngột vung búa mãnh liệt lao tới.

.

Lạc Tĩnh Dực chân trần chạy như điên trên con đường đất lầy lội trơn trượt, bùn bắn lên ống quần đã đóng thành một lớp dày. Cả người Lạc Tĩnh Dực ướt đẫm nước mưa, tóc tai cũng sớm trở nên hỗn độn. Nhưng nàng hoàn toàn không có tâm tư so đo những thứ này, chỉ biết cắm đầu dẫn đường Đào đạo và lão Dư thẳng theo hướng tây mà chạy, không bỏ phí bất kỳ giây nào.

Lạc Tĩnh Dực lòng nóng như lửa đốt, hận không thể trực tiếp bay tới ngay bên người Trần Cách, bảo hộ nàng an toàn khỏi mọi hiểm nguy tai họa. Quãng đường xa đã đủ làm Lạc Tĩnh Dực khổ sở bất lực, lại nghĩ đến khả năng mất đi Trần Cách, trái tim Lạc Tĩnh Dực lẩy bẩy đau buốt, thật sự không có cách nào giữ được bình tĩnh.

Cái gì gọi là khiết tịnh, dơ bẩn, đã không còn trong đầu nàng.

Căn bản không rảnh rỗi mà nhớ tới.

Nàng chỉ nghĩ làm sao điều khiển hai chân nghe lời, chạy mau lên một chút!

Đào đạo và lão Dư chân chính thuộc hàng ngũ nam nhân bụng phệ ngày thường chỉ thích ngồi một chỗ ít vận động, ban đầu còn theo kịp Lạc Tĩnh Dực, chạy được tầm một cây số đã tụt lại tít đằng xa, thở hồng hộc chống gối hết chạy nổi.

Lạc Tĩnh Dực làm gì còn thời gian chờ đợi, tiếp tục cắm đầu chạy như điên.

Cuối cùng cũng tới được nhà sinh hoạt chung của thôn, Lạc Tĩnh Dực đột ngột thắng lại – nàng nghe thấy tiếng người.

"Trần Cách ——!" Lạc Tĩnh Dực hét lên. Một người trước giờ đi đến đâu cũng luôn duy trì nho nhã như nàng chưa từng gào to như vậy. Giọng Lạc Tĩnh Dực xuyên qua bóng đêm cùng cơn mưa, quanh quẩn vang vọng trong không trung.

Điện thoại để ở nhà sạc, đèn pin cũng không có để soi. Lúc này tối đến nỗi, nói không quá nhưng duỗi tay hầu như còn không thấy được năm ngón tay trước mặt, căn bản có nghe cũng không xác định được thanh âm là từ đâu truyền đến. Phảng phất như có kẻ ác ý giương ra một tấm vải đen che mờ đi đôi mắt của Lạc Tĩnh Dực, làm nàng bị vây trong bốn bề tối mịt, đẩy bất an lo lắng trong lòng gia tăng gấp bội, lại không có biện pháp bứt ra giải thoát. Giữa lúc Lạc Tĩnh Dực gần như tuyệt vọng không biết xử lý thế nào, thì tiếng ai đó đột nhiên vang lên:

"Lạc lão sư!"

Là giọng Trần Cách!

Lạc Tĩnh Dực vừa nghe thấy Trần Cách đáp lời, bản năng lập tức xốc cơ thể nhào về hướng thanh âm phát ra. Hai mắt dần dần thích ứng với bóng tối, rốt cuộc thấy được tại một chỗ sâu trong rừng có hai bóng người xiêu vẹo đang vật lộn nhau.

Lạc Tĩnh Dực quờ quờ tay trên mặt đất, tìm thấy được một tảng đá to, không nói hai lời lập tức nhấc lên dùng sức nện thật mạnh lên đầu trưởng thôn.

Trưởng thôn và Trần Cách đang giằng co tìm cách đoạt cây búa về phần mình. Hắn ta đã cảm giác được phía sau có người xông tới, muốn ném vũ khí đào tẩu, nhưng lại không ngờ kẻ nọ lại nhanh như vậy, nháy mắt đã áp sát ra tay!

"Cốp!" Đầu trưởng thôn vang lên một tiếng khô khốc, choáng váng đến tối tăm mặt mũi, nhưng trong tình thế này chỉ có thể cắn răng nhịn đau vùng bỏ chạy. Trần Cách nhanh trí giơ chân cản lại làm trưởng thôn ngã nhào, lộn cù mèo trên đất hai ba vòng.

"Lão Đào! Lão Dư!" Lạc Tĩnh Dực nhìn về đường lớn la to, dùng thân mình chắn trước mặt Trần Cách, siết chặt tảng đá trên tay giơ về phía trưởng thôn, không chủ quan lấy một giây.

Trước đó Trần Cách còn đang suy nghĩ, có nên lao tới trực tiếp tấn công đốn ngã trưởng thôn không, chỉ e trên người tên hung thủ xảo quyệt này còn giấu hung khí khác.

Bởi vì suy nghĩ này mà Trần Cách do dự.

Nếu tấn công, có 50% khả năng thành công, cũng có 50% khả năng bị phản công bất ngờ, mình mẩy chắc chắn sẽ lưu lại thương tích. Nhưng nếu không khống chế hắn, để hắn tẩu thoát thành công, truy nã không ra tên này thì có lẽ sẽ ngày càng nhiều nạn nhân mất mạng oan uổng.

Trần Cách tuy có luyện võ, nhưng chủ yếu là dùng để phòng thân, chưa chắc đã hàng phục thành công tên ác ma này, càng không thể đảm bảo cho nàng hoàn toàn tránh khỏi sợ hãi.

Nhưng khi nàng được Lạc Tĩnh Dực giấu sau lưng mà bảo hộ, gánh nặng trong lòng Trần Cách trong lòng trong nháy mắt biến mất.

Nàng biết giờ phút này mình đã an toàn, nàng không cần phải sợ bất cứ cái gì nữa.

Trưởng thôn bị dồn vào đường cùng, dùng hết sức bình sinh bò dậy bỏ chạy. Đúng lúc này, một bóng người từ sau thân cây vọt ra, hung hăng giáng một đòn trời giáng lên đầu hắn! Trưởng thôn dính đòn chí mạng, lại một lần nữa đổ sập xuống đất.

"Nghiệp súc! Đừng chạy!" Lão Dư hét lên một tiếng, nhảy lên người trưởng thôn vít chặt cổ hắn. Thôn trưởng bị tập kích bất ngờ, cổ bị bóp chặt lại thêm áp lực nặng nề đè lên người khiến hắn muốn tắt thở tại chỗ. Liên tiếp nhận hai ba đòn chí mạng, tên sát nhân này chỉ nhúc nhích giãy giụa một chút đã hoa mắt váng đầu, không còn sức lực mà nghĩ tới chuyện tẩu thoát.

Đào đạo lại nhào tới góp sức đè lên lưng trưởng thôn, liên thủ cùng lão Dư khống chế. Đào đạo học theo phương pháp trong video cảnh sát bắt giữ nghi phạm, lập tức rũ lai quần của trưởng thôn xuống dài phủ quá lòng bàn chân rồi buộc chặt lại, ngăn không cho hắn đào tẩu.

Kẻ gϊếŧ người tạm thời không thể nhúc nhích, hai ông bác lúc này mới dám thở phào nhẹ nhõm. Từ đằng xa, lão Vương mang theo mấy thanh niên khỏe mạnh trong đoàn phim vội vã chạy tới. Phùng Duẫn Hâm nãy giờ lo liên hệ với cảnh sát cũng đến rồi, đang còn chống gối thở hồng hộc thì nhìn thấy Đào đạo và lão Dư chắc nịch lôi trưởng thôn từ trong rừng bước ra.

"Mẹ nó! Là ông ta?!"

Phùng Duẫn Hâm cũng chưa hiểu chuyện gì, nhưng chuyện trưởng thôn là kẻ biếи ŧɦái rõ ràng không lệch đi đâu được.

"Dực tỷ với tiểu Trần Cách đâu?!" Phùng Duẫn Hâm sốt ruột hỏi.

Đào đạo chống nạnh thở phì phò, chỉ chỉ vào rừng cây: "Chắc là còn ở bên trong......"

"Bị thương sao?!" Phùng Duẫn Hâm vừa nói vừa rẽ cỏ dại và nhánh cây tua tủa trước mặt chạy vào tìm hai người, đang chạy nửa chừng bỗng dưng khựng bước, chậm rãi lùi ngược trở về.

"Sao vậy? Hai người kia đâu?" Đào đạo tính theo hướng của Phùng Duẫn Hâm khi nãy vào trong đòi người, bị Phùng Duẫn Hâm nhanh tay nhéo lại.

"Không sao." Phùng Duẫn Hâm cười nói, "Đào đạo đừng quấy rầy bọn họ"

Đào đạo: "???"

Lạc Tĩnh Dực giữ chặt mặt Trần Cách, cuồng nhiệt hôn nàng.

Khi đã xác định Trần Cách không có bất cứ thương tổn gì, bao nhiêu nôn nóng cùng lo lắng trong lòng Lạc Tĩnh Dực giờ phút này đều hóa thành kích động. Nghĩ đến thời khắc sinh tử ban nãy Lạc Tĩnh Dực vẫn còn sợ, thầm cảm ơn trời đất phù hộ may mà không xảy ra việc gì.

Trên người Trần Cách ướt đẫm nước mưa và bùn đất. Lúc Lạc Tĩnh Dực hôn lên đôi môi lạnh băng của nàng, thậm chí có thể cảm giác rõ ràng được những hạt cát lợn cợn trên đó.

Nhưng Lạc Tĩnh Dực một chút cũng không chê. Nàng thích hơi thở mang theo hơi đất ngai ngái, thích đôi môi đầy đặn mềm mại xen lẫn những hạt cát sượng cứng thi thoảng vụt qua lưỡi, thích những hạt mưa ẩm ướt bao quanh cơ thể ấm áp của Trần Cách.

Lạc Tĩnh Dực trước giờ chưa từng lăn lộn để cả người phải dơ bẩn như vậy, nhưng cũng chưa từng không màng tí gì như vậy.

Trần Cách mau chóng bị Lạc Tĩnh Dực hôn  đến nóng cháy trong lòng, sốt ruột giữ chặt cổ người trước mặt, không để nàng có cơ hội mà dừng, nhiệt tình đáp lại.

......

Những lời Phùng Duẫn Hâm giải đáp thắc mắc cho bản thân bỗng dưng ùa về trong đầu Lạc Tĩnh Dực: "Kỳ thật những cái mà ngươi sợ là dơ, nó là một phần của tình yêu. Nếu lúc ngươi ở cùng nàng mà vẫn còn bận tâm bởi những chuyện khác, chứng tỏ tình yêu đó vẫn chưa đủ lớn để vượt qua rào cản. Dực tỷ, ta biết ngươi lý trí, dẫu có xiêu lòng cũng vẫn luôn đòi hỏi tìm cho được bằng chứng chứng minh đối phương thật lòng với ngươi. Nhưng mà tình yêu, nó chưa bao giờ cần đến bằng chứng để chứng minh nó tồn tại. Nó là một loại tình cảm mà con người từ lúc sinh ra đã có trong gen, trải qua không ngừng biến hóa không ngừng sàng lọc, lại có thể bảo lưu hết tất cả toàn vẹn nét đẹp của nó, vĩnh viễn tả bao nhiêu cũng không rõ, vĩnh viễn nói bao nhiêu cũng không hết. Nói cách khác, trong gen mỗi người chúng ta đều luôn khắc khoải tìm ra nửa kia định mệnh của mình. Chúng ta đến với thế giới này còn không phải bởi vì muốn khám phá trời cao, đi hết đất rộng, muốn tận mắt nhìn thấy định mệnh của mình là người như thế nào sao?"

......

Những câu chuyện thần thoại ở Trung Quốc kể rằng, nhân loại là do Nữ Oa dùng bùn nặn lên. Bản thân bùn không phải là nguyên liệu sạch sẽ gì. Chính vì vậy, "phàm trần", "trần thế" thường là những từ dùng để ám chỉ kiếp nhân sinh. Xem ra bởi vì bùn vốn đã không tinh khiết, từ đó những con người được tạo thành luôn sẽ có ít nhiều khiếm khuyết, trộn lẫn một chỗ sinh hoạt với nhau càng đem những dơ bẩn đó lây lan rộng ra.

Bàn tay trắng nõn Lạc Tĩnh Dực luôn luôn tẩn mẩn che đậy từng ly từng tí, kỳ thật cũng không thể nào sạch hoàn toàn như nàng mong muốn. Vô luận nàng có chú ý giữ gìn như thế nào, trong một ngày vẫn sẽ dính vi khuẩn, căn bản đếm không hết.

Yêu một người cũng vậy, dù có trải qua bao nhiêu bão dông, từng lớp bảo vệ bên ngoài mà bản thân dựng nên dần dần vỡ nát, chỉ có thể kiên cường đứng lên một lần nữa, dụng tâm gột rửa những tấn trò đời dơ bẩn đang chực chờ đột nhập vào tha hóa, để lộ ra bản ngã yếu ớt nhất mà cũng sạch sẽ nhất, tốt đẹp nhất của mình, đi đến trước mặt người kia, nói với họ rằng:

Ta yêu ngươi.

......

Đường đất ở quê không dễ đi, cảnh sát một lúc lâu sau mới tới, lúc này hai người các nàng đã trở về. Lạc Tĩnh Dực kéo Trần Cách vào phòng tắm kiểm tra vết thương, chăm chú nhìn thân hình mỹ lệ mà bản thân vẫn luôn muốn thưởng thức, hoàn toàn không có bất kỳ khiếm khuyết nào, tinh tế lại đầy đặn căng tràn sức sống.

Giống như tác phẩm nghệ thuật tự tay Nữ Oa nặn ra, so với tưởng tượng của Lạc Tĩnh Dực còn đẹp hơn gấp trăm lần.

Bản thân Trần Cách đã là nghệ thuật.

Nụ hôn nóng bỏng hãy còn tiếp tục, Lạc Tĩnh Dực phát hiện trên khóe môi Trần Cách có một vết nứt, đỏ ửng hẳn so với những chỗ khác. Chính Trần Cách cũng không biết mình bị thương lúc nào, có khả năng là trong lúc giằng co cùng tên sát nhân kia. Đầu lưỡi nóng bỏng của Lạc Tĩnh Dực khẽ lướt qua miệng vết thương, một chút cũng không đau, ngược lại biến thành xúc cảm tê dại, làm Trần Cách không nhịn được tách môi ra, đắm chìm sâu hơn trong tình yêu của Lạc Tĩnh Dực.

"Ta muốn ngươi." Trần Cách rơi vào mê loạn, nàng ở trong lòng Lạc Tĩnh Dực khép hờ đôi mắt, phả ra từng hơi thở nóng hổi, nhịn không được rụt chặt người, bức thiết muốn Lạc Tĩnh Dực có thể bọc lấy toàn bộ cơ thể mình.

"Không phải trước đó Lạc lão sư hỏi ta, rốt cuộc ta coi ngươi là thần tượng hay là người yêu. Ta... lúc đối mặt với ngươi miệng đặc biệt trì trệ, nhưng dùng phương thức như vậy bày tỏ, ngươi sẽ hiểu được...... Ta yêu ngươi......" Trần Cách dùng lỗ tai cọ xát lên cổ Lạc Tĩnh Dực, hôn rải rác từ cằm cho tới môi rồi khẽ cắn, chủ động mà đòi lấy:

"Cho ta đi."

Lạc Tĩnh Dực ôm lấy Trần Cách, tựa như đang ôm ấp món bảo bối trân quý nhất cũng mong manh nhất thế gian.

Nhưng giờ khắc này, người muốn hoàn toàn xé rách món bảo bối ấy, lại chính là nàng.

......

Hóa ra cảm thụ khi chạm tới chỗ đó một chút cũng không đáng sợ, ngược lại thực mềm mại, nóng bỏng lại yếu ớt đáng yêu.

Chỉ cần thay đổi động tác một chút, sẽ làm Trần Cách có những phản ứng khác nhau. Lạc Tĩnh Dực muốn nhìn phản ứng chân thực nhất của nàng, nắm lấy bàn tay đang che mặt của Trần Cách dời đi.

"Lạc lão sư......" Âm thanh Trần Cách mang theo chút nức nở cùng xấu hổ bại trận, "Ta muốn gọi tên ngươi."

"Tên? Lạc Tĩnh Dực sao?" Vầng trán Trần Cách tựa trên đầu vai Lạc Tĩnh Dực nhẹ nhàng cọ cọ, biểu thị ý tứ gật đầu thừa nhận.

"Tùy ngươi, thích gọi là gì cũng được." Lạc Tĩnh Dực câu lấy một chân Trần Cách đặt lên sát người mình, "Chỉ cần là thanh âm của ngươi thì đều có thể."

Mặt Trần Cách đỏ hồng lên, hơi nước trong phòng tắm càng lúc càng đặc quánh.

"Ta... loại chuyện này ta diễn không được, chỉ có thể cho ngươi phản ứng chân thật của mình." Trần Cách cúi đầu ủ rũ, giống như làm sai chuyện gì.

Tiếng cười của Lạc Tĩnh Dực khẽ vang bên tai nàng: "Cũng chính là thứ ta muốn"

Lạc Tĩnh Dực không nói nữa, Trần Cách nhìn thấy nụ cười của người trước mặt càng lúc càng trở nên xinh đẹp mờ ảo, từng đợt sóng nhấp nhô dưới bàn tay của người này càng trở nên mênh mông. Trần Cách mơ hồ cảm thấy bản thân bị đẩy ra giữa đầu sóng ngọn gió, không có cách nào khống chế, bất kể là cơ thể hay thanh âm đều bị sóng cuốn phăng đi. Trong nháy mắt, cơn sóng kia đột ngột xông tới đánh úp, đẩy nàng lên tít trên không. Một tia sét xuyên mây đánh đến người Trần Cách, cũng không gây ra đau đớn gì nhưng khi xung điện nho nhỏ đi qua, một xúc cảm hết sức xa lạ lan truyền khắp cơ thể khiến nàng phải siết chặt mười đầu ngón chân.

Trần Cách cơ hồ bật ra tiếng kêu. Nàng hốt hoảng dùng sức ôm ghì lấy Lạc Tĩnh Dực, không ngừng gọi tên người trong lòng.

Sóng triều trên biển dần dần thối lui, mặt biển dần dần trở về tĩnh lặng, cũng là lúc tiếng thở hổn hển bên tai Lạc Tĩnh Dực chậm rãi hóa thành một làn hơi dài hắt ra nhẹ nhõm......

Tác giả có lời muốn nói: Khép lại cao trào, rải rải đường, sắp sửa đi đến kết thúc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi