PHƯỢNG HOÀNG VÔ SONG


"Hoàng thượng, không phải nô tài không bị gì.
Chỉ là ta phát hiện sớm nên tránh kịp mới giữ được cái mạng già này.

Hoàng thượng, nể tình đan dược sắp được luyện thành công, xin hoàng thượng hãy tha lỗi cho nô tài.

Hoàng thượng."
"Được rồi.

An Bính Sơn, lần này ngươi không làm tròn trách nhiệm, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha.

Ngươi tự đi chịu phạt đi."
"Tạ ơn hoàng thượng ."
"Hằng Vương, giờ đệ không còn binh quyền nhưng vẫn nhúng tay vào việc quân sự, còn tự ý vào cung điều tra người bên cạnh trẫm.

Bây giờ đệ cũng to gan quá nhỉ?".
"Thần đệ không dám."
"Còn chuyện gì mà đệ không dám làm nữa?"
"Hoàng thượng nói rất đúng.

Thần thiếp là phi tần một lòng chỉ muốn giúp đỡ cho hoàng thượng.

Hôm nay, dù cảm tạ ơn cứu mạng của vương gia nhưng cũng không thể không nhắc vương gia một câu, là kẻ bề tôi thì nên giữ thân phận.

Đại Chử cần vị vua anh minh như hoàng thượng chứ không cần một đại thần phụ việc."
Nàng thấy tình hình không ổn nên lên tiếng giải vây cho hắn.
"Hoàng thượng, chắc hôm nay Hiền phi đã kinh sợ không ít.

Chi bằng cho cô ấy về cung để ổn định lại tinh thần, dù sao sức khỏe cũng quan trọng."
Thần phi bên cạnh cũng lên tiếng nói giúp.
"Hằng Vương, nếu đệ đã bị thương như vậy thì tạm thời ở lại cung, nghỉ ngơi trong Bình Lạc điện đi.

Sau này trẫm cũng có thể gọi đệ bất kỳ lúc nào."
"Thần đệ tuân chỉ."
Tối hôm đó.
Kim Loan điện.
"Nô tài bái kiến hoàng thượng."

"Được rồi.

Trẫm muốn ngươi quỳ cho hẳn hoi
để suy nghĩ cho kĩ."
"Chuyện hôm nay là do nô tài đã lỡ hồ đồ.

Nếu không nhờ hoàng thượng có tấm lòng nhân hậu
thì nô tài đã bị chém đầu rồi."
"Chuyện đến nước này rồi mà ngươi không có gì để nói với trẫm sao?".
"Đều do nô tài đã lỡ hồ đồ tự ý sử dụng thuốc nổ của quân đội mới gây ra tai nạn lớn như vậy.
Đều là lỗi của lão nô."
"An Bính Sơn, ngươi đi theo trẫm bao nhiêu năm làm việc lúc nào cũng cẩn thận, chưa từng có sai sót.

Tại sao lần này lại làm bậy lỗ mãng như vậy? Không giống với phong cách làm việc của ngươi.

Nói đi, rốt cuộc nguyên nhân là gì?".
"Hoàng thượng, nô tài không biết có nên nói không."
"Nói đi!"
"Vâng.

Hoàng thượng, đúng là nô tài có chuyện uẩn khúc.

Hoàng thượng ra lệnh cho nô tài luyện Cửu chuyển hoàn hồn đan với mong muốn hoàng hậu sẽ sống lại.

Nhưng cơ thể của hoàng hậu ngày một kém đi.

Ta...!ta suy nghĩ ngày đêm, đã tiến hành rất nhiều thử nghiệm,
nhưng lại thiếu thốn nguyên liệu.

Thế là ta bèn tự ý đi tìm Đậu đô hộ để lấy vật liệu của quân đội.

Không ngờ lại gây ra tai nạn lớn như vậy."
"Có chuyện này thật sao? Nhưng tại sao ngươi chưa từng nói với trẫm?".
"Nô tài biết hoàng thượng luôn xem trọng hoàng hậu.

Nếu như ta...!ta bẩm báo chuyện này với hoàng thượng thì e là hoàng thượng sẽ lo lắng cho hoàng hậu, nên mới tự ý giấu chuyện này."
"Đứng dậy đi."
"Cảm ơn hoàng thượng."
"Trẫm cũng biết ngươi làm như vậy vì muốn giúp trẫm.

Sau này luyện đan thiếu thứ gì thì cứ nói với trẫm là được.

Nhưng tuyệt đối đừng để ai biết chuyện Cửu chuyển hoàn hồn đan này."
"Hoàng thượng yên tâm, nô tài xin ghi nhớ trong lòng."
"Hoàng thượng, nô tài còn một chuyện chưa rõ
muốn hỏi hoàng thượng."
"Nói đi."
"Nếu hoàng thượng e ngại Hằng Vương thì tại sao còn giữ ngài ấy ở lại trong cung?".
"Để đệ ấy ở trong tầm mắt của trẫm vẫn tốt hơn để đệ ấy ở nơi không thấy, sẽ yên tâm hơn nhiều."
"Hoàng thượng sáng suốt."
Quan Thư Cung.
Ân Tuyết đem chuyện nghe được kể lại với nàng, tuy chuyện hoàn hồn không rõ cặn kẽ nhưng chuyện miễn tội thì lại rất rõ ràng.
"Như vậy thì chấp niệm của hoàng thượng với Tịch Nguyệt đã trở thành một tấm bùa hộ mệnh toàn năng.

E là những người này cảm thấy dù bọn họ phạm phải lỗi gì, chỉ cần đưa tấm bùa này ra thì mọi chuyện sẽ thuận lợi.

Chỉ tiếc là...".
"Ý của chủ nhân là...".
"Chỉ tiếc là có lúc nếu không dùng bùa hộ mệnh phù hợp thì sẽ hoàn toàn ngược lại."
"Chủ nhân có kế hoạch gì cần thuộc hạ làm không?".
"Không gấp.

Để bọn họ đắc ý một thời gian đi đã.

Trước mắt, Dạ Hằng đang rơi vào cảnh bị cầm tù nên ta phải kiêng dè.


Ân Tuyết, cô có biết vết thương của Dạ Hằng thế nào rồi không?".
"Thuộc hạ sẽ đi kiểm tra."
"Đợi đã.

Ta muốn tự đến thăm Dạ Hằng".
"Nương nương, tuyệt đối không được.

Hôm nay trong lòng hoàng thượng đã kiêng dè người và Hằng Vương rồi.

Đang là thời điểm nhạy cảm,
nương nương đừng đi gặp vương gia thì hơn."
Thinh Nguyệt bên cạnh khuyên giải nàng nghe thấy rất hợp lý nhưng lại rất lo cho hắn.
"Thuộc hạ nhớ có một con đường có thể đến thẳng chỗ của Hằng Vương mà vẫn tránh được tai mắt của người khác."
" Vậy nửa đêm ta sẽ đến đó.

Muộn rồi, các ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi".
" Vâng".
Cả hai lui ra ngoài trong phòng chỉ còn mình nàng, như thường lệ nàng đến bàn trang điểm tháo trang sức và chải tóc.

Đang ngồi chải tóc bỗng nhiên ý thức của Tịch Dao xuất hiện.
"Tỷ tỷ".
" Tịch Dao".
" Tỷ tỷ, Dạ Hằng bị thương có phải không? Muội muốn đến thăm huynh ấy".
" Tỷ biết muội lo cho ngài ấy, nên đã bảo Ân Tuyết sắp xếp đường rồi.

Muội yên tâm".
" Đa tạ tỷ tỷ".
[Bình Lạc điện]
Tịch Dao lúc này đi theo lối bí mật đến Bình Lạc điện.

Đến được nơi hắn đang nghỉ ngơi thì nàng đi vào tiến đến cạnh giường.

Nhìn hắn bị thương khắp người trong lòng nàng rất đau khổ.

Nàng cầm lấy tay hắn đặt lên má mình nước mắt từ từ rơi xuống.

Trong tay hắn lúc này vẫn nắm chặt chiếc túi thơm nàng tặng.
[Dạ Hằng.

Khi đó chúng ta nắm tay nhau vui cười như mới hôm qua.

Huynh cho ta mảnh tình sâu đậm, nhưng ta lại phụ lòng huynh.]
[Huynh hận ta tuyệt tình như vậy nhưng không biết là sự tuyệt tình này khiến ta khắc cốt ghi tâm mỗi ngày, khó ngủ suốt đêm.

Tình cảm thì luôn sâu đậm cớ sao duyên lại cạn? Chỉ hận trời cao trêu đùa, hai ta đều không nên duyên.]

[Nếu có thể, ta cũng không muốn phải rời xa thêm nữa.

Mặc dù tình cảm rất sâu đậm cũng chỉ có thể dừng lại ở đây.

Huynh cứ coi như là một giấc mộng, tỉnh mộng rồi sẽ không còn gì nữa.

Tịch Dao nợ huynh kiếp này mong kiếp sau có thể bù đắp].
Nàng đặt tay hắn xuống.

Cầm khăn ướt lau mặt cho hắn rồi rời đi.
Ngọc Thiền Cung.
"Lần này Dạ Hằng đến để điều tra việc An Bính Sơn và Đậu Sĩ Minh vận chuyển thuốc nổ.

Người muốn giết đệ ấy chắc là hai người bọn họ.

Còn Bạch Tịch Dao thì được hoàng thượng yêu thương hết mực, uy hiếp đến ngôi vị hoàng hậu của Bạch Tố Loan.

Cô ta cũng không tránh khỏi có liên quan."
"Nếu đúng là như vậy, hay là nương nương rũ bỏ mọi quan hệ với Hiền phi sớm đi.

Lỡ như chuyện này liên lụy đến nương nương..."
"Nếu đúng là như vậy, thì bản cung lại càng cần
quân cờ Bạch Tịch Dao này.

Muốn thực hiện kế sách tập hợp kẻ yếu để chống lại kẻ mạnh, bản cung cần cô ta đứng ở phía trước.

Thành công
thì là quân cờ bỏ đi.

Thất bại thì lại càng là quân cờ bỏ đi."
"Nương nương đúng là mưu lược sâu xa."
"Cũng không biết vết thương của Dạ Hằng thế nào rồi.

Thái Điệp, ngươi đi xem thử giúp bản cung."
"Vâng."


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi