PHƯỢNG KHUYNH THIÊN LAN

Editor: Imelda Phạm.

“Thái Sử cô nương cố lên!”

Tiếng la như thủy triều, tất cả hợp lại thành sóng âm to lớn đánh xuống chân thành. Người đứng bên dưới giật giật hàng mày, ánh mắt ngày càng âm trầm, hắn lạnh lùng nói, “Nữ nhân kia ở chỗ nào chui ra? Dám phá hỏng đại sự của ta!”

Người bên cạnh không dám nói tiếp. Nam tử cầm mâu ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn chòng chọc Thái Sủ Lan. Trên cằm hắn râu đen mờ nhạt, đường nét cơ thể vô cùng cường tráng.

“Nhưng mà không sao.” Hắn điềm nhiên nói tiếp, “Ả lập tức phải chết.”

Trong tiếng hò hét vang dội, Thái Sử Lan thử xê dịch thân người. Bả vai nhói lên, nàng rơi xuống phía dưới thêm một chút, vụn đá lả tả rơi xuống.

“Cẩn thận!”

“Mau! Mau!” Mọi người căng thẳng nắm chặt tay, hận không thể xông lên chống đỡ thay Thái Sử Lan, nhưng ai nấy đều tự biết bản thân không có bản lĩnh làm điều này, vậy nên chỉ có thể quay sang thúc giục Tô Á.

“Để xem các ngươi nhanh hay mâu của ta nhanh!” Nam tử cầm mâu phía dưới quát lạnh, giơ một tay lên, mũi mâu lóe sáng.

Thái Sử Lan đột nhiên đánh người sang bên cạnh, dường như muốn mạo hiểm hợp lại cùng Tô Á.

“A!” Đám lính đứng trên đầu thành nhất tề kinh hô.

Xa như vậy cũng có thể sao?

Dưới thành, nam tử nắm mâu cũng ngẩn ra, cánh tay vô thức nghiêng sang một bên, phương hướng vốn chuẩn xác cũng vì vậy mà hơi đổi.

“Viu…” Đoản mâu xé gió lao đến đầu thành!

Thân người vừa nghiêng đi của Thái Sử Lan cũng vừa lúc thu lại.

“Phập”, mũi thương đâm sâu vào tường thành, cách eo Thái Sử Lan đúng ba tấc!

“Hay lắm!” Quân dân Nam Tề đứng trên đầu thành không khỏi vui mừng hô lớn, hưng phấn tới nỗi suýt chút nữa lao về phía trước.

Sắc mặt tướng lĩnh nắm mâu ngoài thành tái xanh – Nữ nhân đáng chết! Chết tiệt Dám lừa hắn!

“Lại lần nữa! Để xem ngươi còn may mắn được hay không!” Hắn xòe tay ra, “Mâu!”

Tùy tùng bên người một lần nữa đưa mâu lên, có điều đã đổi thành ba cái.

Mọi người nín thở – Phóng một cây mâu lên lầu quan sát cao gần ba trượng đã là kỳ tích, lẽ nào hắn còn muốn một lần phóng ba cây?

“Lần này xem ngươi chạy đi đâu!”

“Viu!”

Ba cây mâu được phóng ra cùng lúc, mũi mâu sáng như tuyết trong bóng đêm tựa vảy rồng lướt nhanh, phút chốc đã vọt tới giữa không trung.

“Bắn tên! Bắn tên!” Trên đầu thành có người hô lớn, nỗ lực dùng tiễn chặn lại mâu. Nhưng vị trí Thái Sử Lan đang ở vốn là góc chết, thế nên tiễn còn chưa kịp chạm tới đã đâm phải tường thành, rơi xuống lả tả.

Giữa không, ba cây mâu bỗng nhiên tách ra, tạo thành ba đỉnh của hình tam giác, nhắm thẳng tới đầu, lưng, eo của Thái Sử Lan.

Lần này, người phóng mâu đương nhiên đã tính toán chuẩn xác đường đi của từng cây mâu, lấp kín toàn bộ đường lui của Thái Sử Lan.

Mà Thái Sử Lan cũng không có làm ra động tác giả nữa.

Tô Á hoang mang vươn tay ra, cố gắng muốn chạm tới tay nàng. Nhưng cả hai đều hiểu, bọn họ không kịp rồi!

Thái Sử Lan nhìn chằm chằm sàng nỏ phía trên đỉnh đầu.

Sàng nỏ lộ ra hơn nửa, lơ lửng ở ven bình đài. Bởi vì tường bị đụng vỡ, lực chống đỡ lúc này vô cùng nhỏ, nên sàng nỏ ngày càng nghiêng xuống, đại cung đã gần chạm tới ngón tay nàng.

Nếu bây giờ có thể kéo sàng nỏ xuống, để nó lướt qua đầu nàng, thuận tiện đánh rơi ba cây mâu, may mắn một chút còn có thể đập chết vài ba tên lính Tây Phiên.

Thái Sử Lan bỗng rút đoản đao ra, đâm mạnh vào một khe gạch vốn là điểm tựa của sàng nỏ.

“Két.”, một âm thanh nho nhỏ vang lên, trong nháy mắt, sàng nỏ đã nghiêng xuống thêm chút.

Sắc mắt Thái Sử Lan đột nhiên thay đổi.

Đại cung vốn được cố định trên sàng nỏ, nhưng không biết từ lúc nào đã bị lỏng ra, chấn động này vừa xảy đến, đại cung lập tức trượt khỏi sàng, mà mũi cung bén nhọn kia đang hướng thẳng về phía ngực của nàng!

Trước khi sàng nỏ kịp đập bay đoản mâu, nàng chắc chắn đã bị đại cung đụng chết trước!

Hình ảnh đại cung ngày càng được phóng lớn trong tầm mắt, chỉ một giây nữa thôi, nó chắc chắn sẽ đụng phải khung xương trước ngực Thái Sử Lan, sau khi xương đứt gãy, nàng hẳn không thể thoát khỏi cái chết!

Có điều, Thái Sử Lan lại không hề cảm thấy sợ hãi.

Chết thì chết thôi, kiếp sau có lẽ sẽ tốt hơn.

Nàng từng nghĩ qua rất nhiều lần, không biết khi đối mặt với cái chết, bản thân sẽ cảm thấy thế nào, phải chăng sẽ sợ hãi kêu khóc, nước mắt giàn giụa như bao người khác?

Kỳ thực, đôi khi nàng cũng muốn làm một nữ tử bình thường, biết gào khóc, biết cười vang, biết làm nũng, cũng biết nổi giận. Nhưng từ khi ba tuổi, trái tim nàng như đã chết đi một nửa, không thể không trở nên cứng rắn.

Lúc này, khi cái chết cận kề trước mặt, nàng lại thất vọng phát hiện – hóa ra, nàng vẫn không thể làm một nữ tử bình thường!

Thái Sử Lan thở dài khe khẽ.

Phía dưới giống như đương xảy ra náo loạn, còn có một mùi hương quen thuộc bỗng dưng bủa vây lấy nàng. Thái Sử Lan ngẩn ngơ, híp mắt lại.

Mũi tên bóng loáng, sàng nỏ đen ngòm, trời đêm u tối, mây trời xanh nhạt.

Mây trời…xanh nhạt.

Là tay áo của một người vẫn còn phảng phất mùi thuốc súng cùng máu tanh, lại mềm mại dịu êm hệt trong ký ức. Đám mây phiêu dật trong không trung, nhẹ nhàng lướt qua gò má nàng, để lại một mùi hương thoang thoảng như mưa xuân.

Đám mây ấy bay lên, không hề dừng lại.

Lập tức, trên đỉnh đầu vang lên một âm thanh đinh tai nhức óc, sàng nỏ như bị ai đó đạp mạnh, rốt cuộc đổ ập xuống.

Từ bên trên sàng nỏ, một cánh tay lộ ra, quơ tới, tóm lấy đại cung đang trượt xuống.

Đầu nhọn của cây cung dừng lại, cách ngực Thái Sử Lan hơn một tấc.

Người nọ quăng đại cung đi, lại vươn tay tới, bắt lấy Thái Sử Lan.

Thái Sử Lan ngẩng đầu lên.

Trên đỉnh đầu, dung nhan kia vẫn xinh đẹp như cũ, hệt như lần đầu gặp gỡ nơi góc phố, dưới tán cây tử đằng, bên cạnh gốc đinh hương.

Hắn treo ngược thân người ở ven lầu quan sát, cánh tay nắm lấy cổ tay nàng, mỉm cười dịu dàng.

Ánh mắt Thái Sử Lan mem theo cổ tay nhỏ nhắn tinh xảo của người nọ hướng lên phía trên, dừng lại trước con ngươi long lanh, ấm áp như cảnh xuân của người nọ.

Nơi đó là biển thẳm mênh mông yên ả, được ánh dương rọi soi vạn dặm, mội một gợn sóng đều phản chiếu bóng dáng hai người.

Thái Sử Lan chậm rãi cong khóe môi.



Dưới tiếng hoan hô như sấm động, tất cả mọi người đồng loạt ngẩng cao đầu nhìn cặp nam nử đang nắm tay nhau trên lầu quan sát, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. Toàn thân Tô Á như nhũn ra, nàng tựa đầu lên tường thành lạnh như băng, lặng lẽ lau mồ hôi nhễ nhại trên trán.

Lý Phù Chu khẽ dùng lực, kéo Thái Sử Lan lên. Thái Sử Lan bước lên bình đài, vết thương trên bả vai khiến nàng lảo đảo, ngã nhào vào vòm ngực của Lý Phù Chu. Hắn vươn tay đón lấy nàng, không biết vô tình hay cố ý tạo ra một khoảng cách giữa hai người.

Thái Sử Lan rũ mắt xuống, giống như không phát hiện ra. Nhưng rất nhanh sau đó, nàng lập tức đứng thẳng, thoát khỏi thân thể hắn.

Tô Á vội vàng leo lên, vươn tay về phía Thái Sử Lan. Thái Sử Lan gật đầu với Lý Phù Chu, nhẹ giọng nói, “Ở trên cao nguy hiểm, chúng ta xuống trước đã.” nói rồi nàng nắm lấy tay Tô Á, thuận thế thoát khỏi cánh tay đang nâng đỡ của Lý Phù Chu.

Lý Phù Chu cúi đầu thập thấp, tựa như đang trầm tư, lại tựa như đang nhìn cánh tay mình. Sau một hồi, hắn mỉm cười, khôi phục dáng vẻ dịu dàng thường ngày, nhìn về phía Thái Sử Lan đang đi xuống lầu.

Bầu không khí kỳ lạ giữa hai người khi nãy biến mất không còn tăm hơi. Vẻ mặt Thái Sử Lan bình tĩnh, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt sáng ngời; Lý Phù Chu mỉm cười ôn hòa, đối với ai cũng nho nhã lễ độ.

Lúc này, quân lính Tây Phiên thất bại với việc công kích Thái Sử Lan, lại một lần nữa quay về công thành, binh sĩ Nam Tề bởi vì Thái Sử Lan thoát khỏi hiểm cảnh mà vui mừng phấn chấn, hai bên liền tiếp tục hăng hái giao tranh. Có điều, quân Tây Phiên giống như có mối lo gì đó, thế tấn công đã không còn hung mãnh như trước nữa.

Thái Sử Lan đứng trên đầu thành quan sát hồi lâu, sau khi phát hiện Long Triều tự dưng mất dạng, nàng liền sai người đi tìm, mới biết được hắn đã xuống dưới hỗ trợ tuần thành. Thái Sử Lan không mấy để ý, lại nghĩ tới lúc trước đứng trên lầu quan sát từng trông thấy quân lính Tây Phiên rối loạn một phen, chợt quay sang hỏi Lý Phù Chu, “Ban nãy huynh dẫn người xuyên qua trận địch? Là nhân sĩ giang hồ sao?”

“Bọn họ yểm trợ cho ta.” Lý Phù Chu mỉm cười, lại giống như có chút áy náy, “Dù sao bọn họ cũng là nhân sĩ giang hồ, theo lý mà nói sẽ không can dự vào tranh chấp giữa các quốc gia. Bởi vậy, chuyện họ có thể làm chính là kiềm chế binh sĩ Tây Phiên, giúp ta thuận lợi qua đây. Nàng không biết đấy thôi, toàn bộ ba mươi dặm ngoài thành Bắc Nghiêm giờ đều đã bị binh sĩ Tây Phiên phong tỏa rồi.”

Thái Sử Lan quay đầu nhìn hắn. Dưới ánh ban mai nhàn nhạt, nàng mới phát hiện bộ dạng Lý Phù Chu cực kỳ chật vật, áo lam xưa nay chỉnh tề giờ nhuộm đầy máu tươi và bùn đất, vạt áo bị kéo rách một mảnh, ngay đến tóc mai cũng bị xén mất một đoạn. Có thể thấy, ban nãy hắn đã phải trải qua một đường chém giết kịch liệt đến nhường nào.

Đám lính bốn phía đều hướng ánh mắt ngưỡng mộ về phía này – đơn thương độc mã vượt ngàn quân, mặc vạn địch ta vẫn tiến bước. Anh hùng bậc nhất thế gian cũng chỉ đến thế mà thôi!

“Không nhìn ra Lý tiên sinh hào hoa phong nhã…” Vương Thiên tổng cười nói, “lại có dũng khí cùng sức mạnh hơn tối cao như vậy. Thái Sử cô nương thật là có phúc.”

Lý Phù Chu nheo mắt cười.

Thái Sử Lan trầm mặc, hồi lâu sau mới lên tiếng, “Có lẽ.”

Toàn thân Lý Phù Chu dường như chấn động trong tích tắc, những người còn lại thì bắt đầu suy tư, không hiểu hai chữ kia của Thái Sử Lan có ý nghĩa sâu xa gì?

Bọn họ còn chưa nghĩ thông, Thái Sử Lan đã đổi chủ đề, “Tới thú phòng sửa sang lại một chút.”

Nàng cất bước rời đi, Lý Phù Chu vội đuổi theo sau, mới đi được hai bước, quay đầu lại đã thấy đám người Thẩm Mai Hoa và Hoa Tầm Hoan che miệng cười thầm, không hề có ý dịch chuyển.

Thấy hắn quay đầu, Thẩm Mai Hoa cười khúc khích, Tô Á liếc nhìn sang hướng khác, Hoa Tầm Hoan phất phất tay, “Đi mau! Đi mau đi!”

Lý Phù Chu giống như có chút xấu hổ, gương mặt vốn thong dong bình thản chợt ửng hồng. Hắn lập tức im lặng vái chào, không nói thêm nửa chữ, xoay người đi vào thú phòng.

Chỉ có Thái Sử Lan từ đầu tới cuối vẫn không quay đầu.

Hoa Tầm Hoan nhìn bóng lưng hai người khuất dạng sau cánh cửa thú phòng, chợt ôm ngực, híp mắt cười nói, “Một người là anh hùng xông xáo nghìn quân cứu mỹ nhân, một người trong nóng ngoài lạnh… Haiz, ngày xuân đi tới, hoa đào cũng phải nở rồi.”

“Thật là, cải trắng ngon đều bị heo phá*…” Thẩm Mai Hoa thì thầm, giọng nói nhỏ tới mức không ai nghe được – nàng sợ bị đánh hội đồng nha!

(*cải trắng ngon đều bị heo phá: tương đương hoa nhài cắm bãi phân trâu.)

Chỉ riêng Tô Á trầm mặc, ánh mắt lo lắng không yên.



Trong thú phòng lúc này không có một ai, bởi người nào cũng biết ý mà lui ra ngoài. Thái Sử Lan vẫn thản nhiên như thường, ngồi trên băng ghế, nói: “Đa tạ huynh đã cứu ta.”

Lý Phù Chu tựa người vào cạnh cửa, mỉm cười với nàng, “Ta còn nghĩ nàng sẽ không tạ ơn.”

Hắn cười bình thản, vẻ mặt lại có chút buồn vô cớ.

Thái Sử Lan hiểu ý hắn – nếu đã đủ thân thiết, sẽ không cần tạ ơn. Tạ ơn, chung quy sinh ra một tầng khoảng cách.

Nàng không nói gì. Trước giờ nàng đều như vậy – không quen giải thích, cũng không thích giải thích – nhưng đáy lòng nàng không khỏi mơ hồ tức giận.

Xa lạ… Nếu như thật sự tồn tại thứ này, vậy nàng cũng không phải người khơi mào nó.

Tâm tình nàng lúc này rất kỳ lạ. Nàng cảm thấy bản thân không cách nào kháng cự lại nụ cười của hắn. Trong nụ cười kia, giống như cái gì cũng có, lại tựa như chẳng có thứ gì; giống như ai cũng ở, lại tựa như chẳng có một ai.

Nàng…cũng không phải ngoại lệ.

Dù cho hắn vì nàng hạ Hịch võ lâm, dù cho hắn vì nàng triệu tập đồng đạo giang hồ, dù cho hắn vì nàng mạo hiểm xông pha trận địa của địch, dù có hắn vì nàng liều chết nhảy lên lầu quan sát.

Tất cả những gì hắn làm đều không khỏi khiến người khác cảm động, giống như nắng ấm chợt hiện giữa ngày đông giá rét, nhưng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy tuyết rơi đầy trời.

Có lẽ, hắn là một người như vậy, một người tốt tới nỗi khiến người ta sinh ra ảo giác.

Nàng chung quy không thần tiên, không phải muốn thì có thể bước vào cuộc đời của hắn.

Đối diện với một người có vẻ ngoài ôn hòa chân thành như vậy, nàng lại biết rõ, thực ra hắn rất giống nàng – quật cường, cố chấp – nếu có ai đó muốn bước vào thế giới của hắn, vậy nhất định phải để hắn tự nguyệt mở lòng.

Nàng ngồi yên lặng, khóe môi khẽ nhếch. Từ góc độ của Lý Phù Chu nhìn sang chỉ thấy được gò má nàng lấm lem rêu xanh cùng bụi đất.

Lý Phù Chu vô thức bước tới, nhẹ nhàng giơ tay quệt lên má nàng, động tác của hắn vô cùng dịu dàng, nhưng Thái Sử Lan lại không hề động đậy.

Lý Phù Chu hạ tay xuống, đặt lên vai nàng.

“Vết thương này của nàng, dùng kim sang dược cũng không thể chữa lành.” Hắn nói, “Để ta giúp nàng cường gân hoạt huyết, sau đó lại dùng dầu thuốc, nhất định sẽ khỏi rất nhanh.”

Không đợi Thái Sử Lan cự tuyệt hay bằng lòng, đầu ngón tay hắn đã chậm rãi ép xuống.

Thái Sử Lan không nói gì, chậm rãi nhắm mắt.

Không gian trở lại vẻ yên tĩnh, trong phòng không có một âm thanh nào khác ngoài tiếng hít thở của hai người. Lúc đầu, bọn họ còn cố ý né tránh, chơi trò ngươi hít ta thở, sau lại dần dần hòa nhịp, vượt qua vùng đất của chính mình để ngao du tong hơi thở của đối phương, giống như hai đóa hoa, một đóa nở rộ trên tường thành tràn ngập khói lửa, một đóa nở rộ dưới chân thành đầy ắp đao thương, hương thơm lại hòa quyện một chỗ.

Dường như khi nhắm mắt lại, giác quan của Thái Sử Lan càng thêm linh mẫn, nàng có thể cảm nhận được hơi thở của Lý Phù Chu ngay trên đỉnh đầu, thổi tóc mai nàng nhẹ nhàng bay lên; cảm nhận được hơi ấm từ đầu ngón tay hắn len lỏi vào vết thương của nàng, xoa dịu cơn đau; tuy là không thể nhìn thấy, nhưng trong đầu nàng lại hiện lên dáng người cao gầy của hắn, đường nét gương mặt tinh xảo, ngón tay thon dài từ từ trượt xuống phía trước…

Nàng bỗng nhiên run lên.

Tay của Lý Phù Chu cũng dừng lại.

Đầu ngón tay hơi động, không biết nên nhấc lên hay đặt xuống, điệu bộ có phần lúng túng.

Có lẽ là do hai người đều có tâm sự, có lẽ là do Lý Phù Chu đang thất thần, có lẽ là do trong tình cảnh chém giết tàn khốc này, sự ôn nhu ấm áp khiến người ta trầm mê, cho nên đôi tay áp trên vai nàng của Lý Phù Chu vô thức vượt qua ranh giới, chờ tới khi cảm giác được bản thân đã chạm tới nơi nào đó hơi hơi nhô cao, hắn mới đột nhiên kinh ngạc phát giác.

Toàn thân cả hai đều cứng đờ, nhưng ai trong bọn họ cũng đều có khả năng khống chế tâm tình cực mạnh. Sau giây phút lúng túng, đầu ngón tay Lý Phù Chu lại lần nữa hạ xuống, trở lại sau vai Thái Sử Lan.

Nhưng hắn chung quy vẫn cảm thấy bản thân thất thố, lúc rút tay về, nút buộc trên ống tay áo vô ý mắc vào tóc của Thái Sử Lan. Lý Phù Chu vươn tay định gỡ, Thái Sử Lan lại cũng giơ tay lên.

Tay của hai người chạm phải nhau, đầu ngón tay nàng tiếp xúc với lòng bàn tay hắn.

Lại là một hồi gượng gạo.

Nhưng ngay tức khắc, Lý Phù Chu đột nhiên nắm lấy bàn tay kia.

Thái Sử Lan ngẩn ra, không hề động, cũng không nói gì.

Lý Phù Chu kinh ngạc trông coi bàn tay nàng. Tay nàng không quá mảnh khảnh, lại cũng không thô to như tay những nữ tử luyện võ lâu năm, mà thon dài cùng oánh nhuận, khi khép lại, giữa các ngón tay không có khe hở; móng tay đương nhiên không có sơn vẽ, cũng không phải màu hồng nhạt như trân châu, mà trắng sáng như ngọc từng được tuyết mài giũa, kiên cường, đẹp đẽ, hệt như cảm giác mà nàng mang tới cho những người xung quanh.

Bởi vì bám trên vách tường cả nửa ngày, tay nàng lúc này đã không còn sạch sẽ, thậm chí còn có mấy vết trầy xước, máu đỏ nhàn nhạt, khiến cho hắn không khỏi cảm thấy không nỡ, vô thức siết chặt tay.

Giờ khắc này, tâm tình hắn như bị phủ một tầng nhung tơ, giống như đang cầm trong tay bảo vật quý giá, lại không biết rõ thứ này có thực sự thuộc về mình hay không?

Thái Sử Lan không động đậy, chợt nói: “Lý Phù Chu.”

“Gọi ta là Phù Chu.”

Thái Sử Lan yên lặng, một lúc sau mới lên tiếng lần nữa, “Lý Phù Chu, con người cần phải rất dũng cảm mới có thể quên đi chuyện cũ.”

Bàn tay của Lý Phù Chu run lên. Hắn bỗng cúi đầu nhìn Thái Sử Lan. Lúc này, gương mặt nhìn nghiêng của nàng giống như một mỹ nhân an tĩnh.

Lý Phù Chu chung quy không có cố chấp yêu cầu đổi cách xưng hô. Một lúc sau, hắn dịu giọng nói: “Chắc chắn sẽ đến ngày có thể dũng cảm như vậy.”

“Không phải hiện tại?”

Im lặng, đó chính là câu trả lời của hắn.

Thái Sử Lan giống như không cần nghe thêm nữa, nàng an tĩnh quay mặt đi.

Mặt trời dần lên cao, tia sáng len lỏi chiếu vào trong phòng, ánh ban mai vàng nhạt vương trên đuôi mày khóe mắt nàng, mỹ nhân an tĩnh chợt hóa thành nữ tướng hiên ngang đón gió lớn dưới trời.

Đây mới thực sự là nàng.

Nàng vĩnh viễn không thể chấp nhận những thứ mơ hồ, không rõ ràng.

Lý Phù Chu kinh ngạc trông coi bóng lưng nàng, nửa ngày không thể hoàn hồn, lát sau mới thở dài một hơi.

Hai người không nói thêm gì nữa, nàng duy trì tư thế ngồi nghiêng người, tay giơ lên; hắn ở sau lưng nàng, cầm tay nàng để yên trước ngực.

Giống như rất lâu sau đó, hay chăng chỉ là chốc lát, Thái Sử Lan chậm rãi rút tay về.

Bàn tay Lý Phù Chu hơi hơi co lại, giống như muốn giữ lại, nhưng cuối cùng vẫn quyết định buông lỏng.

Một bóng đen bỗng vọt tới trước cửa, người nọ vội vàng chạy vào, nói: “Thái Sử cô nương, ngươi không sao chứ? Không hiểu sao tiểu tổ tông lại nghe được tin ngươi gặp nạn, liền bắt ta dẫn người tới xem… Hử? Hai người?”

Triệu Thập Tam ngây ngốc đứng ở cửa, nhìn chòng chọc vào bàn tay còn chưa buông hẳn của hai người, há miệng không nói nên lời. Cảnh Thái Lam ngồi trong lòng hắn cũng nhìn chòng chọc hai người, há hốc miệng, một miệng đậu tằm vương đầy nước dãi rớt xuống mu bàn tay của Triệu Thập Tam.

“Hai người…” Triệu Thập Tam lắp bắp.

“Hai người….” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cảnh Thái Lam chuyển trắng, lại chuyển hồng, lại chuyển trắng, tức giận hét lên, “Sờ loạn!”

Khóe miệng Triệu Thập Tam giật giật – Câu này…hình như phải để Quốc công của chúng ta nói mới đúng chứ!?

Thái Sử Lan thu tay về, đứng lên, vươn vai duỗi chân, gật đầu nói, “Quả nhiên thoải mái hơn nhiều rồi. Đa tạ.” vừa nói vừa bước ra ngoài. Lúc đi qua người Triệu Thập Tam, nàng còn tiện tay dùng khăn lau miệng giúp Cảnh Thái Lam, sau đó nhét chiếc khăn vào ống tay Triệu Thạp Tam, nói: “Nếu đã tới thì đừng đứng đực ra đấy nữa, lên đầu thành giúp mọi người đi!”

Triệu Thập Tam vô thức xoay người, đi được một đoạn dài mới giật mình nhớ ra – Ban nãy hình như hắn còn đang bắt gian nha. Hắn tức giận, sau đó… Sau đó thì sao?

Sau đó…không có sau đó!

Nữ nhân này…chẳng lẽ nàng không biết hai chữ “chột dạ” viết thế nào sao?



Triệu Thập Tam bế Cảnh Thái Lam lên tường thành, tiểu tử trong ngực võ trang đầy đủ – nửa cái áo giáp của người lớn, trong lòng ôm cái chảo sắt, trên đầu đội cái nồi nhỏ.

Thẩm Mai Hoa trợn trắng mắt – Nhất thiết phải như vậy sao?

Tạo hình Cảnh Thái Lam rất khôi hài, nhưng lúc này lại không ai dám cười.  Chiến tranh tàn khốc, tường thành máu thịt, sinh mạng treo lơ lửng trên đầu, nào ai có tâm tư để ý những thứ khác.

Lúc đầu, Cảnh Thái Lam còn ai oán vì bị ma ma bỏ rơi, hiện tại có thể lên thành, nó hiển nhiên vô cùng vui sướng. Nó vươn tay muốn ôm lấy Thái Sử Lan, nhưng người vừa nghiêng về phía trước, chợt thấy phía đầu thành xuất hiện một cái đầu người, khắp mặt vương đầy máu thịt, nụ cười vô cùng quái dị, trong ánh đuốc mờ ảo, người kia trông càng thêm đáng sợ.

Cảnh Thái Lam cả kinh run lên, tiếng kêu còn chưa ra khỏi miệng, đã thấy một binh sĩ nhào tới, bổ chiếc đinh ba trong tay xuống, *phập* một tiếng đâm vào sống lưng người nọ, sau đó kéo một cái, xương cốt trắng trắng hớ cùng máu thịt đỏ tươi lập tức lộ ra.

Cảnh Thái Lam há miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt đã trắng bệch. Sau một hôi khá lâu, hai hàm răng mất khống chế đụng vào nhau.

Cánh tay nó từ đầu tới cuối vẫn cứng đờ giữa không trung, không biết nên thu hồi hay đưa ra tiếp. Bỗng nhiên thân thể chấn động, rơi vào một vòng ôm ấm áp quen thuộc.

Cảnh Thái Lam lập tức cọ đầu vào ngực người nọ.

“Cái lúc trước con nhìn là loạn thế. Trong loạn thế, mạng người còn chẳng bằng súc vật.” Giọng nói của Thái Sử Lan vang lên trên đỉnh đầu nó, vẫn bình tĩnh như vậy, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy phảng phất có nỗi thương tiếc.

Nàng nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc mềm mại, trơn bóng của đứa nhỏ, dịu giọng nói, “Hiện tại, cái con nhìn thấy là chiến tranh chân chính. Trong chiến tranh, mạng người tính bằng con số.”

Cảnh Thái Lam không ngẩng đầu lên, vòng tay ôm lấy nàng lại chặt hơn chút nữa. Ngửi được mùi máu tươi còn mới trên nhuyễn giáp của nàng, nó ngửa mặt nhìn nàng, đôi mắt long lanh ánh nước mang ý thăm hỏi.

“Mở rộng lãnh thổ, vốn là nghiệp đế vương.” Thái Sử Lan vỗ vỗ vai nó an ủi, lại nói, “Phàm là quân chủ đầy hứa hẹn, sau khi yên ổn thực lực nước mình, đều sẽ nghĩ cách thống trị thiên hạ, bành trướng lãnh thổ, giữ vững vương triều đến muôn đời. Có hiếu chiến sẽ có chiến tranh, có chiến tranh sẽ có cảnh vô số dân chúng rày đây mai đó, cũng có những kẻ phải vĩnh viễn từ biệt người thân.”

Nàng chỉ ra ngoài thành, lại chỉ vào trong thành, Cảnh Thái Lam thôi run rẩy, yên lặng nhìn theo tay nàng.

“Có phải con rất sợ mất đi ta không?”

Cảnh Thái Lam điên cuồng gật đầu.

“Những lão nhân và hài tử này cũng vậy, rất sợ mất đi con cái cùng phụ thân của họ.” Thái Sử Lan nói nhỏ, “Con phải nhớ kỹ, lúc nào cũng hãy đặt bản thân mình trong hoàn cảnh của người khác.”

“Vâng.” Cảnh Thái Lam hít vào một hơi, “Không nên đánh nhau.”

“Không phải.” Thái Sử Lan lạnh lùng nói, “Nếu bọn chúng dám xâm chiếm đất đai, khiêu khích vô cớ, ngang ngược bá đạo, hành hạ dân ta, cướp đất nước ta, vậy phải đánh, phải hung hăng mà đánh, đánh tới khi chúng kinh hồn bạt vía, đánh tới khi chúng quá ư sợ hãi, đánh tới khi chúng không còn dám kiêu căng cuồng vọng, chạm vào lãnh thổ, con dân của ta nữa mới thôi. Nhớ kỹ, quân chủ một nước mà nhu nhược thì sẽ không thể bảo vệ con dân, mà một kẻ như vậy, sớm muộn cũng để thiên hạ trong tay mình bị giày xéo dưới gót giày ngoại tộc.”

Cảnh Thái Lam chăm chú lắng nghe, cái hiểu cái không, bỗng nhiên nói, “Giống như Lý tiên sinh đoạt ma ma, con cũng phải đánh. Một hài tử không thể bảo vệ được ma ma, sớm muộn cũng sẽ không có ma ma.”

“Con đánh thắng được thì cứ việc đánh.” Thái Sử Lan nói, “Một nam nhân không thể đẩy lùi hết thảy địch thủ thì không xứng có được nữ nhân.”

Triệu Thập Tam nhìn vẻ mặt nghiêm túc, bình thản của Thái Sử Lan, không khỏi run rẩy – Chủ tử, có phải ngài nên nghiên cứu sâu một chút về truyện quản gia hay không?

Lý Phù Chu vừa lúc đi tới, dựa vào tường thành nghe hai người nói chuyện, không khỏi mỉm cười.

Không nghĩ Thái Sử Lan lại là như vậy.

Ai cũng có thể nhìn ra nàng là một người am hiểu chiến sự, chính là báu vật lấp lánh nhất trong cảnh binh đao. Thiên hạ càng loạn, nàng càng có cơ hội thể hiện khí chất đặc biệt chỉ thuộc về mình, trổ hết tài năng. Nhưng lại chẳng ai nghĩ tới, một người cứng rắn, kiên cường như nàng lại chẳng phải một kẻ yêu thích chiến tranh.

Nàng sắc bén, gặp kẻ mạnh sẽ càng mạnh hơn, giống như trai trai với lớp vỏ cứng rắn có thể chống đỡ hết thảy hiểm nguy, ở sâu bên trong lại vô cùng mềm mại, mượt mà, còn ẩn chứa châu ngọc đẹp đẽ, quý giá.

“Quay về đi.” Thái Sử Lan vỗ vỗ đầu Cảnh Thái Lam, “Luyện võ công thật giỏi, mai sau có thể đánh địch.”

Triệu Thập Tam bế Cảnh Thái Lam đi xuống khỏi thành. Lúc này, mặt trời đã lên cao, trời đã sáng rõ.

Ồn ào náo động dưới thành dần tắt, Thái Sử Lan xoay người, thấy Tây Phiên đã bắt đầu lui binh, đợt công thành thứ nhất kết thúc.

Một khắc khi Tây Phiên lui binh kia, hầu như tất cả tân binh đều xụi lơ trên mặt đất, một số người còn ngây ngẩn, chớp mắt nhìn những vệt máu loang lổ bên cạnh, phía sau điệp đống còn có những thi thể kẻ địch chết không nhắm mắt, sau đó bọn họ bỗng nhiên bắt đầu nôn mửa, khóc rống lên.

Cũng có người cười to, giống như không có chuyện gì xảy ra, còn vừa đi vừa nhảy chân sáo, hò hét mừng thắng lợi, nhưng khi bị đồng đội vỗ bả vai, quay người lại đã lệ rơi đầy mặt.

Thái Sử Lan và Lý Phù Chu sóng vai đứng trên đầu thành, lặng lẽ nhìn bọn họ.

Chiến tranh, lúc nào cũng tàn khốc như vậy, dùng máu thịt cùng cái chết để rèn giũa tinh thần.

Những người này đều là lần đầu thực chiến, bây giờ hết thảy xong xuôi, không tránh khỏi việc phải phát tiết. Tới lúc đợt công thành thứ hai, thứ ba,…xảy ra, những thanh niên trai tráng chưa từng thấy máu tanh này sẽ có thể dùng vũ khí đâm vào kẻ địch mà không chớp mắt lấy một cái.

“Bọn họ nhất định sẽ trở thành những tinh binh bách luyện.” Lý Phù Chu nhìn biểu hiện của đám tân binh, chỉ vào những tinh anh.

Thái Sử Lan lại nói: “Thứ chiến tranh mang đến cho con người mãi mãi chỉ là thương tích.”

Lý Phù Chu đảo mắt nhìn nàng, mỉm cười.

“Nghĩ gì vậy?” Thái Sử Lan nói, “Có phải huynh muốn nói – Thái Sử Lan thoạt nhìn không giống một người trách trời thương dân như vậy hay không?”

Lý Phù Chu yên lặng một lúc, sau đó nhẹ giọng nói, “Trong lòng ta, nàng…luôn rất tốt.”

Thái Sử Lan giống như không nghe thấy những lời này, lại nói tiếp, “Vừa lúc ta cũng có điều muốn nói – huynh thoạt nhìn cũng không thực sự giống một người ấm áp.”

Bàn tay Lý Phù Chu đặt lên tường gạch lạnh như băng, so với những viên gạch đen ngòm, bàn tay hắn thoạt nhìn rõ ràng ôn nhuận, nhưng lại mang vẻ lạnh lùng. Ánh mặt trời yên lặng phủ lên tay hắn.

“Nàng nhìn mặt trời đi.” Hắn nói, “Phơi nắng lâu, cuối cùng sẽ ấm áp.”

“Không phải lúc nào mặt trời cũng chiếu nắng, huynh không nghĩ tới đêm tối hay sao.” Thái Sử Lan nheo mắt nhìn lên bầu trời.

Hai người không nói gì nữa, lẳng lặng nhìn Tây Phiên lui binh. Tướng lĩnh lúc trước suýt dùng mâu đoạt đi tính mạng của Thái Sử Lan ngồi trên lưng ngựa, dùng ánh mắt sắc nhọn bắn về phía nàng, sau đó mới xoay người rời đi.

Lý Phù Chu đứng trên đầu thành, phóng một ống pháo thông báo cho nhân sĩ giang hồ phối hợp tác chiến ngoài thành rút quân.

“Bây giờ chúng ta chỉ có thể chờ đợi Thượng phủ binh xuất binh hoặc quân Thiên Kỷ tới cứu. Quân lực của các phủ huyện xung quanh không đủ, chỉ có thể tự bảo vệ mình, cầu cứu bọn họ là chuyện không thể.” Lý Phù Chu nói, “Muốn chờ được viện quân, chúng ta cần ít nhất ba ngày. Trong thành có đủ lương thực không?”

“Đói hai ngày cũng không chết được.”

Tuy nói vậy, nhưng ánh mắt cả hai đều không còn bình tĩnh như thường ngày, ai cũng biết lương thực không phải vấn đề lớn nhất. Chỉ cần viện quân có thể đến, nhịn đói vài ngày cũng không sao, sĩ khí, quân lực trong thành cùng với tường thành không vững mới là uy hiếp lớn nhất của Bắc Nghiêm. Hạ phủ binh chưa tới ba nghìn người, vậy mà phải phân tán ở bốn cửa thành, bản thân quân lỏng lẻo, quân kỷ không nghiêm, chiến lực thấp kém, tối qua phải dựa vào tân binh đương trong trạng thái kích động, bọn họ mới có thể chống đỡ đến giờ phút này.

“Ta nghĩ bọn họ có thể thích ứng nhanh, có thể chịu đựng được.” Lý Phù Chu vịn tay vào đầu thành, ánh mắt nhàn nhạt sầu lo, “Quân Tây Phiên bất ngờ vượt núi đánh vào, không mang theo lương khô, chắc chắn muốn dùng chiến nuôi chiến, cho nên những lần công thành kế tiếp e rằng sẽ ngày càng hung ác, độc địa.”

Thái Sử Lan không nói lời nào, chăm chú nhìn những thiếu niên đứng trên đầu thành. Bọn họ không ngừng khóc lóc, bắt đầu chậm rãi đẩy thi thể xuống khỏi thành.

Hỏa Hổ dẫn người mang lương khô lên, một cái sọt lớn chứa đầy bánh mì, một cái sọt lớn chứa đầy canh dưa muối. Dưa muối là do bọn họ thu góp được từ  mấy nông hộ, trong thành quá nhiều người, dầu muối trong nháy mắt đã lâm vào tình trạng thiếu thốn, nhưng binh sĩ không có muối sẽ không có sức chiến đấu, cho nên Thái Sử Lan đã hạ lệnh kiểm soát lượng muối dầu tiêu thụ của bách tính, đám bảo cung ứng đầy đủ lương thực cho binh lính.

Thái Sử Lan đứng dậy, toan đi xếp hàng, lại bị Lý Phù Chu kéo lại.

“Chuyện này nên để nam nhân làm.”

Thái Sử Lan nhíu mày, không cảm thấy bản thân cần người khác chăm sóc, nhưng cuối cùng vẫn không cự tuyệt.

Lý Phù Chu xếp sau hàng ngũ. Đám lính nhìn hắn cùng Thái Sử Lan, có ý để hắn lên lấy trước, Lý Phù Chu lại mỉm cười từ chối, một lát sau cầm hai cái bánh cùng hai bát canh tới. Thái Sử Lan vốn tưởng hắn phải đi đi lại lại hai chuyến, kết quả, Lý Phù Chu đặt bánh lên lòng bàn tay, sau đó để bát canh lên trên, mỗi tay nâng một phần ăn, vững vàng đi tới. Thẩm Mai Hoa và Hoa Tầm Hoan đứng ở một bên cười tủm tỉm, Thái Sử Lan nhìn tạo hình khôi hài khó có được của hắn, khóe miệng cũng không khỏi nhếch lên.

Nàng quyết định, dù cho đáy bát kia không sạch sẽ, có thể làm bẩn bánh mù, nàng cũng nhất định phải ăn.

Ai ngờ khi Lý Phù Chu qua đầy, ngồi xuống bên người nàng, khi đưa cái bát cùng bánh mì sang, trên tay liền phát sinh tiếng thứ gì đó rơi xuống. Lúc này, Thái Sử Lan mới phát hiện đáy bát lẫn dưới chiếc bánh mì đều có lót giấy dầu.

Trong hơi nóng lượn lờ, hắn mỉm cười nhìn nàng.

Thẩm Mai Hoa cùng Hoa Tầm Hoan ngồi ở rất xa, vừa gặm bánh vừa cười đến tít mắt, nếu không phải bọn họ kính sợ Thái Sử Lan, nhất định sẽ chạy qua đây trêu đùa một phen rồi.

Thái Sử Lan nhận lấy canh cùng bánh. Bởi bánh mì quá cứng, trực tiếp cắn sẽ rất khó khăn, nàng bèn xé nhỏ chiếc bánh ngâm vào trong canh. Miếng bánh chìm xuống, từng khối thịt màu đỏ nổi lên, nhìn kỹ mới phát hiện là thịt bò.

Thái Sử Lan ngước mắt nhìn Lý Phù Chu. Lý Phù Chu cười cười, “Lúc biết Bắc Nghiêm bị vây ta đang ngồi uống rượu, bàn rượu chưa kịp thu đã bắt đầu bàn bạc chuyện xông trận. Khi đi ta tiện tay giáu một khối thịt bò vào trong tay áo. Nghĩ tới chuyện thóc gạo, rau thịt trong nội thành đều là do ngoại thành vận vào mỗi này, bây giờ nội thành bị vây, đa số bách tính đều đã vào thành, thức ăn hẳn sẽ kham hiếm, mà lấy tính tình của nàng, chắc chắn sẽ để người ta ăn trước rồi mới tới lượt mình, vậy nên mới mang cho nàng mấy miếng thịt bò, tốt xấu gì cũng giúp chắc bụng.”

Nói xong, hắn thong thả uống bát canh rau, cười nói: “Mùi vị không tệ, mau ăn đi, lát nữa sẽ nguội hết đấy.”

Thái Sử Lan thất thần nhìn báy canh. Hơi nóng xong lên, che mất ánh mắt của nàng.

Trong ký ức mờ nhạt trước lúc ba tuổi, hình như trong mùa đông nọ, dưới chân cầu vượt giá lạnh, mẹ cũng từng dẫn nàng tới một quán ăn ven đường uống một bát súp thịt bò cay.

Nước súp chua chua cay cay, trên bề mặt phủ một lớp dầu đỏ tươi, bột hồ tiêu cùng bột ngũ vị hương rắc lên phía trên, nhìn qua vô cùng hấp dẫn. Một chút mì, miến, rau cải cùng chìm nổi trong bát.

Mẹ thường thường đều không ăn mà chỉ ngồi một bên nhìn nàng. Khi ấy nàng còn nhỏ, cũng chưa hiểu chuyện, chỉ biết vùi đầu vào ăn. Trong trời đông giá rét, vầng trán lấm tấm mồ hôi. Những lúc như vậy, mẹ sẽ dùng chiếc khăn màu xám đã chuẩn bị từ trướng lau mồ hôi cho nàng.

Nhiều năm trôi qua như vậy, mồ hôi lẫn nước mắt rơi xuống, dù nhiều đến mấy cũng không còn ai lau đi giúp nàng.

Trong lúc nàng còn đang thất thần, một bàn tay bỗng nhiên duỗi tới.

Đầu ngón tay ôn nhu cầm lấy chiếc khăn màu trắng tuyết, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán nàng.

Nàng ngẩng đầu nhìn lên, gương mặt bị hơi nóng hun ửng hồng, lông mi đen nhánh, ánh mắt trong veo, xinh đẹp như bông hoa còn đẫm sương sớm.

Đóa hoa kia nở trên tường thành, trong phế tích lại càng trở nên đặc biệt tráng lệ. Lý Phù Chu ngắm nhìn nàng, chỉ cảm thấy giờ khắc này, trái tim hắn nhẹ nhàng rung động.

Nhưng mà, trước mắt hắn chợt hiện cảnh gió tuyết năm ấy, cảnh tượng tất cả mọi thứ bị trôn vùi trong lớp tuyết dày.

Khóe môi hắn hơi cong lên, lại là nụ cười hoàn mỹ thường ngày.

Thái Sử Lan nhìn sang chỗ khác, giống như không hề phát hiện sự thay đổi tâm tình thể hiện qua ánh mắt hắn. Nàng lặng lặng chia đôi mấy miếng thịt bò trong bát, đưa một nửa cho Lý Phù Chu.

Lý Phù Chu cũng không từ chối, hai người vai kề vai ăn canh, hơi nóng bủa vây, che đi ánh mắt từng người.



Cùng thời điểm đó, ở Lệ Kinh không mấy xa xôi.

“Hình như hôm nay Thập Tam không đưa tin tới.” Trong thư phòng của phủ Quốc công, Dung Sở khoác một bộ y phục mỏng nhẹ, nghiêng người dựa vào nhuyễn tháp, trở mình lật một xấp công văn mà ngừoi theo hầu đưa tới.

“Công gia.” Tổng quản thư phòng nhẹ gióng nói, “Thỉnh thoảng chậm trễ một ngày cũng không phải chuyện lạ.”

“Nhưng ta lại cảm thấy bất an.” Dung Sở cau mày, dịch chuyển thân thể, vứt miếng đệm lót dưới thân qua một bên.

Tổng quan nhanh chân chạy tới, bắt lấy tấm nệm – lão Quốc công phu nhân đã nhiều lần căn dặn chủ tự phải chú ý bảo vệ thắt lưng, chủ tử lại từ đầu tới cuối xem nhẹ. Bây giờ hắn cầm vật này trên tay, vạn nhất lão Quốc công phu nhân đột nhiên tới kiểm tra, nhất định phải nhanh chóng đặt vào chỗ cũ cho chủ tử.

“Đáng lẽ không nên trở về làm gì.” Dung Sở xoa xoa mi tâm, vẻ mặt chán ghét, “Trở về một cái, có chút chuyện nhỏ cũng phải làm quá lên, sống thể này có khác nào bị cầm tù chứ. Ai nha, lão phu nhân tôn quý của con, tại sao lại không thể tha cho đứa con này một mạng?”

Tổng quản cúi đầu cười, không dám nói tiếp.

Dung Sở cúi đầu nhìn bản thân mình, lại thở dài, “Ai, hình như mập lên rồi? Cũng tốt, xấu một chút mới xứng với nha đầu kia.”

Quan gia xoa đầu gối, nghĩ thầm – “Nha đầu kia” là ai đây? Tin tức quan trọng như vậy, hắn có nên nói cho lão phu nhân không?

Dung Sở cầm công văn lật qua một hồi. Thứ hắn cầm trong tay là bản phân tích hướng đi quân sự sắp tới ở Tây Bắc đã được nhóm phụ tá của hắn tóm lược lại.

Quân báo trong tay Dung Sở ào ào lướt qua, hắn đột nhiên dừng lại, cầm một tờ giấy, cẩn thận nhìn một hồi, lẩm bẩm: “Tây Phiên liên tiếp lui tới phía Tây Lan Sơn, quân Thiên Kỷ dàn trận, sẵn sàng đón địch.” lại nhìn chú giải phía dưới của phụ ta, “Ngoại vệ cho rằng hành động này là do Tây Phiên cố ý bày nghi trận, hoặc Tây Phiên đang ồ ạt tấn công bản doanh của quân Thiên Kỷ, tiểu nhân lại cho rằng, người Man Tây Phiên thường ngày không rành bày binh bố trận, bọn chúng rất có thể là muốn vượt Lan Sơn, cướp đoạt đồng cỏ dưới chân núi, chuẩn bị đại chiến.”

Dung Sở nheo mắt – Lan Sơn? Cách nơi đóng quân của Thiên Kỷ năm mươi dặm về phía Tây là lãnh thổ của Tây Phiên, khí hậu phía Bắc Lan Sơn giá lạnh, đồng cỏ phía Nam tươi tốt. Tây Phiên muốn cướp đoạt đồng cỏ phía Nam là thật, nhưng vượt qua núi cao thì là chuyện không thể. Hai núi cách trở, coi như bọn chúng có thể đoạt được địa bàn thì cũng chẳng ở được lâu. Từ khi hắn đóng quân ở biên giới phía Bắc khi xưa, Tây Phiên gần như đã từ bỏ ý định này, sao bây giờ lại tự dưng hứng thú với Lan Sơn?

“Lan Sơn…Lan Sơn…” Dung Sở gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, đầu ngón tay vô thức vẽ ra một đường hình cung… Ánh mắt đột nhiên đông lại, hắn ném quân báo lên bàn, đứng bật dậy, “Chuẩn bị ngựa, thông báo với hộ vệ trong kinh, nói ta phải ra ngoài!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi