PHƯỢNG NGHỊCH THIÊN HẠ

Cũng không kịp nghĩ tới những thứ này, nhanh dẫn học viên rời đi mới là thượng sách, vì vậy Nam Cung trưởng lão cũng không so đo nhiều, để cho các lão sư mang theo học sinh của mình nhanh chóng rút khỏi Mê Vụ Sâm Lâm.

Tên to con kia thấy đám học sinh đều là dê béo, gặp được tuyệt đối không bỏ qua, ngoắc tay người của mình theo sau.

Lui về Nguyệt Lạc Cốc hạ trại, Linh Ương học viện ở cạnh bên trái sông nhỏ, Dong Binh đoàn do tên to con lãnh đạo ở bên phải.

Trời tối, mọi người ngồi giữa lều trại ăn cơm, lẳng lặng chờ thanh âm của linh thú bạo động ổn định lại.

Bên kia trong chủ trướng của Tứ Hải Dong Binh đoàn, tên to con gặm một cai chân thỏ mập mạp.

“Viên lão đại, đám người kia là Linh Ương học viện đệ nhất Nam Dực quốc, chỉ sợ không dễ trêu, các người thật muốn đánh cướp họ sao?” Trong đám thủ hạ toàn hung thần ác sát, có một tên gầy yếu trắng trẻo nói.

“La Thuần, chẳng lẽ ngươi sợ? Dù gì chúng ta cũng hoành hành trong Phù Quang rừng rậm mà qua, tên to con gọi là Viên lão đại cắn một khối thịt lớn, nhai rắc rắc vang dội, mỡ cũng chảy ra.

Nam nhân trắng trẻo tên La Thuần nói: “ lần này, là vì con thần thú phía đông giận dữ, linh thú xung quanh cũng trốn, chúng ta ẩn ẩn núp núp mới có thể xông qua thuận lợi….”

“Bậy bạ!” Viên lão đại hung hăng vứt chân con thỏ vào đống lửa, nhất thời ánh lửa văng khắp nơi, người xung quanh bị dọa sợ rối rít né ra, La Thuần ngược lại trấn tĩnh không loạn, chẳng qua chân mày khẽ nhíu.

“La Thuần, làm sao ngươi có thể nghĩ như vậy? Lần này chúng ta xuyên qua Phù Quang rừng rậm, cũng săn giết mấy con linh thú, đây cũng không phải chỉ là vận may!” Một đại hán thấy lão đại tức giận vội nói.

Viên lão đại hừ hừ tức giận nói: “Tiểu tử La Thuần ngươi, cảm thấy chúng ta không có thực lực đúng không? Hừ! lần này nếu không phải thúc thúc nhờ ta chiếu cố ngươi, lão tử mới không mang loại vô dụng mặt trắng ra ngoài rèn luyện!”

La Thuần sắc mặt giận dữ nói: “ Hừ, đừng có lôi thúc thúc của ta ra mà nói, nếu các ngươi thật có bản lãnh thì đừng động đến đám đệ tử kia, vào Phù Quang rừng rậm, hàng phục thần thú kia rồi hãy nói!”

“Ngươi ___” Viên lão đại tức giận đứng lên, cầm chân thỏ chỉ vào hắn “ Tiểu tử ngươi thật tốt! Từ khi nào lão tử làm việc đến lượt một thằng nhóc như ngươi khoa tay múa chân! Lão tử thích thì cướp, sao nào? Trong dám đệ tử đó có rất nhiều thiếu nữ xinh đẹp, lão tử cướp tới đây thoải mái một chút, tiểu tử ngươi có thể làm gì?”

“Hừ! hèn hạ vô sỉ, làm mất danh tiếng Tứ Hải dong binh đoàn!” La Thuần gầm lên, khuôn mặt trắng noãn cũng đỏ bừng.

“Ha ha ha ha…..” Viên lão đại ngửa đầu cười to, “ danh tiếng Tứ Hải dong binh đoàn, La Thuần ơi là La Thuần, ngươi tưởng rằng Tứ hải dong binh đoàn hôm nay còn là đệ nhất dong binh đoàn Đông Ly quốc như trước kia sao? Thúc thúc ngươi cái lão già đó đã sắp không trụ được, chúng ta phân ra mỗi ngả giải tán đi!”

“ Thúc thúc ta sẽ khá hơn, ngươi đừng đắc ý!” La Thuần phẫn hận nói xong, không muốn cùng đám mãng phu chung sống một chỗ, nổi giận đùng đùng hướng bên ngoài đi.

“La Thuần thiếu gia, ở đây có thịt thỏ đã nướng xong, có muốn ăn một miếng không?” lính đánh thuê bên ngoài đống lửa thấy hắn, nhiệt tình đứng lên mời.

La Thuần khách khí lắc đầu rồi bước đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi