PHỤNG TỬ ĐÀO HÔN, ÔNG XÃ QUÁ KIÊU NGẠO

"Không..." Thẩm Mặc định nói là mình không cần.

Liền nghe Tiêu Bắc nói: "Nếu cô muốn cảm ơn tôi vì chuyện tối hôm qua thì cũng nên chủ động mời khách chứ nhỉ, tôi cũng không ngại đâu."

Thẩm Mặc: "À..."

Từ khi nào mà cô lại nói là muốn chủ động mời khách nhỉ?

Những lời này không chừa lại chút đường lui nào cho Thẩm Mặc, ý của người kia chính là nếu cô không đáp ứng, thì cũng sẽ không cảm ơn chuyện ngày hôm đó?

Trước mặt trẻ con, Thẩm Mặc không muốn làm gì bất lợi, nên chỉ có thể ngậm ngùi nhắm mắt nói: "Vậy cũng được."

Tuy rằng ngươi đàn ông này thật sự rất đẹp trai nhưng cô không có thói quen ăn cơm với người lạ.

Mà theo phép lịch sự, cô chủ động tự giời thiệu mình trước: "Xin chào, tôi là Thẩm Mặc."

"Tiêu Bắc."

Nhìn Thẩm Mặc, Tiêu Bắt chỉ phun ra hai chữ khô khan như vậy, trên mặt không có vẻ gì là tươi cười.

Nửa tiếng sau, họ cùng đến một nhà hàng tây.

Bởi vì hai đứa đều thích mì ý nên Tiêu bắc đã lái xe đến nhà hàng tây nổi tiếng nhất ở thành phố này.

Thẩm Mặc tương đối im lặng, hơi lúng túng vì chuyện hôm qua nên không biết mở miệng như thế nào.

Ngược lại, Tiểu manh có khả năng ghi nhớ tốt, nhìn Tiêu Bắc rồi nói: "Ah? Chú là người ngày hôm đó sao?"

"Thì ra cháu còn nhớ, chú cứ tưởng là cháu quên rồi." Tiêu Bắc nhìn Tiểu manh, trong chớp mắt, ánh nhìn kia có chút ôn hòa.

"Sẽ không quên, những người con đã từng gặp qua con sẽ không quên." Tiểu manh dương dương đắc ý.

"Khụ khụ...bảo bối à, con biết chú này sao?" Thẩm Mặc có chút kinh ngạc.

Tiểu manh liền nói qua chuyện ngày hôm đó cho cô nghe, cuối cùng cũng không quên nói một câu: "Mẹ, chẳng lẽ mẹ không cảm thấy con có hơi giống chú này sao?"

"Khụ...khụ, có sao? Sao mẹ lại không thấy thế nhỉ?" Thẩm Mặc bị con trai dọa cho sặc nước, trong đầu luôn cố nghĩ xem rốt cuộc cục cưng của mình đang bày ra trò quỷ gì.

Nhưng không thể phủ nhận, cô cũng bị tác dộng bởi những lời đó.

Cô len lén nhìn Tiêu Bắc, phát hiện con trai cô thật sự có vài điểm rất giống anh.

Từ đôi mắt đến cái mũi, thậm chí là đôi môi mỏng kia, giống nhau như đúc.

"Cô cảm thấy thế nào?" Âm thanh Tiêu Bắc lạnh ngắt thốt ra, giống như đang chất vấn.

"Ah..?" Thẩm Mặc có hơi sửng sốt một chút, lúc này không phản ứng kịp, sau đó cô cảm thấy có thể hỏi ngược lại hắn xem sao, lúng túng gật đầu: "Ừ,... quả thật là có hơi giống, hai người thật là có duyên."

Tiêu Bắc không nhìn Thẩm Mặc mà nhìn hằm chằm Tiểu manh hỏi một câu: "Vậy cháu có giống ba cháu không?"

Thẩm Mặc nghe xong thì ngẩn ra, tay cô hơi run, chiếc nĩa rơi leng keng vào trong khay, phát ra âm thanh rõ ràng.

Không đợi cho Thẩm Mặc kịp trả lời, Tiểu manh đã nói: "Xin lỗi chú, cháu không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào, bởi vì mẹ nói ba của cháu đã qua đời rồi."

"Xin lỗi." Nghe được ba đứa bé đã mất, Tiêu Bắc phát hiện ra mình hỏi câu này có chút tàn nhẫn, không nên hỏi trước mặt trẻ con như vậy.

"Không sao đâu, chuyện đã qua lâu rồi." Thẩm Mặc cúi đầu nhỏ giọng trả lời.

Tiêu Bắc nhìn chằm chằm Thẩm Mặc, thấy cô không có ý định ăn liền nói: "Cô Thẩm nhìn qua hình như vẫn còn trẻ nhỉ?"

"Đúng vậy, anh đoán đúng rồi." Thẩm Mặc gật đầu.

Qủa thật năm nay cô chỉ mới hai sáu tuổi, còn đang trong độ như hoa như ngọc, nhưng đã trở thành người mẹ của đứa trẻ sáu tuổi, hơn nữa lại còn là một người mẹ độc thân.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi