Hoàng Bắc Nguyệt đã sớm biết thân
phận của Anh Dạ, thấy Lạc Lạc không nói, cũng hiểu trong lòng hắn
nghĩ gì nên không hỏi gì thêm, chỉ cười nói:
“Có mỹ nhân ở bên, Lạc Lạc thiếu gia lại đi theo người mặt quỷ này, Anh Dạ tiểu thư sẽ không vui đâu.
”
Lạc Lạc đỏ mặt, vội vàng khoát tay nói: “Ngươi, ngươi đừng nói lung tung, nàng, nàng, trong lòng nàng đã có người…”
Sợ bị Anh Dạ công chúa nghe thấy, Lạc Lạc còn cẩn thận quay đầu liếc nhìn qua xe ngựa.
Nếu công chúa điêu ngoa kia nghe được, hắn sẽ chết chắc! “À?”
Thanh âm của Hoàng Bắc
Nguyệt kéo dài, mang theo vài phần đua giỡn: “Cho dù trong lòng có
người, có thể tính là hoa đã có chủ, ngươi vẫn có thể đi đập chậu
cướp hoa mà.”
“Dạ Nguyệt các hạ, ngươi đừng trêu ta nữa, ta và Anh Dạ ư, đó là ai cơ chứ! Nàng tựa như muội muội của ta vậy! ”
“Ha ha ha!”
Hoàng Bắc Nguyệt tiêu sái cười vang, nheo mắt nhìn hắn,
“Anh Dạ?”
“A không! Anh Anh!”
Lạc Lạc vội vàng
nói, trong lòng thầm nghĩ, Dạ Nguyệt này đúng là người xảo quyệt,
mới nói mấy câu đã khiến cho hắn quay cuồng, thứ không nên nói cũng nói
hết ra rồi! Trong lòng Lạc Lạc có phần buồn
bực, tuy nhiên nghe được tiếng cười của nàng, lại không còn cảm
thấy tức giận, hắn vốn không phải loại người hay so đo tính toán, vì
vậy cũng cười cười cho qua chuyện.
“ Dạ Nguyệt các hạ, không gạt
ngươi, Anh Anh trong xe ngựa, chính là Anh Dạ công chúa của Nam Dực
quốc, nàng lén lút trốn ra ngoài, cho nên, xin ngươi giữ bí mật cho
nàng có được không?”
Lạc Lạc thấp giọng nói, trong lòng đã biết vị Dạ Nguyệt này rất thông minh, khẳng định là không thể lừa gạt được nàng.
“Đường đường là công chúa của một nước, vì sao phải lén trốn đi?”
“Chuyện này … là do Tề vương điện
hạ của Bắc Diệu Quốc.”
Lạc Lạc ngượng ngùng nói, “Năm đó Tề vương ở
Nam Dực Quốc làm con tin, cùng Anh Dạ công chúa là thanh mai trúc mã, hai trẻ vô tư, kể từ sau khi Tề vương về nước, Anh Dạ công chúa vẫn
buồn bực không thôi, Hoàng thượng đã ra chiếu chỉ hôn cho Anh Dạ công
chúa, nàng không chịu, liền lén lút trốn đi, hy vọng có thể có được
một câu trả lời rõ ràng.”
Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng khẽ động, lầm bầm nói: “Câu trả lời …”
“Bắc Diệu quốc không lập Thái tử,
Tề vương chính là lựa chọn tốt nhất, nhưng trong tay Quyền vương cùng
Hoàng hậu có binh mã, Tề vương muốn lên ngôi thuận lợi phải cùng Nam Dực Quốc hòa thân, có được sự ủng hộ của Nam Dực Quốc, chính là biện
pháp tốt nhất.”
Lạc Lạc nói thẳng lý do.
Hoàng Bắc Nguyệt nghe cũng cảm
thấy có lý, từ xưa tới nay, chuyện của Hoàng thất chính là ngươi lừa
ta gạt, lợi dụng lẫn nhau, trong hoàng tộc không có tình người, cũng
không có tình thân, lại càng không thể có tình yêu.
Phong Liên Dực cưới Anh Dạ công chúa,
chỉ có lợi mà không có hại, cho dù hắn không thành thân cùng Anh Dạ công chúa, cũng sẽ cưới công chúa nước khác, hoặc là tiểu thư trong
đại gia tộc nào đó của Bắc Diệu quốc.
Chọn tới chọn lui, cùng Anh Dạ công chúa vẫn là tốt nhất, thanh mai trúc mã từ nhỏ, hai trẻ vô tư, thật tốt … “Trúc mã cưỡi ngựa tre, thanh mai,
đúng là một mối nhân duyên tốt.”
Hoàng Bắc Nguyệt lạnh nhạt nói, ra
roi thúc ngựa phi như điên về phía trước.
“ Dạ Nguyệt các hạ! ”
Lạc Lạc kêu
một tiếng, không biết tại sao nàng lại phóng đi như vậy, đang muốn
đuổi theo thì đám người Cát Khắc giục ngựa đi lên nói:
“Lạc Lạc thiếu gia, để chúng ta đuổi theo, ngài ở lại bảo vệ Anh Anh tiểu thư đi.”
Lạc Lạc bất an hỏi: “Có phải ta nói sai cái gì không? ”
“ Ngài không nói sai gì cả, chỉ là tính tình của công tử chúng ta có chút khép kín, xin đừng để
tâm.”
Cát Khắc nói xong, cũng phóng đi.