PHƯỢNG NGHỊCH THIÊN HẠ

Hoả Diễm ma thú vừa nghe nàng nói như vậy, lập tức rụt cổ lại, nói: “Lần này làm bệ hạ không vui, ta cũng không dám đi rước thêm tội lần thứ hai.”

“Hừ, đúng là không có tiền đồ, vậy ngươi cứ tiếp tục đứng ở nơi này đi, tất cả động vật ở đây đều đã bị ngươi ăn hết, ta chờ xem ngươi làm sao bây giờ!” Vị Ương lạnh lùng ném lại một câu, xoay người đi.

“Vị Ương tôn thượng!” Hoả Diễm ma thú ngẩng đầu, không cam lòng gọi nàng đứng lại, hỏi “Ngươi không còn cách nào khác nữa sao? Bảo ta đi mang bệ hạ về đây, ngài chắc chắn sẽ rất tức giận, ta làm sao dám?”

“Ai nói bệ hạ sẽ tức giận?” Vị Ương nghiêng mặt, ngọn lửa nóng rực làm mặt của nàng nhìn qua có chút hồng hào, so với bình thường mất đi một chút sự trong trẻo nhưng lạnh lùng “Ngươi chỉ cần đem bệ hạ mang về, bất kể là dùng phương pháp gì, ta lấy danh nghĩa của Âm Hậu đảm bảo với ngươi, bệ hạ tuyệt đối sẽ không tức giận.”

Hoả Diễm ma thú chớp chớp hai con mắt thật lớn, vẻ mặt còn có chút thật thà hỏi lại “Thật vậy sao?”

“Không tin thì thôi đi” Lần này Vị Ương cũng lười giải thích thêm, cơ thể loạng choạng, phía dưới váy dài liền lộ ra đuôi rắn thật dài, trên mặt đất uốn lượn qua lại, rất nhanh đã đi xa.

Hoả Diễm ma thú ở tại chỗ xoay một vòng, lẩm bẩm nói: “Bệ hạ sẽ không tức giận, sẽ không tức giận......”

“Ta còn được ra ngoài đi lại một chuyến, rất tốt.” Hoả Diễm ma thú bước lên phía trước hai bước.

Hoàng Bắc Nguyệt và Thiên Đại Đông Nhi đang nấp ở bên ngoài lập tức đem thân thể dán sát vào vách đá, một cử động nhỏ cũng không dám.

Nơi bọn họ ẩn núp, vách núi bị lõm vào một khối, không dễ dàng bị phát hiện, hơn nữa dùng phù chú dồn hết sức lực che giấu khí tức trên người, khiến cho Vi Ương và Hoả Diễm ma thú cũng không phát hiện được.

Nhưng vì Hoả Diễm ma thú ở đây mà vách núi trở nên rất nóng, tuy xung quanh Hoàng Bắc Nguyệt bày ra một lớp cấm chế băng nguyên khí, nhưng dựa sát vào như vậy, cũng là một loại hành hạ vô cùng đau đớn.

Trên trán hai người chảy ra rất nhiều mồ hôi, nhưng ai cũng không dám động đậy dù chỉ một chút.

Thiên Đại Đông Nhi nhìn thoáng qua Hoàng Bắc Nguyệt, dùng ánh mắt hỏi nàng nên làm sao bây giờ?

Hoàng Bắc Nguyệt chỉ có thể làm một động tác chớ có lên tiếng, làm cho nàng tạm thời im lặng, trước từ từ xem Hoả Diễm ma thú tiếp theo sẽ làm cái gì.

Hoả Diễm ma thú đi về phía trước hai bước, liền dừng lại, nghiêng đầu suy nghĩ, rồi lại lẩm bẩm: “Thân thể của ta lớn như vậy mà đi ra ngoài, sẽ đem đế đô của Bắc Diệu quốc thiêu huỷ thành tro mất.”

Nói xong, hắn liền lắc lư thân thể thật lớn của hắn, uốn éo vài cái, cơ thể khổng lồ cũng thu nhỏ lại một vòng, thêm một vòng, rồi lại thu nhỏ thêm một vòng nữa.......!!!

Mãi cho đến khi, một con Hoả Diễm ma thú lớn như một cung điện biến nhỏ lại thành một con ngựa lớn, hắn nghiêng đầu nhìn dáng vẻ chính mình, có chút vừa ý, trên mặt đất vui vẻ đi lại hai vòng.

“Thực ra ta vẫn còn có chút dễ thương.......” Hoả Diễm ma thú nhìn bóng dáng của hắn trên vách đá, có vài phần suy nghĩ thương thân trách phận.

Những lời này, liền khiến cho Hoàng Bắc Nguyệt và Thiên Đại Đông Nhi đang trốn ở bên ngoài đồng thời chảy xuống một giọt mồ hôi thật lớn!

Con ma thú này lại có thể cảm giác được nó rất dễ thương.......!!!

Hoả Diễm ma thú nghĩ như vậy, lại bắt đầu lắc lắc biến thân, lần biến thân này đúng là rất thái quá, ma thú có ngọn lửa thiêu đốt hừng hực biến thành một con chuột bình thường cỡ nhỏ.

Ma thú này nhiều sừng, đầu rất lớn, mắt cũng rất lớn, bốn chân mập mạp ngắn ngủn, cái đuôi vểnh lên, trên người là một đám lửa đang cháy, quả thật là có chút đáng yêu. (Vũ: đọc câu này mà cảm thấy như tác giả đang giễu cợt con Hỏa Diễm ma thú này vậy=)))

Ân: •••Con Hoả Diễm ma thú này nhìn vậy mà đáng yêu quá. công lực tự sướng chắc chắn không thua kém Yểm nhà mình đâu haha.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi