PHƯỢNG KHUYNH THIÊN LAN

Editor: Imelda

Một khắc đó, kẻ trời đánh không kinh ngạc là Dung Sở đột nhiên ngây người. 

Núi băng tan chảy...non sông diệt vong...gà trống có thể đẻ trứng...gà mái có thể gáy...Thái Sử Lan chủ động hôn!

Hắn kinh ngạc nhìn chằm chằm phía trước, đôi môi hồng nhạt, không tính kiều diễm mà mỏng manh cùng mềm mại đang từ từ phóng đại...

Chỉ là, ngay khi còn cách môi hắn có 0.000001cm, đôi môi kia bỗng dừng lại, lập tức quát lên một tiếng chói tai, "Đâm!".

Khoảnh khắc ấy, Dung Sở cuối cùng cũng đã thanh tỉnh, tính toán lùi ra sau. Thái Sử Lan lại ôm chặt hắn, kỳ thật, hắn muốn thoát khỏi nàng là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng không biết vì sao, lúc này, hắn lại không muốn thoát ra. 

Mà ngay khi ấy, Cảnh Thái Lam đang chờ sẵn một bên lập tức giơ cao tay, hét lớn:"Aaa...". Gai màu bạc lóe sáng, hung hăng đâm thẳng vào...mông Dung Sở. Hắn đờ người, ánh mắt dần dần trở nên nhạt màu.

Thái Sử Lan nhân cơ hội đó nhanh chóng lui về phía sau, dứt khoát đẩy ngã vị quốc công cao quý nào đó. 

"Ngạt chết ta!" Nàng không ngừng dùng ngoại bào của Dung Sở chà sát tay, cổ, mặt,... chính mình, sau đó thuận tay ôm lấy Cảnh Thái Lam, "Đi!"

Nàng đi ra ngoài, trong lòng có chút lo lắng, nhưng cuối cùng lại không có hộ vệ nào tiến lên cản trở, Triệu Thập Tam cũng chưa thấy xuất hiện. Thái Sử Lan vui mừng không thôi, đồng thời cũng âm thầm kinh hãi trước nề nếp của thuộc hạ bên người Dung Sở.

Ánh trăng soi sáng con đường uốn lượn trước mắt. Hai bóng dáng một lớn một nhỏ dần dần đi xa, không ngừng đối thoại.

"Cảnh Thái Lam, vừa rồi một đâm kia của ngươi quá mạnh, ta thật hoài nghi ngay cả hai người chúng ta hắn đều đã quên mất."

"Thật tốt...thật tốt..." Giọng điệu vui mừng của kẻ nào đó vang lên.

"Chắc chắn sẽ để lại vết thương lòng mất." Giọng nói cũng không có vẻ gì là hối lỗi.

"Vậy người trị cho hắn là được." Giọng điệu lơ đễnh.

"Còn phải xem tâm trạng." Giọng điệu vân đạm phong khinh.

"Tại sao lại...đâm mông..." Giọng điệu hơi hoang mang.

"Thiếu nợ ta, nhất định phải trả." Giọng điệu đằng đằng sát khí. (Nếu như có ai không hiểu, đề nghị nhớ lại cảnh cành hồng!:v)

...

"Chủ tử..." Trong khách điếm, sau một lúc lâu, Triệu Thập Tam đứng trước cửa, ánh mắt hoang mang nhìn chằm chằm chủ tử có chút bất thường.

Dung Sở mờ mịt nhìn quanh, nhẹ nhàng nói: "Vừa rồi...Có chuyện gì vậy?"

Triệu Thập Tam không dám nói nửa lời, thầm nghĩ, ta làm sao biết có chuyện gì, tại sao người lại để hai người bọn họ chạy trốn dễ dàng thế cơ chứ? Thật không có khả năng mà.

Nhưng là lời chủ tử đã nói ra, kẻ dưới không ai dám không nghe theo. Vậy nên, các huynh đệ cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người kia nghênh ngang rời đi, trước khi đi, nữ nhân kia còn dựng thẳng một ngón tay, cũng không biết có ý gì.

Dung Sở trầm mặc đứng yên, giống như đang sắp xếp lại mạch suy nghĩ, mày từ từ nhăn lại, sau đó lập tức sờ sờ...mông mình.

Có chút đau đớn. Là ai đâm mông ta?

Hắn nhắm mắt lại, bình ổn tâm trạng, kí ức dần dần lướt qua, từ từ xếp lại ngay ngắn.

Bóng người vút qua...đai lưng treo trên cửa...đôi môi hồng nhạt càng lúc càng tới gần...

Trong đầu hắn giờ đây chỉ còn lại ba tàn ảnh đó, nhưng lại vô cùng rõ ràng. Hắn bất động một chỗ, rất lâu sau mới chậm rãi vươn tay, xoa nhẹ đôi môi chính mình.

"Thiếu nợ ta, nhất định phải trả."

...

Thái Sử Lan đi thẳng đến nơi báo danh vào phân doanh Nhị Ngũ của doanh Quang Vũ. Nàng nhớ rõ, ban ngày người phát đơn có nói vẫn còn mười hai canh giờ tuyển nhận đệ tử, hiện tại quả nhiên còn có người.      Trước mặt, một người đầu tóc rối như chôi lông gà đang nằm bò trên bàn, ngáp ngáp vài cái.

Kỳ quái chính là đã giờ này rồi, mà người đến báo danh có vẻ không ít, xếp hành một hàng trước bàn. Tuy hàng người vẫn xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng dù sao cũng tạo nên một cảnh tượng vô cùng náo nhiệt. Thái Sử Lan trước giờ luôn là một đứa trẻ ngoan, thích tuân theo quy tắc xếp hàng, vì vậy nhanh chóng bế theo Cảnh Thái Lam đứng cuối. Ai ngờ vừa mới vào chỗ, mấy kẻ phía trước giống như Hồng Hải bị kiếm xẻ, soàn soạt tách thành hai hàng. 

"Ngươi trước! Ngươi trước!"

Đầu bên kia, bên bàn gỗ, quan khảo ngước đôi mắt lờ mờ buồn ngủ lên, dụi dụi vài cái. Vừa liếc mắt nhìn thấy Thái Sử Lan, vẻ mặt lười biếng lập tức biến mất, đáy mắt ngập tràn kinh hỉ.

"Vị này..." Hắn quan sát nàng một lúc lâu, rốt cuộc xác nhận Thái Sử Lan là nữ nhân, "Tiểu thư! Mời vào! Mời vào!"

Nàng đi thẳng lên phía trước, còn rõ ràng cảm nhận được ánh mắt quái dị của mấy người xung quanh nhìn theo. Thái Sử Lan vừa tới nơi, liền đặt tờ đơn tuyên truyền lên bàn, hỏi: "Nữ nhân có thể nhập học?"

"Có thể, có thể."

"Được phép mang theo con nhỏ?"

"Có thể, có thể."

"Không ai bảo lãnh, không mang hộ khế cũng được?

"Có thể, có thể!"

"Một mình một viện?"

"Đúng thế, đúng thế!"

"Miễn học phí, ăn ở cùng tất cả chi phí khác?"

"Đương nhiên, đương nhiên!"

Thái Sử Lan nhìn chằm chằm đĩa bánh ngô trên bàn, lại nhìn hai con ngươi long lanh thành khẩn trước mặt, cánh mũi phập phồng vì hưng phấn, nhìn nàng như chó đói ba ngày thấy chân giò.

Thái Sử Lan xoay người, nhìn nhóm "thí sinh báo danh" xung quanh, ánh mắt họ cũng đang sáng quắc nhìn nàng.

"Học viện Nhị Ngũ này thật sự tồn tại?"

"Đúng vậy, đúng vậy!"

"Tiên sinh học sâu biết rộng, giáo quan võ công tuyệt thế?"

"Đương nhiên, đương nhiên!"

"Đãi ngộ đặc biệt đầy đủ, chắn chắn không hề giả dối?"

"Chính xác, chính xác!"

Một đám "thí sinh" gật đầu như giã gạo, nhìn nàng giống như ăn mày gặp được chúa cứu thế.

"Tốt lắm!" Thái Sử Lan cầm tờ giấy lên, điền tên mình, "Ta báo danh!"

"Cứu tinh..." "Giám khảo" kia thấy vậy, lập tức kích động nhảy lên.

"Hử?" Thái Sử Lan liếc mắt nhìn hắn.

"A, không đúng, không đúng, phải nói là sư muội..." Người nào đó kéo dài giọng, nịnh nọt nói, "Sư muôi, bây giờ chúng ta mau đi thôi."

"Huynh không cần tiếp tục nhận người sao?"

"Có muội là đủ rồi, đủ rồi!"

Lúc này, một chiếc xe ngựa lộc cộc đi đến, nước sơn đen bóng, vành xe vàng óng, cửa xe mở rộng, chậc, thật khí phái!

"Sư muội, mời lên xe." Người nào đó cúi đầu.

"Bọn họ không đi cùng luôn sao?" Thái Sử Lan quay đầu lại nhìn đám "thí sinh" vẫn đang đứng yên bất động.

"Bọn họ sẽ đi sau."

Thái Sử Lan bế theo Cảnh Thái Lam lên xe, cũng không sợ người ta làm hại, một người nghèo nàn, trên thân không có vật gì dư thừa, lâm thời nổi lòng tham, có cái gì để người khác hại?

"Lên đường!" Vị "giám khảo" vui vẻ đóng cửa xe, hô lên.

...

Đám người đứng yên nhìn theo xe ngựa dần dần khuất dạng, lớn tiếng hoan hô. Sau đó, lập tức vọt tới chỗ người tuyển sinh còn lại.

"Mau trả thù lao!"

"Hoan hô một lượng bạc, xếp hàng hai lượng bạc, làm chứng ba lượng bạc, khai báo tên tuổi ba lượng bạc. Hôm nay ta hoan hô mười lần, xếp hàng bảy lần, làm chứng ba lượt, điền tên sáu lần, tổng cộng năm mươi mốt lượng, đưa đây!"

"Đáng lẽ phải tăng giá! Năm nay nếu các ngươi không tuyển đủ năm trăm người sẽ bị dỡ trại, lập tức hủy bỏ, không thể tiếp tục làm đại lão gia đội mũ chuồn, sẽ thành một lũ thất nghiệp, đây hẳn là chuyện lớn rồi? Dù sao chúng ta cũng là người giúp ngươi gom đủ, tăng giá! Tăng giá!"

Một đám người ồn ào nhốn nháo xung quanh, kẻ ở giữa đen mặt lấy ra một túi tiền, đầu đầy mồ hôi đếm tiền phân phát, âm thầm lẩm bẩm, "Mẹ ơi, lừa người lấp đầy quân số cũng thôi đi, lại còn thu nhận cả nữ nhân! Cái lão già kia, đầu óc chắc chắn có vấn đề rồi!"

"Nhị Ngũ doanh của chúng ta ngày càng ít người, phân doanh này không những là nơi cuối cùng được xây dựng, thực lực lại cũng đứng cuối, thua thiệt nhiều thứ như vậy, ai ai cũng biết chúng ta có tiếng không có miếng, làm gì còn có người đến báo danh, khiến cho nhân số trước sau không đạt tiêu chuẩn. Kết cục bị hủy hiện lên trước mặt, nữ nhân thì có làm sao? Dù thế nào hiện tại cũng chính là cứu tinh rồi." Bên cạnh hắn, một kẻ thân hình như rắn nước nhẹ giọng khuyên giải.

"Nữ nhân thì có làm sao ư? Rốt cuộc thì có thể thật sự cứu vãn vận mệnh chúng ta hay sao? Tới lúc thi đấu không phải thua vẫn hoàn thua hay sao?" Mặt đen vẫn tiếp tục tức giận bất bình.

Thân hình rắn nước cũng trở nên trầm mặc, dường như vì thấy tình cảnh không mấy tươi sáng trước mắt mà u buồn, sau một lúc lâu lại nói: "Đúng vậy, cho dù có đại thắng, cũng là tổng doanh ở kinh thành thắng. Mà tổng doanh cũng không chắc thắng nổi phủ thiên cơ Đông Đường. Trước kia, mỗi lần thi đấu cũng đều thất bại thảm hại. Nghe nói hoàng thái hậu đã lên tiếng, nói nếu như chúng ta còn tiếp tục đại bại dưới tay Đông Đường, doanh Quang Vũ cũng không cần phải tồn tại nữa. Tấn quốc công cũng đã hạ lệnh xuống, nói năm nay nhất định phải thắng. Có điều, chúng ta..." Hắn thở dài, buồn bã nói, "Cho nên ngươi cũng không cần buồn bực làm gì, đừng nói là doanh Nhị Ngũ của chúng ta, ngay cả doanh Quang Vũ hào nhoáng nơi kinh thành cũng không chắc có thể tồn tại qua năm nay."

"Biến mất thì biến mất thôi." Đại hán suy nghĩ một lúc lâu, thở dài một tiếng, lại liếc mắt đưa tình với thân hình rắn nước, "Đại Cường, nếu như một ngày nào đó doanh Quang Vũ không còn tồn tại, vậy hai chúng ta cùng nhau phiêu bạt giang hồ đi!"

"Tiểu Giai, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ đối xử tốt với ngươi..." Tiểu Cường thân hình rắn nước nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Giai mặt đen vào lòng...

...

Xe ngựa lộc cộc đi về phía trước, Cảnh Thái Lam bên trong đương nhiên không nghe được đoạn đối thoại vừa rồi, vẫn ôm lấy Cảnh Thái Lam ngủ yên.

Nàng cảm thấy bản thân đã ngủ rất lâu, bởi vì nửa đường Cảnh Thái Lam còn tỉnh giấc kêu đói, suýt chút nữa thì tập kích ngực nàng. Cuối cùng, nàng cùng "giám khảo" kia phải mua điểm tâm cho nó, Cảnh Thái Lam ăn xong lại ngủ, ngủ tới nỗi xương cốt cũng muốn lên men. Thái Sử Lan thầm nghỉ, không phải chỉ ra khỏi thành khoảng mười dặm là tới sông Kính Minh cùng núi Thúy Phong rồi sao? Như thế nào lại chạy xa như vậy? Đúng lúc này, người bên cạnh bỗng nhiên vui vẻ hô lên một tiếng: "Tới nơi rồi!"

Thái Sử Lan vươn tay vén màn xe, vừa nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, hai mắt nàng lập tức mờ mịt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi