PHƯỢNG LY

Ngoại trấn Lăng Hà, Trung Nguyên lục địa.

Sáng hôm sau.

Đoan Mộc Mạc Ly không chịu được ngồi trong xe ngựa không gian kín bưng lại khó cựa quậy, y nảy ra một sáng kiến, sáng hôm đó kéo về một cái xe chở rơm, loay hoay móc nó được vào phía sau xe của mọi người.

Phượng Thanh Di thấy y làm trò con bò cũng không ngạc nhiên, chỉ là quyết không chịu ngồi cùng xe với Tề Thanh Thê nữa. Hắn mua một con tuấn mã, song song cưỡi bên cạnh cái xe chở hàng của Đoan Mộc Mạc Ly.

Trấn Lăng Hà vốn nằm ở nơi hẻo lánh ít người, cũng không được náo nhiệt như trấn Thủy Cư nơi Thiên Sơn của bọn họ. Với người dân thì những vị khách mới tới này thật không khác gì cảnh lạ hiếm có, tất cả đều nhao nhao kéo ra, đứng xem chật cả đường.

"Theo như lời lão bản nhà trọ, chúng ta cứ đi thẳng đường này, khoảng năm ngày sau sẽ tới được Thương Khung Sơn phái đúng không?"

Đoan Mộc Mạc Ly đã quen trở thành trung tâm của sự chú ý, y mặc kệ tiếng xì xào to nhỏ của mọi người xung quanh, vô cùng mất hình tượng mà dạng tay dạng chân, nằm ngửa cả người trên đống rơm dày cả thước, tươi cười hỏi người bên cạnh.

Phượng Thanh Di khẽ gật đầu, mỉm cười dịu dàng nhìn y.

"Chủ trọ còn nói, không nên nghỉ chân tại các thôn trang ven đường, gần đây ma vật hoành hành, không cẩn thận sẽ bị tà khí quấn thân."

Đoan Mộc Mạc Ly chống cằm, suy nghĩ một chút liền hỏi: "Phượng công tử này, ngươi nghĩ tà khí mà lão bản nói là gì? Liệu có phải yêu quái không?"

Tề Thanh Thê đang ngồi ở xe ngựa đằng trước mở cửa sổ ra, quay lại phía bọn họ hét lớn: "Huynh đừng sợ, nếu yêu quái đến thật, ta sẽ chém nó giúp huynh."

Đoan Mộc Mạc Ly bị sự đáng yêu của tiểu cô nương kia làm cho yêu thích không thể tả, liền chống người dậy, bật cười nhìn nàng.

"Ngộ nhỡ yêu quái dùng mê hồn sai khiến dân chúng tấn công, vậy thì muội phải làm thế nào đây?"

Tề Thanh Thê hơi ngẩn ra: "Cái đó..."

"Nếu nó lại ở trong hang động không chịu ra, người dân thì bao bọc bên ngoài ngăn không cho chúng ta vào, vậy lại phải làm sao?" Đoan Mộc Mạc Ly nhướng mày.

"Hay là đánh ngất bọn họ đi...?" Tề Thanh Thê đặt hai tay tựa lên cửa sổ xe, cẩn thận suy nghĩ.

Đoan Mộc Mạc Ly lười biếng nâng mắt, mái tóc đen nhánh tùy ý buông xoã trên nền hồng y đỏ rực, mang lại một vẻ yêu mị lạ kỳ.

"Người bị điều khiển tâm trí sẽ giống như rơi vào mộng cảnh không thể thoát nổi, hoàn toàn trở thành một con rối không biết đau không biết dừng lại, sao có thể làm họ ngất đi đây?"

"..."

"Bây giờ ta chỉ muội một cách, nghe thật kỹ nhé, là bí quyết gia truyền đấy..." Đoan Mộc Mạc Ly chống người dậy, cười gian tà, toàn thân bỗng chốc đều toả ra luồng khí không đứng đắn.

"Nếu mà người ta dữ quá ấy, thì muội đừng có ngại, cứ đấm cho họ một phát để họ văng khỏi đường là được. Sau khi đánh rụng từng người xong, phải nhanh chóng dùng dây thừng trói lại. Nhưng mà nhớ, cho dù bọn họ có kháng cự cũng không được thụi lấy thụi để, nhất là không được thụi vào đầu. Mấy người đó tâm thần đang suy yếu lắm, nếu mà thụi bôm bốp không chừng hỏng cả não mất."

Tề Thanh Thê đang nghiêm túc ghi nhớ, sau khi nghe một câu cuối liền nóng máu hét ầm lên: "Ta đã thụi ai bôm bốp như thế bao giờ đâu chứ?"

Đoan Mộc Mạc Ly bị biểu cảm của Tề Thanh Thê làm cho vui không thể tả, nhịn cười nhịn đến đau cả hông.

Tề Thanh Thê tức đến đỏ mặt, nàng hạ cửa sổ xuống, quyết định không thèm nói chuyện với kẻ kia nữa.

"Vậy để tránh rắc rối, hay là chúng ta chuyển sang đi đường khác?" Phượng Thanh Di cũng hết cách với Đoan Mộc Mạc Ly, hắn mỉm cười ôn hoà, nhẹ giọng xoa dịu tiểu cô nương đang phồng má phụng phịu ở xe phía trước.

Tề Thanh Thê thấy người nói là Phượng Thanh Di, trong lòng lập tức nguôi giận, nhưng vẫn tỏ vẻ không vui mà bảo: "Nhưng mà ông chủ trọ nói chỉ có hai con đường thôi, đường còn lại phải đi qua núi, sẽ có sơn hào thổ phỉ đó."

"...Sơn hào thổ phỉ?" Phượng Thanh Di hơi nghiêng đầu thắc mắc.

Phượng Thanh Di hắn vốn là công tử thế gia, từ trước tới nay luôn sống cuộc sống an nhàn, cưỡi mây về gió, phỏng chừng cũng là lần đầu tiên được nghe đến thể loại này.

Đoan Mộc Mạc Ly nghĩ như vậy liền bật cười, y lấy một bông lau gõ gõ sang người Phượng Thanh Di, ra vẻ nghiêm túc mà bắt đầu giảng giải:

"Thổ phỉ ấy, cũng chính là cướp đường đó. Đã bị gọi là thổ phỉ phần đông đều hung dữ tàn bạo, cướp của gϊếŧ người cũng từng làm qua rồi, thật sự không nên dính vô đâu."

"Vậy..." Phượng Thanh Di định nói gì đó, liền bị Đoan Mộc Mạc Ly vỗ ngực cướp lời.

"Nhưng mà không cần phải lo, nếu chẳng may gặp phải thật, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi, không để ai ức hiếp ngươi đâu." Y nheo mắt, mỉm cười ấm áp.

Đoan Mộc Mạc Ly từ trước tới nay vẫn luôn là khi thấy đám trẻ trong phượng hoàng tộc gây ra rắc rối, sẽ lại đứng chắn trước mặt chúng, dịu dàng xoa đầu tụi nhỏ mà nói rằng "ta nhất định sẽ bảo vệ cho các ngươi".

Kể cả Phượng Thanh Di người không nhỏ hơn y bao nhiêu tuổi, Đoan Mộc Mạc Ly vẫn sẽ như cũ không đổi, luôn luôn bao che cho mọi khuyết điểm của hắn.

"Thật sao..." Phượng Thanh Di nhìn khung cảnh quen thuộc này bỗng ngẩn người. Hắn vươn tay định chạm lên gương mặt Đoan Mộc Mạc Ly, giây tiếp theo liền bị một câu cuối của y làm cho khựng lại.

"Ừ, bọn chúng bận ức hiếp ta rồi thì còn ngó ngàng gì tới ngươi nữa."

"..."

Hôm đó trời tối nhanh hơn hẳn mọi khi, bọn họ cũng nghe theo lời lão bản nhà trọ mà không ghé vào những thôn trang xung quanh, đành phải nhóm lửa nghỉ chân tại ven rừng.

Đoan Mộc Mạc Ly không thích ngồi xe ngựa, chỉ thích ở trên cái xe chở rơm được lăn lộn rất thoải mái, lại có Phượng Thanh Di tâm lý kiên cường có thể đối chọi với những màn lảm nhảm không hồi kết của y. Tâm trạng y hôm nay tốt hẳn, vừa đặt lưng xuống liền ngủ say như chết.

"Vân Hi."

Trong đêm tối như có tiếng ai đang gọi. Đoan Mộc Mạc Ly vắt óc suy nghĩ một hồi lâu, mới nhớ ra đó là tên giả y tự đặt.

Đoan Mộc Mạc Ly gắng gượng mở mắt, liền thấy khắp nơi đều là một màn đêm tối đen. Phượng Thanh Di ở bên cạnh, đang tìm cách lay cho y tỉnh.

"Phượng công tử..."

Đoan Mộc Mạc Ly ôm đầu ngồi dậy, giọng nói có chút khàn khàn.

"...Có chuyện gì thế?"

Phượng Thanh Di vẻ mặt nghiêm trọng nhìn y: "Tề Trạch Dương và Tề Thanh Thê mất tích rồi."

........

Đoan Mộc Mạc Ly cũng không ngờ chuyện như vậy sẽ xảy ra.

Dựa theo cảnh vật xung quanh, đồ đạc không bị mất, cũng không có dấu hiệu lộn xộn do chống trả, hẳn là bọn họ đều do vô tình trúng phải loại mê hồn nào đấy khiến tất cả bất tỉnh.

"Bây giờ là canh mấy?" Đoan Mộc Mạc Ly mày thoáng nhíu lại, xoay qua Phượng Thanh Di mà hỏi.

"Canh ba. Chúng ta đã bất tỉnh hơn một canh giờ." Phượng Thanh Di trầm mặc trả lời.

"Hai huynh muội bọn họ có lẽ không phải bị yêu quái mà là bị người trong những thôn xung quanh bắt đi rồi. Chỉ là không biết bị bắt tới thôn nào nữa." Đoan Mộc Mạc Ly chống cằm, nói ra suy nghĩ của mình.

"Những kẻ kia có lẽ cũng không phải người xấu, nhưng nếu chúng ta không nhanh lên, hai đứa nhóc ấy sẽ lành ít dữ nhiều. Phượng công tử, ngươi có ý kiến gì không?"

Lý do Đoan Mộc Mạc Ly có suy đoán như vậy, là bởi trong lúc hôn mê, những kẻ kia chỉ mang huynh muội Tề Trạch Dương đi mà không có ý định sát hại những người còn lại. Nếu là yêu quái, đương nhiên nó sẽ không bao giờ dễ dàng bỏ qua hai người như vậy.

Phượng Thanh Di trầm tư một lát, từ trong hồn ấn lấy ra một con tằm nhỏ bằng ngón tay.

"Truy Túc?" Đoan Mộc Mạc Ly thoáng ngạc nhiên.

"Truy Túc" là một loài yêu thú cấp thấp sống tại đáy vực Nam Cương. Thân hình nó giống hệt như loài tằm thông thường, linh lực cũng yếu ớt đến không thể tạo thành uy hiếp, nhưng nó lại có một đặc tính rất đặc biệt. Trong trường hợp khi cơ thể nó chạm vào một vật thể sống, Truy Túc sẽ tự động nhả ra một sợi tơ gắn chặt lấy vật thể đó, khiến cho sinh vật kia dù đi tới đâu, tơ của Truy Túc cũng gần như dài vô hạn, trở thành một công cụ truy tìm tung tích hiệu quả.

"Không ngờ ngươi đã lường trước tình huống này mà gắn Truy Túc lên người bọn họ." Đoan Mộc Mạc Ly bật cười.

Phượng Thanh Di dịu dàng nhìn y: "Không ngờ Vân Hi huynh cũng biết đến loài sinh vật này, thật khiến ta khâm phục."

Đoan Mộc Mạc Ly: Ngươi cứ tiếp tục giả bộ đi!

Nhờ vào Truy Túc, hai người bọn họ đã nhanh chóng tìm đến thôn trang nơi huynh muội Tề Trạch Dương bị bắt giữ.

Thôn trang này cũng không tính là lớn, chỉ có khoảng hơn bốn mươi căn hộ tính từ đầu thôn tới cuối thôn. Bây giờ đang là nửa đêm, khắp thôn đều chìm trong không khí tĩnh lặng không một bóng người. Tuy vậy, điểm đáng chú ý là có tới năm căn nhà ở đây đang để cờ tang, khiến cho cả thôn trang này hiện lên vẻ tang tóc âm u.

Đoan Mộc Mạc Ly và Phượng Thanh Di hoàn toàn không bị khung cảnh khủng bố trước mắt doạ sợ, bọn họ thong thả bước dọc theo con đường độc nhất dẫn vào thôn, hướng thẳng về phía căn nhà đang treo cờ tang ở cuối đường.

Hai người bọn họ, một người mặc trang phục đỏ như máu một người mặc đồ gần như trắng toát, đặt trong thôn trang này liền hiện lên một vẻ vô cùng kinh khủng trụy tim, còn ghê rợn hơn cả cảnh tử thần đòi mạng.

Đoan Mộc Mạc Ly phấn chấn cực, y vui vẻ gõ cửa căn nhà cuối đường, tự hỏi tiếp theo sẽ có sự kiện bát quái gì xảy ra nữa.

"Là ai?"

Từ trong nhà vọng ra một giọng nói âm u thiếu sinh khí, người bên trong cũng không có ý định mở cửa.

Đoan Mộc Mạc Ly tươi cười: "Ông ơi, bọn ta là lữ khách qua đường bị lạc, ông mở cửa cho ta và huynh ấy vào nghỉ chân một đêm với."

"Muốn vào à?"

Giọng nói trong nhà bỗng phát ra tiếng cười khùng khục quái dị.

"Vậy thì trừ khi các ngươi là người chết."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi