PHƯỢNG HOÀNG VÔ SONG


Tối hôm ấy, nàng ngồi trong phòng của mình suy nghĩ.

Nàng nghĩ đến những gì hắn nói với nàng, lòng không khỏi buồn phiền.
" Ngài ấy thật sự là muốn tốt cho mình, haizz...phiền quá ra ngoài dạo một chút vậy".
Nàng ra hậu viện đi dạo một vòng nhân tiện ngắm trăng luôn, buổi tối hôm nay trăng thật sự rất đẹp.
Nhìn từ xa, nàng lại thấy bóng dáng của một người, đi lại gần nàng mới biết là hoàng thượng.
" Tham kiến hoàng thượng".
Nghe tiếng gọi y quay người nhìn sang.
" Không cần đa lễ".
" Ờ...!mạo muội hỏi tại sao hoàng thượng lại một mình ngắm trăng trong hậu viện này?".
" Một mình? Vậy cô là ai?".
" Những lời cô nói ngày hôm nay trong phòng từng câu từng chữ đều có lý lẽ cũng có vài phần giống Tịch Nguyệt.

Có lẽ những chuyện chính sự này do nàng ấy dạy cô".
" Có lẽ là vậy.

Hoàng thượng cũng biết tiểu nữ mất trí nhớ không còn ấn tượng gì với tỷ tỷ nữa."
" Cũng đúng.

Cô từng nói với trẫm, có lẽ Tịch Nguyệt năm ấy cũng không giấu diếm thể hiện học thức của mình trước mặt cô".
" Vậy...!tỷ tỷ là người như thế nào?".
" Có lẽ nàng ấy là nữ tử thông minh nhất thế gian bàn về tài trí và sách lược thì nàng ấy không thua bất kỳ nam nhân nào.


Hơn nữa, nàng ấy lòng ôm thiên hạ rực rỡ tựa sao trời, thề dùng thân phận nữ nhi để khắp giang sơn phải kinh ngạc.

Có khi, nàng ấy cứng đầu thì đến trẫm cũng không có cách nào".
Hai người đang nói chuyện với nhau mọi chuyện đều được thu vào tầm mắt của đại phu nhân và Tố Loan, vốn là hai mẹ con đi dạo trò chuyện không ngờ lại bắt gặp cảnh này.
" Nói ra cũng lạ, từ lúc trở về lại nói mình mất trí lại biết dùng thủ đoạn giống tỷ tỷ mình.

Đúng là được sinh ra cùng một mẹ".
Nghe nàng an ủi nói chuyện nãy giờ y cũng thấy khá hơn, bất giác lại sinh ra hảo cảm với nàng.

Y dùng một ánh mắt dịu dàng nhìn nàng.
" Ngài ấy chưa bao giờ nhìn con như vậy".
" Trước đây là Bạch Tịch Nguyệt, bây giờ lại là Tịch Dao".
Tố Loan đứng nhìn từ xa đau lòng nói.
" Loan nhi, đừng buồn.

Mẹ sẽ không để nó được như mong muốn."
Sáng hôm sau.
Dạ Hằng hôm nay cũng đến Bạch phủ, vừa đến đại sảnh đã gặp quản gia.
" Vương gia".
" Bạch quản gia, ông đi đâu thế?".
" Tại hạ đang đến dược phòng bốc vài vị thuốc trừ phong hàn".
" Bản vương cũng đúng lúc muốn đến khu chợ.

Không biết có thể đi cùng quản gia không?".
" Được chứ, mời".
Nàng trò chuyện với hoàng thượng đêm qua xong liền trở về phòng ngủ, tâm trạng cũng khá hơn muốn đến Hằng vương phủ tìm hắn, không ngờ ra đến cổng lại gặp, nàng chạy lại vòng tay qua eo hắn, khiến hắn giật mình.

Quản gia bên cạnh cũng mỉm cười.
" Bạch Tịch Dao".
" Cô lại muốn làm gì đây?".
" Ra ngoài với ngài, chẳng phải ngài đến thăm ta à? Mượn danh ta thì phải trả tiền lãi chứ".
Hắn gỡ tay nàng ra, quay người ra sau vẫn dáng vẻ khó chịu như hằng ngày.
" Được rồi, được rồi.

Ngày hôm qua là ta sai là ta coi lòng tốt của ngài như lòng lang dạ thú.

Xin lỗi nhé".
" Ngài đừng có sinh lòng thù ghét đấy".
" Tịch Dao cô nương, bản vương thật sự không hiểu cuối cùng thì cô có ý gì.


Cô có thể cho bản vương một chút thời gian và không gian để bản vương suy nghĩ cẩn thận không? ".
" Vậy ta coi như ngài đã tha thứ cho ta, vương gia đi đâu thì ta sẽ đi đó".
" Dao Nhi".
Nhị phu nhân tìm con gái, đúng lúc thấy nàng kéo kéo lôi lôi với hắn liền gọi.
Bà đi đến cúi người chào hắn rồi kéo nàng lại.
" Đại phu nhân có chuyện muốn nói với con, mau đi theo ta".
" Vương gia, mời".
" Mời".
Hai người cũng rời đi sau đó.
Bà dẫn nàng đến gặp đại phu nhân, bà ta đang ngồi chễm trệ trong phòng uống trà.
" Tham kiến đại phu nhân".
" Nguyệt Ly, ta thấy Tịch Dao cũng không còn nhỏ nữa.

Ta thấy nên tìm một người môn đăng hộ đối để gả đi thôi".
" Hả?".
" Ta biết ngay bà không có ý tốt gì mà".

Nàng lẩm bẩm một mình khi nghe lời bà ta nói.
" Tịch Dao, con thật sự không nhớ những chuyện trước đây nữa à?".
" Chẳng phải bà đã biết còn cố hỏi à, đại phu nhân? Bà biết rõ tình huống của ta mà còn muốn gả ta cho người khác, bà có mục đích gì?".
" Dao Nhi".
" Đại phu nhân, tâm trí Dao nhi vẫn chưa khôi phục lại, huống chi vội vàng như vậy e là sẽ không tìm được người tốt".
Bà ta lúc này đứng dậy mỉm cười đi tới chỗ nàng đáp.
" Việc này thì muội không cần nhọc lòng.

Thời gian trước, ta đã định một hôn ước cho con bé rồi, là công tử nhà thủ thành Nam , công tử tuổi tác tương đương với Tịch Dao không thể thích hợp hơn".
" Con không gả, nói kiểu gì con cũng không gả".
" Tịch Dao, ta cũng chỉ là muốn tốt cho con.


Chuyện này con không thể quyết định".
Bà đặt tay lên vai nàng, từ từ nói.

Nàng bực bội liền đẩy tay bà ta ra.
" Tối nay người ta sẽ đến xem mắt, nhân lúc hoàng thượng và Lệ phi nương nương đang ở đây, có lẽ hoàng thượng vui sẽ ban hôn cho hai đứa đấy, đây là vinh dự không gì sánh bằng".
" Ta thà không cần vinh dự này".
" Nguyệt Ly, đây là con gái tốt muội dạy dỗ sao?".
" Đại phu nhân, Dao nhi còn nhỏ không hiểu chuyện người tha cho con bé đi".
" Nó không hiểu chuyện lẽ nào ngươi không hiểu sao?".
Bà ta dùng lời lẽ mắng nhiếc mẫu thân nàng như vậy, nàng đứng bên cạnh thật sự không chịu được.
" Bà cần gì làm khó mẹ ta chứ?".
" Hỗn xược".
Bà ta đánh một bạt tai vào má nhị phu nhân, khiến bà mất thăng bằng ngã xuống đất.
" Là ngươi dạy nó cãi lại mẹ cả sao?".
" Sao bà đánh mẹ ta?".
Nàng đi đến đỡ mẹ mình dậy.
" Bà gấp gáp gả ta đi như vậy là vì sợ ta làm lung lay vị trí của Lệ phi nương nương đúng không? Trước đây, vị trí hoàng hậu bị tỷ tỷ ta giành mất, bây giờ tỷ tỷ ta lâm bệnh, e là bà đã muốn con gái mình thay thế vị trí hoàng hậu của tỷ ấy.

Giờ đây ta lại thân thiết với hoàng thượng nên bà muốn nhân cơ hội này trừ khử ta."
" Ngươi...!nói thế nào thì tối nay ngươi nhất định phải gặp vị công tử kia"..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi