PHƯỢNG HOÀNG HOA

Kỷ An từ trong văn phòng của quản lý đi ra, ngồi rầu rĩ ở bên bàn làm việc, nàng có chút không rõ lí do vì sao quản lý có vẻ luôn nhằm vào nàng, dường như là có thành kiến với nàng. Mở cửa sổ làm việc trên màn hình thì phát hiện hôm nay thật nhàn rỗi, đi dạo quanh trên mạng một vòng, đem thông tin của sản phẩm cập nhật thêm lần nữa. Cứ cách hai phút nàng lại liếc mắt hướng ra ngoài xem một lần, nghĩ thầm rằng sao giờ này Đại lão bản vẫn còn chưa đến? Chẳng lẽ hôm nay không tới? Sau đó lại nghĩ tới tốc độ thay quần áo của Tiêu Ngân Phong đoán chừng thì cũng không có nhanh như vậy. Thời gian tách nhau ra mới được chốc lát nàng làm sao lại muốn thấy Đại lão bản liền như vậy chứ? Thật kì lạ! Trong lòng có cảm giác ngọt ngào, vui sướng hạnh phúc giống như con chuột trộm được phô mai. Ngồi được khoảng nửa tiếng Kỷ An vẫn chưa thấy Tiêu Ngân Phong đến, mới ngượng ngùng gởi tin nhắn cho Tiêu Ngân Phong, sau đó ngồi không yên nên đứng dậy ra phía đại sảnh để pha cà phê, mong ngóng xem có thể gặp mặt nàng được hay không. Lúc Kỷ An đi tới chỗ pha cà phê thì cũng có hai đồng nghiệp đang cầm hai cái ly nước đi ngược lại, vừa đi vừa trò chuyện, "Nghe nói Lý Phó tổng từ chức".

"Vì sao a?"

"Hình như là phải kết hôn".

"Với ai a?"

"Đại lão bản a, ngươi không biết sao? Đại lão bản cùng với Lý Phó tổng trước đây đã đính hôn..."

Kỷ An lập tức ngây người, đột nhiên nhớ tới lúc ở thành phố S đã từng nghe bằng hữu của Đại lão bản nói là Đại lão bản đem vị hôn phu đến giúp nàng thu xếp ổn thỏa công việc trong công ty, gọi là A Tuấn gì gì đó! A Tuấn, đó không phải là Lý Minh Tuấn đó chứ? Kỷ An đứng ngây ngốc ở đó, giống như đang ở trên thiên đàng bị người ta dùng gậy đánh rớt thẳng xuống địa ngục! Cái lạnh từ bàn chân chạy thẳng lên đến đỉnh đầu, lạnh tới mức sợ run, da gà nổi lên khắp cả người.

"Ngươi làm sao vậy Kỷ An?" Một đồng nghiệp khác lên tiếng hỏi khi phát hiện sự khác thường của Kỷ An.

"Không có việc gì". Kỷ An ngay cả cà phê cũng không pha, lẳng lặng bưng cái tách quay lại văn phòng, cả người choáng váng ngồi ở bàn làm việc. Tiêu Ngân Phong và Lý Minh Tuấn đã đính hôn, cũng sắp kết hôn sao? Điều này làm sao có thể? Nếu Tiêu Ngân Phong đã đính hôn rồi, tại sao lại còn đi trêu chọc nàng? Cảm giác hít thở không thông mãnh liệt chèn ép lấy Kỷ An, làm cho nàng ngay cả hô hấp cũng thấy khó khăn, hé miệng, lại phát hiện mình vẫn khó có thể hít thở được. Trong lồng ngực truyền đến cảm giác đau nhói, cảm giác đau đớn dồn nén khó chịu, giống như muốn vỡ tung trong ngực, lại giống như là bị cái gì đó hút hết tất cả không khí ở trong buồng phổi vậy. "Tách tách!" Có giọt nước rơi trên tờ giấy khi đó Kỷ An mới hồi phục tinh thần lại, sắc mặt thay đổi, không biết từ khi nào mà trên mặt toàn là nước mắt. Nàng nhanh chóng lau đi nước mắt trên mặt, chạy về phía toilet, lại thấy Tiêu Ngân Phong ngẩng đầu ưỡn ngực, nét mặt tỏa sáng từ ngoài cửa đi vào. Kỷ An liếc mắt nhìn Tiêu Ngân Phong, quay đầu chạy vào trong toilet.

Tiêu Ngân Phong cũng nhìn thấy Kỷ An, ngơ ngác ngờ vực nhìn về phía Kỷ An đang chạy vào trong toilet. Kỷ An làm sao vậy? Tại sao lại khóc? Nàng nhíu nhíu lông mày, trở lại văn phòng sau đó gọi điện cho phòng Kinh Doanh bảo người ta gọi Kỷ An vào trong văn phòng của nàng.

Kỷ An rửa mặt xong từ trong toilet đi ra. Không còn khóc nữa nhưng mà trong lòng vẫn còn buồn đau vô cùng. Khi nàng bị Tô Bối Nhi đẩy ngã gãy cổ tay thì chỉ cảm thấy phẫn nộ và thương tâm, không có loại cảm giác đau đớn này. Kỷ An bước từng bước trở về, đầu óc có chút nặng nề, đột nhiên chỉ còn cảm thấy thế giới đột nhiên trở nên thật u ám. Vừa mới bước vào văn phòng đã thấy đồng nghiệp gọi nàng, "Kỷ An, ngươi đi đâu vậy? Tiêu tổng tìm ngươi. Tự mình cẩn thận một chút". Kỷ An xoay người, đi về phía văn phòng của Tiêu Ngân Phong, đẩy cửa ra, đi tới ngồi trên cái ghế ở trước mặt Tiêu Ngân Phong. Nàng khẽ nhếch miệng, thở hắt ra một hơi, giống như là muốn hít thở thật sâu vào bên trong để cho không khí lưu thông đi bớt nỗi đau từ trong đáy lòng của nàng. Nàng biết hiện tại là trong giờ làm, không bên nói chuyện riêng tư, nhưng mà nàng không có cách nào để bản thân có thể kéo dài chuyện này hơn nửa giây nữa.

"An An, làm sao vậy?" Tiêu Ngân Phong lo lắng hỏi. Chưa bao giờ thấy sắc mặc Kỷ An khó coi đến như vậy, khuôn mặt tái nhợt trông rất tiều tụy, cả người đầy u sầu. Buổi sáng lúc tách nhau ra không phải vẫn còn tốt lắm sao?

Kỷ An há miệng thở dốc, muốn hỏi nhưng nàng lại không biết phải mở miệng hỏi như thế nào. Nàng nghĩ nghĩ, cắn môi, ngẩng đầu hỏi, "Ngươi cùng Lý Minh Tuấn kết hôn?"

Tiêu Ngân Phong giật mình, nhẹ nhàng gật đầu, "Ân". Việc này Kỷ An sớm hay muộn cũng nên biết, nhưng mà nàng không muốn Kỷ An biết sớm như vậy, hơn nữa còn đột nhiên hỏi tới. Nhìn thấy khuôn mặt nhợt nhạt của Kỷ An, Tiêu Ngân Phong phát hiện Kỷ An yêu mình hơn mình tưởng tượng rất nhiều, nếu không tự nhiên sẽ không biến thành bộ dạng thế này.

Kỷ An ngồi ngây ngốc ở trên ghế, cắn chặt môi, khí lực trên người giống như là bị rút ra hết, còn muốn hỏi gì nữa chứ? Còn chờ đợi sự may mắn hão huyền gì nữa! Nàng có chút hận, hận Tiêu Ngân Phong rõ ràng đã đính hôn với Lý Minh Tuấn lại còn đi trêu chọc nàng, hận tới mức nàng muốn cầm lấy văn kiện ở trên bàn đập lên trên đầu Tiêu Ngân Phong. Nhưng mà nàng không nỡ xuống tay, nàng cũng không buông tay được. Đáng lẽ nàng nên đứng dậy rời đi ngay tức khắc, nhưng nàng không cam lòng, thật sự không cam lòng để cho người mình thích đi với người khác, không cam lòng để cho người mình thích chạy đi kết hôn với người khác.

"An An..." Tiêu Ngân Phong nhẹ giọng gọi, muốn giải thích. Chuyện đã đến nước này thì phải lập tức nói cho rõ ràng.

Kỷ An ngẩng đầu, cắn răng kêu lên, " Tiêu Ngân Phong, nếu ngươi dám cùng Lý Minh Tuấn kết hôn thì từ nay về sau ngươi và ta liền..." Nàng muốn mở miệng nói "một đao cắt đứt" nhưng lại nói không được!

"A Tuấn là 'gay'!" Bốn chữ nhẹ nhàng chậm rãi từ trong miệng của Tiêu Ngân Phong bật ra, nàng nghĩ nó đủ sức làm cho mọi chuyện sáng tỏ rõ ràng.

"A?" Kỷ An sửng sốt. Ngay tức khắc liền cảm thấy thời tiết từ mưa rào có sấm chớp đùng đùng chuyển thành trời quang mây đen kéo nhau đi nơi khác lại thấy được ánh mặt trời. "Các ngươi tính kết hôn hình thức a?" Nhưng liền sau đó nàng lại suy nghĩ A Tuấn là 'gay', nhưng không có nghĩa là Tiêu Ngân Phong sẽ không thích Lý Minh Tuấn a! Sau đó lại nghĩ Tiêu Ngân Phong nếu thích Lý Minh Tuấn thì tại sao nàng lại còn tiếp cận mình a. Thì ra hai người đó là một 'les' và một 'gay'a! Khóe miệng Kỷ An như co rút lại, cảm thấy xấu hổ với phản ứng vừa rồi của mình, thấy cực kì ngượng ngùng, "Ách, Tiêu tổng, nếu như không có gì nữa thì ta đi ra ngoài trước". Đứng dậy muốn bỏ chạy.

"Đứng lại". Tiêu Ngân Phong kêu lên, "Việc ngươi muốn hỏi đã hỏi xong, nhưng việc của ta còn chưa có xong đâu chứ?" Nàng nheo mắt lại quan sát Kỷ An, "Vừa rồi vì sao ngươi lại khóc?"

"Không có gì!" Kỷ An trả lời, mở cửa bỏ chạy ra ngoài. Thật xấu hổ, vừa rồi tự dưng lại vì Tiêu Ngân Phong mà khóc nhè! Kỷ An quay lại văn phòng, vừa mới ngồi xuống thì điện thoại bàn vang lên, vừa thấy dãy số nàng hít một hơi thật sâu thầm than, "Tỷ tỷ a, tha cho ta có được không?" Thở sâu, nhấc điện thoại, nghiêm túc "Alo" một tiếng.

"Ta nói ngươi không chịu tin lời ta nói sao?" Thanh âm chất vấn của Tiêu Ngân Phong từ trong ống nghe truyền đến.

Trên trán Kỷ An liền đổ mồ hôi lạnh, nàng lấy mu bàn tay lau đi, cười hai tiếng nói, "Ách, ta thề, vấn đề này không thể nào nói là có tin tưởng hay là không tin tưởng. Lúc ấy khi vừa nghe người ta nói thì đầu óc liền trở nên trống rỗng, phản ứng đầu tiên chính là muốn chạy tới hỏi lão nhân gia khi ngài đến đây".

"Phản ứng đầu tiên là hỏi ta? Vậy tại sao ngươi lại khóc a? Vì sao vừa nhìn thấy ta là quay đầu chạy vào toilet a?" Tiêu nữ vương ép hỏi thật quái đản, không nghĩ tới chuyện vừa rồi là do ai đó có vị hôn phu gây ra, rõ ràng như vậy còn đem toàn bộ cái sai đổ lên đầu Kỷ An. Nàng cũng không thèm nghĩ lại là phản ứng của Kỷ An là phản ứng của tất cả những người bình thường, ai có thể trấn định được khi nghe người mình thích đi kết hôn với người khác a.

"Hiện tại đang là giờ làm, ta còn có rất nhiều rất nhiều việc cần phải làm gấp, nữ vương bệ hạ, trước tiên là cúp máy đi ha". Kỷ An "cạch" một tiếng cúp điện thoại, sau đó lại lau lau mồ hôi trên đầu, nặng nề thở dài một tiếng, sau đó mới nhớ, gì chứ, dường như trong chuyện này không thể xem như là nàng sai mới đúng chứ? Rõ ràng là Tiêu Ngân Phong có vị hôn phu làm cho nàng khổ sở, vì cái gì mà bây giờ lại làm cho nàng chột dạ? Người cần phải chột dạ là Tiêu Ngân Phong mới đúng chứ? Cầm lấy điện thoại gọi vào đường dây nội bộ, "Các ngươi có giấy đăng ký kết hôn không?" Kỷ An muốn hỏi Tiêu Ngân Phong trước để trả đũa nàng.

"Ngươi hỏi nhiều vậy để làm cái gì? Hiện tại ta đang trong giờ làm công việc bề bộn, rất nhiều rất nhiều việc cần giải quyết, không rảnh để ngồi giải quyết việc riêng tư, cúp". Tiêu nữ vương học theo giọng của Kỷ An vừa rồi "cạch" một tiếng cúp điện thoại.

Kỷ An nghe thấy tiếng điện thoại cúp, bĩu môi rồi để điện thoại lại chỗ cũ. Nhưng chỉ cần nghĩ tới việc Tiêu Ngân Phong phải kết hôn cùng với người khác, cho dù là kết hôn giả hay hôn nhân hình thức v.v..., thì vẫn cảm thấy trong lòng rất khó chịu. Nàng nghĩ có cách nào để làm cho hai người kia không kết hôn được không a? Dù sao nghĩ đến chuyện hai người bọn họ kết hôn thì lòng của nàng liền buồn bực, cho dù kết hôn giả cũng buồn.

Kỷ An không nóng vội muốn Tiêu Ngân Phong phải rõ ràng, mà Tiêu Ngân Phong cũng không vội vàng về việc Kỷ An lúc ban đầu không rõ ràng lắm, nhưng khi nàng thấy Tiêu Ngân Phong đi vào trong văn phòng của phòng Hành Chính chỉ biết cái mà Tiêu Ngân Phong nói là bộn bề nhiều việc là nhanh chóng đi giáo huấn La Thánh Minh. Kỷ An chẳng có chút hiền hậu nào liền sung sướng cười nhếch mép khi thấy người khác gặp họa, làm bộ chạy tới phòng Hành Chính hỏi thăm, thực tế là lén lút xem Tiêu Ngân Phong thu thập La Thánh Minh như thế nào. "Chà chà, nàng rất hiền lành nha! La Thánh Minh, ai bảo ngươi thích làm công việc bà tám mách lẻo, dám cả gan nói nữ vương đến thời kì mãn kinh".

Tiêu Ngân Phong một... không... là người hung dữ, hai - không mắng chửi người khác, đi vào văn phòng của phòng Hành Chính cũng là thế cục giải quyết việc chung, Đại lão bản như thường lệ đi kiểm tra công việc không phải rất là bình thường hay sao chứ? Chỉ có La Thánh Minh đáng thương, Đại lão bản chỉ cần nói một câu thì hắn đã phải chạy gãy chân, trong chốc lát lúc thì nói phòng Hành Chính nơi này không được, lúc thì nói chỗ kia cần phải sửa, việc lớn việc nhỏ dù có hay không cũng bị lôi ra uốn nắn, Tiêu Ngân Phong tra xét rất cẩn thận, làm cho Kỷ An nhìn thấy cũng muốn khóc giùm cho La Thánh Minh. Ví dụ như người bên nhà cung cấp đến giao hàng vứt một cái tàng thuốc xuống mặt đất, nhân viên vệ sinh chưa kịp quét dọn thì Tiêu nữ vương cũng có thể lôi La Thánh Minh ra giáo huấn nửa ngày, từ một cái tàn thuốc nói đến việc đào tạo nhân viên hành chính, rồi nào là quy chế quản lý, đào tạo và kỷ luật nhân viên, sau đó còn mở rộng sang việc thái độ làm việc của nhân viên và việc huấn luyện đào tạo của công ty. Cái này gọi là gì? Chỉ một cái tàn thuốc dẫn tới cải tiến đổi mới! Chế độ quản lý hành chính, đào tạo kỷ luật công nhân, việc khảo sát quản lý sắp xếp toàn bộ phải làm từ trên xuống dưới một lần nữa! Sau đó còn nói tàn thuốc lá sẽ dễ dàng gây hỏa hoạn, wow, họ đi lang thang khắp nơi trong nhà máy và gây ra tai họa ngầm cho việc phòng cháy chữa cháy! Kỷ An đối với khả năng liên tưởng của Tiêu nữ vương phải nói là bội phục sát đất, thiếu điều chạy đến dưới chân nàng mà quỳ lạy. Nhưng nữ vương kiểm tra không chỉ là một cái tàn thuốc a, phòng Hành Chính là một bộ phận lớn như vậy, quản lý hàng chục ngàn nhân viên, tra xét được vấn đề gì thì đó sao có thể là chuyện nhỏ được chứ? Nữ vương cố tình gây ra rắc rối nhưng lại biến nó thành việc hết sức tự nhiên.

Bao nhiêu cái u ám trong góc nhỏ xíu cũng được lôi ra, hình thức nhấn mạnh gây sức ép kéo dài làm cho trong lòng La Thánh Minh ý định nhảy lầu cũng có rồi! Hắn đi theo phía sau lưng Tiêu Ngân Phong, một bên trả lời, một bên bảo tiểu thư ký ghi nhớ vấn đề và nơi nào cần phải cải cách, chấn chỉnh, một bên thì lau mồ hôi, hắn suy nghĩ thử xem mình có phải đã đắc tội với Bồ Tát rồi hay không a!

Kỷ An được mở mang kiến thức về bụng dạ hẹp hòi của Tiêu Ngân Phong, sợ run cả người, co giò chạy nhanh về văn phòng trốn tránh. Nàng từ đây về sau không dám đắc tội với nữ vương, nữ nhân này rất khủng bố, công báo tư thù, chỉnh người khác mà còn chỉnh tới mức như là chuyện đương nhiên vậy.

Thật vất vả chịu đựng cho tới giờ nghỉ giữa trưa thì Tiêu Ngân Phong mới từ trong phòng Hành Chính đi ra, vừa đi vừa gọi điện thoại kêu Kỷ An ăn cơm. Ở trước mắt bao nhiêu người trong công ty, Kỷ An làm sao leo lên chiếc Ferrari của Đại lão bản a, nàng bảo Tiêu Ngân Phong đi trước, sau đó bản thân mình chạy tới sau. Trước khi đi còn thấy người ở phòng Hành Chính giống như là gặp phải đại dịch, giữa trưa cũng phải làm việc để chỉnh đốn và cải cách, La Thánh Minh bị Đại lão bản tra xét tới mức mây đen giăng đầy đầu, cả người như bị rút kiệt sức, chẳng còn một chút tự tin nào của người quản lý.

Đi tới một nhà hàng cơm Tây rất xa công ty thì Kỷ An mới tìm được Tiêu Ngân Phong, ngồi xuống đối diện với nàng, cũng không dám hít thở mạnh một chút.

Tiêu Ngân Phong đưa thực đơn tới trước mặt Kỷ An cười thật ôn nhu nói, "An An, nhìn thử xem muốn ăn cái gì? Có muốn uống một chút nước trái cây không? Hôm nay rơi nước mắt nhiều như vậy cần phải bổ sung lượng nước a".

Kỷ An sợ run cả người vội nói, "Không cần". Tùy tiện gọi một vài món ăn, sau đó đem thực đơn trả lại cho Tiêu Ngân Phong. Nàng thầm kêu không xong rồi, xem ra nữ vương đối với việc nàng khóc nhè hôm nay rất để ý a! Thấy nữ vương bày ra thế trận này, nhất định còn có huyền cơ ở bên dưới! Đại lão bản a, chuyện ngươi có vị hôn phu ta cũng không dám để ý nữa, ngươi còn để ý chút chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi ấy của ta làm gì a? Thật ra lúc này nàng cũng cảm thấy mất mặt, thật mất mặt! Sau đó lại có chút tức giận, nhớ tới Lý Minh Tuấn trong lòng liền có cảm giác hoảng sợ, nhưng dưới thủ đoạn và uy phong như súng cối đạn dược của Đại lão bản thì nàng cũng không dám đem việc này ra nói nữa. Nàng muốn nói ra rằng, Đại lão bản có thể đem hết tất cả sai lầm và toàn bộ trách nhiệm đổ lên người của hắn a. Nếu nàng đắc tội với Đại lão bản, La Thánh Minh buổi sáng hôm nay sẽ chính là Kỷ An của ngày mai. Hơn nữa nữ vương là của nàng, nàng cũng không tin một anh chàng 'gay' như Lý Minh Tuấn có thể bắt cóc nữ vương của nàng được? Cút!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi