PHƯỢNG HOÀNG PHƯƠNG NAM PHƯỢNG HOÀNG PHƯƠNG BẮC


Hôm nay ngày vui nên Dương Kỳ cũng uống khá nhiều, chàng bị Phụng Thiên Bá và các huynh đệ ngày trước kéo đến bắt uống.

Ai ai cũng trách chàng là ẩn giấu thân phận quá sâu làm cho bọn họ được một phen bất ngờ.

Phụng Thiên Bá thì sau khi nghe Dương Kỳ nói lại chuyện bị lạc mất thư báo thì cũng đã hiểu rõ được Dương Kỳ hơn càng ngày càng thuận mắt người con rể này.

Ông biết mà con mắt nhìn người của ông từ trước đến giờ làm sao mà sai được.

Hai người cùng nâng lên rồi cạn hết,lần đầu tiên trong mười mấy năm qua Dương Kỳ thất thố như vậy.

Phụng Như Ngọc hôm nay không được xuất hiện vì theo tập tục nàng dâu mới không được phép gặp bất kì một ai ngay cả phu quân của mình cũng không được.

Nhược Khê mỉm cười nhìn con, bây giờ bà mới cảm thấy đứa con út này của bà gần giống một con người bình thường.

Thời gian trước suốt bao nhiêu năm tiểu nhi tử của bà chỉ biết đến sách vở không giao du kết bạn với một ai khiến bà thấy phiền ở trong lòng bây giờ thì tốt rồi sau chuyến đi rèn luyện lần này kiếm về cho bà một con dâu lại còn kết giao được khá nhiều bằng hữu.


Nhìn xa xa bà quan sát nãy giờ thấy có một ánh mắt nhìn chằm chằm vào nhi tử của bà.

Nếu phán đoán của bà không sai đây hẳn là Nhị tiểu thư của tướng quân phủ, ánh mắt của nàng ta nhìn nhi tử của bà không sạch sẽ.

Chốn thâm cung đã tôi luyện cho bà đôi mắt hỏa nhãn nếu bà còn chưa hiểu mục đích của cô nương đó thì thật uổng công bà lăn lộn bấy lâu.

Bà liền gọi mấy ám vệ xung quanh đó và thầm thì điều gì, bọn họ vội vàng cung kính lui đi.

Bà không bao giờ chấp nhận người khác tính kế nhi tử và con dâu của bà.

Khi biết rõ mối quan hệ lằng nhằng trong đó bà đã phái mấy ám vệ đi bảo đảm an toàn của Như Ngọc.

Đối với bà nhi tử của mình chỉ có thể có một thê tử duy nhất không được nạp thiếp đó là gia *** *** tiên mà nhi tử của bà phải học khi trưởng thành.

Tuyên Triệt thấy thê tử có động thái lạ vội quay sang hỏi nàng :
"Có chuyện gì thế ?".

Nhược Khê mỉm cười trả lời :
"Không có gì, có một số kẻ muốn phá hỏng một hôn lễ đẹp thôi, thiếp còn ở đây thì sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra ".

Tuyên Triệt gật đầu hiểu ý, có nhiều cái chuyện nội trạch ông không hiểu bằng thê tử của mình.

Đúng như dự đoán của Nhược Khê, lúc tan tiệc tướng quân và Dương Kỳ đã say không biết gì rồi, chàng bước đi loạng choạng trở về phòng của mình.

Đúng như dự đoán khi ra đến góc khuất cô nàng Phụng Hiểu Lan kia vội nhanh chân ra để đỡ Dương Kỳ nhưng cô ta chưa kịp đến gần thì đã thấy ba người nam nhân mặt mày hung dữ bước ra nói :

" Tiểu thư không thể đến gần quận vương, xin mời tiểu thư rời đi cho ".

Rồi ba người bọn họ đỡ Dương Kỳ về phía gian nhà khách, Phụng Hiểu Lan tức giận giẫm chân bình bịch xuống dưới đất.

Nàng ta đã chờ đợi cơ hội này rất lâu nhưng cuối cùng phút cuối lại xảy ra chuyện này, không được cô ta phải tìm cơ hội khác chứ nếu không hai ngày nữa Dương Kỳ trở về Kinh thành thì cô ta sẽ mãi mãi mất đi cơ hội.

Cô ta liều mình đi về phía nhà nghỉ của khách để chờ đợi mấy người hung dữ đó rời đi đến lúc đó cô ta sẽ lẻn vào thoát y nằm lên giường cho dù muốn hay không Dương Kỳ cũng phải trả lại công đạo cho cô ta,nếu làm trắc phi thì tốt còn không làm thiếp cũng chẳng sao.

Nhưng mọi suy nghĩ của cô ta đều là mộng tưởng, cả đêm hôm đó cô ta bị làm mồi cho muỗi mà mấy người áo đen kia không có ý định bỏ đi, đứng canh gác nguyên đêm luôn.

Cuối cùng đến gần sáng cô ta phải lê thân mình mệt mỏi của mình về vì nếu trời sáng mọi người sẽ phát hiện ra cô ta mất.

Còn Dương Kỳ thì ngủ một giấc ngon lành không mộng mỵ gì không biết có người cả tối qua đều thức để tính kế mình.

Tuy nhiên do lần đầu uống quá nhiều rượu cho nên sáng hôm sau chàng cảm thấy đau đầu vô cùng, đang xoa nhẹ đầu mình cho khỏi đau thì ám vệ truyền lời Vương Phi đến.

Dương Kỳ vội vàng ra đón, chàng vui vẻ hỏi :
"Mẫu thân sao sáng sớm người đã tìm con vậy ạ !".


Bà nhẹ nhàng bước vào rồi nói :
"Mẫu thân đoán tối qua con uống khá nhiều rượu nên sáng nay có đau đầu nên đã sai người hầm cho con chén canh này uống vào sẽ đỡ hơn ".

Dương Kỳ vui vẻ nhận lấy rồi uống một hơi, giọng chàng nịnh nọt nói :
"Chỉ có mẫu thân là thương con và hiểu con nhất ".

Bà cười nhẹ rồi nói :
"Đã chuẩn bị thành thân rồi đó, con có biết nhị tiểu thư trong phủ này có ý đồ với con không?, hôm qua nàng ta nhân lúc con say rượu cố ý tiếp cận con , ta phát hiện nên sai ám vệ ở bên cạnh con không rời, nàng ta cũng là một người thủ đoạn phục ở ngoài phòng con cả một đêm đó.

"
Dương Kỳ lắc đầu không nhớ gì cả nói :
"Là con sơ ý, con cũng biết nàng ta có ý đồ với con, con đã cảnh cáo mấy lần rồi nhưng có lẽ vì thân phận của con nên nàng ta mới chấp nhất như thế ".

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi