PHƯỢNG NGHỊCH THIÊN HẠ

Editor: Thiên Ân

Beta: Hạ Tuyết Liên Vũ

Bắc Diệu quốc, phủ Tề vương!

Thập nhất hoàng tử vội vàng đến bái kiến, áo choàng cũng không kịp cởi liền đi đến thư phòng trong hậu viện, thấy Vũ Văn Địch ra nghênh đón, liền nhanh chóng nói: ” Vũ Văn tướng quân, hoàng huynh ta đâu?”

“Vương gia đang ở trong thư phòng....... Điện hạ!” Vũ Văn Địch còn chưa nói hết, Phong Nhã Ngọc đã nhanh như gió xông vào.

Thân phận của hắn là hoàng tử, Vũ Văn Địch không tiện ra tay ngăn cản, chỉ có thể theo ở phía sau, vừa đi, vừa nói: “Điện hạ, để vi thần đi vào thông báo trước một tiếng.”

Cửa thư phòng bỗng nhiên mở ra, Phong Liên Dực nhẹ nhàng đi tới, trên mặt lộ vẻ tươi cười tao nhã: “Không cần thông báo.”

Phong Nhã Ngọc vội vã dừng bước, ngẩng đầu lên, nhìn hoàng huynh hào hoa nho nhã của mình, nhất thời cảm thấy hít thở cũng không thông, trong nụ cười của Phong Liên dực không chỉ có sự ôn hòa, còn có sự lạnh đãm nói không nên lời.

“Hoàng huynh!” Phong Nhã Ngọc sửng sốt một lúc, mới vội vàng đi lên, hỏi: “Ta nghe nói, huynh phải rời khỏi Bắc Diệu quốc?”

Phong Liên Dực ngẩng đầu, liếc Vũ Văn Địch một cái, trên mặt hắn có một chút tiếc hận cùng không cam lòng, nhưng cái gì cũng không nói, bất đắc dĩ cúi đầu.

“Vào trong rồi nói.” Nhiệt độ bên ngoài có chút lạnh, Phong Liên Dực để hắn tiến vào thư phòng, Phong Nhã Ngọc đối với hoàng huynh của mình luôn luôn kính phục, vì vậy liền theo sau đi vào.

Sau khi ngồi xuống, Phong Liên Dực đưa trà nóng cho hắn, Phong Nhã Ngọc nhân trà, trên áo choàng có một vòng lông thỏ trắng như tuyết, ở dưới khuôn mặt thanh tú nhìn rất xinh đẹp tuấn mĩ.

Nháy mắt một cái, Phong Nhã Ngọc có chút mất mát hỏi: “Hoàng huynh, vì sao huynh phải đi?”

“Ta đi rồi, tất cả mọi thứ sẽ thuộc về đệ, đệ có thể trở thành tân hoàng đế của Bắc Diệu quốc......”

“Nhưng mà, ta chưa từng nghĩ đến những thứ này!” Phong Nhã Ngọc lập tức kích động đứng lên, nói: “Hoàng huynh, ta không thích cái ngôi hoàng đế kia,cũng không thích vị trí cao cao tại thượng đó, ta không cần bọn họ thấy ta là quỳ lạy, ta, ta.......”

Phong Liên Dực nghiêng đầu, một tay chống dưới cằm, bộ dáng có chút lười biếng, con ngươi màu tím thản nhiên nhìn hắn “Mẫu hậu muốn đệ ngồi lên vị trí kia.”

“Bà ấy thích thì sao chứ? Chẳng lẽ vì ý muốn của bà ấy, cả đời ta không thể làm chuyện mình thích hay sao?”

Phong Nhã Ngọc nắm chặt tay, khuôn mặt tuấn mĩ vì có chút kích động mà trở nên đỏ ửng, hắn nhìn Phong Liên Dực, nhìn chằm chằm, bỗng nhiên sắc mặt có chút tái nhợt.

“Hoàng huynh, huynh, chẳng lẽ huynh cũng tin vào tin đồn nhảm kia?”

“Tin đồn?” Phong Liên Dực thản nhiên hỏi.

Phong Nhã Ngọc khó chịu nói: “Bọn họ đều nói, ta là do mẫu hậu cùng....... Quyền vương sinh ra......”

“Nhã Ngọc.” Phong Liên Dực chậm rãi lên tiếng cắt đứt lời của hắn “Những lời ô uế bẩn thỉu của người ngoài, đệ cũng tin sao?”

“Ta không muốn tin tưởng, nhưng ta biết rất nhiều người nghi ngờ ta, cho nên bọn họ không ủng hộ ta xưng Vương, vừa đúng ta cũng không muốn ngồi lên vị trí kia!” Phong Nhã Ngọc nói xong, sùng bái nhìn Phong Liên Dực. “Hoàng huynh, ta vẫn biết, huynh mới là vương giả thật sự, lúc phụ hoàng còn sống cũng rất thích huynh, ta tin mắt nhìn người của phụ hoàng nhất định không sai.”

Phong Liên Dực lắc đầu cười nhạt, trên khuôn mặt tuyệt sắc có một chút tia sáng thản nhiên di chuyển “Nhưng, so với ngôi vị hoàng đế, còn có thứ mà ta yêu thích hơn nhiều.”

Phong Nhã Ngọc kinh ngạc hỏi: “Còn có gì quan trọng hơn ngôi vị hoàng đế?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi