PHƯƠNG PHÁP CHÍNH XÁC DIỄN GIẢ LÀM THẬT

Là một người yêu thích cái đẹp, Chu Nam Quân đương nhiên đã chịu thua trước vẻ đẹp trai của Trang Yến Bắc, dù sao đây cũng là “Mối tình đầu quốc dân” của hàng nghìn hàng vạn cô gái.

Trang Yến Bắc nhếch khóe môi, ánh mắt cong cong tựa như trăng khuyết, dường như có chút vui vẻ, nhưng cậu mới không dễ bị lời ngon tiếng ngọt của Chu Nam Quân dụ dỗ đâu: “…. Bộ dạng Tạ Nghiêu Thần cũng không tồi.”

“Tạ Nghiêu Thần?” – Chu Nam Quân dừng một chút, cười gượng một tiếng, “Hai người bọn tôi rất thân, làm CP với cậu ấy cảm giác rất lạ, giống như anh em loạn luân…”

Trang Yến Bắc cảm thấy hơi khó hiểu: “Các anh không có quan hệ huyết thống.”

“Chúng tôi không có quan hệ huyết thống, nhưng từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, cậu ấy nhìn thấy bộ dáng tôi lúc mặc quần yến, tôi lại nhìn qua mông cậu ấy, gọi là anh em cũng không khác nhau lắm.” – Chu Nam Quân nhún vai, “Bố mẹ tôi và cậu ấy biết nhau, bố mẹ cậu ấy coi tôi như con ruột, bố mẹ tôi cũng coi cậu ấy như con ruột, đã thân quen như vậy, cùng huyết thống hay không cũng không phải vấn đề gì quá lớn.”

Trang Yến Bắc nghe vậy, vẻ mặt lộ ra chút đăm chiêu: “Thì ra là thế.”

“Đúng vậy, nói chung tôi và cậu ấy…” – Chu Nam Quân buông lỏng tay, “Hơn nữa bọn tôi đều là trai thẳng, so với cột thu lôi còn thẳng hơn đây này.”

Đương nhiên cậu cũng không muốn tìm hiểu sâu về vấn đề này nên lập tức chuyển sang đề tài mới: “Đúng rồi, lúc tôi vừa rời đi, cậu và Tạ Nghiêu Thần đã nói những  gì?”

Trang Yến Bắc mím môi: “Không nói gì hết.”

“Không nói gì? Cậu nghĩ tôi tin hay không?” – Chu Nam Quân hiển nhiên cũng không tin lắm, cậu đưa ngón trỏ nâng cằm Trang Yến Bắc, bày ra vẻ mặt ngả ngớn.

Nếu là trước đây, Trang Yến Bắc đã sớm quay đầu tránh tay của Chu Nam Quân, cậu nhìn Chu Nam Quân một cái, mãi mới mở miệng nói: “Anh ta muốn tôi cách xa anh một chút.”

“Bảo cậu cách xa tôi một chút?” – Chu Nam Quân khóe miệng co rút, “Cậu ấy nói với cậu như vậy?”

Cậu biết tính cách Tạ Nghiêu Thần vốn ôn hòa, sao lại nói những lời bá đạo như vậy được? Cậu không tin Tạ Nghiêu Thần sẽ nói thế, nhưng cậu lại không cảm thấy Trang Yến Bắc đang nói dối.

“Anh không tin tôi?”

Vẻ mặt Trang Yến Bắc có chút tức giận.

“Đương nhiên không phải.” – Chu Nam Quân lắc lắc đầu, “Tôi chỉ thấy hơi lạ… Cậu ấy nói những lời như vậy, không giống cậu ấy một chút nào.”

Nhiều năm qua, cậu đương nhiên cũng có kết bạn với nhiều người khác, từ lúc nhỏ đến khi học đại học, bạn cậu tuy không tính là nhiều nhưng cũng không phải ít, nhưng Tạ Nghiêu Thần sẽ không can thiệp vào những mối quan hệ của cậu, gần đây Tạ Nghiêu Thần rất khác thường.

Trang Yến Bắc thản nhiên nói: “Tính chiếm dục của anh ta với anh quá mạnh mẽ, đã vượt qua mức bạn bè bình thường rồi.”

“Nói cái gì vậy.” – Chu Nam Quân cười gượng một tiếng, “Cậu ấy coi tôi như em trai, cậu đừng sỉ nhục quan hệ của chúng tôi.”

Trang Yến Bắc hừ một tiếng, cũng không nói thêm gì.

“Được rồi, không nói cái này nữa, ngày mai sẽ quay cảnh trên giường.” – Chu Nam Quân lại nói sang chuyện khác, cậu nhíu mày nhìn Trang Yến Bắc: “Cậu chuẩn bị sẵn sàng chưa?”

Trang Yến Bắc mím môi: “…. Làm sao có  thể.”

Chu Nam Quân thở dài một hơi: “Thật ra tôi cũng chưa chuẩn bị tốt…”

Cậu vừa dứt lời, bên ngoài bỗng vang lên tiếng đập cửa.

Cậu dừng một chút, mới buồn bực ra mở cửa: “Ai a?”

Kết quả vừa mở, phát hiện người đứng ở ngoài liền có chút bất ngờ.

“Lâm Trạch An?”

Chu Nam Quân sửng sốt: “Muộn thế này, có chuyện gì à?”

Lâm Trạch An đứng ngoài cửa cười hắc hắc, nháy mắt ra hiệu với Chu Nam Quân: “Đương nhiên có chuyện tìm cậu….. Đúng rồi, Trang Yến Bắc có ở trong không?”

“Có a, cậu muốn tìm cậu ấy?” – Chu Nam Quân càng buồn bực hơn, Lâm Trạch An tìm Trang Yến Bắc làm gì?

“Tôi tìm được thứ tốt, cậu và Trang Yến Bắc sang phòng tôi đi.” – Lâm Trạch An bày ra vẻ mặt thần bí.

“Thứ tốt? Cái gì cơ?” – Chu Nam Quân nhíu mày, “Còn muốn tôi sang phòng cậu?”

“Sang thì sẽ biết.” – Lâm Trạch An ra vẻ thần bí.

“Cậu không nói chúng tôi sẽ không đi.” – Chu Nam Quân nhếch miệng, “Cậu thì tìm được cái gì tốt?”

“Sang thì sẽ biết ngay thôi.” – Lâm Trạch An lại càng tỏ vẻ bí hiểm, “Chẳng lẽ cậu sợ?”

“Tôi sợ? Sao có thể…”

“Hắc hắc, thứ tốt đương nhiên phải chia sẻ với nhau, tôi là người sống vì lợi ích chung, tất nhiên sẽ không bỏ quên các cậu, yên tâm đi, Tạ Nghiêu Thần và Ân Gia Hậu cũng ở đó.” – Lâm Trạch An vỗ ngực cam đoan.

“Tạ Nghiêu Thần cũng đi?” – Nghe thấy tên Tạ Nghiêu Thần, thái độ hoài nghi của Chu Nam Quân cuối cùng cũng giảm đi phần nào, tuy vẫn không quá tin tưởng Lâm Trạch An, nhưng khi biết có cả Tạ Nghiêu Thần thì trong lòng cậu cũng nổi lên chút tò mò. Vì thế cậu vẫn xoay người vào phòng gọi Trang Yến Bắc.

Ngay sau đó, Chu Nam Quân và Trang Yến Bắc theo Lâm Trạch An đi về phòng của cậu ta.

Lâm Trạch An và La Duệ Minh ở cùng một phòng, lúc ba người đi vào, La Duệ Minh, Tạ Nghiêu Thần và Ân Gia Hậu đang ngồi trên giường của La Duệ Minh, còn trên giường Lâm Trạch An đặt một cái máy tính xách tay, màn hình máy tính đang mở, hiển nhiên là đang đợi các cậu.

Thấy Chu Nam Quân và Trang Yến Bắc, ba người kia liền đồng thời nhìn về phía bọn họ.

Chu Nam Quân nhíu mày, La Duệ Minh ngồi ở giữa giường, mà Tạ Nghiêu Thần và Ân Gia Hậu mỗi người ngồi một bên của cậu. Chu Nam Quân không hề do dự đi tới ngồi bên cạnh Tạ Nghiêu Thần, mà Trang Yến Bắc hết nhìn Ân Gia Hậu rồi lại nhìn Chu Nam Quân, cuối cùng chọn vị trí bên cạnh Chu Nam Quân ngồi xuống.

Sắc mặt Ân Gia Hậu hơi trầm xuống, Lâm Trạch An lại hoàn toàn không để ý, cậu tùy tiện ngồi xuống bên cạnh Ân Gia Hậu.

“Tên kia muốn cho chúng ta xem cái gì?” – Chu Nam Quân sau khi ngồi xuống liền tò mò hỏi Tạ Nghiêu Thần ngồi kế bên.

Tạ Nghiêu Thần lắc lắc đầu: “Không biết.”

“Vậy sao cậu lại ở đây?”

Tạ Nghiêu Thần bất đắc dĩ cười cười: “Cậu ấy nói với tôi cậu cũng ở đây, cho nên tôi mới đi.”

Khóe miệng Chu Nam Quân co giật: “Cho nên cậu ta lừa cậu đến, rồi lại chạy sang phòng tôi lừa tôi đến? Cái tên kia quá khôn lanh rồi!”

“Khụ khụ.” – Lâm Trạch An hắng giọng mục đích lấy sự chú ý của tất cả mọi người. Sau khi tất cả mọi người đều nhìn về phía cậu, cậu lập tức  lộ ra một nụ cười tươi rói, “Tôi tìm được một thứ rất hay, hơn nữa tôi lại là người biết nghĩ đến bạn bè, tất nhiên phải chia sẻ với các cậu, vì vậy mới gọi các cậu cùng nhau xem! Không cần cảm ơn tôi đâu!”

“Rốt cuộc có gì hay a?” – Ân Gia Hậu mất kiên nhất trừng mắt nhìn Lâm Trạch An một cái, tâm trạng rõ ràng không quá tốt.

“Hắc hắc, cái này rất tuyệt vời…” – Lâm Trạch An tiến đến chỗ máy tính, gõ một hồi một hồi, sau đó nhanh chóng ngồi trở lại trên giường.

Mọi người không hiểu ra sao nhìn màn hình, lập tức thấy màn hình màu đen dần sáng lên, rất nhanh có hai người đàn ông xuất hiện.

Hai người đàn ông kia, một người khuôn mặt thanh tú, một người vóc dáng cường tráng, nhưng bộ dạng cũng không tệ lắm.

“Đây là cái gì? Phim à?” – Chu Nam Quân tò mò nói một câu.

Lâm Trạch An cười nhưng không nói.

Màn hình chiếu đến cảnh hai người đàn ông kia vừa đi vừa tán gẫu, cười cười nói nói, nhưng ngôn ngữ họ nói chính là tiếng Anh, Chu Nam Quân còn chưa kịp hiểu, hai người nọ đã đi tới một gian phòng, một giây khi vừa vào cửa, hai người đã sáp vào ôm hôn nhau.

Chu Nam Quân hoảng sợ: “Chờ một chút, đây là cái quỷ gì?”

Trang Yến Bắc khẽ nhíu mày: “Đây là…”

Ân Gia Hậu sắc mặt đại biến: “Cái đờ mờ! GV?!”

Lâm Trạch An tự hào mười phần: “Hắc hắc, đúng vậy, bây giờ thông tin trên mạng đều rất hài hòa, tôi phải vất vả lắm mới tìm ra tài nguyên này đó.”

Trên màn hình, hai người đàn ông vừa ôm vừa cởi đồ cho đối phương, sau đó người này đẩy người kia lên sô pha. Bạn xử nam Chu Nam Quân ngây thơ ngay cả AV cũng chưa từng xem qua thấy vậy liền trợn mắt há hốc mồm: “Đệt mợ, Lâm Trạch An cậu bị làm sao vậy? Chỉ đóng một bộ phim đam mỹ thôi, sao lại tự bẻ cong bản thân thế này?”

“Cậu nghĩ linh tinh cái gì đó!” – Lâm Trạch An trở mình xem thường, “Không phải ba CP của chúng ta đều có cảnh diễn trên giường sao? Tôi sợ các cậu cái gì cũng không biết cho nên đã tìm video giúp mấy cậu học tập, Chu Nam Quân ngày mai cậu phải diễn cảnh trên giường đúng không? Còn không nhanh cảm ơn tôi đi!”

“Ha ha, rõ ràng chính cậu muốn xem.” – Chu Nam Quân liếc mắt nhìn Lâm Trạch An một cái, “Đừng có lấy cớ.”

Lâm Trạch An thẹn quá hóa giận: “…. Thế cậu có xem không?”

Chu Nam Quân bĩu môi, đang muốn nói rằng làm gì có ai muốn xem cái này, nhưng cậu vừa liếc mắt sang bên phải nhìn Trang Yến Bắc, lại phát hiện vẻ mặt của Trang  Yến Bắc còn vô cùng nghiêm túc… Được rồi, Trang Yến Bắc ngơ ngơ ngác ngác, hai tai bắt đầu đỏ lên, thế nhưng ánh mắt cậu từ đầu đến cuối vẫn nhìn chằm chằm màn hình máy tính không hề có dấu hiệu rời đi.

Chu Nam Quân quay sang nhìn Tạ Nghiêu Thần ngồi bên tay phải của mình, một người đứng đắn như Tạ Nghiêu Thần thế mà cũng thật sự nghiêm túc nhìn màn hình, vẻ mặt dường như không có ý chán ghét.

Chu Nam Quân: “…”

“Hắc hắc, cậu im lặng xem đi!” – Lâm Trạch An vô cùng đắc ý, “Hãy yên tĩnh như một con gà!”

Chu Nam Quân nhất thời buồn bực, chẳng lẽ trong đám này, ngoại trừ cậu ra tất cả trai thẳng đều bị bẻ cong rồi sao?

… Quên đi! Xem thì xem! Thân là trai thẳng, cậu sẽ không để cho thứ tình dục này làm lung lay đâu!

Ôm tâm trạng đấu tranh tâm lí nửa ngày, cuối cùng Chu Nam Quân vẫn cam chịu nhìn màn hình.

Sau khi hai người kia cởi sạch đồ, họ nhanh chóng đi vào vấn đề chính, trên màn hình lập tức xuất hiện đủ loại khung cảnh khiến người xem mặt đỏ tai hồng.

Chu Nam Quân vẻ mặt rối rắm nhìn màn hình, cái chỗ kia to như vậy, cái chỗ này lại nhỏ như vậy… Ừm, sao có thể vào được?

Chẳng lẽ đã bỏ thêm cái gì đó đặc biệt để có công hiệu tốt nhất sao?

Cậu yên lặng đặt mình vào trong hoàn cảnh của người kia, nhất thời cảm giác được da đầu hơi run lên, cậu không khỏi hít một ngụm khí: “Ực, chắc chắc rất đau đó!”

“Nghe nói nếu như người ở phía dưới đã quen rồi thì sẽ thấy thích.” – Lâm Trạch An vuốt cằm nói.

“Chắc chắn tôi không chịu nổi!” – Chu Nam Quân khẳng định.

Lâm Trạch An trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhìn Chu Nam Quân một cái: “Cho hỏi vì sao cậu lại đặt bản thân vào vai người đang nằm phía dưới?”

Chu Nam Quân liền sửng sốt.

“Cậu cũng quá tự giác khi nghĩ đến sức chịu đựng của bản thân đấy.” – Lâm Trạch An cười ha ha trêu chọc Chu Nam Quân.

Chu Nam Quân: “… Cút.”

Cậu lạnh lùng hừ một tiếng.

Nhưng mà một giây sau, cậu cũng không nhịn được rơi vào hoài nghi  ——

… Từ từ, vì sao vừa rồi, cậu lại nghĩ đến việc coi bản thân mình là cái người đang nằm phía dưới kia?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi