Tình bạn giữa tôi và con An thật là kì lạ. Đến một cách tình cờ, từ một khoảng lặng của cuộc sống, đời tôi có hai hồng nhan tri kỉ, người thứ nhất là Ngọc Anh và người thứ hai là An. Có những chuyện mà khi nói với những thằng bạn thân như Việt, Dũng lại không được, vậy mà khi chia sẻ với hai người con gái đó, tôi lại thấy nhẹ nhõm vô cùng. Tới tận bây giờ tôi vẫn chẳng hiểu tại sao.
***
Sáng của đầu tuần sau, bọn bạn cùng lớp cứ ngạc nhiên mắt chữ O mồm chữ A khi thấy tôi và con An không còn trong tình trạng chiến tranh lạnh nữa mà lại tí tởn trêu đùa, hỏi bài nhau. Thằng Hoàng lựa lúc con An về chỗ, túm áo tôi hỏi:
- Mẹ cha mày! Trông tẩm ngẩm tầm ngầm mà ghê thật. Đã có em Trang sẹc xi bên A4 rồi giờ lại thêm cả An hấu, mày tính đi chơi thì mỗi tay ôm một em à? Mà sao mày cưa nó nhanh thế, mới vài hôm trước còn…
Tôi vội gạt đi, mắng át nó:
- Bậy nào thằng này. Tao chơi với nó như bạn bè, cũng như tao chơi với bọn mày thôi. Ba hoa chích chòe nhiều, con An mà biết thì mày cứ chuẩn bị tinh thần ăn liên hoàn guốc nhé!
Thằng Hoàng thôi không nói nữa, ngồi đằng sau tôi nó cứ tủm tỉm, vuốt cằm lẩm bẩm:
- Ờ hớ! Bạn bè …bạn bè. Giờ thì anh đã hiểu!
Bỏ mặc mấy câu xỏ xiên của nó, tôi ngồi im cố tụng nốt chỗ công thức toán vào đầu, nơm nớp sợ đến giờ Lý sẽ dính đòn lên bảng làm bài. Ngồi thêm độ 5 thì thầy Lý lừ lừ tiền vào lớp, "sát khí đằng đằng, trong tay cầm sổ Nam tào chỉ chờ điểm tên đoạt mạng". Đúng là ghét của nào trời trao của ấy, thầy Tính vừa giở sổ ra thì gọi:
- L.T Hưng, lên bảng làm bài 4.11
Đau khổ vác quyển vở bài tập lên bảng, tôi cố đi thật chậm, từ từ cầm viên phấn gõ đánh cạch lên mặt bảng, ngán ngẩm nghĩ đến cảnh ôm con 2 to tướng về chỗ, mất đi hình tượng Hưng trùm sò ăn chơi của lớp. Ôi số phận sao nỡ dồn người anh hùng vào chỗ chết! Nhưng đúng là trong cái rủi có cái may, đang ngồi dạy bỗng nhiên có thầy giám thị hỏi gì thầy nên thầy đi ra hành lang nói chuyện. Nhân lúc đó, ở dưới lớp, có tiếng thằng Hoàng nhắc :
- Tính quãng đường bằng nửa tích gia tốc rơi với bình phương thời gian, cộng tích Vo với thời gian.
Như được khai sáng, tôi tự động nhớ ra công thức cả bài. Thư thái viết số, bấm máy tính lạch cạch, sau 5 phút đã hiên ngang về chỗ. Thầy Tính đi vào đúng lúc tôi bước về, thầy đeo kính lên, săm soi bài giải, xong búng tay đánh chóc, quay xuống bảo thư kí lớp:
- Thủy, ghi sổ Hưng 10 điểm hệ số 1!
Chao ôi! Lần đầu tiên mình được một điểm 10 môn Tự nhiên, còn gì hạnh phúc hơn nữa, may mà có cứu tinh Hoàng biến thái, nếu không chắc giờ này anh hùng xanh cỏ rồi. Đến 3 tiết sau, có Văn-Văn-Hóa, tôi lên bảng đỡ đạn cho hội ăn chơi được giờ Văn, đến giờ Hóa thì cô gọi trúng ngay thằng Quốc cổ cò. Thôi thế là hỏng bét, đại ca này vốn chí hướng tại quán game, lại dốt đặc cán mai môn Hóa, thêm phát đạn này nữa thì thành trì của hội sụp đổ chỉ còn là vấn đề thời gian. Bài này tôi làm rồi nhưng nhắc kiểu gì mới được, Quốc cổ cò nghễnh ngãng còn hơn bà nội tôi, từ bàn 3 mà nhắc chắc gì nó nghe được, chữ tác đánh chữ tộ thì sướng. Cô Hóa thì lại cứ ngồi rà mắt nhìn khắp lớp, anh nào ho he cái là cho đi cọ nhà vệ sinh. Vậy nên giờ đó, Quốc cổ cò sụt sùi bê quả trứng cò về ấp, thêm cái bản kiểm điểm chữ kí phụ huynh nữa.
Giờ về, tôi với thằng Hoàng tụ tập bọn con trai lại, bàn cách cải thiện tình hình học tập, chứ cứ tiếp diễn thế này thì chẳng còn đâu mà điện tử nữa. Thằng Hoàng mở đầu:
- Học hành thế này là không ổn rồi. Bố mẹ mà biết là ngủ đường hết, từ chiều nay, chia ra thành các nhóm. Nhóm nào yếu Xã hội thì do thằng Hưng phụ trách kèm cặp, bồi dưỡng. Nhóm nào yếu Tự nhiên thì sẽ chia ra do tao, thằng Minh phụ trách. Hẹn 3h chiều tụ tập ở nhà tao. Có ai ý kiến gì không!
Cả lũ đồng thanh "Không!", vì một tương lai điện tử thả phanh, ăn hàng không cần tính.
Kế hoạch học nhóm tiến triển rất tốt, chỉ trong một tháng mà cả lũ đi lên trông thấy, lớp không bị trừ điểm thi đua, hội ăn chơi thì rước về toàn điểm 7,8. Phụ huynh mát lòng mà chủ hàng quà cũng mát dạ, cả hội lại trở về với tiêu chí "Chơi chơi nữa chơi mãi!", nhưng giờ còn phải giữ vững điểm số nữa nên thời gian ra net cũng ít hơn trước. Dù sao thì việc học vẫn hàng đầu, còn hai năm nữa là vượt Vũ môn rồi, không lo sớm, đợi nước đến cổ mới nhảy thì nhục mặt.
Dạo này, tôi với Trang thân mật hơn hẳn, đèo nhau về thoải mái, không sợ lời trêu đùa của lũ bạn nữa. Chẳng biết tự bao giờ mà nghiễm nhiên tôi với em lại trở thành một cặp. Cứ chiều chủ nhật, tôi rút khỏi đội bắn CS, cùng Trang ra bãi bồi sông Hồng chơi, có hôm thì dạo quanh mấy khu phố cổ, có hôm thì vào Kim Đồng, Tiền Phong. Tôi nhớ những buổi chiều đầu đông, cùng Trang ngồi ở bên bờ sông Hồng, gió từ sông thổi lạnh mắt. Tôi ngồi xếp bằng, bên cạnh em, thích thú xem em vẽ lại cảnh sinh hoạt một xóm chài lúc chiều muộn, vẽ lại cầu Long Biên, hay đơn giản chỉ là ngắm em mặc áo sù sụ như con gấu bông, dang tay cười tươi đứng giữa thảm hoa cải vàng nhẹ, tóc mai bay phất phơ trong cái gió lạnh khô của mùa đông, nụ cười của em như xua tan đi cái lạnh gió sông đang thấm vào da thịt tôi. Lúc đi về, Trang ôm nhẹ vào eo tôi, tựa đầu vào lưng như tránh cái gió lạnh đang thổi lúc chiều muộn, những lúc như thế, tôi chỉ ước bờ vai mình rộng hơn để có thể che chắn hết những cơn gió đông thổi rát mặt kia, để Trang ngồi ngoan ngoan trong sau xe tôi, tựa đầu vào lưng tôi mà khe khẽ hát một bài vu vơ nào đó.
Càng về mùa đông lạnh, lòng tôi lại càng bâng khuâng, xao xuyến đến khó tả. Mỗi khi nhìn lên nền trời âm u xám xịt của mùa đông, nghe tiếng lá bàng cuốn theo gió kêu lẹt xẹt trên mặt đường, hay khi bất chợt nghe một tiếng rao bánh giò giữa đêm đông, cảm xúc đó lại trỗi dậy trong lòng tôi. Có một lần, lúc tôi với con An ngồi chơi ở trên nóc cầu trượt, tôi ngồi co một chân, còn con An thì nằm dài ra, gối đầu lên tay nhìn lên nền trời men sứ. Đang ngồi chuyện phiếm, tự dưng tôi dừng lại và ngắm kĩ khuôn mặt nó. Con An đẹp, thật sự là rất đẹp. Nó mặc một chiếc áo len cổ lọ, quần bò ống côn, quàng một cái khăn len to đan chi chít hình monokuro, chỉ hở mỗi khuôn mặt thanh tú, trắng tái vì lạnh, đôi mắt đẹp lung linh, cái mũi cao đang cố hít hít để thở qua lớp len quấn quanh. Tôi mỉm cười, thò tay búng một cái vào mũi nó, nói:
- Cho tao nghịch phát. Nhìn mặt mày vừa xinh xinh lại ngộ ngộ, trông như con gấu trúc ý.
Nó cười hí há, ngồi dậy, xuống nền, cúi mặt ngang ngang xuống rồi ngẩng sang hỏi tôi :
- Thế á! Thế mà giờ này vẫn chưa có người yêu này. Ai như anh Hưng coolboy, có hotgirl Trang sẹc xi, rồi cả một đống người hâm mộ nữa. Chẹp chẹp, số đào hoa thật.
Tôi bật cười to, dang một tay định quàng lên vai nó,đùa:
- Chưa có người yêu hả! Cho một vé này.
Nó vênh mặt lên, gạt tay tôi ra:
- Èo! Không thèm. Chị đây có mà trai theo hàng đàn, chẳng qua không thích thôi.
Hai đứa cười hồn nhiên, chợt con An nhặt một cái lá bàng đỏ rực, lấy ngón tay đục hai cái lỗ rồi nhìn xuyên qua đó, bảo:
- Mày có thích mùa đông không Hưng? Còn tao thì thích đông lắm, được mặc toàn đồ đẹp này, tối ngủ ấm ơi là ấm. Nhưng chán mỗi cái sáng ra phải dậy sớm đi học. Mày không biết thì thôi, mỗi buổi sáng đi học là một lần tao đấu tranh tư tưởng đấyQ
Tôi gật gật đầu đồng ý, hỏi nó:
- Ê An! Mày có thích nghe sáo không?
Hai mắt nó sáng lên, chớp mắt hỏi tôi:
- Mày biết thổi à. Thổi đi, thổi đi! Cho tao nghe với!
Tôi mỉm cười, lấy trong ba lô ra cây sáo mới mua, ngượng nghịu gãi đầu, bảo:
- Tao mới tập thôi, mà tao lại mù nhạc lý nữa. Nên tao cứ cảm xúc thế nào thì thổi tự do vậy, nghe thì đừng có chê nhá, tao dỗi đấy.
Nó bĩu môi, lè lưỡi, phẩy phẩy tay:
- Dài dòng quá. Thổi thì thổi anh đi, có gì cũng không phải lo, tim tao tốt lắm, không dễ gì nghe xong mà đau tim tỏi luôn đâu.
Tôi đưa cây sáo lên ngang miệng, lấy hơi, tay bấm lần các lỗ trên thân sáo. Lúc đó, cảm xúc trong lòng tôi là một cảm giác lạ của mùa đông, nhưng lại đan xen với chút gì đó thật ấm áp, dịu nhẹ. Chẳng biết tiếng sáo mình thôi ra thế nào, tôi cứ thoải mái thổi bằng cả trái tim và tâm hồn mình, nhắm hờ mắt để chìm sâu vào trong cảm xúc. Thi thoảng, mở mắt ra, tôi nhìn thấy con An đang lim dim mắt, lắng tai nghe tiếng sáo, người hơi đung đưa theo nhịp sáo. Thổi xong, tôi nhẹ nhàng hạ cây sáo xuống, con An vẫn lim dim mắt đung đưa người, tôi kéo nhẹ tai nó, bảo:
- Con ngẫn! Tao thổi xong rồi, mày ngủ lúc nghe tao thổi sáo đấy hả. Đúng là xúc phạm người nghệ sĩ mà.
Nó mở mắt, ngơ ngác nhìn tôi, chợt cười cầu tài, nói:
- Hì! Xin lỗi mày nhá. Tao tập trung nghe quá nên hết lúc nào không biết. Mày thổi bài gì mà hay thế?
Tôi đáp:
- Có thổi bài gì đâu. Tao mù nhạc lý, lại mới tập nên chẳng nhớ bài nào cả. Chỉ bấm nốt theo cảm giác thôi. Nghe thế nào ?
Con An nghếch đầu nhìn lên trời, ngón tay trỏ khẽ chạm chạm vào môi, cau mày nghĩ. Xong nó quay ra bảo tôi:
- Nghe như cảm giác không tên, chứa cả âm thanh, mùi hương, hình ảnh, amng cái gì đó rất đông. Nhưng lại có một cảm giác ấm áp nhẹ nhen lên. Tao chỉ nhận xét được có thế thôi. Còn lại mải nghe nên chịu.
Tôi sửng sốt nhìn nó, sao nó lại nói trúng tâm trạng tôi thế chứ. Nhận thấy cái nhìn của tôi, nó liếc nhìn nghiêng nghiêng, trỏ tay vào tôi, cười :
- Á à! Trúng tim đen rồi nhá. Cảm xúc của người đang yêu. Ố là la.
Tôi cười trừ, hỏi:
- Sao mày biết rõ ý tao thế?
Nó lại vênh mặt lên, tự hào:
- Chuyện. Tao bạn mày lại không biết mày chắc.
Đúng là hoàng kim vạn lạng còn dễ kiếm, thế gian tri kỉ thật khó tìm. Tôi còn kiếm đâu ra người thứ hai hiểu rõ tâm sự thầm kín trong lòng tôi như con An được nữa, nhất lại là một hồng nhan tri kỉ như nó. Khẽ đấm nhẹ vào vai nó, tôi nói như một khẳng định :
- Mày đúng là Tử Kỳ của tao, An ạ !
Nó cười toe, bẹo má tôi, đáp:
- Không tao thì còn ai vào đây nữa. Nói thừa!