PHƯỢNG NGHỊCH THIÊN HẠ

“Không thể sai được, nô tỳ giám sát người đó cả một ngày một đêm, ngay cả khi nghỉ ngơi người đó ta cũng đều ở trong quân doanh, không hề quay về phủ đệ.” Hồng Chúc khẳng định, bởi vì đích thân nàng giám sát nên chắc hẳn là không có vấn đề gì.

Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, có chút không hiểu, ngày đó công chúa Hi Hòa rõ ràng rất căng thẳng, nàng còn tưởng rằng sẽ phát sinh chuyện gì, ai ngờ cuối cùng vẫn sóng yên biển lặng như cũ.

“Bắc Nguyệt, sao ngươi không chơi tiếp?”

Công chúa Anh Dạ ngồi trong lương đình đã lấy lại được tinh thần, thấy người đối diện biến mất, nàng liền ngẩng đầu lên hỏi.

Hoàng Bắc Nguyệt để cho Hồng Chúc tiếp tục đi giám sát công chúa Hi Hòa, bản thân từ từ bước vào trong lương đình, cười nói: “Ta cho là ngươi đã mệt rồi.”

“Không có.” Công chúa Anh Dạ tùy ý hạ xuống một quân cờ, ánh mắt thản nhiên đảo qua bàn cờ, không chút hứng thú nói: “Ta thua.”

“Thật ra không phải chỉ có mỗi nước này thôi đâu, nếu công chúa đi nước này, hoặc là nước này, cục diện thắng đều rất lớn.” Hoàng Bắc Nguyệt gõ nhẹ hai cái lên bàn cờ.

Công chúa Anh Dạ mỉm cười lắc đầu: “Hai nước đó ta thật sự không nhìn ra, Bắc Nguyệt, ngươi vừa thông minh lại vừa bình tĩnh, ta không so được với ngươi.”

Thấy nàng dần mất đi hứng thú, Hoàng Bắc Nguyệt chỉ có thể im lặng thở dài, từ từ thu dọn bàn cờ, vờ như lơ đãng hỏi: “Nghe nói Hoàng thượng muốn phái sứ giả đến Bắc Diệu Quốc, chúc mừng hôn sự của tân hoàng?”

Thân thể Anh Dạ hơi run lên, có chút mất tự nhiên quay mặt sang chỗ khác: “Vậy…vậy sao?”

“Hoàng thượng định chọn một người trong số các Hoàng tử để làm sứ giả, cũng không biết là vị Hoàng tử nào sẽ thích hợp đây. Nhiệm vụ lần này của sứ giả cũng không dễ hoàn thành đâu, người được chọn vừa phải can đảm vừa phải linh hoạt một chút, tuyệt đối không thể làm mất mặt Nam Dực Quốc được.”

Công chúa Anh Dạ gật đầu, miễn cưỡng phụ họa theo: “Người như vậy thực sự không nhiều.”

“Hơn nữa, rất có khả năng Bắc Diệu Quốc sẽ mượn đại điển phong hậu này để kết minh với Đông Ly Quốc, nếu như không cẩn thận gây xích mích với bọn họ, sứ giả có thể sẽ bị bọn họ giữ lại hoặc giết chết. Cho nên, vị sứ giả này còn phải có thân thủ cao cường mới được.”

Sóng mắt của công chúa Anh Dạ khẽ lưu chuyển, tựa hồ đã nghĩ đến điều gì đó: “Chọn tới chọn lui, xem ra người thích hợp nhất vẫn chỉ có mỗi Hoàng huynh của ta.”

“Chiến Dã thân là Thái tử, lần đi sứ này nguy hiểm như vậy, tuyệt đối không thể để cho hắn đi.” Hoàng Bắc Nguyệt lắc đầu.

Công chúa Anh Dạ nói: “Sáng nay ta có nghe nói, hình như Hi Hòa cô cô tự nguyện xin làm sứ giả đến Bắc Diệu Quốc.”

“Hi Hòa cô cô muốn đến Bắc Diệu Quốc ư?” Hoàng Bắc Nguyệt nheo mắt, nét cười vụt qua bên khóe miệng, nhanh đến mức không ai nhận ra. Nàng đột nhiên cúi người xuống, nói thầm mấy câu bên tai công chúa Anh Dạ.

“Cái gì?” Công chúa Anh Dạ giật mình ngẩng đầu: “Sao ngươi có thể? Phụ hoàng tuyệt đối sẽ không đáp ứng đâu!”

“Nếu như Hoàng thượng đáp ứng, ngươi có muốn đi cùng không?” Hoàng Bắc Nguyệt lẳng lặng nhìn nàng.

“Ta…” Công chúa Anh Dạ hơi do dự, cuối cùng chỉ bất lực lắc lắc đầu: “Ta cũng không biết nữa.”

“Anh Dạ, muốn gỡ chuông phải tìm người buộc chuông, ta không muốn nhìn thấy ngươi mỗi ngày một sa sút như vậy, cuộc đời của ngươi vẫn còn rất dài, không thể chỉ vì một người mà hủy nó đi.”

Bị nói trúng tâm sự, vành mắt của Anh Dạ lập tức đỏ hoe, nàng vội vàng đứng lên cáo từ, sau đó lấy tốc độ gần như chạy trốn để rời đi.

Nhìn bóng lưng của nàng, Hoàng Bắc Nguyệt ngoại trừ bất đắc dĩ lắc đầu ra thì không biết làm gì hơn.

“Vương, Lạc Lạc thiếu gia mang người tới rồi.” A Lệ Nhã tíu tít chạy vào, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi