PHƯỢNG HOÀNG HOA

Kỷ An nằm ở trên giường, Tiêu Ngân Phong nằm đè trên người nàng, Kỷ An liều mạng giãy giụa hai tay cũng không được, vì thế liền nằm bất động.

Tiêu Ngân Phong nằm sấp trên người nàng hỏi, "Có nhớ ta không?" Tay trượt xuống eo của Kỷ An, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng. Thật gầy, không thừa một chút thịt nào cả.

Kỷ An ung dung nằm sấp, nằm ngủ ở trên giường lớn mềm mại thật thoải mái, trên lưng bị một tiểu mỹ nhân đè lên còn thoải mái hơn. Nàng híp mắt, vẻ mặt bày ra sự hưởng thụ nhưng không có trả lời, trong lòng có chút oán hận Tiêu Ngân Phong đi công tác để nàng ở nhà một mình.

Tiêu Ngân Phong từ phía sau ngậm lấy vành tai của Kỷ An mút vào.

Kỷ An rụt cổ lại, chỗ bị Tiêu Ngân Phong ngậm vừa nhột vừa thoải mái, nàng trốn, nghĩ thầm rằng ngươi vừa về đến liền khi dễ ta.

Tiêu Ngân Phong ôm Kỷ An vào trong lòng nói, "Không cho phép trốn". Đem cằm gác trên vai của Kỷ An thấp giọng nói, "Không có ngươi ở bên cạnh, buổi tối ngủ không được nên hai mắt đều đen thui rồi".

Kỷ An mếu máo, nghĩ rằng nữ vương bệ hạ ơi, thì ra ngươi coi ta là gối ôm a. Nhưng khi nghe Tiêu Ngân Phong nói hai mắt thâm quầng thì vẫn đau lòng, quay đầu lại nhìn thì thấy xung quanh mắt của Tiêu Ngân Phong quả thật có một ít quầng màu xanh, "Sao ngươi lại không biết tự chăm sóc mình gì hết vậy? Chắc là mệt chết rồi chứ gì?"

Tiêu Ngân Phong gật đầu, còn oán trách liếc Kỷ An, "Đi làm đã mệt chết rồi, mà trong nhà còn có người không làm cho người khác yên tâm được. Mới đi công tác có mấy ngày mà ở nhà đã lén lút muốn đi ăn máng khác rồi".

"Ta nào có". Kỷ An buồn bực nói, "Ta đi lòng vòng một tuần ở trung tâm môi giới việc làm..." Câu tiếp theo liền nghẹn lại, chuyện mất mặt như vậy vẫn không nên nói cho nữ vương bệ hạ nghe.

"Sau đó thì sao?" Tiêu Ngân Phong hỏi tới, có lẽ nàng hiểu được một chút, nhìn bộ dạng hiện tại của Kỷ An, có thể đoán được là ở trung tâm tìm việc làm ăn khổ rồi.

"Không có gì". Kỷ An nhìn Tiêu Ngân Phong, từ dưới người nàng bò ra, đem giày đá xuống giường, rồi co chân lên nằm ở trên giường.

"Không tìm được công việc vừa ý đúng không?" Tiêu Ngân Phong đưa tay nắm lấy lỗ tai Kỷ An, "Công ty lớn một chút khi muốn thông báo tuyển dụng nhân tài đều sẽ liên hệ với công ty săn đầu người, sẽ không đi trung tâm môi giới việc làm mà mò kim đáy bể đâu. Nếu ngươi muốn đổi việc thì nhất định phải bắt đầu lại từ cấp thấp nhất, hiện tại khủng hoảng tài chính vẫn còn, tình trạng kinh doanh không tốt, trong lúc nhất thời sẽ không có công việc nào vừa ý ngươi được đâu". Nàng nói tới đây thì giọng nói lộ ra một chút kiêu ngạo, "Tiếp tục ở lại giúp ta, ở bên cạnh ta càng có chỗ trên cao thích hợp với ngươi, hơn nữa ta cũng cần ngươi giúp ta, An An, ta tin tưởng trong thời gian tới ngươi chính là người giúp đỡ đắc lực nhất của ta". Mới vừa nói xong lại chuyển sang vẻ điềm đạm đáng yêu, "An An, ngươi nhẫn tâm nhìn ta một mình mệt mỏi như vậy sao?" Sao đó im lặng chỉ vào khoé mắt mình, "Ngươi nhìn xem, đầy nếp nhăn rồi đây này".

Kỷ An quay đầu lại nhìn thì thấy trên khoé mắt Tiêu Ngân Phong xuất hiện hai nếp nhăn, sau đó Kỷ An không tim không phổi mà cười, "Cuối cùng cũng có nếp nhăn". Rồi còn làm tư thế thắng lợi, "Yeah, cuối cùng cũng có cái làm cho ta không còn tự ti nữa".

Tiêu Ngân Phong tức giận nhào tới bắt Kỷ An ngay trên giường, bàn tay liền đánh xuống mông Kỷ An!

"Oa, đau, Ngân Phong, nhẹ tay một chút, a.... ta sai rồi". Kỷ An nhanh chóng giải thích thừa nhận sai lầm, nàng biết lỗi rồi, nữ vương bệ hạ để ý nhất là người ta nói nàng già, mình không nên vuốt râu hùm a.

Lý Vân Cẩm vừa mở cửa vào nhà liền nghe thấy tiếng Kỷ An kêu lên thê thảm ở trong phòng, làm nàng sợ tới mức giày còn chưa cởi đã vội vã chạy vào, sau đó liền thấy Tiêu Ngân Phong hung dữ đè Kỷ An xuống giường mà đánh mông nàng. "Các ngươi..." Lập tức thấy đau lòng, con của nàng nàng không nỡ đánh dù chỉ một cái, mà bây giờ Tiêu Ngân Phong lại ra tay với Kỷ An.

Tiêu Ngân Phong nghe tiếng động liền dừng tay lại, quay đầu thì nhìn thấy Lý Vân Cẩm đang đứng ở ngoài cửa liền thầm nhủ, "Không xong rồi", nàng liền đứng dậy xấu xa cáo trạng trước. "Mẹ, đứa nhỏ An An này thừa dịp ta không có ở nhà liền gạt ta đi tới trung tâm giới thiệu việc làm. Cơ thể của nàng còn chưa có khỏi hẳn, đi tới mấy chỗ đó đầy ắp người chen chút chật chội, lỡ bị chạm đến vết thương thì thế nào đây?" Sau đó còn bĩu môi, "Hơn nữa ở trong công ty ta đã chừa một vị trí cho nàng, ngươi nói nàng đang êm đềm tự dưng chạy tới trung tâm giới thiệu việc làm có phải là muốn chịu giày vò có phải không?"

Lý Vân Cẩm giận tái mặt, hung hăng trừng mắt liếc Kỷ An một cái, khó trách gần đây chẳng thấy nàng ở nhà, trở về cũng rầu rĩ không vui, nàng còn tưởng là do nhớ Tiêu Ngân Phong, nhưng không nghĩ được là lăn qua lăn lại ở mấy nơi vớ vẩn như vậy! Nàng xoay người nói, "Ngươi tiếp tục đánh, coi như ta không có ở đây". Thuận tay đem cửa phòng của Kỷ An đóng lại.

"Mẹ...." Kỷ An rên lên một tiếng thê lương, sau đó liều mạng đấm lên giường, không phải như vậy đâu, nữ vương bệ hạ đánh mông nàng bởi vì nàng chê cười nữ vương bệ hạ có vết nhăn.

Tiêu Ngân Phong ngồi lại trên giường, nhẹ nhàng nhéo lên khuôn mặt non mịn của nàng hỏi, "Còn dám cười ta nữa không?"

Kỷ An buồn bực đem đầu vùi vào trong gối, uỷ khuất đầy mình, không thèm để ý tới Tiêu Ngân Phong. Nàng lớn như vậy mẹ còn chưa từng đánh nàng, hôm nay tự dưng lại bị nữ vương bệ hạ đánh. Hai mươi bốn tuổi rồi mà còn bị đánh đòn, rất mất mặt, Ngân Phong cũng không thèm chừa mặt mũi cho nàng, bị tự ái.

Tiêu Ngân Phong nhìn nhìn Kỷ An, đứa nhỏ này đang giận dỗi không thèm phản ứng, xoay người đi vào phòng tắm, phong trần mệt mỏi trở về, người rất bẩn.

Nàng tắm xong ở trong phòng tắm đi ra thì nhìn thấy Kỷ An vẫn còn nằm ở trên giường, đầu vẫn còn chôn ở dưới gối, cũng không sợ bị ngộp thở a. Tiêu Ngân Phong cố tình không thay quần áo, đi qua bên đó kéo cái gối đầu ra, thì thấy Kỷ An nằm ở đó khóc.

"An An, làm sao vậy?" Tiêu Ngân Phong bị doạ sợ.

Kỷ An chùi chùi nước mắt rồi chui vào trong chăn, "Không cần ngươi lo".

Tiêu Ngân Phong sợ run, lập tức hiểu được là vấn đề là do mới vừa rồi nàng đánh mông Kỷ An mà ra đây. Trời, sao Kỷ An lại có thể nhỏ mọn như vậy a! Kỷ An vừa rồi còn mới chê nàng già chê nàng đầy nếp nhăn đây. Nàng ngồi xuống bên giường, xốc chăn lên, Kỷ An càng kéo chăn cuộn lại.

"Chui ở trong chăn sẽ bị ngộp thở đó". Tiêu Ngân Phong nói, sau đó giật lấy cái chăn mở ra, Kỷ An không giành lại Tiêu Ngân Phong vì thế co người nằm như con tôm, co tay lại ôm lấy đầu trốn. Tiêu Ngân Phong nhìn thấy Kỷ An như vậy vừa đau lòng vừa buồn cười, "Ta nói sao ngươi lại có thể giống con nít như vậy chứ?"

Kỷ An nhích về phía bên kia, không để ý tới Tiêu Ngân Phong. Ai bảo nàng đánh mông mình chứ, tuỳ rằng chỉ đau chút xíu nhưng mất thể diện quá.

Tiêu Ngân Phong tươi cười lắc đầu, "Được rồi, đừng như vậy nữa". Nàng ngồi ở bên cạnh giường nói, "Không giận nữa, chúng ta coi như là huề nhau có được không?"

Kỷ An lấy tay quệt nước mắt, ngồi dậy, trợn mắt nhìn Tiêu Ngân Phong lên án, "Ngươi nói ngươi có quá đáng hay không? Ta đã hai mươi bốn tuổi rồi ngươi còn đánh mông ta, ngươi cho ta là con nít ba tuổi hay sao hả?"

Tiêu Ngân Phong nhếch miệng, "Ta so với ngươi lớn hơn sáu tuổi, ngươi còn chê cười ta già".

"Ngươi..." Kỷ An tức giận tới không nói nên lời.

Tiêu Ngân Phong bĩu môi, đứng dậy đi tới tủ tìm quần áo thay.

Tiêu Ngân Phong không để ý tới Kỷ An, nàng có thể giận dỗi so đo với một đứa con nít hay sao? Kỷ An vẫn còn tức giận, nàng dỗ không được thì cũng chỉ có thể mặc kệ, dù sao lát nữa Kỷ An cũng tự mình điều chỉnh tốt lại thôi.

Nhưng lần này Kỷ An thực sự rất tức giận, chưa kịp mang giày đã đứng lên chạy tới phía sau Tiêu Ngân Phong, sau đó nắm lấy khăn tắm đang ở trên người nàng kéo xuống, Tiêu Ngân Phong la lên một tiếng, trên người không có gì che chắn, nàng xấu hổ tới mức mặt liền đỏ, nâng cánh tay lên che ngực lại, sợ hãi kêu lên, "Kỷ An!" Muốn làm cái gì? Ban ngày ban mặt mà tự nhiên lột sạch nàng cũng thật là quá mức.

Kỷ An đem khăn tắm phủ lên trên đầu Tiêu Ngân Phong, sau đó ôm lấy thắt lưng của nàng, kéo nàng ngã lên trên giường.

"Kỷ An!" Tiêu Ngân Phong vừa sợ vừa luống cuống, nàng muốn làm cái gì! Nàng giãy giụa chui ra khỏi khăn tắm thì Kỷ An liền lấy chăn phủ hết trên người nàng, nàng mới vừa trong chăn chui ra, Kỷ An lại lấy khăn tắm phủ lên. Tiêu Ngân Phong nổi giận, "Kỷ An, người làm gì đó!" Vừa mới bỏ khăn tắm ra, tay nàng liền bị Kỷ An bắt lấy, sau đó lấy thắt lưng quấn trên cổ tay của nàng. "Kỷ An!" Tiêu Ngân Phong kêu lên, rất nhanh tay kia cũng bị Kỷ An bắt lấy, dây nịt lại vòng quanh cổ tay nàng vài vòng, sau đó thắt trói lại. Tiêu Ngân Phong ngẩng đầu nhìn lại nhất thời liền thấy chán nản, Kỷ An này cư nhiên lại dùng cà vạt cột nàng. "Ngươi... thả ta ra".

Kỷ An quay đầu mặc kệ, "Hừ!". Nàng đi rửa tay.

Tiêu Ngân Phong bị Kỷ An chọc giận không chịu nổi, tay bị cà vạt buộc rất chặt, giãy dụa cỡ nào cũng không được, muốn cùng miệng cởi ra, nhưng cà vạt này là của Kỷ An đeo lúc đi làm, ai biết bao lâu rồi chưa có giặt hay trên đó có vi khuẩn hay không, muốn gọi Lý Vân Cẩm nhờ nàng mở giùm, nhưng cả người trần trụi không dám đi ra ngoài.

Rất nhanh trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy, Tiêu Ngân Phong vừa nghe thấy tiếng động liền biết Kỷ An muốn làm gì! Nàng nằm ở trên giường, tức giận tới mức nghiến răng nghiến lợi, Kỷ An ngươi được lắm, dám chơi trò này với ta!

Một phút sau Kỷ An giơ bàn tay ướt đẫm đi ra, cười cực kỳ tà ác. Nàng ngồi xuống bên giường 'hắc hắc' cười xấu xa với Tiêu Ngân Phong, "Coi thử ngươi còn dám đánh mông của ta nữa hay không".

"Thả ta ra!" Tiêu Ngân Phong hạ giọng xuống, "An An, không có được chơi như vậy!" Lúc cúi đầu cần phải nên cúi đầu, nàng rất thức thời.

Kỷ An hôn nhẹ một cái trên môi Tiêu Ngân Phong rồi lắc đầu nói, "Không". Nàng nhanh chóng cởi áo khoác ra, ôm Tiêu Ngân Phong lăn lên trên giường.

"Kỷ An, tên tiểu sắc lang nhà ngươi!" Tiêu Ngân Phong bị Kỷ An ôm lăn qua lăn lại trên giường không cam lòng kêu lên, "Coi chừng ta lột da của ngươi". Nàng uy hiếp.

Kỷ An nằm trên người Tiêu Ngân Phong, "Nữ vương bệ hạ, bây giờ ngươi vẫn nên lo lắng là có bị ta lột da hay không đi". Nàng cúi người xuống, miệng ngậm lên hai viên anh đào nhỏ ở trên ngực Tiêu Ngân Phong.

"Ân", Tiêu Ngân Phong bị kích thích bất ngờ làm giật mình, "An An". Thanh âm của nàng đều thay đổi, thân mình có chút run lên. Nghĩ đến chuyện Kỷ An sẽ làm tiếp theo khiến nàng có chút kích động, thân thể cũng có chút phản ứng.

Kỷ An ậm ừ đáp lại, cái đầu chôn ở trước ngực Tiêu Ngân Phong, hai tay thì đụng chạm khắp cơ thể bóng loáng của nàng.

Tiếng đập cửa đột nhiên vang lên, sau đó nắm tay cầm bị vặn ra, giọng của Lý Vân Cẩm truyền tới, "Ăn cơm".

Kỷ An hết hồn, nhanh chóng lấy chăn phủ lên trên người nàng và Tiêu Ngân Phong, vẻ mặt kinh hoàng nhìn về phía cửa, sau đó thấy đầu của Lý Vân Cẩm thò vào, "Các ngươi..." nàng sợ run, nhìn thấy Kỷ An đặt Tiêu Ngân Phong ở dưới thân, trên mặt đầy vẻ kinh hãi, dùng đầu gối để nghĩ thì cũng biết hai đứa đang làm cái gì. "Lần sau nhớ khoá cửa cẩn thận trước". Nàng nhanh chóng lui ra ngoài, hơn nữa còn khoá cửa giùm.

"Kỷ An..." Tiêu Ngân Phong tức giận hét lên, "Ngươi là đồ hỗn đản!" Khi dễ nàng chưa đủ sao mà còn không chịu khoá cửa, làm cho mẹ bắt gặp các nàng! Như vậy làm sao ngày mai nàng ra ngoài gặp mẹ chồng thích bà tám kia chứ hả!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi