PHƯỢNG HỌA PHONG VÂN



"Muội đừng tránh Vân Khinh.
Đây là do ta sai.
Ta không nên trêu đùa muội ấy quá mức." Vân Lạc tiến đến nói.


"Được rồi.
Chuyện này không được có lần sau.
Phải rồi lúc nãy hai người nói muội từ mặt nước nổi lên, vậy Tà Tôn hắn chưa lên sao?" Hàn Băng Vô Tình hỏi.


Hai người nghe vậy nhìn nhau sau đó lắc đầu :"Chưa từng thấy hắn lên quá."

Lúc này, chợt từ đằng xa, một đoàn người kéo đến hướng các nàng đi tới.
Trong đám người, một thân hình xinh đẹp hướng Vân Khinh đi tới.
Lão giả đi cùng nàng thấy thế cũng chỉ lắc đầu cười.


Thân ảnh để trước mặt Vân Khinh nói ra toàn lời oán trách :"Vân Khinh, ngươi cũng thật là không nghĩa khí.
Chúng ta không phải là bằng hữu sao? Ngươi có thể không đem theo ta cùng đi nhưng trước khi đi cũng phải thông báo một tiếng chứ."

Trên khuôn mặt thanh tú của Vân Khinh có vài phần rối rắm :"Việc này cũng không thể tránh ta được.

Ta dù sao cũng là phó cung chủ của Điệp Sát không thể làm việc gì cũng nói trước cho ngươi được." Rồi nhanh chóng chuyển sang chuyện khác :"À mà sao bây giờ các ngươi mới lên tới đây?"

Lạc Niệm Y thở dài :"Bọn ta mặc dù đi sau các ngươi nhưng cũng xuất phát từ rất sớm nhưng mà vận may có chút không được tốt lắm."

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyển gì?" Vân Khinh lo lắng hỏi.


"Bọn ta leo núi được nửa đường thì gặp bão tuyết tiếp đó gặp tuyết lở rồi không biết tại sao băng tuyết lại tự nhiên tan hết sau đó một lượng lớn nước từ trên đỉnh núi tràn xuống cuốn trôi mọi người xuống chân núi.
Sau khi chỉnh đốn lại, mọi người mới lại bắt đầu tiếp tục leo núi." Lạc Niệm Y kể lại.


Nghe xong, Vân Lạc và Vân Khinh khóe môi giật giật :"Đây nào phải vận may có chút không tốt mà là phi thường không tốt."

Bỗng, ngọn núi chấn động, vô số vết nứt xuất hiện trải dài ngày càng lớn.


"Chuyện gì thế này? " Vân Khinh lên tiếng.


Hàn Băng Vô Tình nhìn theo vết nứt tìm được điểm xuất phát của nó là từ hồ băng lúc nàng cùng Tà Tôn đi xuống.
Nàng định xuống xem xét một phen nhưng cảm thấy dưới đó rất nguy hiểm vì thế liền hạ lệnh :"Vân Lạc, Vân Khinh nghe lệnh!"


Cảm nhận được sự nghiêm túc trong lời nói của nàng, Vân Lạc và Vân Khinh cũng nghiêm túc theo: "Có thuộc hạ."

"Lập tức triệu tập tất cả người của Điệp Sát được bọn họ rời khỏi đây.
Nơi này rất nguy hiểm." Hàn Băng Vô Tình hạ lệnh.


Vân Khinh nhận lệnh đi triệu tập người tiện thể đi thông báo cho Lạc Niệm Y một tiếng.
Thấy Vân Lạc chưa đi, Hàn Băng Vô Tình lên tiếng hỏi :"Còn chuyện gì nữa sao?"

Vân Lạc nhìn nàng lên tiếng hỏi :"Muội bảo bọn ta triệu tập người của Điệp Sát rời khỏi nơi này ngay lập tức vậy còn muội thì sao?"

Nàng nhìn Vân Lạc :"Muội có việc cần phải làm rõ ràng.
Huynh yên tâm muội làm việc gì xưa nay nếu không nắm chắc sẽ không mạo hiểm."

"Vậy được rồi, muội nhất định phải bảo trọng." Vân Lạc để lại một câu xoay người rời đi tụ họp với đám người Điệp Sát xuống núi.


Nhìn đám người Vân Lạc an toàn rời đi, Hàn Băng Vô Tình khẽ thở dài.
Lời vừa rồi nàng cũng chỉ là dùng để trấn an Vân Lạc mà thôi.
Nàng làm việc xưa nay đều nắm chắc nhưng lần này thì khác.
Lần này, sự tình phát sinh bất ngờ nàng cũng chỉ có thể là đi đến đâu tính đến đó.


Sau khi đám người Vân Lạc đi khuất, nhân lúc mọi người còn đang hỗn loạn, Hàn Băng Vô Tình tiến về phía hồ rồi nhảy xuống.



.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi