PHƯỢNG HOÀNG HOA

Kỷ An có chút kinh ngạc quay đầu nhìn Đại lão bản, nàng có vị hôn phu? Nhưng lập tức nghĩ lại, Đại lão bản có vị hôn phu thì có gì kì lạ đâu chứ. Nhưng ẩn ở sâu trong lòng có một chút gì đó không được tự nhiên, nàng khó chịu quá..., nên nhìn vào bể cá thật lớn ở cách đó không xa, xem cá kiểng ở bên trong. Đại lão bản lần này hình như tham gia một cuộc gặp gỡ riêng tư giữa những người bạn với nhau, chỉ nghe thấy các nàng ngồi ở đó nói chuyện phiếm. Nhìn thấy cách ăn mặc và khí chất của những người này, dường như đều cùng là nữ nhân mạnh mẽ có được thành công. Nữ nhân tóc xoăn là người nhiệt tình phô trương, rất bà tám. Nữ nhân mặc âu phục màu đen tóc ngắn thích ra vẻ lãnh khốc, nhưng có vẻ vừa mẫu mực lại vừa du côn. Nữ nhân ngồi đối diện mặc váy có vài phần khí chất của tiểu thư khuê các. Nhìn thấy các nàng, Kỷ An cảm nhận được cái gọi là "vật dĩ loại tụ; nhân dĩ quần phân", mà nàng, chỉ có thể dùng tư thế sùng bái mà nhìn lên. Bản thân ở trước mặt các nàng, giống như là người hầu chuyên chạy những việc lặt vặt, nhưng mà nàng cũng đúng thật là người giúp việc, không phải sao? Cái loại chênh lệch này làm cho Kỷ An cảm thấy không thoải mái, khó chịu một chút. Đại lão bản dẫn nàng tới đây là có ý gì? Khoe khoang với nàng hay sao? Kỷ An cảm thấy có chút buồn cười, bản thân mình cũng không phải là người đi đào mỏ, Đại lão bản sống ở nơi cao cao tại thượng, thì có liên quan gì tới mình đâu. Nàng dựa vào sô pha, hai mắt nhắm lại, cố tình làm ở đầu óc nằm ở trạng thái trống rỗng, không muốn để ý, cũng không muốn nghĩ bất kì cái gì. Suy nghĩ nhiều nàng sẽ trở nên tự ti, mệt!

Tiêu Ngân Phong nheo mắt lại quan sát Kỷ An, hơi hơi nhíu mày. Một tuần, nàng mang theo Kỷ An đi khắp nơi, từ việc công cho tới việc tư, từ văn phòng cho tới tiệc làm ăn buôn bán, vẫn đều mang theo Kỷ An. Nhưng mà Kỷ An đều duy trì khoảng cách rất xa, dựng một bức tường hoàn toàn ngăn cách với người ở ngoài. Ở nơi nào càng náo nhiệt, trên người Kỷ An lại càng lộ ra hơi thở lạnh lùng, giống như có một lớp băng bao phủ. Nhưng nếu an bài cho Kỷ An làm bất kỳ chuyện gì, mặc kệ khó khăn cỡ nào, nàng sẽ tận lực hoàn thành tốt một trăm phần trăm, khi làm việc Kỷ An rất cẩn thận tỉ mỉ, nhưng Kỷ An chỉ để ý đến chuyện công việc, còn xung quanh gặp bất kì người nào cũng bài xích! Thăm dò nội tâm của Kỷ An, Tiêu Ngân Phong một chút cũng không có hứng thú. Không phải là nàng không đủ mị lực, mà là Kỷ An không cho người khác tiến vào, chung quy kết luận một câu, Kỷ An có chứng tự bế (tự khép kín bản thân). Tiêu Ngân Phong nàng cùng với một người có chứng tự bế thì làm sao mà có thể tranh cãi được? Nhàm chán! Thu hồi tầm mắt, nhấp một chút trà, nàng cảm thấy nên thả Kỷ An trở về.

Kỷ An nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng đã muốn ngủ rồi, bỗng nhiên nghe có người nói to, "Bối Nhi đến rồi". Sau đó nghe được tiếng chào hỏi cùng âm thanh trò chuyện với nhau. Kỷ An cũng chẳng thèm nâng mí mắt lên một chút, Đại lão bản cùng với bằng hữu của nàng xã giao thì sao chứ? Nhưng mà, nàng có cảm giác có một ánh mắt vẫn dừng ở trên người của nàng, khiến cho nàng cảm thấy không thoải mái. Mở mắt ra, cau mày quay đầu nhìn lại, là một nữ nhân tuổi còn rất trẻ, đại khái khoảng chừng hai mươi tám hai mươi chín tuổi, ăn mặc rất thời thượng, một bộ hàng hiệu, toàn thân từ trên xuống dưới toát ra một cỗ khí tức tri thức, một mỹ nữ rất có khí chất. Mà nữ nhân kia đứng cách đó không xa cũng không nhúc nhích mà nhìn nàng chằm chằm, trong mắt đầy ngạc nhiên cùng kinh hỉ. Kỷ An nhìn mặt nàng chằm chằm, gương mặt này rất giống một người. Tô Bối Nhi, bằng hữu tốt nhất của nàng, tri âm tri kỉ nhất, cho dù hai người chênh nhau bốn tuổi, nhưng khi chơi đùa cùng một chỗ cũng không có gì khác biệt lắm. Nhưng mà Tô Bối Nhi này, cũng là người làm cho nàng gãy tay, làm cho nàng từ đó trở về sau đã rời khỏi sự nghiệp nhảy hiphop.

"Tiểu An, phải là ngươi không?" Âm thanh không có một chút chắc chắn, để lộ ra vẻ kinh ngạc vui mừng, nhưng cũng thấp thỏm lo lắng không yên, ngoài ra còn có chút phỏng đoán.

Quả nhiên là nàng! Thế giới đúng là lớn thật! Không thể tưởng tượng được đã qua nhiều năm như vậy còn có thể gặp lại người mà nàng không muốn nhớ tới nhất! Thật căm phẫn, cũng thật là mỉa mai làm sao! Kỷ An có cảm giác giống như đạp phân chó trên đường! Nàng rất không thoải mái, chỉ cần chỗ nào có Tô Bối Nhi nàng sẽ liền cảm thấy không thoải mái! Lạnh lùng trừng mắt liếc Tô Bối Nhi nhìn một cái, nhanh chóng đứng dậy, nhìn về phía Tiêu Ngân Phong, "Thực xin lỗi Tiêu Tổng, ta có chút không thoải mái, đi trước". Dứt lời, cũng không thèm nhìn tới Tô Bối Nhi, quay đầu bước đi.

"Tiểu An!" Tô Bối Nhi chạy theo sau, ôm lấy cánh tay của Kỷ An, "Thật là ngươi sao? Tiểu An...."

"Ngươi buông tay!" Kỷ An dùng sức bỏ tay Tô Bối Nhi, lạnh giọng hét lên, "Ta có quen biết ngươi sao?"

Trợn tròn mắt, tất cả những người ở đây đều trợn tròn mắt.

Tiêu Ngân Phong cũng trợn tròn mắt, làm cái gì vậy a? Kỷ An rõ ràng là người quen cũ của Tô Bối Nhi? Hơn nữa căn cứ theo phản ứng của hai người này, mối quan hệ không có vẻ đơn giản tí nào!

Tô Bối Nhi có một chút chật vật, nàng ổn định thân người, ngẩng đầu nhìn về phía Kỷ An, ánh mắt bình tĩnh nhìn trên người Kỷ An, mím môi, sau đó lại cắn môi, trong mắt đã bắt đầu ngập nước, "Ngươi còn hận ta?"

"Hận? Ngươi xứng đáng hay sao? Ta có quen biết ngươi không?" Kỷ An lạnh lùng liếc nàng, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, nàng vốn dĩ muốn cười lạnh, nhưng mà đã nhiều năm rồi không có cười nữa, cho nên ngay cả cười lạnh như thế nào nàng cũng quên mất rồi.

Sắc mặt Tô Bối Nhi trong chớp mắt liền tái nhợt, nước mắt từ trong khóe mắt tràn ra, nàng cắn môi thật chặt, tầm mắt vẫn đang dừng ở bên người Kỷ An mà nhìn thẳng, nước mắt vẫn không ngừng chảy ra.

Kỷ An lạnh lùng xoay người, khóe miệng mím thành một đường, xoay người từng bước từng bước đi ra ngoài, mỗi bước chân đi giống như là phải dùng lực đỡ ngàn cân, vừa đi tới cửa lớn, nàng đột nhiên xông ra ngoài, chạy trốn rất nhanh, trong giây lát liền biến mất ở bức tường thủy tinh cuối đường, không thấy bóng dáng.

Tô Bối Nhi che miệng, bất thình lình đè nén không được liền khóc nức nở!

"Bối Nhi". Tiêu Ngân Phong cùng các nàng kia sốt ruột, liền chạy nhanh tới đưa Bối Nhi ngồi xuống ghế sô pha. Tiêu Ngân Phong đem Tô Bối Nhi ôm vào trong lòng, Tô Bối Nhi gác đầu lên vai của Tiêu Ngân Phong, không ngừng nức nở, mỗi một tiếng khóc đều giống như là thanh âm từ sâu trong lòng truyền ra, sẽ làm cho người nghe thật là lo lắng. Các nàng thà rằng nhìn thấy Tô Bối Nhi gào khóc thật lớn còn thấy dễ chịu hơn một chút.

"Ta nói!" A Quân là người nổi giận đầu tiên, mắng, "Nha đầu kia làm cái gì vậy, Bối Nhi, ngươi đừng khóc, tỷ tỷ sẽ giúp ngươi đi tìm nàng tính sổ". Sau đó lại hướng về phía Tiêu Ngân Phong nổ súng, "Phong Phong, ngươi mang người nào đến thế hả? Tính tình gì thế này! Tức chết ta, lão nương sống ba mươi năm còn chưa thấy nàng như vậy a".

Tô Bối Nhi ngẩng đầu nắm lấy tay A Quân, hai mắt đẫm lệ tiếp tục lắc đầu.

A Quân khá tức giận, "Làm gì vậy chứ, bọn ta đối xử với ngươi như vậy người còn đi che chở cho nàng! Bối Nhi, cái loại vô tâm vô phế vô tình vô nghĩa đó, đánh chết nàng vứt ở sông Hoàng Phố cho cá ăn còn sợ chê bẩn! Yên tâm, ủy khuất của ngươi để đó cho tỷ tỷ, tỷ tỷ thay ngươi đòi lại". Dứt lời, nàng đối với Tiêu Ngân Phong la lên, "Phong Phong, nàng là người ngươi mang đến, ngươi nhất định có địa chỉ của nàng".

Tiêu Ngân Phong ngẩng đầu nhìn A Quân thở dài nhẹ giọng nói, "Vẫn phải tìm hiểu mọi chuyện rõ ràng rồi nói sau". Nàng nhíu mày, cảm thấy sự việc không chỉ đơn giản như những gì nãy giờ các nàng nhìn thấy. Hơn nữa căn cứ vào tính tình và tác phong của A Quân, nàng ta thật sự muốn đi tìm Kỷ An, Kỷ An dù như thế nào cũng không thể xảy ra bất cứ chuyện gì. Nàng lấy khăn tay đưa cho Tô Bối Nhi, nhẹ giọng nói, "Bối Nhi, ngươi đừng khóc nữa, nhìn coi A Quân sốt ruột như thế kia, mau nói cho mọi người biết rốt cuộc là làm sao vậy?"

"Chuyện đã rõ ràng như vậy mà còn muốn hỏi cái gì nữa?" A Quân nổi giận trợn mắt dữ tợn.

Tiêu Ngân Phong ngước lên nhìn A Quân, "A Quân, tính tình nóng như lửa của ngươi đến khi nào mới có thể sửa đổi? Kỷ An là nhân viên ở công ty ta, tính cách của nàng tuy có chút xấu xa, nhưng tuyệt đối không phải là loại người mà ngươi đang nói. Sự tình còn chưa biết rõ ràng như thế nào, ngươi đừng có ầm ĩ muốn đi tìm người ta tính sổ!".

"Tại sao chứ, Phong Phong, ngươi đây là bao che sự sai trái, tiếp tay cho người ngoài ư?" Thái độ của A Quân đối với Tiêu Ngân Phong tương đối bất mãn.

Tô Bối Nhi lau nước mắt, ngừng nức nở nói, "Các ngươi đừng có tranh cãi nữa, chuyện này không có liên quan đến Tiểu An". Nàng nuốt nước mắt nói, "Ta chỉ nhìn nàng khó chịu như vậy, trước kia nàng không phải như thế, là ta đã làm cho nàng bị hủy hoại". Dứt lời, nàng vùi mặt vào trong khuỷu tay tiếp tục khóc, khóc thật sự thương tâm.

Ách...... Cái này là tiết mục gì đây?

A Quân nhanh chóng ngồi lại, đem Tiêu Ngân Phong đẩy ra một bên, bày ra điệu bộ của Đại tỷ, nào là dỗ dành, nào là lau nước mắt, sau đó còn nói mấy lời nói thành khẩn bát quái lừa gạt người ta. Cuối cùng Tô Bối Nhi ngừng khóc, từ trong ví tiền lấy ra một tấm hình chụp đã bị hoen ố.

Tiêu Ngân Phong còn chưa được nhìn bức ảnh quí giá trong truyền thuyết, cho nên hết sức để tâm mà nhìn. Ảnh chụp là Kỷ An cùng Tô Bối Nhi, lúc ấy cả hai người nhìn thoáng qua đều còn nhỏ, Kỷ An nhiều nhất cũng chỉ mười ba mười bốn tuổi, Tô Bối Nhi đoán chừng cũng chỉ mười bảy mười tám. Kỷ An nhảy lên đè lên đầu vai của Tô Bối Nhi, hai tay bám trên vai của Tô Bối Nhi, cười hết sức vui vẻ và rực rỡ. Tô Bối Nhi bị Kỷ An đè khom lưng xuống, ngẩng đầu lên, nụ cười cũng thực sự vui vẻ sáng lạng. Không hiểu vì sao, trong mũi của Tiêu Ngân Phong có chút chua xót. Hai người vui vẻ như vậy, hai cô gái còn rất trẻ. Nhưng mà nhiều năm về sau, trong ánh mắt của Tô Bối Nhi lúc nào cũng có nét ưu thương nhàn nhạt cùng u sầu, mà Kỷ An, lại cách ly người khác rơi vào cảnh tự bế.

Tầm mắt của Tô Bối Nhi lại dừng ở trên tấm ảnh, nước mắt lại chảy ra, nhưng không có khóc nữa, "Thời điểm chúng ta chụp ảnh chung là lúc Tiểu An mười bốn tuổi. Cha mẹ của Tiểu An nói rất nhiều, lầm bầm lầu bầu cũng có thể nói tới sáng, cho nên từ nhỏ tính cách của Tiểu An đã có chút hướng nội và buồn bực".

A Quân hơi mất kiên nhẫn, rất muốn bắt Tô Bối Nhi nói thẳng trọng điểm, nhưng lại bị người mặc âu phục màu đen bên cạnh ngăn chặn lại.

Tô Bối Nhi chậm rãi nói, "Chúng ta là hàng xóm, ông nội của Tiểu An và ông nội của ta là chiến hữu, ba ba của ta và nàng có quan hệ rất tốt, giống như huynh đệ tương thân vậy. Khi ta mới gặp Tiểu An, nàng mới mười tuổi, vừa mới bắt đầu học nhảy hiphop, dường như là rất đam mê. Nàng không thích để ý tới người khác, thường nhốt mình trong phòng cả ngày tập luyện một mình. Nàng rất đẹp, giống búp bê, nhưng lại luôn thể hiện ra khuôn mặt giống như người lớn, làm cho người ta nhìn thấy nàng liền không nhịn được muốn chơi đùa với nàng. Vì thế ta chạy tới làm phiền nàng, nhưng lúc nào cũng bị nàng trưng ra bộ mặt lạng lùng gạt ta qua một bên, thực làm cho người ta chịu đả kích".

Trọng điểm a..... A Quân chịu không nổi đã bắt đầu trợn mắt, ngáp. Người mặc đồ đen trông thật lãnh khốc nhưng thật ra không phản ứng gì, còn vị thục nữ tỷ tỷ dùng một loại ánh mắt rất sâu sắc nhìn chằm chằm Tô Bối Nhi, lẳng lặng nghe câu chuyện tự thuật của nàng. Tiêu Ngân Phong ngồi ở một bên nghe xong nghĩ nghĩ, nguyên lai không chỉ một mình mình bị coi thường, mà tất cả mọi người đều bị như vậy.

"Sau đó, vì để có thể cùng nàng ở một chỗ chơi đùa, ta cũng đi học nhảy hiphop, sau đó mặt dày mày dạn theo sau nàng học hỏi, khiến cho nàng trở thành tiểu lão sư dạy ta. Nàng chịu không được sự nài nỉ của ta, rốt cuộc cũng gật đầu đáp ứng. Đừng thấy nàng nhỏ như vậy mà lầm, đối với chuyện gì nàng cũng đặc biệt nghiêm túc, đáp ứng dạy cho ta nhảy hiphop liền biến mình trở thành tiểu lão sư, dạy dỗ đâu ra đấy, so với giáo viên dạy hiphop thực sự còn khó tính hơn. Đi theo nàng, ta cũng dần dần mê say nhảy hiphop, một lần học nhảy như vậy hết bốn năm".

"Ngươi có thể nhảy hiphop sao?" Vẻ mặt A Quân hiếu kì nhìn Tô Bối Nhi, nàng thật chưa bao giờ nhìn thấy Tô Bối Nhi nhảy hiphop như thế nào.

"Đừng thay đổi chủ đề". Người mặc y phục màu đen ngồi bên cạnh trừng mắt liếc A Quân một cái.

Tô Bối Nhi nhìn chằm chằm tấm ảnh nói, "Nhưng mà sau này tại ta mà Tiểu An không còn nhảy được nữa". Nàng chăm chú nhìn bức ảnh, ánh mắt có chút sâu thẳm, vẻ mặt tràn đầy thống khổ. "Tiểu An là một người rất chăm chỉ, từ nhỏ cũng rất xuất sắc, đạo đức, trí tuệ, sắc đẹp toàn bộ đều phát triển rất nhanh. Nhưng mà trái tim bẩm sinh đã không tốt, mười hai tuổi phải làm phẫu thuật bắc cầu nối van tim, a di và thúc thúc cũng không tán thành cho nàng tiếp tục khiêu vũ". Nàng khẽ cười cười, "Tiểu An vẫn rất kiên trì, sự quật cường của nàng cũng làm cho người lớn cảm động, chỉ có thể nhượng bộ". Nói tới đây, nàng lại thất thần dán mắt nhìn tấm ảnh chụp kia, giống như là đi vào trong thế giới hồi tưởng. Một lúc lâu sau, người bên cạnh chờ đến mức không còn kiên nhẫn nữa, mới nghe Tô Bối Nhi lên tiếng nói tiếp, "Tiểu An là một người rất khó gần, nhưng nếu nàng đã tiếp nhận, thì sẽ toàn tâm toàn ý đối xử tốt với người khác, đem hết tấm lòng trao đi. Hoặc có lẽ tính cách của nàng có liên quan một chút tới tự bế, nên ngoại trừ ta nàng không có một người bạn nào khác. Cho nên nàng đối xử với ta rất tốt, nàng so với ta nhỏ hơn bốn tuổi, lại giống như một người lớn chiếu cố ta". Nói tới đây, Tô Bối Nhi có chút ngượng ngùng rồi nở nụ cười, "Ta tỷ tỷ đây lớn tuổi hơn nàng nhưng lại làm nũng với nàng". Tô Bối Nhi nói xong câu này, tiếp tục dừng lại, trong mắt toát ra một loại đau thương rất sâu đậm. "Năm Tiểu An mười bốn tuổi, ta mười tám tuổi, cũng chính là mười năm trước, ta đã hủy hoại nàng, làm một chuyện mà đã hủy hoại nàng. Ta cùng nàng tham gia cuộc thi hiphop lớn của thành phố, nàng đạt giải quán quân, còn ta á quân, nàng rất đắc ý cầm cúp đến trước mặt ta khoe, xem cái cúp ấy giống như là bảo bối, buổi tối đi ngủ cũng ôm nó. Ta lúc đó nhìn thấy cái cúp kia cực kì chướng mắt, liền cảm thấy cái cúp đó đã cướp đi sự quan trọng của ta trong lòng nàng. Lại thấy nàng say mê với hiphop, bắt đầu cảm thấy vị trí của mình trong lòng nàng còn thua kém hơn. Nàng đoạt chức quán quân của thành phố, kế tiếp sẽ tiến hành so tài trong khu vực. Ta và nàng lúc đó cùng nổi tiếng, nàng ngày đêm luyện tập, ngay cả khi ta đi tìm nàng giúp đỡ nàng cũng không vui. Ta rất tức giận, liền gào lên với nàng, ta cũng sẽ đi tham gia cuộc thi, đừng tưởng rằng ngươi được giải quán quân là giỏi, ở trên sân khấu của khu vực ta nhất định đánh bại ngươi. Nàng nhìn ta cười, đặc biệt tự tin nói, "Ngươi sẽ không bao giờ bằng ta", ta thực buồn bực, ngay tại chỗ đó thề nhất định phải đoạt đường giải quán quân trong cuộc thi sắp tới. Nhưng mà ngày hôm sau danh sách người tham gia bị thay đổi, nói ta và Tiểu An chỉ có một trong hai người được đi thi, ha ha, thực chó má mà, tham gia giải thi đấu hiphop lớn còn muốn hạn chế danh sách tham gia". Nói tới đây, Tô Bối Nhi nở nụ cười, cười mà rơi lệ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi