PHƯỢNG ĐƯỜNG HOÀNG HẬU


" Hoàng thượng, có thư cấp báo từ biên ải gửi về".

Giữa lúc căng thẳng, cánh cửa đột nhiên bật mở, một thị vệ chạy vào trong mang theo bức thư gắn ngọc bội màu đỏ tươi, Ngôn Tận lúc này mới ngưng suy nghĩ, hắn vội vàng cầm lấy bức thư.

Phong thư mang theo dấu vết của một cuộc chiến hỗn loạn, ngay cả miếng ngọc bội cũng đã không còn được nguyên vẹn
Biên quan cấp báo nói rằng quân địch ở ngoài đã dấy binh đánh tới, phòng tuyến yếu ớt ở ngoài biên ải Nam thành đã thất thủ buộc phải viết thư cầu cứu.

Chắc có lẽ đám quân binh ngoài đó cũng không còn trụ vững được bao lâu, bởi miếng ngọc bội dựa theo tính nguy cấp của sự việc gửi về đã là màu đỏ chói mắt, Lạc Úy đưa mắt nhìn phong thư kia dường như cũng đã đoán ra được mọi chuyện
“ Nhị thân vương, người cùng với Đại tướng quân xuất quân tiếp viện biên ải.

Trẫm sẽ coi như chuyện ở Kiều Tư thủy tạ không đáng kể đến, đồng thời cũng không trách phạt Hoàng Hậu”.

Lời này của Ngôn Tận nhắm thẳng về phía Lạc Úy, hắn vốn biết rõ chuyện này chẳng cần điều động tới người trong Hoàng thất, nhưng hắn lại không muốn bản thân mãi lo được lo mất với Bất Ý, càng muốn đảm bảo trái tim của nàng sẽ mãi mãi chỉ có một mình hắn
Đáy mắt Lạc Úy hiện lên tia u uất, hắn biết rõ mục đích Ngôn Tận điều hắn đi, nhưng lại không muốn tổn thất tới thanh danh của nàng nên phút chốc cũng chẳng do dự mà gật đầu đồng ý.

Hắn không biết liệu việc bản thân làm là đúng hay là sai nhưng vẫn nhanh chóng viết một bản thánh chỉ để cho Lạc Úy cầm lấy rời đi,

Lạc Úy cầm theo thánh chỉ kia quay về Thanh Thủy phủ cấp tốc chuẩn bị, vì thời gian gấp rút nên hắn đành phải điều hết toàn bộ binh lực trong tay.

Nam Ảnh trông hắn ráo riết điều binh, lại không nhịn được sự tức giận trong lòng: “ Vương gia người tới Dưỡng Tâm Điện để luận phải trái với hoàng thượng, tại sao lại đồng ý xuất quân tiếp viện, chuyện này vốn dĩ chỉ cần một mình Đại tướng quân đi là được rồi”
“ Thế mới nói nhà ngươi là não heo, ngươi thử nghĩ nếu như bổn vương không đồng ý vậy không phải đã ngầm khẳng định không thể rời bỏ được Hoàng Hậu rồi hay sao.

Vốn dĩ Hoàng thượng giao cho ta dẫn quân đi là để trừng phạt chuyện ở thủy tạ kia, cũng chẳng có gì là sai”.

Lạc Úy đem thanh kiếm trong tay lau chùi cẩn thận rồi tra vào vỏ
Hắn hướng mắt ra bên ngoài, sáu năm trước khi hắn cùng với Ngôn Tận ra ngoài dẹp loạn, chính Bất Ý đã đích thân tới Thanh thủy phủ đưa tiễn hắn, lại chợt nhớ đến điệu múa hoa lan chỉ của nàng.

Mùa tuyết rơi này, liệu hắn có thể thấy được dáng vẻ kinh diễm kia một lần nữa hay không?
“ Hoàng thượng người vừa mới nói để Nhị Thân vương dẫn quân đi tới biên ải tiếp viện ngăn quân địch tiến vào Toả Liên thưa nương nương”.

Uyển Nhi ở bên ngoài chạy vào trong, còn chưa tham lễ nghiêm chỉnh đã vội vàng báo tin này cho Bất Ý, chén trà trên tay nàng ngưng lại giữa không trung rồi lại hạ xuống
“ Ngươi vừa nói gì cơ?”.

Nàng không dám tin vào tai mình, vào những lời nàng vừa nghe thấy, tựa như có một lực rất lớn dựng nàng dậy.

Uyển Nhi vội vàng lại quỳ xuống lặp lại câu nói vừa rồi: “ Hoàng hậu nương nương, Hoàng thượng ban thánh chỉ điều Nhị Thân vương tới biên ải tiếp viện”
Nàng thất thần, tầm mắt liền rơi vào hư không, một lần nàng đưa Nhị Thân vương đi là sáu năm, trong thời gian sáu năm không ngừng chịu khổ.

Lần này hắn lại vì chuyện tình cảm của nàng mà điều Lạc Úy đi một lần nữa, cũng chẳng biết là bao lâu mới có thể quay về.

Nàng lập tức nhanh chóng muốn tới Dưỡng Tâm điện, nhưng còn chưa bước được ra khỏi tẩm cung đã đụng phải Ngôn Tận
“ Hoàng Hậu, nàng muốn đi đâu?”.

Ngôn Tận nắm lấy cổ tay nàng, trong tức thời liền giữ nàng đứng lại, hắn phẩy tay kêu đám cung nữ và công công bên cạnh lui hết ra bên ngoài.

Bất Ý ngước mắt lên nhìn hắn, lại vội vàng tới mức quên cả hành lễ với hắn
“ Hoàng thượng, người muốn điều Nhị Thân vương gia tới biên ải tiếp viện sao?”.


Nghe nàng chất vấn, Ngôn Tận rõ ràng đã biết hắn muốn hỏi nàng điều gì, nhưng hắn lại cảm thấy có chút ghen tị khi nghe thấy trong giọng nói của nàng mang theo sự lo lắng.
Hắn không đáp, lại lặng lẽ bước vào bên trong tẩm cung của nàng.

Chén trà còn đang uống dở, hắn ngồi xuống rồi nở một nụ cười: “ Nếu đúng như vậy thì sao? Binh lực hầu hết đều nằm trong tay Nhị Thân vương, nàng cũng biết quân địch ngoài kia không phải một mình Đại tướng quân vốn đã có tuổi có thể lo được”
“ Nhưng mà Hoàng thượng, Nhị Thân vương vừa mới trở về ở phía biên ải, sáu năm qua đều đã không có mặt trong hoàng cung.

Nay người vừa mới trở về không lâu Hoàng thượng đã liền điều đi tiếp.

Người cũng không phải không biết nơi sa trường ngoài kia đục máu, Nhị thân vương lại là người trong hoàng thất, nhỡ như lần này không phải là sáu năm...”.

Bất Ý hạ giọng, đáy mắt hiện rõ vài tia thất vọng
Ngôn Tận trông thấy ánh mắt kia của nàng, hắn nhất thời tức giận: “ Nàng đang muốn giữ hắn ở lại trong hoàng cung này? Bất Ý rốt cuộc người trong lòng nàng là trẫm hay là hắn, tại sao nàng lại càng ngày càng không hiểu chuyện đến như vậy? Không bằng ngày ấy trẫm phế nàng, phong tước cho Đan Linh quý phi trở thành..."
" Trở thành Hoàng Hậu sao?".

Bất Ý bất ngờ cắt ngang lời nói của hắn, lại lạnh nhạt cười một tiếng chế giễu bản thân, nàng xoay người tiến lên mấy bước muốn kéo xa khoảng cách với Ngôn Tận, giây phút này cuối cùng nàng cũng hiểu Ngôn Tận mà trước nay nàng yêu đã không còn là Thái Tử năm ấy của nàng
" Người chưa từng quên đi Đan Linh quý phi.

Năm ấy thần thiếp vì yêu người, chấp nhận giống như một phế nhân ở trong An Các cung ngày ngày đều chờ đợi mong Hoàng thượng để mắt tới.

Người ta thường nói nữ nhân vì để có thể có được sự yêu thương sẽ không từ mọi thủ đoạn để lôi kéo, nhưng thần thiếp một ý định cũng chưa từng nghĩ sẽ hại ai"

" Ngay cả Thái Tử Ngôn Từ Đường, thần thiếp cũng dốc lòng nuôi dưỡng, một ý nghĩ làm hại cũng chưa từng.

Hoàng thượng người nói xem tại sao phi tần trong hậu cung của người ngày ấy nhìn thấy Đan Linh quý phi không nịnh hót lấy lòng thì cũng là e dè lo sợ?" Bất Ý đưa mắt hướng về phía Ngôn Tận, tầng tầng lớp lớp màn sương dâng lên che phủ đi tầm nhìn
Ngôn Tận không đáp, hắn thì ra lại một lần nữa thất hứa với nàng, những giọt sương long lanh rơi xuống theo thềm tuyết ngoài trời lạnh tới thấu lòng, như một thanh đao lạnh lẽo cứa từng nhát lên trái tim hắn.

Thấy hắn không đáp, Bất Ý lại một lần nữa mỉm cười: " Hoàng thượng, trước giờ thần thiếp luôn tin tưởng người, cho dù có bao nhiêu lần người thất hứa"
" Nhưng Hoàng thượng đã bao giờ tin tưởng thần thiếp hay chưa!?"
Nàng cười một tiếng, lại giống như đang than trách Ngôn Tận bội tín với nàng.

Hắn đã từng nói sẽ quên đi Đan Linh quý phi, cũng sẽ chăm sóc thật tốt cho nàng! Thế nhưng bây giờ, quân vương nàng dốc lòng tin tưởng lại đem lòng nghi ngờ nàng, lại cho rằng nàng vốn dĩ không bằng Đan Linh quý phi
Ngôn Tận một bước tiến tới đỡ lấy nữ nhân trước mặt, trái tim của hắn vào giây phút nhìn thấy giọt lệ của nàng có chút nhói đau: " Bất Ý, trẫm chỉ là sợ mất nàng".

Hắn dang tay ôm lấy nàng, lau đi những giọt lệ kia rồi lại ôn nhu vuốt tóc nàng.

Nhưng Bất Ý của hiện tại đã không còn hi vọng nào nữa, nàng nhẹ nhàng lắc đầu
" Hoàng thượng, không phải người sợ mất thần thiếp, mà là người không thể quên được Đan Linh quý phi"


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi