Cả lớp nín thở chờ hai ông Thiên hình - Địa sát lên lớp, nhất là mấy thằng vừa tham gia đánh nhau, mồm thì lầm nhẩm đọc bài mà trong đầu thằng nào cũng nghĩ: “Phát này là tỏi mẹ nó rồi, chuẩn bị tinh thần mời phụ huynh thôi!”. Lát sau, thầy chủ nhiệm và thầy Hiệu trưởng vào lớp, thầy Hiệu trưởng nghiêm giọng hỏi:
- Lớp này những bạn nào vừa tham gia đánh nhau với lớp A6 thì đứng lên, ai có tinh thần tự giác thì sẽ được giảm nhẹ hình thức kỷ luật.
Cả lớp vẫn ngồi im thin thít, phòng học lặng ngắt như tờ. Con Thy hạt mít rụt rè đứng lên, ỏn ẻn;
- Dạ! Lớp vẫn ngồi truy bài nãy giờ, có ai ra ngoài đâu ạ.
Thầy chủ nhiệm nhìn nó bằng ánh mắt nghiệm nghị, hỏi lại:
- Có thật thế không? Lớp trưởng không được bao che cho các bạn đâu đấy!
- Ơ vâng! Em nói thật mà thầy – Con Thy làm bộ tội nghiệp, cố khẳng định câu trả lời của mình.
Thầy Hiệu trưởng bảo:
- Lát nữa tôi hỏi cả lớp D1 bên cạnh, cả tầng hôm nay có mỗi 3 lớp là D1, D2, A6 học. Kiểu gì cũng có người biết. Lúc đấy thì tội tăng gấp đôi đấy! Lớp suy nghĩ lại đi.
- Dạ. Lớp không hề đánh nhau ạ! – Cả lớp đồng thanh.
Thầy chủ nhiệm với thầy hiệu trưởng đành sang bên D1, hỏi bên đó thì đứa bảo không biết, đứa bảo nãy vẫn sang D2 chơi, lớp đó đông đủ cả. Hai thầy lại sang cả A6 thì bên đó khăng khăng là lớp tôi sang đánh lớp nó. Vì chỉ là lời nói một phía, không đủ bằng chứng, lại có bên D1 làm chứng gian cho lớp tôi nên nhà trường bất đắc dĩ phải bỏ qua. Nhưng từ sau vụ đó, BGH cử giám thị đi tuần khắp hành lang, cứ đến giờ ra chơi, đầu giờ là lại đi tuần khắp trường, hạn chế tối đa việc mất đoàn kết giữa các lớp.
Buổi sáng hôm sau, cánh con trai đang ngồi bàn bạc chuyện tính sổ A6 thì tự nhiên ngoài cửa có thằng đứng, ném thẳng một vật vào mặt thằng Quang. Tôi nhanh tay vươn người ra chụp lại, là mảnh giấy có gói sỏi, bên trong viết:
- 2h15 chiều, ra bãi bóng A13. Thằng nào đéo ra là chó.
Đưa cho cả lũ xem, chúng nó chửi um lên, lồng lộn đòi chiều nay sống chết với lũ A6. Tôi im lặng, giơ tay ra hiệu chúng nó trật tự, nói:
- Bọn A6 là lớp ban A nhưng lại ít con trai hơn cả lớp mình, vậy nên nếu đánh thì chúng nó rõ ràng bất lợi. Tao chắc chúng nó không ngu đến mức đó đâu.
Thằng Hoàng tiếp lời:
- Ừm! Có khi chúng nó gọi đầu gấu phục sẵn, anh em mình ra thì chúng nó úp thẳng.
Cả lũ im bặt, lo lắng tính cách. Từ chối thì nhục mặt, mà đi thì không biết lê xác về kiểu gì. Lúc sau, tôi hỏi thằng Minh:
- Tao thấy bảo hình như bố mày thuê cả vệ sĩ bảo vệ mày đúng không?
Cả lũ ồ lên:
- Ôi thật là vkl!
- Chơi sang vãi đái!
- Như con Thủ tướng!
- Oách nhề!
Thằng Minh cười khoái chí, bảo:
- Lúc nào ông đó chẳng đi kè kè cạnh tao. Nhưng tao ghét phiền phức nên cho ông ý đi chỗ nào tùy thích. Bao giờ bố tao kiềm tra thì tao mới nháy máy gọi, giả vờ đang đi bên cạnh bảo vệ.
Tôi hỏi:
- Thế mà hôm trước đéo để đi cùng. Bị bọn A6 nó dần cho!
- Dào ôi! Vệ với chẳng sĩ, sống vô tư có phải sướng không? Lần đầu tiên tao trải nghiệm cảm giác bị úp sọt.
- Mẹ cha thằng quái dị! Rồi có ngày mày trải nghiệm nốt cảm giác hấp hối.
Thằng Hoàng nói:
- Thế vệ sĩ của mày trình độ thế nào?
Thằng Minh ngán ngẩm:
- Bố ai biết! Nhưng nhìn như thằng nghiện, mặt xanh, môi tím. Có khi thằng Hưng thừa sức đánh.
Cả lũ ôm đầu thở dài, một lúc sau, thằng Quang quả quyết:
- Chiều nay cứ đi, xem chúng nó làm loz gì được.
Dứt lời, chúng nó đồng thanh tán thưởng. Tôi và thằng Hoàng trầm ngâm suy nghĩ, có vẽ như chuyện đã đi quá xa rồi. Thôi, chiều cứ thủ sẵn cây trường côn, có gì thì mình bọc hậu cho chúng nó rút.
Đầu giờ chiều, cả lũ rồng rắn kéo nhau đi, cái bãi bóng A13 sao mà xa thế, đi gần chục cây mới tới nơi, lại còn khất nữa chứ, tít tận trong cái khu Kim Giang gì đấy. Hình như bọn A6 có vấn đề về thần kinh hay sao mà chọn chỗ khỉ ho cò gáy này. Đến nơi, cả lũ dàn ngang kéo cả vào, bọn A6 ngồi trong chỗ nghĩ giải lao cũng lục tục đứng dậy. Thằng Huỳnh lớp trưởng lớp nó cười hòa nhã, bắt tay tôi, nói:
- Xin lỗi vì dùng cách này để mời bọn mày đến đây, nhưng cũng vì bọn tao bất đắc dĩ quá.
Tôi ngạc nhiên, nó tiếp:
- Tất cả ngồi đi!
Thằng Hoàng, gật đầu ra hiệu cho đám con trai ngồi xuống hết. Hai bên nói chuyện với nhau. Tôi mở lời:
- Tao không nghĩ bọn mày gọi bọn tao tới tận đây chỉ để đánh nhau.
Thằng Huỳnh gật gù:
- Mày nói đúng. Sở dĩ tao chọn chỗ này vì nó quá xa, chẳng có đứa nào trong hai lớp có người nhà gần đây để mà cậy gần nhà cả. Giờ chỗ này là đất khách, có gì thì giải quyết cũng tiện.
- Ừm!
- Trước hết tao thay mặt ba thằng Thái, Đông, Vũ, xin lỗi thằng Minh lớp mày. Thực ra mọi chuyện bắt đầu từ lúc thằng Dực lớp tao nó đạp cây để trêu mấy đứa ngồi trên. Không ngờ nước lại nhỏ xuống cả bên lớp mày, rồi lời qua tiếng lại sinh ra xô xát. Nghĩ lại chuyện cũng chẳng có đếch gì cả. Tao biết mày tham gia vụ hôm qua chỉ vì tức cho thằng Minh, còn hôm thứ Hai, tao thấy mày không đánh mà cố can bạn mày ra.
Tôi cười, cảm giác nhẹ bẫng như trút được gánh nặng:
- Nếu đến để giảng hòa thì quá tốt. Vốn dĩ trước nay hai lớp thân thiết với nhau, tự nhiên lại xích mích, nó rách việc ra.
Quay sang hỏi cả lũ, chúng nó thằng thì gật đầu đồng tình, thằng thì vẫn có vẻ hậm hực. Lúc thằng Huỳnh quay sang hỏi bên lớp nó cũng vậy, đứa nào cũng có vẻ dùng dằng, không đồng tình. Nhưng xem ra giờ giảng hòa là cách tốt nhất, chứ suốt ngày suy tính, nơm nớp lo bị úp sọt thì đúng là tự đày đọa mình. Hai bên nói chuyện thêm lúc rồi về. Trên đường về, thằng Quang bảo tôi:
- Mày bỏ qua cho chúng nó dễ dàng thế à?
Tôi lắc đầu đáp:
- Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện. Dù gì chúng nó cũng đã nhận lỗi, bên mình khó mà bắt bẻ gì thêm nữa. Cứ im lặng một thời gian đi, nếu chúng nó mà có ý giở quẻ thì đập luôn.
Thằng Hoàng gật gù, nói:
- Thằng Hưng nói đúng đấy! Bây giờ cứ vô tử, thoải con gà mái đi. Nếu lớp nó mà dám lật lọng thì mình hẵng tính. Không bọn lớp khác nhìn vào, chúng nó lại bảo một lũ vô học chỉ thích đánh đấm.
Mấy thằng nghe vậy cũng nguôi nguôi, thôi không nhắc nữa. Thấy bọn nó vẫn còn tức anh ách, tôi xoa dịu:
- Ê các ku! Báo cho chúng mày biết tin mật nhé!
Cả đám nhao nhao lên, thằng nào cũng cố phóng ngang xe tôi, dàn kín cả đường:
- Đâu, đâu!
- Có gái chuyển đến à?
- Hay là bố mẹ mày đã chấp nhận việc mày bị pê đê?
- Đừng bào là mày nhận ra tình cảm của mày với dì Minh nhé!
Tôi trố mắt nhìn, thán phục với đầu óc tưởng tượng của chúng nó, khoát tay bảo:
- Mấy hôm nữa, sẽ lại có dạ hội đêm Trung thu.
Chúng nó rú ầm đường:
- Oh yehhhhhhhh!
- Lại được ngắm các em xinh xinh rồi!
- Tao sẽ rủ Yến đi ngắm trăng!
- Khỏi cần, tụt quần mày ra, mấy cái sẹo trên mông mày cũng giống vết va chạm trên mặt trăng đấy.
- Ơ đệt! Thằng này láo nhể.
Nói đoạn, thằng Hoàng túm cổ áo Quang ngơ, đấm thình thình vào lưng. Đến khổ, lại ăn đòn vì vạ mồm. Mà thằng Hoàng cũng khôn quá, đi bể bơi chung với thằng Quang, to như con trâu mà không biết bơi. Thấy kể bảo lúc đó nó chới với, túm luôn quần bơi thằng Hoàng kéo xuống bể, rách cả quần sịp bên trong. Lộ hết cả “bộ ấm chén” ra, cả bể bơi cười rũ rượi. Hai thằng đần đành cắp đít về.
Đợi chúng nó tản về gần hết, thằng Minh lướt lên đi song song với tôi, hỏi nhỏ:
- Thế đợt này mày đã tình chưa?
- Tính cái gì cơ?
- Thì chuyện con An ý !
- Khó nghĩ quá, tao đang định hôm đó dạ hội thì mời nó khiêu vũ, rồi tỏ tình. Nhưng mà đéo biết khiêu vũ mới nhục chứ!
- Thế thì nói bình thường thôi. Chứ vừa tỏ tình vừa dẫm vào chân thì bỏ mẹ.
Tôi gật gật tán đồng ý kiến nó. Nghĩ thầm:
- Trăng sáng, dạ hội, nhạc dịu nhẹ. Đúng là trời giúp mình rồi.
Bỗng nhiên tôi giật mình, nghe tiếng thằng Minh nói:
- Mà sao trường mình nó lắm hội hè thế nhỉ? Tao thấy bảo năm nay còn thi Mr hay Mrs gì gì đấy cơ mà. Bố tao làm trưởng ban tổ chức.
- Ừ đúng! Lúc tao lên văn phòng đoàn đã viết trên bảng rồi, năm nay 11 rồi, chơi dài thế này, tao thấy đéo ok mày ạ.
- Xoắn cái gì! Thi với kiểm tra toàn bài dễ ẹc, ngoáy cái là xong.
- Mày học giỏi nó khác! Tao học Xã hội, giáo viên chấm điểm đủ ý mới chỉ có 5 điểm. Còn thêm 2-3 điểm là do hứng của mấy ông bà ý lúc chấm bài.
Nó thở dài ngao ngán, tôi cũng thở dài. Ôi Búp Bông ơi là Búp Bông, tao đến nổ đầu vì mày mất.