PHƯỢNG KHUYNH THIÊN LAN

Editor: Imelda Phạm.

Trong phủ Tấn Quốc công, vẻ tươi cười trên mặt Dung Sở đã hoàn toàn biến mất, tuy không có sự phẫn nộ, căm hận của Tông Chính Huệ, nhưng chẳng tránh khỏi xơ xác tiêu điều.

Phía sau vang lên tiếng bước chân không nặng không nhẹ, không nhanh không chậm, mỗi bước đều ổn định, vững vàng khiến cho lòng người nghe cũng yên định hơn.

“Chu Thất.” Dung Sở thở dài một tiếng, “Để mọi người rút đi!”

“Vâng.”

Dung Sở xoay người nhìn một trong những thân tín của mình – Đại thủ lĩnh tiềm vệ của Long Hồn vệ.

Thủ lĩnh hộ vệ thân tín của hắn đều lấy số năm vào phủ để đặt tên. Chu Thất đã ở cạnh hắn bảy năm.

Cho đến giờ, người ở cạnh hắn lâu nhất là Triệu Thập Tam, hiện đang dẫn người bảo hộ Thái Sử Lan và Cảnh Thái Lam.

Mặt của Chu Thất rất giống với họ của hắn, cằm dài, mũi thẳng mồm vuông (chữ Chu:周), thân người cũng giống tướng mạo, thoạt nhìn rất có nề nếp.

Chu Thất là thủ hạ duy nhất của hắn từng vào phía Nam, học qua kỹ năng ẩn sát của cao thủ Nhật Tang quốc. Vừa rồi, vết đao khiến cho Lý Thu Dung và Tông Chính Huệ sợ đến mức phải bỏ chạy chính là tuyệt kỹ Ảnh đao của hắn.

Dung Sở biếng nhác dựa vào lan can. Một phen giao phong vừa rồi với Tông Chính Huệ, có thể nói, dưới nụ cười nhàn nhạt chính là gió phong mưa kiếm phủ đầy sát cơ, so với cuộc đám phán giữa các quốc gia còn hao tốn sức lực hơn.

Hai người thăm dò, cảnh cáo, uy hiếp, kiềm chế lẫn nhau. Cuối cùng, bởi vì võ lực không đủ, Tông Chính Huệ chỉ có thể chật vật rời đi.

Nhưng thực tế, hắn và nàng không phân thắng bại.

Hoặc có lẽ là hai người kiềm chế lẫn nhau theo như nhu cầu mỗi bên.

Nàng tạm thời buông tha Thái Sử Lan, hắn tiếp tục giúp nàng lấp liếm.

Đương nhiên, nếu không phải hắn thể hiện quyết tâm dùng sức mạnh bảo vệ Thái Sử Lan, nàng chắc chắn sẽ không dễ dàng chấp nhập như thế mà sẽ mỉm cười giết chết Thái Sử Lan, sau đó hỏi hắn, cái xác này có phải là đẹp hơn nữ nhân kia khi còn sống hay không.

Dung Sở trầm tư trong giây lát, sau đó vẫy vẫy tay với Chu Thất.

“Đi thôi.”

Chu Thất lập tức đuổi theo.

Không lâu sau đó, cửa sau phủ Tấn Quốc công được mở rộng, mấy người cưỡi khoái mã phi ra.

“Chu Thất.” Dung Sở dẫn đầu đám người, không chút do dự nói, “Mặc kệ ngươi dùng cách gì, nhất định phải xử lý xong mấy kẻ do thám từ trong cung kia cho ta.”

“Vâng.”

Đang lúc hoàng hôn, cửa thành đã đóng, Dung Sở một đường phi ngựa trên đường lớn, hộ vệ của hắn đi trước xua tan đoàn người, mỗi roi quất ra đều vô cùng thành thạo, không mảy may tổn thương người nào mà vẫn dọn được đường.

Bách tính thấy đội ngũ bừng bừng khí thế phóng ngựa qua thì đều tự giác tránh ra. Đúng lúc này, một kỵ sĩ từ ngoài thành vọt vào, tốc độ như gió lốc, không ngừng hét lớn: “Nhường đường! Nhường đường!”

Trên bả vai hắn, ba lá cờ nhỏ màu vàng tung bay trong gió.

Người khác còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhao nhao chạy trốn, chỉ có Dung Sở từ đầu tới cuối không thèm để ý, đột nhiên cướp lấy lá cờ.

Hai con ngựa lướt qua nhau, hắn bỗng nhiên vươn tay, bắt lấy bả vai kỵ sĩ kia.

Người nọ cả kinh, không kịp ghìm cương ngựa, tuấn mã vẫn điên cuồng lao về phía trước. Bàn tay Dung Sử cứng ngắc trên vai hắn, tuấn mã hí dài một tiếng, cất vó lên, không ngừng quẫy đạp giữa không trung.

Dung Sở yên lặng vung tay lên, đám hộ vệ lập tức đi lên, dắt con ngựa kia đi, tới một cái ngõ tối vắng vẻ không xa cổng thành mới dừng lại.

Người nọ kinh ngạc nhìn mọi chuyện xảy ra, lạc giọng kêu to, “Ngươi muốn làm gì? Ta là người tử Tổng đốc phủ của hành tỉnh Tây Lăng tới đưa tin! Ngăn cản người đưa tin quân vụ là tội mất đầu!”

Tất cả mọi người đều im lặng. Phía đầu ngõ, Dung Sở chậm chạp bước tới, ánh mắt quét qua người hắn một lượt, sau đó đột nhiên chộp lấy thắt lưng người nọ.

Người nọ càng kinh ngạc, vội vàng cản lại, “Buông ra! Buông ra! Người không liên quan không được chạm vào người ta…”

Dung Sở không quan tâm đến lý lẽ của hắn, dùng một tay gạt hắn ra, tay kia linh hoạt tháo đai lưng người nọ, rút một phong thư ra. Loại giấy nhám màu vàng nhạt này chính là giấy chuyên dùng để truyền đạt quân tình của Nam Tề.

“Đồ điên nhà ngươi! Dám ngang nhiên chặn người đưa tin khẩn của quân đội ngay trên đường lớn!” Kỵ sĩ kia bị Dung Sở ngó lơ, cả kinh cứng họng. Lúc này thấy Dung Sở thật sự lấy thư ra, ngươc lại nở nụ cười, “Đây là quân tình của quốc gia, không phải lệnh giả đặc biệt thì không được phép xem. Để ta xem ngươi còn dám…””

*Xoẹt*, Dung Sở không nói hai lời, lập tức xé phong thư.

Kỵ sĩ đưa thư kia suýt nữa tự cắn đứt lưỡi mình.

Dung Sợ vội vã lướt mắt một lượt, sắc mặt chợt trở nên lạnh lẽo.

“Quả nhiên!” Hắn nói, quay đầu hỏi người đưa tin “Tổng đốc hành tỉnh Tây Lăng đã phái người tới Bắc Nghiêm chưa?”

Người đưa tin trợn mắt nhìn hắn – Tiểu tử này không biết tự ý xem quân báo là tội chết hay sao?

“Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?” Hắn ngạo mạn đáp lại.

Dung Sở liếc mắc nhìn hắn, giơ tay lên, quẹt một cái, một cây đốt lửa sáng lên.

“Đừng!” Người đưa tin thét lên chói tai, mồ hôi tuôn lã chã, “Ta khai! Chưa phái!”

“Vì sao?”

“Theo lệ, tổng soái quân Thiên Kỷ quản lý quân tình cả vùng Tây Bắc, cho nên tất cả mọi chuyện đều phải hỏi qua ý quân Thiên Kỷ mới có thể quyết định có xuất binh hay không.”

“Quân Thiên Kỷ có xuất binh không?”

“Dường như…còn chưa có.”

“Thượng phủ binh thì sao?”

“Dường như…cũng chưa có.”

Vẻ mặt Dung Sở vẫn bình thản như cũ, nhưng người đưa tin lại cảm thấy không khí đột ngột lạnh xuống, khiến hắn không khỏi rùng mình một cái.

“Tổng đốc hành tỉnh Tây Lăng có quyền quản chế với Phủ binh. Bắc Nghiêm bị vây, Tổng đốc có quyền lệnh cho Thượng phủ binh xuất binh, vì sao không lập tức làm mà lại muốn vượt ngàn dặm xa xôi thượng kinh xin chỉ thị?”

“Tiểu…tiểu nhân không biết…” Trải qua màn đối đáp vừa rồi, giọng nói của người đưa tin ngày càng trở nên cung kính. Phẫn nộ đi qua, lúc này hắn mơ hồ cảm giác được, người trước mắt tuy tuổi còn trẻ, nhưng khí chất phi phàm, ấy chính là khí chất mà chỉ những người quyền cao chức trọng mới có. Huống hồ, người trước mắt còn vô cùng hiểu biết việc quân.

Ánh mắt sắc bén của Dung Sở xẹt qua người hắn, trong lòng biết rõ một tên lính quèn không thể biết được nhiều chuyện. Hắn chỉ lướt mắt qua bức thư một lượt, nhưng nội dung thư đã nắm rõ, “Phủ doãn Trương Thu nỗ lực kháng địch, lấy thân tuẫn thành. Phó điển sử Bắc Nghiêm – Thái Sử Lan – cầu viện bên ngoài.”

Hàng chữ này vừa xẹt qua trong đầu, hắn lập tức vẫy tay với Chu Thất.

“Sửa lại đoạn này.” Hắn nói, “Xóa chuyện Trương Thu lấy thân tuẫn thành, xóa tên của Thái Sử Lan đi.”

Chu Thất gật đầu, cầm phong thư qua một bên, giao cho một tên hộ vệ. Không bao lâu sau, hắn trở lại, trong tay là một phong thư vẹn nguyên như ban đầu.

“Đưa cho quân bộ đi!” Dung Sở cười dãi vỗ vỗ mặt người đưa tin, “Nếu muốn chết, cứ việc nói cho bọn hắn biết tin đã bị sửa.”

Hắn mỉm cười vung tay lên, dẫn hộ vệ rời khỏi ngõ nhỏ. Đội tuấn mã hí vang, sau đó người ngựa lập tức vọt đi, tốc độ nhanh gấp mấy lần trước đó. Người đưa tin tần ngần nhìn phong thư, lại nhìn ánh chiều tà rọi xuống đầu hẻm, chợt cảm thấy chuyện vừa xảy ra phảng phất như một cơn ác mộng.



Một lúc lâu sau, Thượng thư bộ Binh Tỉnh Môn Hạ cầu kiến Thái hậu tại điện Cảnh Dương.

Thượng thư bộ Binh cầm quân báo, bình tĩnh đứng chờ ngoài điện. Cửa sổ điện Cảnh Dương đóng chặt, đám thái giám đứng trang nghiêm phía bên ngoài, mặt không biểu lộ gì. Phía trong cánh cửa đóng chặt dường như có tiếng cười thật thấp truyền đến, có lúc là giọng nam, khi lại là giọng nữ.

Thượng thư bộ Binh nhìn cánh cửa vẫn đóng chặt trước mặt, cho rằng mình nghe nhầm.

Ước chừng nửa canh giờ qua đi, bên trong vọng ra một tiếng: “Tuyên.”

Thượng thư bộ Binh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim đi vào. Trong tầm mắt của hắn là góc áo bào màu vàng đen thêu đoàn phượng của Thái hậu, bên cạnh còn có một đôi giày màu đen có thêu Ly vân màu vàng đỏ.

Thượng thư bộ Binh lại cúi đầu thấp hơn.

Thì ra Khang Vương điện hạ đang ở trong này.

Giọng nói của Hoàng thái hậu nhàn nhạt. Theo kinh nghiệm lâu năm trên chốn quan trường, Thượng thư bộ Binh hiểu rằng lúc này, tâm trạng của người không tốt lắm.

Thời điểm Thượng thư dâng quân báo lên, hắn cố ý liếc mắt nhìn qua Thái hậu và Khang Vương, phát hiện vẻ mặt hai người đều rất nghiêm túc. Hai mắt Thái hậu còn hơi sưng lên, giống như vừa mới khóc? Vẻ mặt Khang Vương lại vô cùng hờ hững, hai ngón tay vô thức miết cằm.

Nhớ tới tiếng cười vừa rồi mình nghe thấy, Thượng thư bộ Binh lại một lần nữa cho rằng bản thân nghe nhầm.

“Tây Phiên bỗng nhiên vòng qua đại doanh của quân Thiên Kỷ và Thượng phủ binh, vây thành Bắc Nghiêm? Quân Thiên Kỷ lấy lý do chiến tuyến phía Nam e rằng sắp xảy ra chiến sự quy mô lớn, không muốn xuất binh. Tổng đốc hành tỉnh Tây Lăng xin chỉ phái Thượng Phủ binh tới chi viện, nghĩ cách cứu Bắc Nghiêm.”

Tông Chính Huệ đọc được phân nửa, hàng mày đã dựng thẳng lên, lạnh lùng ném quân báo xuống.

“Đại doanh quân Thiên Kỷ cùng Thượng phủ binh rốt cuộc đang chơi trò gì? Hai đại doanh ba mươi vạn binh sĩ lại để Tây Phiên qua mặt, bao vây Bắc Nghiêm?”

Thượng thư bộ Binh cúi rạp người trên đất, thở cũng không dám thở mạnh.

Thanh âm của Tông Chính Huệ ngày một lạnh đi.

“Mấy năm nay, quân Thiên Kỷ đúng là ngay càng kiêu ngạo!” Trong mắt nàng lóe lên u quang, “Nơi đóng quân có hơn hai trăm ngàn người, dù cho Lan Sơn có quân Tây Phiên lui tới, nghi ngờ sẽ xảy ra chiến tranh quy mô lớn, không thể xuất động chủ doanh, nhưng Bắc Nghiêm bị vây là chuyện lớn cỡ nào, lại nói, quân đội vây thành cũng không quá đông, vì sao quân Thiên Kỷ lại không thể điều một bộ phận quân lực đi cứu viện? Gần trong gang tấc, trọng thành bị vây, bọn họ là ngoại quân duy nhất ở vùng Tây Bắc có thể tự động điều quân, vậy mà lại trơ mắt đứng nhìn quân địch chiếm thành?”

“Thái hậu bớt giận.” Khang Vương từ đầu tới cuối một mực yên lặng lắng nghe, lúc này ánh mắt lóe sáng, sau đó cười hòa giải, “Kỷ gia trú quân tại Tây Bắc đã lâu, trong tay nắm giữ quân quyền, quyền cao chức trọng. Có lẽ bởi nguyên nhân này mà bọn họ mới đặc biệt cẩn thận, đây cũng thể hiện sự trung thành của họ với triều đình, với Thái hậu.”

Tông Chính Huệ giật mình. Nàng hiểu ý của Khang Vương, Kỷ gia tay nắm quân quyền, lại không chuyên quyền, hành sự cẩn thận, điều này nói rõ bọn họ không có ý đồ xấu, là chuyện tốt khiến đế vương an tâm.

Sắc mặt nàng dần bình tĩnh trở lại. Khang Vương vuốt râu, thong dong nở nụ cười, bàn tay lơ đãng đặt sau lưng ghế của nàng.

Thượng thư bộ Binh ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Khang Vương – ai không biết ngươi và Kỷ gia có quan hệ mật thiết? Hàng năm hai nhà các ngươi tin thư qua lại cũng đủ chất đầy hố xí.

Đương nhiên, lời này hắn đâu dám nói ra. Khang Vương là ấu đệ của tiên đế, mà sau khi tiên đế băng hà, đến nay vẫn là thân vương duy nhất sống sót của đương triều. Không nói đến cái khác, chỉ riêng chuyện hắn có thể sống tốt đến bây giờ cũng là một chuyện lạ rồi. Sau khi tiên đế băng hà, các thân vương khác cũng liên tiếp mất mạng, chỉ riêng hắn là bình yên vô sự, còn rất được Thái hậu tin tưởng, trọng dụng. Có thể nói, bây giờ quyền thế của Khang Vương trong triều rất mạnh, cửa nhà mỗi tháng đều phải thay một lần, thay xong lại bị người đến biếu xén đạp đổ. Với quyền thế hiện tại, cho dù là tam công đương triều cũng không dám đắc tội với Khang Vương, chứ nói gì đến một Thượng thư nhỏ bé như hắn.

“Nói vậy, thái độ của Kỷ gia cũng ảnh hưởng tới Thượng phủ binh. Kỷ gia dốc toàn lực đối phó với quân Tây Phiên ở Lan Sơn, Thượng phủ binh đương nhiên phải cố thủ đại doanh, giúp quân Thiên Kỷ bảo vệ hậu phương. Đây là chức trách hàng đầu của Thượng phủ binh. Khó trách bọn họ không chịu xuất binh cứu viện. Tổng đốc Tây Lăng có lẽ cũng chính bởi nguyên nhân này mới thượng thư lên bộ Binh. Có điều, Bắc Nghiêm là một trong sáu cửa ngõ hướng nội của vùng Tây Bắc, vậy nên nhất định phải cứu.” Tông Chính Huệ trần tư, “Bắc Nghiêm bị vây đã bao lâu rồi?”

“Bẩm Thái hậu, đã hai ngày trôi qua.” Thượng thư bộ Binh nói, “Thành Bắc Nghiêm phái người truyền tin đúng lúc. Sau  khi nhận được tin, Tổng đốc lập tức dùng khoái mã ngày đêm vượt tám trăm dặm tới kinh thành, không dám chậm trễ dù chỉ một khắc.”

“Tốt.” Tông Chính Huệ vui mừng gật đầu, “Lập tức sai người ban thưởng binh phủ, lệnh cho Thượng phủ binh xuất binh giúp Tổng đốc hành tỉnh Tây Lăng giải quyết chuyện này.” suy nghĩ một lát lại nói, “Truyền lệnh đến Tổng soái quân Thiên Kỷ – Kỷ Vô Cữu, nếu như tình hình quân đội Bắc Nghiêm quá cấp bách, nhất định phải phái người đi cứu, không được cố thủ trong doanh.”

“Vâng.”

“Nếu như có Dung Sở ở đây thì tốt rồi.” Tông Chính Huệ bỗng nói nhỏ, “Hắn chắc chắn biết quân Tây Phiên tấn công Lan Sơn là thật hay giả. Nếu như xác định có bẫy, ai gia có thể trực tiếp hạ lệnh cho quân Thiên Kỷ xuất binh…”

Phía sau nàng, Khang Vương bỗng nhiên lạnh lùng hừ một tiếng.

Thanh âm rất thấp, Thượng thư bộ Binh cũng không nghe thấy, Tông Chính Huệ lại khẽ nhướng mày, hơi xoay người, liếc mắt nhìn hắn.

Ánh mắt của nàng mang vẻ oán trách, lại nhàn nhạt phong tình.

Khang Vương cười gượng.

Thượng thư bộ Binh lòng nóng như lửa đốt, vội vã đi an bài, không để ý để vẻ mặt hai người. Ngay khi hắn đang định lui xuống, Tông Chính Huệ lại giống như bỗng dưng nhớ ra chuyện gì, nói: “Phủ doãn Bắc Nghiêm là Trương Thu có đúng không? Lại nói, gần đây Bắc Nghiêm thật là lắm chuyện xảy đến. Đầu tiên là vỡ đê, sau đó lại bị địch tập kích, cũng khó cho Trương Thu. Tuy là hắn quản lý mọi chuyện không được tốt, nhưng giải quyết hậu quả cũng không tệ. Đợi chiến sự qua đi, bộ Binh các ngươi hãy ban thưởng cho hắn.” nói rồi quay sang Khang Vương, “Thuộc hạ do ngươi bồi dưỡng quả nhiên không tệ.”

Khang Vương gật đầu, đắc ý vuốt râu mỉm cười.

Thân thể Thượng thư bộ Binh lại cứng đờ.

Hắn nhận được một tin tức khác, không giống với quân báo của Tổng đốc hành tỉnh Tây Lăng. Hắn vốn là do dự không muốn nói ra, nhưng giờ đây Thái hậu lại bỗng dưng hỏi đến, xem ra hắn muốn giấu cũng không được rồi.

“Hồi bẩm Thái hậu.” Hắn nhẹ giọng nói, “Có người nói, Trương Thu đã… lấy thân tuẫn thành…”

“Hử?” Tông Chính Huệ kinh ngạc nhướn mày, “Chuyện lớn như vậy, vì sao quân báo lại không đề cập đến?”

“Có lẽ…lúc quân báo được đưa đi, Trương đại nhân còn chưa hi sinh vì nhiệm vụ…”

Lý do này nghe qua có vẻ không sai. Tông Chính Huệ gật đầu, cau mày nói, “Như vậy hiện tại Bắc Nghiêm không có ai chủ trì? Chuyện này nguy rồi…”

“Thái hậu yên tâm.” Thượng thư bộ Binh cười nói, “Trời phù hộ Nam Tề gặp dữ hóa lành. Lúc nguy nan, tự nhiên sẽ có anh hùng xuất hiện, thần nghe nói phó Điển sử của thành Bắc Nghiêm đã chớp đúng thời cơ ngăn cơn sóng dữ, cứu được hàng vạn bách tính vào thành, duy trì ổn định trong dân, chống đỡ lại đợt công kích của Tây Phiên. Lúc này, bọn họ đang giằng co với Tây Phiên. Có người này ở đó, trong thời gian ngắn có lẽ không cần lo lắng quá.”

“A?” Tông Chính Huệ cũng vô cùng vui mừng, “Quả là trời phù hộ Nam Tề! Người này là ai? Nhất định ai gia phải khen ngợi thích đáng.”

“Vi thần nghe nói người này là nữ tử, nhưng là mày liễu không thua đấng mày râu! Nàng tên Thái Sử Lan.” Thượng thư bộ Binh không hề chú ý đến sắc mặt bỗng dưng thay đổi của Tông Chính Huệ, vẫn cứ thao thao bất tuyệt, “Ngay khi thành đột nhiên bị phá, bách tính phân loạn, nàng ở trong thành quyết định mở cửa nội thành, sau đó lại rất nhanh quyết định đóng thành…”

“Ngươi nói lại lần nữa, nàng tên gì?” Tông Chính Huệ đột nhiên cắt ngang lời hắn.

Thượng thư bộ Binh bị giọng nói của nàng làm cho hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn sắc mặt Thái hậu, lúc này mới phát hiện gương mặt nàng như bầu trời tháng sáu sắp có mưa giông, ánh mắt âm u tựa mâu kiếm trùng điệp bắn tới.

“Thái…Thái Sử Lan…” Hắn biết tình hình không ổn, hoảng sợ tới nỗi không nói nên lời.

Tông Chính Huệ đột nhiên im lặng.

Phía sau nàng, Khang Vương cũng nhíu mày, nhẹ nhàng “a” một tiếng, một tiếng “a” này khiến đuôi lông mày Tông Chính Huệ giật giật. Nàng nghiêng đầu nhìn hắn, sắc mặt ngày một khó coi.

Bầu không khí trong điện trở nên căng thẳng tột độ, Thượng thư bộ Binh khom người đứng tại chỗ, không biết nên đi hay nên ở, mồ hôi lã chã tuôn rơi.

Quân báo trên bàn bị gió thổi tung, phát ra âm thanh loạt xoạt.

Một lúc lâu sau, Tông Chính Huệ nhẹ nhàng đặt tay lên quân báo. Viên kim cương cỡ lớn trên ngón tay nàng lóe lên, sáng tới nỗi khiến người ta chói mắt.

“Việc này ai gia cần cân nhắc kỹ hơn.” Nàng nói, giọng điệu hờ hững, “Trong đó có rất nhiều điểm đáng ngờ. Trương Thu ở nội thành, tại sao bỗng dưng mất mạng? Liêu thuộc trong thành Bắc Nghiêm rất nhiều, Phủ doãn bỏ mạng, còn có Thôi quan, tại sao lại đến phiên một phó Điển sử đứng lên chỉ huy? Tây Phiên tấn công bất ngờ, ngoại thành bị phá, tại sao nàng lại có thể chớp đúng thời cơ mở thành, đóng thành? Tây Phiên làm cách nào để vòng qua hai đại quân doanh, bất ngờ công thành? Bên này Tây Phiên công kích bất ngờ, bên kia lập tức xuất hiện một vị anh hùng, lẽ nào không ai cảm thấy chuyện này rất đáng ngờ sao?”

Thượng thư bộ Binh mím môi. Khi hắn nhận được tin tức cũng không xem xét tỉ mỉ, nhưng vô luận thế nào, đây cũng không phải vấn đề cần truy cứu, việc cấp bách lúc này là phải phái quân tới cứu Bắc Nghiêm. Đối với người tên Thái Sử Lan này, dù trong đó có chuyện gì mờ ám, muốn giải quyết cũng nên để đến lúc mọi việc xong xuôi.

Khi trước, Thái hậu cũng có ý này, tại sao vừa nghe đến tên Thái Sử Lan liền thay đổi rồi?

“Phái Tây Cục đi thăm dò.” Tông Chính Huệ lạnh lùng nói.

Thượng thư bộ Binh vừa nghe vậy liền cảm thấy căng thẳng. Chiến tranh còn đang sờ sờ trước mắt, Thái hậu lại để Tây Cục chạy tới quấy nhiễu, hậu quả sẽ thế nào đây?

Tông Chính Huệ lại nói, “Lập tức gửi công văn cho hành tỉnh Tây Lăng và quân Thiên Kỷ, lệnh cho bọn họ quản chế nghiêm mật nữ nhân này. Trong lúc chiến đấu bỗng nhiên xuất hiện người như vậy, chúng ta không thể không đề phòng.”

“…Vâng.”

Thượng thư bộ Binh cúi đầu, oán hận bản thân không thể trái mệnh.

“Còn chuyện cứu viện…” Tông Chính Huệ cười cười, “Ai gia thay đổi chủ ý. Vị anh hùng này không phải rất có bản lĩnh sao? Như vậy, Tây Lăng và Thượng phủ binh tạm hoãn xuất binh, quân Thiên Kỷ cũng tạm hoãn xuất doanh, xem bản lãnh của nàng tới đâu rồi nói.”

“Chuyện này không thể, thưa Thái hậu!”

“Người bĩnh tĩnh, chớ nóng vội.” Tông Chính Huệ khoát tay chặn lại, quay đầu nhìn Khang Vương.

Khang Vương suy nghĩ một lát, sau đó nói, “Quan Thanh Thủy nằm ở giữa hai đại doanh, là tuyến đường mà hành tỉnh Tây Lăng khi xuất binh nhất định phải đi qua. Địa hình nơi này dễ cho việc ẩn núp, cách Bắc Nghiêm không xa, có thể lệnh cho hai quân Thiên Kỷ và Thượng phủ binh chờ ở đó, nếu như Bắc Nghiêm thực sự nguy cấp, có thể tùy thời đến cứu.”

“Tốt.” Tông Chính Huệ gật đầu, quay sang nói với Thượng thư bộ Binh, “Nếu Thái Sử Lan thật sự không có vấn đề, trung thành với triều đình, thì nàng nhất định sẽ khổ chiến đến cùng. Có nàng dẫn dắt, quân dân Bắc Nghiêm có thể khiến Tây Phiên tiêu hao quân lực, sau đó quân Thiên Kỷ có thể kìm chân đám tặc tử cả gan làm loạn này.” Nàng nhìn vẻ mặt nhăn nhó như mướp đắng của Thượng thư bộ Binh, cười nhạt, “Không thể trách ai gia không quan tâm đến quân dân Bắc Nghiêm. Cần phải biết, trong triều ta có gian tế của đối phương hay không mới là chuyện lớn hàng đầu. Để quân Thiên Kỷ phát binh cứu viện chậm hai ngày không có gì đáng ngại.”

Thái hậu đã nói là không sao, Thượng thư bộ Binh còn có thể có ý kiến gì đây? Ngẫm lại, dù sao Thiên Kỷ cũng sẽ xuất binh, chẳng qua là tới chậm hai ngày mà thôi, có lẽ thật sự không phải vấn đề lớn.

Hiện tại, chỉ có thể hy vọng Thái Sử Lan kia có thể chống đỡ lại Tây Phiên lâu hơn một chút.

Thượng thư bộ Binh đi ra, bầu không khí trong điện yên tĩnh trở lại, Tông Chính Huệ gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, Khang Vương đặt tay lên ghế dựa của nàng, trầm ngâm, hai người tựa đều như đang suy nghĩ gì đó.

Một lúc lâu sau, Tông Chính Huệ xoay người, như cười như không nhìn chằm chằm Khang Vương, “Sao thế? Đau lòng?”

Khang Vương giật mình, lập tức bật cười: “Thái hậu nói gì vậy?”

Tông Chính Huệ cầm cây quạt tròn lên, đặt lên cằm, những chiếc tua màu vàng chói rủ xuống mu bàn tay nàng.

“Không nghĩ tới ngươi cũng biết ả.” Nàng nói, nghe không ra vui giận.

“Người đây là thế nào?” Khang Vương ngạc nhiên đáp lại, “Thần chỉ là từng nghe qua cái tên này qua lời của Trương Thu. Nghe nói cô nương này tính tình kiêu ngạo, nhiều lần phạm thượng. Bởi họ của nàng quá đặc thù, cho nên thần mới nhớ kỹ.”     Hắn cười nhạt, “Thực ra, muốn gạt bỏ ký ức này cũng không khó, nàng chẳng qua chỉ là một con kiến hôi mà thôi.”

“A…” Tông Chính Huệ kéo dài thanh âm.

“Lẽ nào người…” Khang Vương bỗng cười rộ lên, cúi thấp người.

Một trận gió thôi qua, *rầm* một tiếng đóng cửa điện lại. Bên trong mơ hồ truyền ra một tiếng *bộp* nho nhỏ, giống như tiếng quạt rơi xuống đất.

Hoặc là…thực ra chẳng có gì.



Cùng lúc đó, “con kiến hôi” đứng trên đầu thành, lặng lẽ nhìn đám kiến.

Từng hàng kiến bò lên từ khe gạch, nối đuôi nhau đi qua trước mắt Thái Sử Lan. Nhìn qua tựa như bọn chúng đã đi một quãng đường dài, bước đi rất thong dong.

Thái Sử Lan cau mày, sắc mặt nghiêm túc, dường như thứ nàng nhìn không phải đàn kiến, mà chính là đại pháo của quân địch.

Bên người nàng, sắc mặt Hoa Tầm Hoan cũng vô cùng nghiêm túc, chợt nói: “Tường thành nội thành đã lâu không được tu sửa, e rằng bên trong đã tơi xốp cả rồi.”

“May mà Tây Phiên tập kích bất ngờ, không mang theo vũ khí hạng nặng, dùng cho việc đánh từ xa.” Thái Sử Lan vỗ vỗ góc áo, đứng lên, liếc mắt nhìn một binh sĩ đứng cách đó không xa đang hốt hoảng nhặt một miếng bánh bột ngô từ dưới đất lên, sau đó nhanh chóng nhét vào trong miệng, giống như chậm một giây thôi sẽ bị đàn kiến cướp mất cái ăn.

Thái Sử Lan quay đầu đi, nhìn quân lính Tây Phiên chưa một phút nghỉ ngơi bên ngoài thành, ánh mắt dần tối lại.

Ba ngày.

Bọn họ đã thủ thành ba ngày.

Nàng vốn tưởng rằng, quân Thiên Kỷ và thượng Phủ binh cách đây không xa. Bắc Nghiêm bị vây là do bọn họ thất trách, vì vậy nhất định sẽ nhanh chóng đem quân tới cứu. Cứ coi như đầu óc bọn họ úng nước, hoặc là bị ngăn cản, tạm thời không tới được, thì hành tỉnh Tây Lăng cũng sẽ không thể nào ngồi xem Bắc Nghiêm lâm vào cảnh hiểm, bởi một khi Bắc Nghiêm bị phá, Tây Phiên sẽ dùng nơi này làm cứ điểm, đoạt các thành trấn phụ cận, thậm chí xuôi xuống phía Nam, trách nhiệm này không ai gánh nổi.

Nàng không nghĩ tới, ba ngày đã trôi qua, vậy mà một chút động tĩnh cũng không có. Vô luận thế nào, với khoảng cách như vậy, bọn họ có bò thì cũng phải bò tới nơi rồi mới đúng.

Xem ra, chắc chắn là ai đó gây khó dễ rồi.

Giờ cơm tối, một giỏ bánh bột ngô được đưa lên. Bánh bột ngô bây giờ thô và mỏng hơn nhiều so với trước.

Lương thực trong thành hao quá nhanh.

Lương thực vốn chỉ chuẩn bị cho ba vạn người, giờ lại phải chia ra cho mười vạn, nguyên bản là lấy trứng chọi đá. Hơn nữa, khi thành bị phá là sáng sớm, thóc gạo, rau dưa đều chưa kịp đưa vào nội thành.

Thái Sử Lan từng hỏi qua Vương Thiên tổng, rằng vì sao trong thành không có kho lương. Vương Thiên tổng nói, lương thực của Bắc Nghiêm trước giờ đều phải lấy ra một phần tương đối để cung cấp cho đại doanh Thiên Kỷ và thượng Phủ binh, số lương thực đó không phải để ăn, mà dùng để trao đổi đậu hũ, rau xanh và gà vịt để cải thiện thức ăn cho binh sĩ ở hai đại doanh. Theo lý, lương thảo hai quân trước nay là do triều đình hạ lệnh cho hành tỉnh Nam Giang Đông Chiết phân phối, cung cấp, nhưng quy củ này của Bắc Nghiêm vẫn cứ mãi không được hủy bỏ.

Đậu hũ, rau xanh, gà, vịt, thịt, cá của Bắc Nghiêm đều dùng để vỗ béo đám binh lính kia, vậy mà giờ nước đã đến chân, ngay cả một cái bóng của bọn họ cũng không thấy đâu.

Thái Sử Lan đứng lên, cảm giác có hơi choáng váng, nàng đành phải vịn lên tường thành, đứng lặng một lúc lâu.

Tuy thành bị vây mới ba ngày, còn chưa tới nỗi khiến người ta rơi vào tình trạng đói bụng tới mức khó chịu, nhưng từ khi nàng trở về Bắc Nghiêm đã phải đối mặt với vô số sóng gió, lo lắng hết lòng, tâm tư hao tổn, trong ba ngày chỉ được chợp mắt có mấy giờ, lại còn là do Lý Phù Chu kiên quyết bắt nàng đi ngủ.

Nàng muốn an bài tất cả sự vụ trong thành, muốn đứng ở đầu thành chỉ huy mọi người chống đỡ các đợt tấn công của địch, muốn chú ý trông chừng động tĩnh của phủ nha, cựu liêu thuộc và các nhà giàu, phải xử lý các mâu thuẫn, tranh cãi trong thành. Mặc dù có Thẩm Mai Hoa, Hoa Tầm Hoan và mọi người giúp đỡ, thậm chí đám côn đồ của Long Triều cũng ra ngoài duy trì trật tự, nhưng chuyện cần làm của nàng vẫn còn rất nhiều.

Vẻn vẹn ba ngày trôi qua, nàng đã gầy rộc đi trông thấy, trang phục mặc trên người cũng trở nên lỏng lẻo.

Tô Á rầu rĩ đứng sau lưng nàng, nghĩ thầm nên tìm thức ăn bổ dưỡng cho nàng, nếu không… làm sao tiếp tục chống đỡ được đây? Nhưng thức ăn bổ dưỡng tìm ở đâu ra? Mà dù cho có, chắc chắn Thái Sử Lan cũng sẽ đưa cho Cảnh Thái Lam, hoặc là đám trẻ đang khóc đầy đường kia thôi.

Nàng lướt mắt nhìn quanh một vòng, lòng đầy nghi hoặc – Tại sao hôm nay lại không thấy Lý tiên sinh đâu? Hình như từ sáng sớm đã biến mất rồi.

Ngay lúc ấy, Tô Á nghe được giọng nói của Thẩm Mai Hoa.

“Thái Sử! Thái Sử!” Thẩm Mai Hoa tiếng đến người đến, như một làn khói lướt tới từ dưới thành, sau đó chỉ tay xuống, nói không ra hơi, “Rừng trúc tía… Nhanh… Nhanh….”

Thái Sử Lan nhìn nàng một cái, lại nhìn phương hướng kia, nhìn Thẩm Mai Hoa trợn trắng mắt nói không nên lời thì không khỏi quýnh lên, vội vàng đẩy nàng ra, chạy về phía nọ.

Tô Á theo sát nàng, lai bị Thẩm Mai Hoa bắt lại, “Dừng!”

“Ngươi làm gì thế!”

“Bảo ngươi đừng đi!” Thái Sử Lan xuống khỏi thành, Thẩm Mai Hoa cũng bình tĩnh trở lại, mắt không trợn trắng nữa, thắt lưng cũng thẳng lại, lười biếng dựa lên tường thành, tiện tay cầm một miếng bánh bột ngô lên gặm, vừa gặm vừa than thở, “Thật là, cải trắng ngon đều bị heo phá…”



Thời điểm Thái Sử Lan xuống thành, cũng không có sốt ruột như Thẩm Mai Hoa tưởng tượng.

Trong thành tuy nhiều người, nhưng ai nấy đều đã được an bài cẩn thận, hiện nay bọn họ lại có chung kẻ địch, Lý Phù Chu có thể có nguy hiểm gì?

Nhưng mà mặc dù không gấp, nhưng khi nàng chen chúc qua đoàn người đông đúc, tốc độ vẫn nhanh hơn bình thường.

Sau đó, nàng gặp Sử Tiểu Thúy.

“Ai nha.” Dáng vẻ Sử Tiểu Thúy vô cùng vội vàng, “Mau đi nhìn Lý tiên sinh một chút, hình như huynh ấy mệt nhọc quá độ, trúng nắng rồi. Ta đi tìm đại phu.”

Tiếp đó gặp Hoa Tầm Hoan, lý do thoái thác của người sau y hệt người trước.

Tiếp đó gặp Dương Thành, hắn chỉ nói một câu “Tìm đại phu.” rồi chạy biến.

Bước chân của Thái Sử Lan lại từ từ chậm lại.

Huynh ấy…không sao chứ.

Người tinh tế, khiêm tốn như huynh ấy, cho dù có cảm thấy khó chịu trong người, chắc chắn cũng sẽ không làm lớn chuyện như thế.

Có lẽ là mọi người thấy nàng ngây ngẩn trên thành quá lâu nên mới nghĩ cách bắt nàng xuống nghỉ ngơi một lát.

Thái Sử Lan quay đầu nhìn đoàn người. Bóng lưng Dương Thành cách đó không xa, bước chân rất ổn định, đang hợp lại cùng Sử Tiểu Thúy. Không biết hai bọn họ đã nói những gì, Sử Tiểu Thúy cười lên khanh khách, lặng lẽ đụng vai hắn.

Thái Sử Lan không nhịn được mỉm cười, cảm thấy ánh nắng lúc này thật ấm áp.

Bước chân nàng chậm lại, càng ngày càng ổn định, giống như tâm tình nàng giờ khắc này đây.

Nàng giống như muốn mượn tiến độ vững vàng này của mình để gạt bỏ sự khó hiểu trong lòng.

Lúc này, vạn vật ồn ào náo động bên tai, nhưng lại giống như chẳng có gì cả, nỗi lo lắng khi nãy cũng chẳng thấy đâu, nàng đột nhiên cảm giác bản thân trống rỗng.

…Giờ khắc này, nàng còn có thể bình tĩnh phân tích, không sốt ruột, không lo lắng, ấy là do bản tính bình tĩnh trời sinh, hay là xét đến cùng…nàng không có quan tâm huynh ấy như mình vẫn tưởng?

Trước đây, lần đầu gặp gỡ, nàng bị khí chất sạch sẽ, ấm áp từ hắn hấp dẫn, phải chăng là bởi nàng trời sinh lạnh lùng tịch mịch, thế nên mới không kiềm được mà hướng về phía có hơi ấm?

Nếu như…đổi sang người kia…

Trước mắt, một người vừa vịn thắt lưng vừa chen tới chen lui trong đám đông. Thái Sử Lan nhìn chằm chằm người kia, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một gương mặt.

Da thịt đẹp tựa châu ngọc, đường nét như họa, tinh mỹ tới nỗi khiến nàng cảm thấy chán ghét.

Không biết, hông của Dung Sở giờ thế nào rồi…

Nàng bỗng nhiên có hơi xuất thần.

Nam nhân đằng trước vừa che thắt lưng vừa kêu trời trách đất, bên tai nàng lại giống như vang lên tiếng nước cuộn ầm ầm ngày ấy, Dung Sở quay người lại, bên hông vang lên âm thanh *rắc rắc*.

Lúc đó hẳn là rất đau nhỉ!?

Vậy mà hắn chưa từng rên rỉ lấy một tiếng.

Người này, vẻ ngoài xinh đẹp không thua gì nữ tử, nhưng từ trong xương cốt vẫn là mười phần nam nhân.

Thái Sử Lan híp mắt, khóe môi vô thức cong lên.

Phía xa xa, Sử Tiểu Thúy còn đang đứng nhìn trộm nàng, chợt khó hiểu quay sang nhìn Dương Thành, “Có phải Thái Sử Lan mệt đến điên rồi hay không? Hay là sắp điên? Đang yên đang lành cười cái gì? Chẳng lẽ nàng không lo lắng cho Lý tiên sinh sao?”

“Nữ nhân các ngươi a…” Dương Thành sờ sờ mũi, “vốn là điên cả mà.”

“Đi chết đi!”, tiếp sau đó là *bốp* một tiếng, cũng không biết ai bị ai đánh trúng.



Khóe môi cong lên một cái, Thái Sử Lan lập tức đi về phía trước, cũng không vì Lý Phù Chu không sao mà buông bỏ ý định ban đầu.

Không phải nàng thiếu thốn tình cảm, nhưng sâu trong nội tâm, khi thứ tình cảm mơ hồ này bắt đầu nảy sinh, nàng sẽ không ngại nỗ lực làm rõ nó.

Tất cả những thứ thuộc về nàng, nàng đều phải nắm giữ.

Rừng trúc tía là một góc tương đối vắng vẻ ở phía Tây thành, nhưng mà hiện tại lại đầy ắp người. Cũng may gần đây Thái Sử Lan tương đối nổi danh trong thành, tất cả mọi người đều coi nàng là thành chủ, nên chỗ nào nàng đi qua, người dân nơi ấy đều tự động tách ra nhường đường.

Trong rừng trúc có một tòa núi nhỏ rất tinh xảo, thế nhưng không hiểu vì sao, trên đường có rất nhiều đống lớn gạch đá, gỗ ngăn trở, không tiện cho việc đi lại, cho nên gần đó không có ai.

Thái Sử Lan không cách nào tìm thấy Lý Phù Chu trong đám đông, vừa ngẩng đầu lại thấy gương mặt đen kịt của Triệu Thập Tam lộ ra trên đống nguyên liệu bừa bộn kia. Hắn vẫy vẫy tay với nàng, ý bảo nàng đi lên.

Thái Sử Lan nhìn thấy Triệu Thập Tam, ngược lại có chút vui mừng. Đã hai ngày nay nàng không được gặp Cảnh Thái Lam, nghe nói tiểu tử kia đã gặp lại Tiểu Ánh. Tiểu lưu manh kia vừa có bạn liền không thèm quấn lấy Triệu Thập Tam, đòi hắn đưa lên thành gặp nàng nữa. Điều này khiến cho Thái Sử Lan không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhưng cùng lúc ấy, trong lòng nàng không khỏi thầm mắng tiểu tử kia thấy sắc quên nương, không tim không phổi.

Thái Sử Lan leo lên có hơi chật vật, Triệu Thập Tam đứng ở lưng chừng núi đón nàng. Ngay khi ấy, nàng ngửi được mùi tanh nhàn nhạt trên người hắn.

Sau khi lết qua đống vật liệu lộn xộn, hai mắt Thái Sử Lan lập tức sáng rực.

Bên này hóa ra lại có một hồ nước, mặt hồ trong xanh, bên hồ có vài ngôi nhà gỗ mới xây xong phân nửa, rèm vải bay bay trước song cửa sổ bằng trúc, hành lang bằng gỗ dẫn tới bên hồ, gốc tử đằng lộ ra từ thảm cỏ xanh mướt, bò tới trên cầu gỗ, nở ra chi chít hoa nhỏ.

Cạnh đó có một người đang ngồi thả câu. Người nọ mái tóc đen nhánh, áo bào lam nhạt, vừa nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại cười, con ngươi đen như nước sơn, ánh mắt dịu dàng như nước.

Thái Sử Lan lẳng lặng nhìn Lý Phù Chu – quả nhiên là người đẹp kết hợp với cảnh đẹp tạo nên một khung cảnh mơ mộng nên thơ.

Dây câu đột nhiên giật giật, Lý Phù Chu nhẹ nhàng nhấc lên, con cá giãy loạn như múa, tạo thành một đường cong màu bạc trên không trung, sau đó rơi trên nền cỏ.

Ngay sau đó, tiếng trẻ nhỏ hét lên sung sướng, là Cảnh Thái Lam và Tiểu Ánh.

Lý Phù Chu ngẩng đầu cười nhìn nàng, ngửa tay ra dấu mới. Thái Sử Lan đi xuống núi, hắn thu cần câu, đứng trên đống vật liệu đợi nàng.

Trước bước đi cuối cùng, nàng đặt tay vào lòng bàn tay Lý Phù Chu, hắn kéo nhẹ một cái, Thái Sử Lan liền nhảy xuống, động tác vô cùng vững vàng dứt khoát, thân người không hề nghiêng ngả. Vừa đứng vững, nàng liền nói: “Đa tạ!”, sau đó rút tay về.

Lý Phù Chu cúi đầu nhìn lòng bàn tay trắng như tuyết của mình, có cảm giác như bàn tay nhẵn nhụi của nàng vẫn đặt ở trên đó, giống như cành liễu phất qua.

Thế nhưng, dáng vẻ rút tay lại của nàng, không phải cành liễu lướt đi, mà chính là cơn gió một đi không trở lại.

Hắn hình như giật mình một giây, sau đó lại lập tức khôi phục nụ cười ấm áp thường ngày.

“Ta bỗng nhiên phát hiện ra nơi này.” Hắn nói, “Có lẽ trước kia Trương Thu nhìn trúng chỗ này, muốn xây biệt viện, cho nên mới dùng rào chắn không cho người khác đi vào. Ai ngờ biệt viện chưa kịp xây xong, hắn đã xảy ra chuyện, lại bị ta vô tình phát hiện.”

“Không sai.” Thái Sử Lan đi vào trong, “Một nơi không mấy nhỏ. Trước giờ bách tính Bắc Nghiêm luôn tuân theo quy củ, bên trên không cho phép vào, bọn họ sẽ không vào. Bây giờ huynh phát hiện chỗ này, hà tất để bọn họ tiếp tục chen lấn bên ngoài? Có thể để đám trẻ vào đây, những người còn lại cũng có thể thoải mái hơn chút.

Nàng đang muốn phân phó Triệu Thập Tam, một bàn tay lại nhẹ nhàng vươn ra trước mắt.

Thái Sử Lan giương mắt nhìn Lý Phù Chu.

Hắn vẫn mỉm cười ấm áp, đáy mắt lại có ý khẩn cầu, “Thái Sử cô nương, ta hy vọng, nàng sẽ không nhường nốt nơi này cho người khác.”

Thái Sử Lan trầm mặc, không hỏi vì sao.

Lý Phù Chu lại tiếp tục nói: “Trong thành giờ quá nhiều người, nơi nào cũng có tiếng người huyên náo, khắp nơi có người trú đóng. Nàng lại thích yên tĩnh, nên không cách nào ngủ ngon.” Hắn nhẹ giọng nói, “Bây giờ khó lắm mới tìm được một nơi yên tĩnh, mà chẳng qua cũng chỉ có một, hai gian nhà, để người khác vào ở cũng chẳng được bao nhiêu, không bằng nàng và Cảnh Thái Lam ở đây, ít nhất còn có thể nghỉ ngơi tốt hơn.”

Thái Sử Lan nhìn xung quanh một chút. Đây quả thực là một chỗ tốt, địa thế cao, thông gió, so với bên ngoài thành nóng bức thì thoải mái hơn rất nhiều.

Bàn tay Lý Phù Chu vẫn giơ ra trước mặt nàng như cũ, lúc này bỗng nhiên bỏ xuống, đặt lên mu bàn tay nàng.

Tay Thái Sử Lan khẽ động, sau đó lập tức dừng lại.

Bàn tay hai người cách nhau hai lớp vải mỏng, vẫn có thể cảm nhận nhiệt độ ấm áp từ phía đối phương.

Giọng nói Lý Phù Chu vừa nhạt vừa trầm: “Ta mong nàng tự biết trân trọng chính bản thân mình.”

Thái Sử Lan ngẩng mặt lên. Da dẻ nàng trời sinh không tính là trắng, mà giống như màu mật ong, nhẵn nhụi, bóng loáng, lúc này vì thiếu ngủ mà quầng thâm mắt lộ rõ. Thấy thế, ánh mắt Lý Phù Chu càng thêm dịu dàng.

Thái Sử Lan bình tĩnh nhìn hắn. Hắn quan tâm nàng, săn sóc nàng, ấm áp tựa gió xuân, một người tốt đẹp như vậy, khiến cho ngay đến kẻ cô lạnh như nàng cũng không khỏi muốn dừng chân nghỉ lại, muốn ngửi trọn hương xuân thơm ngát.

Nhưng mà, làn gió xuân phủ khắp Giang Nam này, liệu có dừng lại chỉ vì một góc băng tuyết?

Nàng đến gần, hắn do dự, nàng phất tay áo, hắn lại giống như nỗ lực giữ lại, dây dưa không ngừng, đây rốt cuộc là tâm ý, hay chăng là chút do dự không rõ sâu trong nội tâm?

Nàng ngẩng đầu, môi hồng mềm mại, vẻ mặt trầm tư đặc biệt ôn hòa, dáng vẻ cực kỳ mê hoặc lòng người, cảm giác giống như đang vượt qua gió cát sa mạc, chợt nhận ra phía trước đã là ốc đảo.

Ánh mắt Lý Phù Chu dần trở nên mơ hồ, không cách nào rời khỏi gương mặt nàng. Hắn hơi nghiêng người, hướng về phía đôi môi nàng.

Thái Sử Lan trợn mắt, vô thức lui về phía sau.

Gần như cùng lúc, Lý Phù Chu cũng đứng thẳng lên.

Hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi dài, sau đó mỉm cười, “Ta đã nấu canh cá cho nàng rồi, nàng vào trong nếm thử một chút.”

Thái Sử Lan thu hồi ánh mắt, “Ừm.” một tiếng.

“Ma ma.” Từ bên hồ, Cảnh Thái Lam chạy vội tới, đôi chân mập mạp đạp lên cầu gỗ, tạo nên những tiếng *rầm rầm* vang dội.

Tiểu Ánh xách theo giỏ cá đi phía sau nó, không ngừng lên tiếng nhắc nhở Cảnh Thái Lam, “Đệ đệ, chậm một chút … Đệ đệ, cẩn thận vấp ngã…”

“Canh cá! Canh cá!” Cảnh Thái Lam nhào vào lòng Thái Sử, cười ha hả chỉ vào căn phòng phía đối diện.

Điệu bộ này của nó chợt nhắc Thái Sử Lan nhớ lại lần đầu gặp đứa nhỏ này. Khi ấy, nó dùng cải củ để câu cá, hai cái chân ngắn mập khua khua trong nước, chờ cá mắc câu tới mòn mỏi, đoạn ký ức này khiến nàng vừa buồn cười lại vừa có chút xót xa.

Đứa nhỏ này ở cùng nàng được một thời gian kha khá, tật đòi bú sữa đã cai xong, chỉ là hiện tại vẫn có lúc không nhịn được mà dáo dác liếc trộm ngực của người ta.

Cả thân thể của Cảnh Thái Lam nằm gọn trong lòng nàng, cái mông liều chết kéo ra sau, liên tục nói, “Canh! Canh!”

Thái Sử Lan bước vào trong nhà, nhìn ngó xung quanh, phát hiện gian nhà gỗ này vô cùng sạch sẽ ngăn nắp, giống như đã được quét dọn qua, chiếc tre trải trên mặt đất, phía trên bàn nhỏ là một bát canh cá nấu với hạt sen vẫn đang tỏa hương thơm ngát.

Bên cạnh đó còn có cá bạc nướng, cá sốt trứng, cá hấp cách thủy. Thái Sử Lan nhìn bàn ăn một lượt, chỉ thấy cá món đều rực rỡ muôn màu, vô cùng đẹp mắt, cẩn thận nhìn lại từng món, nàng mới phát hiện tuy là tất cả đều là cá, nhưng người nấu lại cực kỳ để tâm đến việc bày biện. Cá bạc nướng đặt trên đĩa sứ màu xanh đậm, cá sốt trứng đựng trên đĩa trắng viền vàng, cá hấp cách thủy bày trên một chiếc đĩa màu xanh lá liễu, còn canh cá hạt sen đựng trong một chiếc bát sứ màu xanh biếc.

Một bàn đồ ăn này cũng đủ biểu hiện tâm ý của người làm. Thái Sử Lan mơ hồ hiểu rằng, Lý Phù Chu làm quản gia cho Dung Sở, chẳng qua cũng là vì gia tộc nợ ân tình Dung gia mà thôi. Lại nhìn thái độ bình đẳng của Dung Sở đối với Lý Phù Chu, là biết được thân phận hắn tuyệt đối không thấp. Nếu như không phải từng trải qua sóng lớn giang hồ, ở trong thế gia võ lâm, hoặc gia tộc giàu có bậc nhất thiên hạ, thì khí chất cao quý trên người Lý Phù Chu từ đâu mà có?

Còn nhớ trong buổi đầu gặp gỡ, hắn nói bản thân bị bỏ lại trong lớp tuyết dày dưới tàng cây, sau đó được một vị tiên sinh mang về nuôi dưỡng. Một vị tiên sinh thông thường lại có thể nuôi ra một người có cốt cách thanh cao thế này sao?

“Nào, ăn thôi!” Trong khi nàng còn đang xuất thần, Lý Phù Chu đã dọn xong chén đũa, múc một bát canh cho Cảnh Thái Lam.

Hắn đang định đưa bát tới, Thái Sử Lan đã vươn tay ra cản.

“Cảnh Thái Lam.” Nàng nhìn Cảnh Thái Lam đang nhỏ nước dãi, vươn tay muốn nhận.

Cảnh Thái Lam chớp chớp mắt nhìn nàng, lại nhìn Tiểu Ánh mỉm cười ngồi cảnh, giống như bừng tỉnh ngộ, vội vội vàng vàng đẩy bát canh đến trước mặt Tiểu Ánh, “Tỷ tỷ ăn trước.”

Thái Sử Lan lúc này mới gật đầu hài lòng, nói: “Cảnh Thái Lam, người trước mình sau, phong độ thân sĩ không sai.”

Cảnh Thái Lam nghe vậy lập tức cười rộ như hoa.

Lý Phù Chu cười cười, tiện tay múc thêm một chén canh khác đưa cho Thái Sử Lan.

“Người trước mình sau…” Hắn nói, “…phong độ thân sĩ. Tuy là ta không rõ thân sĩ chỉ cái gì, nhưng có thể đoán được là từ chỉ người tốt.”

“Thân sĩ chính là như huynh vậy.” Thái Sử Lan tiện tay đẩy bát canh qua cho Cảnh Thái Lam đang thèm đến nhỏ dãi.

Chén canh thứ ba cuối cùng cũng vào tay nàng. Lúc này, Thái Sử Lan không khiêm tốn nữa, bởi vì nàng đang xuất thần.

Nàng chợt nghĩ, nếu lúc này có Dung Sở ở đây, không biết hắn sẽ phản ứng thế nào? Nhất định hắn sẽ không giống như Lý Phù Chu mà sẽ tự mình uống một bát trước, sau đó vừa uống vừa châm chọc nàng, “Với cái tính cách bá đạo này của nàng, lại còn muốn dạy dỗ Cảnh Thái Lam có cái gì mà…phong độ thân sĩ? Ta cũng cảm thấy dối trá thay nàng.”

Đáy mắt nàng xẹt qua tia khinh bỉ – Nói chuyện với cái tên tự luyến kia, một câu cũng cảm thấy lãng phí!

Cánh tay của Lý Phù Chu ngừng lại giữa không trung, ánh mắt nhìn nàng giống như đang nghĩ gì đó. Cảnh Thái Lam ngồi cạnh húp canh sột soạt, lúc này cắn thìa bạc, nhìn nàng bằng ánh mắt kỳ lạ – ma ma hôm nay thật là lạ nha!

Hơi nóng từ bát canh xông lên, tâm tư Thái Sử Lan trở về trong nháy mắt. Nàng nhận lấy bát canh, gật đầu với Lý Phù Chu.

Vị canh tươi nồng, không có quá nhiều gia vị, chỉ có chút muối, chính vì vậy lại càng làm nổi bật vị thơm ngon, tươi mới của thiên nhiên. Thái Sử Lan không thích ăn cá cho lắm, bởi nàng lười gỡ xương, nhưng lúc này lại cảm thấy bát canh rất ngon miệng, Đồ ăn thời cổ đại không bị ô nhiễm, quả nhiên cá sống trong ao hồ ô nhiễm ở hiện đại không thể sánh với.

“No rồi à?” Lý Phù Chu thấy nàng định đặt bát xuống, bèn hỏi.

“Ừm.”

Một chiếc khăn đúng lúc được đưa qua, Thái Sử Lan thuận tay đón lấy lau miệng, bỗng nhiên ngửi thấy một mùi hương ngòn ngọt. Nàng chưa kịp vứt chiếc khăn qua một bên thì thân thể đã đổ xuống.

Lý Phù Chu nhanh tay đỡ lấy nàng, cười nói: “No rồi thì ngủ một giấc.”

Nói rồi, hắn quay sang nhìn Cảnh Thái Lam đang trợn mắt há mồm, đặt một ngón tay lên môi, *suỵt* một tiếng, “Đừng làm ồn, để ma ma con ngủ một giấc.”

“Thúc sẽ không hại ma ma đấy chứ!?” Cảnh Thái Lam cũng lén lút thì thầm, ánh mắt ngập đầy vẻ cảnh giác. Hai cái chân nhỏ vốn khoanh tròn giờ đã mở ra, một bàn chân hướng vào chân bàn, tùy thời có thể đạp một cái để lấy đà bỏ chạy, một cái móng vuốt còn len lén kéo một chiếc đĩa lại gần, tay kia túm lấy Tiểu Ánh – Thái Sử Lan giáo dục rất có hiệu quả, giờ đây tiểu tử này đã biết việc quan trọng nhất không phải bảo vệ mình, mà là bảo vệ nữ nhân.

Lý Phù Chu dở khóc dở cười nhìn nó, nghĩ thầm, đứa nhỏ này được giáo dục như vậy…không biết rốt cuộc là chuyện tốt hay chuyện xấu.

“Triệu Thập Tam vẫn ở bên ngoài mà.” Hắn mỉm cười, liếc nhìn ra cửa, quả nhiên đã thấy Triệu Thập Tam lù lù đứng đó. Lý Phù Chu tiếp tục nghiêm túc giải thích, “Nàng không ngủ đủ giấc, giờ đã quá mệt mỏi rồi, phải nghỉ ngơi một ngày cho khỏe chút.”

Cảnh Thái Lam từ từ thu tay lại, cắn môi nhìn hắn.

Lý Phù Chu nhìn phòng trong, cảm thấy tấm ván gỗ quá cứng, cho nên quyết định bế nàng đi ra ngoài.

Cách đó không xa có một con dốc thoải, cỏ xanh mềm mại, ngay đó còn có một cái lều trúc đã được dựng sẵn, bốn phía gió lùa, nắng rọi ấm áp, có thể thấy, Trương Thu là một kẻ rất biết hưởng thụ.

Nền trong lều trúc còn chưa kịp hoàn thành, nhưng Lý Phù Chu lại cảm thấy như vậy rất tốt. Hắn đặt Thái Sử Lan xuống thảm cỏ, sau đó tự mình nằm xuống bên cạnh, chợp mắt nghỉ ngơi.

Tuy rằng giữa hai người có chừa ra một khoảng cách khá rộng, nhưng hành động này chung quy vẫn không hợp lễ giáo, không giống với tính tình thường ngày của Lý Phù Chu.

Hắn nhíu nhíu mày, giống như có tâm sự, nhắm mắt dưỡng thần trong chốc lát rồi lại lật người, chống khuỷu tay lên đất, lẳng lặng nhìn Thái Sử Lan.

Thái Sử Lan ngủ không sâu cho lắm.

Nàng đang năm mơ.

Đầu tiên là ác mộng về cảnh tượng hai mươi năm trước – thân thể ngã ngửa ra sau, ô tô phóng qua như bay, máu bắn tung tóe. Sau đó, những giọt máu kia bỗng hóa thành lửa, cảnh tượng thay đổi, giống như ở đầu thành Bắc Nghiêm, bên tai là tiếng la hét, quát mắng, đao kiếm *leng keng* va vào nhau,… Ai ai cũng có việc của mình, không một người nào quan tâm đến nàng, mà nàng lúc này còn đang ở trên lầu quan sát, cố gắng tránh thoát đoản mâu gào thét đòi mạng. Đúng lúc này, một cơn gió xẹt qua đỉnh đầu, một cánh tay rắn rỏi ôm lấy, xốc nàng lên. Nàng vui vẻ ngẩng đầu nhìn, nghĩ thầm là Lý Phù Chu tới, cuối cùng lại nhìn thấy gương mặt của Dung Sở.

Dáng vẻ hắn không giống thường ngày, cau mày, mặt lạnh, mi tâm xuất hiện sát khi màu xanh, cúi đầu nói, “Có vài bữa không gặp, nàng ngày càng ngốc tới kinh người.”

Một xíu vui mừng vừa trào lên trong lòng nàng biến mất trong nháy mắt. Nàng lạnh lùng liếc hắn một cái, muốn bẻ tay hắn, lại không hiểu tại sao tay không có chút sức lực nào. Nàng không biết làm sao, liền lạnh giọng cãi lại, “Thế còn ngươi? Thông minh như vậy, sao còn chạy tới đây?”

“Treo kẻ ngốc lên đầu thành.” Hắn nói, sau đó ném nàng lên.

Nàng nhấc chân đã hắn, lại quên bản thân đang ở giữa không trung, cả người đột ngột rơi xuống.

Trong tiếng gió vun vút, gương mặt hắn chợt phóng đại trước mắt nàng, sau đó người nào đó liền gầm lên, “Thái Sử Lan! Đừng có coi rẻ mạng sống của mình!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi