PHƯỢNG HOÀNG NGHỊCH MỆNH


Chiến trường ranh giới giữa Yêu tộc và Thục Quốc nhuốm đầy máu đỏ, đao kiếm sắc nhọn va vào nhau tạo nên một hỗn âm vô cùng loạn lạc.
Một tộc Yêu nhân, mang trong mình dòng máu và sức mạnh hiếm có của thú vật nhưng sức lực chiến đấu lại cỏn con, từng người, từng người đều chết dưới ngọn giáo sắc lạnh.
Thây xác chất lên thành từng đống, bạch mã, hắc xà, đều lần lượt mất đi thần thức, nguyên thần tiêu tán vào cõi hư không, hòa với khói lửa khốc liệt của chiến trường sinh tử.
Đâu đó ở phía đằng Đông, một nam nhân mặc long giáp cầm theo đoạn trường kiếm, trên ngũ quan anh tú không đâu là không dính máu, ngựa của y bước một bước, Yêu nhân liền ngã dưới chân.
Mục tiêu trước ánh mắt đỏ lịm những tia máu đang ra sức vùng vẫy, rõ ràng chỉ là một nha đầu tầm mười bảy, chân thân còn chưa nhìn rõ, nhưng lại diễm lệ lấn át máu thẫm tanh tưởi, từng giọt lệ ngọc ngà rơi xuống trước mũi kiếm của đối phương.
"Phụ mẫu...!cứu con..."
Nữ nhân mảnh mai tựa như băng tuyết sương trong gào khóc, ánh mắt sưng phồng nhìn lên thây xác nhuốm máu của phụ mẫu, vừa bất lực, vừa tuyệt vọng.
Nàng nắm chặt lấy ngọc thạch trong tay, cắn môi tựa hồ sắp bật máu, trong khoảnh khắc nam nhân đạp ngựa chĩa mũi kiếm liền nhỏ một giọt lệ xuống thứ đang cầm.

Chỉ là vô tình, thế nhưng một luồng sức mạnh nóng ran tỏa sáng khắp một vùng, hòa cùng với máu tươi như làm nổ tung mọi thứ trước mặt.
Nữ nhân tay nắm chặt lấy ngọc thạch, cả thân thể xinh đẹp tựa lên nền đất bẩn thỉu, máu đỏ loang ra vây kín một vùng, giọt lệ cuối cùng rơi xuống như muốn khép lại một kiếp Yêu đoản mệnh.
Mà nam nhân khoác long giáp kia sau khi trúng phải luồng sức mạnh to lớn kỳ lạ cũng bất tỉnh, uy vũ nằm trên ranh giới giữ Yêu - nhân, từ đó nhắm nghiền mắt, không mở lại.
.........
Thời không ảm đạm qua đi, vạn vật rồi sẽ trở về cõi vĩnh hằng, nhưng đôi lúc cũng sẽ được ưu ái, trở về tiền kiếp tiếp tục sống với nghiệt mệnh, hoặc cải mệnh.
Năm XX, Thục Quốc.
Ngụy Linh Hy bị một giọt sương đêm rơi vào mặt, bất giác thức tỉnh.

Ánh sáng của trăng rằm đột ngột ùa vào khiến nàng nhất thời chưa thể thích ứng, vội đưa tay che trước mắt.

Phải mất một lúc thanh tịnh, Ngụy Linh Hy mới có thể nhìn rõ cảnh vật xung quanh.
Đây là nơi nào? Thật hoang vắng, thật lạnh lẽo và lạ lẫm.
Cơn đau nhức buốt đỉnh đầu làm nàng chợt nhớ.
Ngụy Linh Hy là đại tiểu thư Ngụy gia, từ nhỏ sống với số mệnh sao chổi, không được kế mẫu yêu thương, không được phụ thân bảo vệ.


Mới vài hôm trước, nàng cùng muội muội cùng cha khác mẹ tiến cung.

Ngụy Vân Nguyệt tài năng nổi trội, khéo ăn khéo nói liền được tới Dưỡng Đức Cung hầu hạ Hoàng đế Huyễn Tư Khanh, còn Ngụy Linh Hy nàng chỉ được quét dọn ở Cung Minh Các.
Mới tối hôm qua, Phúc công công đến tận nơi để chọn người đi đến Khuyết phủ để dọn dẹp.

Ngụy Linh Hy không biết tại sao các tì nữ khác đều đùn đẩy nhau không muốn đi.

Mãi sau đó nàng mới biết được mười năm trở lại đây, Khuyết phủ chỉ có một mình Thái tử Huyễn Dạ Khuyết ở, mà y lại ngủ li bì suốt mười năm.

Nhiều lần tì nữ đến dọn dẹp đều gặp phải chuyện vô cùng kỳ lạ, ai ai trở ra cũng lo sợ nói năng linh tinh.
Ngụy Linh Hy nghe xong liền cảm thấy nhảm nhí, những cũng không dám bước ra nhận việc.

Kết quả không biết tại sao sau một giấc tỉnh dậy, nàng liền có mặt ở đây.
"Chết tiệt...!đây có lẽ là Khuyết phủ rồi.

Quả thực như bọn họ nói, nơi này vừa rộng vừa âm u, một bóng người cũng không có."
Nàng phủi tay đứng dậy, thầm mắng không biết là nha đầu ác độc nào ném nàng vào đây, đã vậy còn để nàng nằm ngoài hiên lạnh nữa!
Cả một phủ đệ rộng lớn thế này, Ngụy Linh Hy thực sự cảm thấy lạnh lẽo.

Nàng đây là bị hại rồi! Đúng là mệnh sao chổi!
Ngụy Linh Hy trách phận được một chút, sau đó cũng tò mò đi sâu vào bên trong.

Nàng chưa từng nhìn thấy đại điện như nào, nhưng nơi này to lớn, hoành tráng giống hệt đại điện trong tưởng tượng của nàng.

Thái tử Huyễn Dạ Khuyết nàng có nghe nói qua, nhưng chỉ là nghe tên, những chuyện còn lại đều mờ mịt không rõ.
"Có ai không?"
"Có ai ở đó không?"
Ngụy Linh Hy cầm theo cây chổi rón rén đi ra ngoài sau đó rẽ về hướng phải, đây có lẽ là tư phòng.
"Ta không tin phủ đệ rộng thế này mà không có lấy một bóng người."
Nàng nhẹ tay mở cửa, vậy mà cửa lại không khóa.

Ngụy Linh Hy chầm chậm bước vào bên trong, phát hiện phía giường vẫn còn buông rèm.

Bước chân của nàng chợt khựng lại, nhớ đến lời nói của mấy tì nữ hồi tối.
Ở Khuyết phủ này chỉ có một mình Thái tử Huyễn Dạ Khuyết say giấc mười năm.

Liệu bên trong tấm rèm kia có phải là y hay không? Lỡ mạo phạm, y có bật dậy để giết nàng không nhỉ?
Ngụy Linh Hy toàn não đều những thứ tiêu cực, nàng tự trấn an bản thân.

Thái tử ngủ suốt mười năm không tỉnh, có cớ gì mà nàng phải sợ? Nghĩ vậy, nàng liền bước thêm vài bước, dừng lại trước chiếc rèm mở ảo.
Từ đây nhìn vào liền thấy một thân ảnh không rõ, Ngụy Linh Hy đoán đó là Thái tử Huyễn Dạ Khuyết.
Nàng rất hay coi thoại bản, lần trước có đọc được Thái tử Huyễn Dạ Khuyết là một nam nhân vô cùng anh tuấn, hiếm có ai bì kịp.

Nói mỹ nam liền xúc phạm, bởi diện mạo ấy của y sắc như mũi giáo, mang vẻ âm u lạnh lẽo của Dạ Quỷ, thế nhưng lại mê hoặc chết người.
Ngụy Linh Hy luôn nghĩ đều là lừa dối, liền bỏ dở không coi.

Bây giờ đứng trước Thái tử bằng da bằng thịt, nàng thật muốn xem xem trong thoại bản ấy nói có đúng là thật không?

"Thái tử, nô tì mạo phạm rồi."
Ngụy Linh Hy dứt khoát vén tấm rèm voan, ngay khi gương mặt ấy hiện lên trong mắt, trái tim của nàng bỗng chốc nhói lên, một cảm giác vừa khó chịu, vừa tức tối chạy dọc cơ thể, nhưng chỉ là thoáng qua, sau đó rất nhanh đều tan biến.
"Ta...!ta là bị làm sao thế này...!Thái tử đẹp quá nên bị vậy sao?"
Thoại bản nói không ngoa, Thái tử Huyễn Dạ Khuyết chính là tuyệt hảo nam nhân.

Cho dù ngủ suốt mười năm nhưng da dẻ vẫn sáng mịn, thần sắc đều vô cùng tốt để lộ ra một diện mạo đáng bức người.
Ngụy Linh Hy dần trở nên mất kiểm soát, hai mắt của nàng dính y không rời, đôi bàn tay thanh mảnh nhịn không nổi mà đưa lên má, chọc xuống một cái.
Cảm giác thật mới lạ.
Nàng dần bị chìm đắm trong mỹ sắc, đôi mắt lúc nào như chỉ có chứa một mình Thái tử.
"Không ngờ Ngụy Linh Hy ta cả đời...!lại có lần được chạm vào Thái tử."
Nàng đắm chìm mất một lúc, mãi sau đó mới giật mình rụt tay lại.

Một chi tiết nữa lúc ấy nàng đã quên chính là từ lời kể của Kỳ Nhan.

Bạn của cô ấy đã từng tới đây quét dọn, vì tò mò với mỹ sắc của Thái tử nên đã mạo phạm chạm vào người, ai ngờ đến hôm sau, phần tay của nàng trở nên bầm tím không rõ nguyên nhân, sau đó mọi chuyện càng lúc càng tồi tệ, tới mức cánh tay ấy phải chặt bỏ.
Nghĩ đến đây, bàn tay Ngụy Linh Hy run lên bần bật, cảm giác khó chịu không biết từ tâm lý hay từ tác động khi nãy gây lên khiến cho nàng rưng rưng nước mắt.
"Làm sao bây giờ...!tay của ta...!tay của ta đã chạm vào Thái tử rồi...!ta sẽ bị phế sao...!hu hu!"
Càng nghĩ, Ngụy Linh Hy càng lo sợ.

Nàng òa lên khóc thật lớn, oánh trách số phận sao chổi nghiệt ngã, lúc nào cũng khiến nàng gặp tai ương.

Một tiểu thư không được coi trọng như nàng nếu mất đi bàn tay sẽ còn bị xua đuổi đến mức nào? Nàng thực sự rất sợ.
"Lão thiên gia à! Người thật bất công..."
Ngụy Ngụy Linh Hy khóc rất nhiều, cho đến khi một giọt nước mắt của nàng rơi xuống, lại rơi trúng vào viên ngọc thạch nàng đang đeo trên cổ.
Một luồng sức mạnh to lớn như vô hình bỗng chốc tỏa ra từ viên ngọc thạch, vây kín thân thể nhỏ bé của Ngụy Linh Hy, sau đó liền xâm nhập vào cơ thể của Huyễn Dạ Khuyết một cách nhanh chóng, rồi lại biến mất trong hư không.
Ánh mắt của nam nhân trên giường bật mở, con ngươi đen tuyền sâu như đáy vực dần thu mọi thứ vào tầm mắt.

Tiếng khóc nức nở của Ngụy Linh Hy làm kinh động đến Huyễn Dạ Khuyết, y nhíu chặt mày, tức thì bật dậy liếc nhìn nàng.

"A A A! Sống...!ngài...!sống..."
Nước mắt còn chưa rơi hết, cả thân thể của Ngụy Linh Hy đều bị lực lớn đẩy về phía sau, cần cổ trắng nõn bị siết chặt bởi bàn tay thô ráp.
Ánh mắt của y tuyệt đối đáng sợ, ghim chặt lên gương mặt đang đau đớn của Ngụy Linh Hy, bàn tay mỗi lúc một siết chặt.
"Ngươi là ai?"
"Nô tì...!nô tì..."
Ngụy Linh Hy khó khăn mở miệng, cổ họng bị siết chặt khiến nàng không thể nói nên lời.

Nàng vùng vẫy, muốn cậy bàn tay to lớn ấy ra, thế nhưng Huyễn Dạ Khuyết liền cảm thấy có nguy hiểm, nhất quyết không nới lỏng tay.
"Mau nói, ngươi là ai?"
"Không...!thở...!được..."
"Nô tì...!ở Cung Minh...!Các...!dọn dẹp..."
Y nhìn từ trên xuống dưới, y phục hạ phẩm, thể chất yếu ớt, còn có cả cây chổi dưới đất, liền ngờ ngợ tin nàng, bàn tay dần nới ra, cư nhiên không hề buông.
"Khụ khụ..."
Ngụy Linh Hy lấy lại được chút ý thức, nàng lợi dụng thời cơ ấy, cúi đầu cắn thật mạnh vào hổ khẩu của y.

Huyễn Dạ Khuyết bất giác thu tay lại, tạo cho Ngụy Linh Hy cơ hội bỏ chạy.
Nàng lao thục mạng về phía trước, mặc cho phía sau có gì, không dám quay đầu nhìn dù chỉ là một chút.

Ngụy Linh Hy vừa chạy vừa tìm kiếm lối ra, thế nhưng chạy mãi vẫn không rời khỏi được bốn bức tường cao lớn.
Đột nhiên, một tiếng gọi quen thuộc vang lên.
"A Hy, A Hy, mau lại đây!"
Ngụy Linh Hy dừng lại để thở, nàng hít lấy hít để không khí, ngẩng đầu lên nhìn liền thấy đệ đệ Ngụy Huyền Ẩn xuất hiện.

Y vẫy vẫy tay, gọi nàng một lần nữa.
"A Hy, đệ đến cứu tỷ rồi, mau trèo lên đây!"
"Huyền Ẩn...".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi