PHƯỢNG ẨN THIÊN HẠ

Tháng giêng năm Hồng Vũ thứ hai.

Tân đế Nam Triều đăng cơ, các nước nhỏ xung quanh đều phái sứ giả tới chúc mừng. Đến ngày mười tám tháng giêng, sứ giả các nước Ba Tư, Khâu Từ, Đông Yến, Tây Lương đều đã tới Vũ Đô, hôm nay sẽ lâm triều diện kiến tân đế.

Hoàng Phủ Vô Song mặc triều phục cửu long màu vàng, đầu đội mũ dát ngọc, phong thái bất phàm. Hắn ngồi ngay ngắn trên long ỷ, Hoa Trứ Vũ đứng bên cạnh.

Chúng thần vào triều, Hoàng Phủ Vô Song cao giọng nói: “Truyền sứ thần Ba Tư, Khâu Từ, Đông Yến vào điện!”

“Truyền sứ thần Ba Tư, Khâu Từ, Đông Yến vào điện...”

Một loạt giọng nói uy nghiêm nối tiếp truyền ra ngoài, làm vang vọng cả Kim Loan Điện.

Chỉ lát sau, một đám sứ thần mặc trang phục dị quốc, dưới sự dẫn dắt của cung nhân tiến vào trong điện.

Đại diện của Đông Yến lần này chỉ có hai người, đó là Thụy Vương Đông Yến Đấu Thiên Kim và thị vệ của hắn. Con người Đấu Thiên Kim luôn vĩnh viễn tỏa ánh hào quang như tên gọi của hắn, dù đi tới đâu cũng đều làm cho người ta không dám xem nhẹ sự tồn tại của hắn, cẩm bào màu đỏ, hoa văn màu vàng, quái dị như vậy muốn làm lơ cũng khó. Huống chi, trên đai lưng hắn còn khảm đầy bảo thạch, phát sáng chói mắt.

Sứ thần Ba Tư lại đi thành một đoàn, người dẫn đầu mũi cao mắt sâu, tóc quăn uốn khúc, làn da ngăm đen mặc trường bào bằng lụa màu bạc thêu kim tuyến. Vốn người Ba Tư rất nổi danh trong lĩnh vực làm ra những bộ quần áo hoa lệ, nhưng so với Đấu Thiên Kim vẫn phải gọi một tiếng sư phụ.

Sứ thần Khâu Từ là một ông già tầm sáu mươi tuổi, chính là Thừa tướng Khâu Từ.

Sứ thần Ba Tư và sứ thần Khâu Từ cùng tôn kính quỳ xuống thi lễ với Hoàng Phủ Vô Song, sau đó đứng dậy nói: “Điện hạ tôn kính, chúng ta phụng mệnh quốc vương tới mong ước hòa bình, nguyện giao hảo cùng Nam Triều, vĩnh viễn không động tới chiến tranh!”

“Miễn lễ, xin mời đứng lên!” Hoàng Phủ Vô Song mỉm cười nói, đối với sự thành kính và đại lễ của đoàn sứ thần tới Nam Triều lần này, Hoàng Phủ Vô Song cảm thấy rất hài lòng.

Đấu Thiên Kim cũng tiến lên cúi mình thi lễ: “Bổn vương nghe nói tân đế đăng cơ, đặc biệt tới chúc mừng.”

Hoàng Phủ Vô Song mỉm cười, khách khí nói: “Thụy Vương tự mình đến đây, lần này nhất định phải ở lại Vũ Đô vui chơi một phen!”

Đấu Thiên Kim khẽ cười: “Phong cảnh Vũ Đô diễm lệ, bản vương cũng đã muốn tới du lịch từ lâu! Chỉ là lần này không có tâm trạng, bản vương tới đây để tìm một người, không biết Hoàng Thượng có biết nàng đang ở đâu không.”

“Ồ?” Hoàng Phủ Vô Song nhíu mày nói: “Không biết Thụy Vương muốn tìm ai, trẫm nhất định sẽ giúp Thụy Vương tìm được người này!”

“Chắc chắn Hoàng Thượng có biết người này. Đó là phu nhân của Tả tướng Cơ Phượng Ly, công chúa Bắc Triều tên là Trác Nhã. Công chúa Trác Nhã đã từng có hôn ước với bản vương, chỉ là nàng đã bỏ trốn, lần này bản vương tới đây là để tìm nàng về.”

Hoa Trứ Vũ thoáng sửng sốt, mỗi lần Đấu Thiên Kim xuất hiện đều có mục đích. Lần trước, hắn đi cùng Tiêu Dận tới Nam Triều để tìm Doanh Sơ Tà, còn bây giờ, hắn lại tới tìm Trác Nhã.

Đây đều từng là thân phận của nàng, mà người Đấu Thiên Kim muốn tìm cũng chính là nàng, đến hiện tại, nàng hoàn toàn có thể khẳng định điều này.

Hoa Trứ Vũ chỉ không hiểu, rốt cuộc Đấu Thiên Kim muốn tìm Trác Nhã hay là tìm nàng? Xem ra, nàng phải tìm cơ hội nói chuyện với Đấu Thiên Kim một lần.

Dường như Hoàng Phủ Vô Song chưa nghe qua chuyện này, hoặc cũng có thể hắn đã xem nhẹ, công chúa Trác Nhã của Bắc Triều từng có hôn ước với Đấu Thiên Kim, hắn hơi sửng sốt liền vội vàng cười nói: “Thụy Vương, trẫm thật sự không biết công chúa Trác Nhã từng lại vị hôn phu của khanh. Nhưng nàng đã trốn khỏi phủ Tả tưởng, hình như nàng rất giỏi trong mấy khoản trốn chạy này. Nhưng Thụy Vương yên tâm, trẫm nhất định sẽ phái binh lực tìm công chúa Trác Nhã giúp Thụy Vương!”

“Vậy thì tốt quá, hy vọng Hoàng Thượng đừng làm thương tổn nàng!” Đấu Thiên Kim vừa nói vừa mân mê mấy đồng tiền vàng trong tay. Giọng nói tuy thản nhiên nhưng lại mang theo sự uy hiếp rất rõ ràng.

Hoàng Phủ Vô Song không hề tức giận, chỉ cười nói: “Thụy Vương yên tâm!”

Sứ thần Tây Lương là một người đàn ông trung niên, vì trước đây Tây Lương từng trợ giúp Bắc Triều tấn công Lương Châu Nam Triều, quan hệ với Nam Triều cũng có phần căng thẳng hơn. Lúc này, chỉ biết dè dặt nhắc tới chuyện giao hảo với Nam Triều.

Sứ thần các nước đều dâng quà tặng, Hoàng Phủ Vô Song mỉm cười sai người nhận lấy, cất cao giọng nói: “Ở xa tới đều là khách, trẫm đã chuẩn bị yến hội, mời các vị sứ thần dời bước đến Khang Ninh Điện!”

“Hoàng Thượng, sứ thần Nguyệt Thị vẫn chưa tới!” Một đại thần tiến lên bẩm báo.

Hoàng Phủ Vô Song trầm giọng: “Sứ thần Nguyệt Thị cũng tới đây sao?”

“Đã tới Vũ Đô từ hôm qua, vi thần đã sắp xếp chỗ ở cho bọn họ, sáng nay vi thần cũng phái người đến mời, nhưng mấy tên thị vệ ở đó nói, phụng mệnh hoàng tử Nguyệt Thị, trừ khi là quan tam phẩm trở lên tới mời thì hắn mới đồng ý tới.” Đại thần kia hoảng sợ nói.

Hoa Trứ Vũ thầm nghĩ sứ thần Nguyệt Thị cũng thật to gan.“Nực cười!” Trong điện có tiếng đại thần nói lớn. “Hoàng tử Nguyệt Thị quá kiêu ngạo rồi!”

“Hoàng Thượng, không bằng để thần tới đó bắt tên tiểu hoàng tử kia, xem hắn còn dám càn rỡ hay không?” Một viên võ tướng tiến lên nói.

Hoàng Phủ Vô Song nghiêm mặt nói: “Không cần! Theo ý hắn, phái một đại thần tới mời đi!”

Khang Ninh Điện.

Vì tiết trời vẫn còn lạnh nên yến tiệc được tổ chức bên trọng điện. Các cung nữ đã đưa tới Ngự Hoa Viên không ít bồn kỳ hoa dị thảo (hoa thơm cỏ lạ), khắp điện đều là hoa và hoa. Vừa đi vào đã có thể nhận ra hương hoa vấn vít. Các loài hoa đua nhau nở rộ, trắng nhạt, vàng nhạt, nhánh nở đậm, nhánh nở thưa, rực rỡ như những áng mây nhiều màu khiến người ta hoa mắt.

Vừa mới vào cửa đã nhìn thấy một bình hoa men sứ khổng lổ, bên trong trồng một cây mai đỏ, hoa mai nở rộ, hương thơm ngập tràn.

Trong điện, trên cao nhất đặt một chiếc Long ỷ, hai bên bày hai dãy bàn trà, các cung nữ bận rộn chạy qua chạy lại. Ánh nắng nhàn nhạt xuyên qua cửa sổ tiến vào trong điện, càng làm những sắc màu trong điện có thêm sinh khí, khiến người ta khó phân biệt được đâu là đèn, đâu là nắng.

Vì Hoàng Phủ Vô Song chưa có phi tần, nên đã ân chuẩn cho các đại thần mang gia quyến tới. Sau khi vào trong điện Khanh Ninh, tất cả nội quyến và thiên kim các quan đã tới đông đủ, ai nấy đều xinh đẹp, kiều diễm vô cùng.

Hoa Trứ Vũ đợi Hoàng Phủ Vô Song ngồi xuống mới công bố yến tiệc chính thức bắt đầu. Rượu được ba tuần liền có thái giám chạy tới bẩm báo, sứ thần Nguyệt Thị tới.

Hoàng Phủ Vô Song buông chén rượu trong tay, thản nhiên nói: “Truyền!”

“Sứ thần Nguyệt Thị yết kiến......” Giọng nói thái giám kéo dài vang khắp đại điện.

Hoa Trứ Vũ rót đầy một chén rượu cho Hoàng Phủ Vô Song, ngẩng đầu nhìn về phía cửa đại điện.

Đại diện sứ thần Nguyệt Thị tới đây lần này là hoàng tử Nguyệt Thị, nghe nói người Nguyệt Thị ai cũng có dung mạo như hoa, năm ngoái có một lão thần vào chầu, mọi người vô duyên không được mở mang tầm mắt. Còn hoàng tử Nguyệt Thị rất có danh tiếng. Điều này khiến cho mọi người nảy sinh ý nghĩ riêng, ai cũng chăm chú nhìn về phía cửa đại điện.

Cây mai diễm lệ, đỏ như máu nhưng cũng rực rỡ như lửa. Một bóng người đi vòng qua gốc mai, trầm ổn đi về phía này. Hắn mặc cẩm bào màu đen, trên mặt đeo mặt nạ nạm vào, vô cùng sang trọng, quý phái. Mái tóc đen chảy tự nhiên như làn suối, không vấn, không cột, từng sợi một thản nhiên tung bay theo bước chân, vừa có vẻ cuồng ngạo, vừa có vẻ không chịu bị kiềm chế.

Hắn chậm rãi bước vào trong, quần áo như liễu ven hồ, không gió cũng tự bay. Từng bước đi, màu áo đen hòa với màu mai đỏ, tuyệt diễm kinh người.

Chưa cần nhìn dung mạo đã thấy người này có khí chất tỏa sáng khiến người khác không dám nhìn thẳng. Vậy nên khi nhìn thấy gương mặt của hắn, mọi người không khỏi thất vọng.

Hắn đeo mặt nạ, mặt nạ màu vàng, những hoa văn khắc họa trên đó tỏa ra khí phách khiến người ta hồn xiêu phách lạc.

Lúc này mọi người mới nhớ ra, Nguyệt Thị là nước nằm ở phía nam Nam Triều, là nước có ánh sáng mặt trời rất mạnh nên đa số người ở đó đều đeo mặt nạ che khuất gương mặt. Việc hoàng tử Nguyệt Thị đeo mặt nạ cũng là một trong tập tục của đất nước họ.

Hoàng tử Nguyệt Thị không đi một mình, theo sau hắn còn một nam tử trẻ tuổi và cô nương Nguyệt Thị uyển chuyển, thướt tha.

Cô nương này mặc một chiếc váy bằng lụa mỏng đủ màu sắc rực rỡ, gương mặt cũng được che lại bằng một tấm khăn lụa thần bí. Dung mạo như ẩn như hiện phía sau chiếc khăn, vô cùng **. Trên cổ, cổ tay và mắt cá chân đều đeo phụ kiện các loại bằng vàng, bạc và các loại bảo thạch.

Mỗi một bước đi, chuông treo trên mắt cá chân và cổ tay phát ra những âm thanh đinh đang vui tai, những tiếng leng keng êm ái như một bản nhạc tuyệt mỹ.

Ánh mắt mọi người trong phòng đều đồng loạt chuyển từ người hoàng tử sang cô nương kia.

Cô nương với cách ăn mặc táo bạo đầy phong tình đều khiến mọi người cảm thấy kinh ngạc.

Hoàng tử Nguyệt Thị đi tới trước mặt Hoàng Phủ Vô Song, đặt tay trái trước ngực, hơi cúi thấp người nói: “Hoàng tử Nguyệt Thị Nạp Lan Tuyết bái kiến hoàng đế bệ hạ!” Giọng nói thản nhiên có phần trầm khàn mê hoặc.

“Nạp Lan hoàng tử không cần đa lễ, cứ coi đây như quê hương mình, ngồi vào vị trí đi!” Hoàng Phủ Vô Song thản nhiên nói.

Nạp Lan Tuyết mỉm cười, ánh mắt thản nhiên lướt qua gương mặt Hoa Trứ Vũ, đi theo sự dẫn dắt của thái giám, ngồi xuống vị trí của mình.

“Sứ thần Nguyệt Thị to gan, thánh giá trước mặt mà không lấy gương mặt thật diện kiến. Đây là tội bất kính với Thiên triều, còn không mau cởi mặt nạ ra!” Trong phòng có đại thần bất mãn, lạnh giọng quát.

Câu nói của người này dường như cũng là tiếng lòng của mọi người ở đây, ai nấy đều nhìn chằm chằm về phía hắn, giống như muốn lột mặt nạ của hắn ngay tại chỗ.

Nam nhân trẻ tuổi đi cạnh Nạp Lan Tuyết chợt mỉm cười, nói: “Mong hoàng đế bệ hạ thứ tội, từ sau năm mười tám tuổi, hoàng tử đã luôn đeo mặt nạ trên mặt, chỉ đến lúc chết mới có thể tháo ra. Đây là quy củ của hoàng thất Nguyệt Thị. Nếu các vị muốn nhìn nam nhân Nguyệt Thị trưởng thành trông như thế nào, vậy có thể nhìn nô tài là được.” Nói xong, người này liền tháo khăn che mặt ra.

Lúc này mọi người mới chú ý tới tùy tùng đi bên cạnh Nạp Lan Tuyết.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi