PHƯỢNG HỌA PHONG VÂN



Ba ngày sau, dưới chân núi Thánh Linh sơn, sự lạnh giá không thể ngăn bước chân của những người đến nơi này.
Vô số nơi tạm trú được xây dựng trong thời gian ngắn nhưng vẫn có vài phần sa hoa.


Những người ở đây, ai có thực lực hơi thấp thì ăn mặc kín mít, tròn vo.Những người có linh lực thuộc tính hỏa thì khá hơn một chút, chỉ khác thêm một chiếc áo lông.
Người có thuộc tính băng nếu ăn mặc đơn bạc đến đây thì cũng phải run run, không ngừng hắt xì.


Ngược lại là các cường giả, họ vẫn ăn mặc như thường ngày và chỉ cần thả ra một chút linh lực xua tan khí lạnh là đủ.


Nổi bật nhất trong đám người là đoàn người do Vân Lạc dẫn đầu.
Đoàn người không hề mặc thêm bất kì trang phục giữ ấm nào cũng không hề dùng linh lực để xua đuổi khí lạnh nhưng cũng không hề lộ ra không khỏe.
Đám người Vân Lạc đứng đó như đàn thiên nga lạc giữ bầy chim cánh cụt.


Bên cạnh họ là người của Công Hội, dẫn đầu là hội trưởng Lạc Hà và cháu của ông ấy Lạc Niệm Y.
Hội trưởng Lạc Hà một thân áo bào màu tro, ánh mắt cơ trí nhìn đám người Vân Lạc.
Lạc Niệm Y một thân hồng y, trên người khoác một chiếc áo lông cáo đỏ phụ trợ cho nàng thêm vài phần mạnh mẽ, phóng khoáng.


Nàng nhìn cách đám người Vân Lạc ăn mặc không hiếu kì hỏi :"Phó cung chủ Vân Lạc, người của Điệp Sát ăn mặc như vậy đến linh lực cũng không hề sử dụng không cảm thấy lạnh sao?"


Điều nàng hỏi cũng là điều mọi người ở đây muốn biết.
Ai cũng dựng cao lỗ tai hóng nghe ngóng.


Vân Lạc nghe vậy, ôn hòa nở nụ cười :"Lạnh? Điều đó sẽ không xảy ra.
Bọn họ cũng không cảm thấy lạnh."

"Là sao?" Nàng nghi hoặc hỏi, những người xung quanh cũng mờ mịt nhìn nhau.


Lúc này, từ trong đám người truyền đến một tiếng cười khẽ:"Là bởi vì bọn họ đã quen như vậy."

Đám người tách ra hai bên nhường đường cho một thiếu nữ áo xanh và một bạch y thiếu niên trẻ tuổi mang mặt nạ nửa đen nửa trắng.


Hai người này không phải ai khác mà chính là Vân Khinh và Hàn Băng Vô Tình sau khi đã thay nam trang.


Đám người có chút kính động:"Đây không phải là một vị phó cung chủ nữa của Điệp Sát Vân Lạc ư? Người thiếu niên mang mặt nạ kia đi bên cạnh hẳn là vị cung chủ mới xuất hiện của Điệp Sát."

"Ta vẫn chưa hiểu lắm.
Không biết hai vị phó cung chủ có thể nói rõ hơn được không." Lạc Niệm Y không ngần ngại học hỏi.



"Điều này nói ra rất đơn giản.
Khi mới bước vào Điệp Sát, mỗi người sẽ phải chịu một cường độ huấn luyện giống như nhau.Một trong đó là huấn luyện cường độ thân thể.
Mỗi ngày bọn họ sẽ phải ngủ trên một chiếc giường băng mà không dùng linh lực chống đỡ.
Đến khi chịu không nổi thì sẽ nghỉ một lúc dùng linh lực điều hòa thân thể rồi tiếp tục.
Cứ như vậy hàng ngày đến khi đã có thể chịu được hơi lạnh của giường băng mà có một số giấc ngủ ngon thì sẽ thay bằng giường hàn ngọc rồi tiến đó là giường hàn băng." Vân Lạc giảng giải chi tiết.


Ai nghe xong cũng thổn thức không thôi.


Lạc Hà hội trưởng nghe xong cũng không kém phần kinh ngạc :"Cách huấn luyện của Điệp Sát thật là độc đáo."

Lạc Niệm Y nghe vậy, hứng thú bừng bừng tiến lên hỏi Hàn Băng Vô Tình :"Không biết ba loại giường đó có thể bán cho ta mỗi loại một chiếc không?"

Trước ánh mắt mong chờ của nàng, Hàn Băng Vô Tình gật đầu :"Được.
Vân Khinh đã thích cô nương như vậy thì bổn cung chủ sẽ phá lệ một lần.
Sau khi quay về sẽ cho người mang đến Công Hội tặng cho cô nương."

Lạc Hà hội trưởng chắp tay :"Đa tạ Điệp Sát cung chủ đối Niệm Y ưu ái."

"Không có gì.
Hội trưởng cũng không cần khách khí.
Ta tặng nàng ấy cũng là vì Vân Khinh." Hàn Băng Vô Tình nhàn nhạt nói.



.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi