PHƯỢNG HOÀNG TẠI THƯỢNG

Cung Hoa Dương, đình nghỉ mát trong hoa viên.

Bách Linh đi đến sau lưng nam tử, “Bẩm quân thượng, hai vị thần quân đã trở lại, vẫn không thể mang thượng thần Trầm Chu về.”

Nam tử nhàn nhạt thốt ra ba chữ: “Như dự liệu.”

Phong ấn trên người Phù Uyên vừa được giải trừ, căn cốt Long thần cộng thêm lực bổn nguyên của Tà thần, Bạch Trạch và Dạ Lai sao có thể là đối thủ của hắn.

Phượng Chỉ cụp mắt nhìn xuống lòng bàn tay trái của mình, linh khí vô hình hội tụ theo các đường chỉ tay, tình trạng của nàng đã ổn định nhiều so với mấy ngày trước.

May mà trước đó đã kết nối sinh mạng với nàng, có thể tùy thời biết được tình trạng của nàng, bằng không hắn đã chẳng thể giữ được bình tĩnh.

Bách Linh ngước mắt lên nhìn một bên mặt của quân thượng nhà mình, các đường nét như tạc, hoàn toàn không có tì vết, hai hàng mày dài, mũi thanh tú, khí tức thanh nhã như sắc trắng của trường bào trên thân, đạm nhạt trầm tĩnh như mai trắng trong tuyết.

Nàng thử thăm dò hỏi: “Quân thượng dự định khi nào đi đón thượng thần về?”

Phượng Chỉ đáp bằng giọng nhàn nhạt: “Bách Linh, việc này không do bổn quân quyết định.”

Bách Linh nói thẳng: “Rốt cuộc quân thượng đang chờ gì vậy ạ, chỉ cần liên hợp binh lực của Không Động và Phượng tộc, san bằng núi Vụ Ẩn không hề khó.” Nàng chắp tay hành lễ, “Cầu quân thượng ra chỉ, Bách Linh nguyện trở về Phượng tộc lĩnh binh.”

Phượng Chỉ liếc nhìn nàng, “Trở về Phượng tộc, ngươi không sợ gặp mặt Phượng Nghi và Thù Loan?”

Nàng dằn xuống cảm xúc trong mắt, đáp: “Là chỉ dụ của quân thượng thì sẽ không cần thông qua thượng thần Phượng Nghi, Bách Linh sẽ tránh mặt bọn họ.”

Phượng Chỉ nhìn nàng một lúc, điềm nhiên hỏi: “Là Dạ Lai nhờ bổn quân điều động binh?”

Bách Linh khựng một thoáng rồi vô cùng nghĩa khí nói: “Không liên quan tới Dạ Lai.”

Không vạch trần lời nói dối của nàng, nam tử chỉ nói: “Bách Linh, mấy ngày nay bổn quân không ra tay, là vì không cần bổn quân ra tay Phù Uyên cũng sẽ thả A Chu ra.”

Trên mặt Bách Linh nổi gợn sóng, dấy lên vẻ khó hiểu, “Đã vậy sao lúc đó hắn còn bắt nàng ấy đi?”

Phượng Chỉ dời mắt khỏi người nàng, nhìn xuống đất, “Bởi vì giữ A Chu bên người, với hắn mà nói không có chỗ hữu dụng.” Đáy mắt hắn càng lúc càng nhiều vẻ phức tạp, “Chỉ mong mọi chuyện không nghiêm trọng như bổn quân tưởng tượng…”

______oOo______

“Ngươi đi đi.”

Nghe thấy ba chữ này thốt ra từ miệng Phù Uyên, Trầm Chu kinh ngạc tột độ, không nhịn được xác nhận lại: “Ngươi nói gì cơ?”

Nam tử liếc nhìn nàng, giễu cợt hỏi ngược lại: “Thế nào, Không nỡ rời khỏi ta?”

Trầm Chi trịnh trọng hỏi: “Ngươi nói thật, không phải đang gạt ta?”

Ngắm nhìn vẻ mặt nàng, hắn cất tiếng cười to, “Chỉ mấy ngày đã được ta dạy dỗ thành đa nghi như vậy, tốt lắm.” Rồi hắn đưa các ngón tay thon dài nâng cằm nàng lên, ánh mắt khôi phục sự lạnh nhạt muôn thuở, “Ngươi đã không còn tác dụng, cút về Không Động của ngươi đi.”

Trầm Chu im lặng, mấy ngày trước rõ ràng còn uy hiếp nàng rằng nếu nàng dám chạy trốn, hắn sẽ lập tức cắt gân tay chân nàng, hôm nay lại thay đổi thái độ theo hướng hoàn toàn ngược lại… Tính tình hắn đúng là vừa cổ quái vừa thất thường.

Có điều nàng cũng chẳng có ý định ở lại đây lâu, hắn đã bảo nàng cút thì nàng cút thôi. Thế là nàng liền nghiêm mặt nói: “Cáo từ.”

Hắn lại lạnh lùng siết chặt cằm nàng, “Chờ đã.”

Sắc mặt Trầm Chu không khỏi cứng đờ, “Đừng bảo ngươi muốn đổi ý đấy.”

Hai mắt hắn cong cong, “Ngươi nghĩ nhiều rồi.” Dứt lời hắn cúi xuống áp môi lên môi nàng.

Một thoáng sau, Trầm Chu giật mình ngã ngồi xuống trên giường, tái mặt hỏi: “Phù Uyên, ngươi vừa đút cho ta nuốt cái gì?”

Nam tử tựa vào thành giường, thong thả nói: “À, cổ trùng lần trước gieo trong người ngươi hình như đã bị người ta lấy ra rồi, ta đành phải gieo thêm con khác.” Rồi hắn miễn cưỡng giải thích thêm: “Yên tâm đi, cổ trùng này vô hại với ngươi, chẳng qua chỉ cần nó còn trong người ngươi, ngươi làm gì ta đều cảm nhận được.” Nói tới đây, ngữ khí của hắn bỗng trở nên hung dữ, “Cho nên lúc thân mật với Phượng hoàng, biết khôn thì hãy kiềm chế một chút.”

“Ngươi…”

“Còn nói nhảm nữa thì ta sẽ đổi ý.”

Dõi mắt nhìn theo bóng lưng lảo đảo chạy đi của thiếu nữ, khóe môi Phù Uyên chậm rãi nhếch lên, để lộ một nụ cười lạnh giá song lại đẹp đến cực cùng.

A Chu, ngươi sẽ còn trở lại bên cạnh ta, ngươi cuối cũng sẽ hiểu rõ, chỉ có ta mới là chốn về của ngươi.

______oOo______

“Quân thượng, như ngài đã dự liệu, thượng thần Trầm Chu trở về rồi ạ…” Bách Linh ngay cả cửa cũng không gõ đã hấp tấp vọt vào phòng Phượng Chỉ, còn chưa nói xong liền cảm thấy một trận gió xẹt qua người. Sau đó, trong phòng không còn bóng dáng của người nàng muốn tìm nữa.

Phượng Chỉ đáp xuống trước điện Quan Tinh, hắn rõ hơn bất kỳ ai khác, Trầm Chu trở về thì sẽ tới tìm Mặc Hành đầu tiên. Cung nữ canh giữ ngoài điện quả nhiên luống cuống, “Thượng thần, đế quân vừa về liền xông vào điện Quan Tinh, nô… nô tỳ không ngăn nổi!”

Dạ Lai đồng thời chạy đến nghe vậy liền sầm mặt, “Đế quân ở bên trong?”

Cung nữ gật đầu, “Đế quân vừa mới vào ạ.”

Dạ Lai nói ngay: “Không hay rồi.”

Phượng Chỉ nghe thế thì hỏi: “Chuyện của Mặc Hành sớm muộn gì A Chu cũng biết, các ngươi còn dự định giấu nàng ấy bao lâu nữa?”

Dạ Lai lạnh lùng liếc hắn, “Đây là chuyện nhà của Không Động, thượng thần không cảm thấy chính mình nhiều chuyện sao?” Dạ Lai hiển nhiên cho rằng là Phượng Chỉ để lộ cho Trầm Chu biết. Dù sao hai người sớm chiều ở cùng nhau, khả năng là Phượng Chỉ lỡ miệng nói ra tương đối cao.

Phượng Chỉ cũng không buồn biện giải cho bản thân, chỉ nhấc chân bước lên thềm ngọc. Dạ Lai vội vàng chạy vào trong điện trước một bước, song vừa vào điện thì bỗng khựng lại.

Đứng trước quan tài bằng huyền băng nằm giữa đại điện lạnh giá tĩnh mịch là một bóng dáng im lìm, không nhìn thấy được nét mặt nàng nhưng vẫn cảm nhận được sự ảm đạm cực độ tỏa ra từ trên người nàng.

Trầm Chu áp tay lên nắp quan tài rét lạnh, cúi xuống nhìn thân ảnh đang ngủ say bên trong, vành mắt từ từ đỏ lên.

Phượng Chỉ đứng cách đó không xa ngắm nhìn nàng một lúc mới chậm rãi đi đến bên người nàng, nhẹ giọng gọi: “A Chu.”

Bàn tay đặt trên quan tài băng vô lực rũ xuống, nàng quay đầu nhìn hắn với vẻ mặt khiến tim hắn thắt lại, không phải là bi thương mà là… ngơ ngác thẫn thờ…

“Phượng Chỉ, tại sao Mặc Hành… lại ngủ ở đây?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi