PHƯƠNG PHÁP CHÍNH XÁC DIỄN GIẢ LÀM THẬT

Chu Nam Quân liền sửng sốt, sau khi não tải xuống thành công, cậu mới mím môi, trầm mặc một lúc lâu không nói chuyện.

Không khí trong phòng rơi vào một mảnh tĩnh mịch.

Trang Yến Bắc lẳng lặng quan sát Chu Nam Quân, sau một lát, ánh mắt chờ mong của cậu dần dần ảm đạm.

Cậu câu khóe môi, cười tự giễu: “Được rồi, tôi hiểu rồi…”

“Cứ như vậy đi.”

Khóe môi Chu Nam Quân giật giật, muốn nói gì đó nhưng im lặng hồi lâu cũng không nói ra lời.

Trang Yến Bắc quay người, đưa lưng về phía Chu Nam Quân chuẩn bị đi ngủ.

Chu Nam Quân nhìn bóng lưng Trang Yến Bắc thở dài một hơi rồi cũng trở về giường của mình, nhưng cậu lăn qua lăn lại cứ ngẩn người nhìn chằm chằm trần nhà, thế nào cũng không ngủ được.

Cậu có thiện cảm với Trang Yến Bắc, tuy rằng cậu cũng không biết đây có gọi là thích hay không…. Nhưng cậu cũng không rõ Trang Yến Bắc thích cậu như vậy, dù sao thì Trang Yến Bắc còn nhỏ tuổi, có thể không phân biệt được rõ giữa có thiện cảm và thích, thiếu niên mới mười mấy tuổi đầu như Trang Yến Bắc thường rất ngây ngô, khù khờ, hơn nữa hiện tại lại đi đóng phim, bị cuốn hút vào thứ tình cảm cấm kỵ, nhập vai quá sâu nên có thể bị rơi vào tình trạng mơ hồ như hiện tại.

Cậu thì khác, cậu đã là người trưởng thành rồi.

Người trưởng thành phải có thái độ và cách cư xử cẩn thận, chín chắn hơn, không thể vì cảm xúc nhất thời mà phạm phải sai lầm không thể tha thứ.

Trong bóng tối, Chu Nam Quân nói như vậy để an ủi chính mình.

Không thể xúc động, ngàn vạn lần không thể xúc động.

Một lần xúc động, nhất định sẽ phạm sai lầm.

Ngày hôm sau, sau khi quay cảnh cuối cùng, 《 Mất khống chế 》chính thức hoàn thành.

Sau khi tham gia buổi liên hoan chúc mừng bộ phim đóng máy, toàn bộ đoàn phim chuẩn bị đồ đạc rời khỏi khách sạn, Chu Nam Quân cũng về phòng thu dọn, Trang Yến Bắc không có trong phòng, cậu sắp xếp đồ đạc, sau đó quan sát một lượt từ đầu tới cuối căn phòng đã gắn bó với mình một khoảng thời gian, ánh mắt dừng trên giường Trang Yến Bắc vài giây, sau đó cậu thở dài, kéo hành lý xoay người rời đi.

Ở cửa, cậu vừa hay nhìn thấy Tạ Nghiêu Thần cũng xách hành lý đứng bên ngoài.

Tạ Nghiêu Thần hiển nhiên là đang chờ cậu, thấy cậu đi ra, trên mặt liền lộ rõ vẻ tươi cười: “Thu dọn đồ xong hết rồi chứ? Có kiểm tra lại xem thiếu gì không? Cậu luôn sơ ý để quên đồ chỗ nọ chỗ kia.”

“Quên chỗ nọ chỗ kia? Chắc là không đâu.”

Chu Nam Quân dừng một chút, cười gượng vài tiếng, nhưng vẫn theo bản năng quay lại xem một lần, mới khẳng định là không để sót món đồ nào.

Tạ Nghiêu Thần lắc lắc đầu nở nụ cười, hắn đưa tay vỗ nhẹ lên trán Chu Nam Quân, giọng điệu bất đắc dĩ: “Cậu a, có khi đánh rơi tim trong đó rồi mà cũng không nhận ra đấy.”

Chu Nam Quân sờ sờ trán chỗ vừa bị Tạ Nghiêu Thần vỗ nhẹ, mím môi không nói chuyện, ánh mắt có chút ngốc.

Tạ Nghiêu Thần khua khua tay trước mặt Chu Nam Quân: “Cậu phát ngốc cái gì?”

Ánh mắt Chu Nam Quân vẫn ngơ ngác, dường như chưa thể phản ứng lại ngay lúc này.

Đúng lúc đó, giọng nói của Lâm Trạch An vang lên.

“Thu xếp xong rồi thì chúng ta đi thôi!”

Chu Nam Quân lúc này mới trở lại bình thường, cậu nhìn Tạ Nghiêu Thần rồi cười gượng một tiếng, sau đó mới xoay người đi.

Tạ Nghiêu Thần nhìn bóng dáng Chu Nam Quân, thở dài.

Thời gian sau khi《 Mất khống chế》quay xong toàn bộ, Chu Nam Quân một lần nữa trở lại cuộc sống vườn trường yên bình.

Nhưng mà, không khí vườn trường dường như không yên ổn giống như trong tưởng tượng của cậu.

Thật ra lúc Chu Nam Quân vừa vào đại học G đã từng khiến cho cả trường một trận chấn động, dù sao thì cậu đẹp trai như vậy, thậm chí ngay  cả khi đặt trong một đám sinh viên nghệ thuật đẹp trai ưu tú thì cậu vẫn vô cùng nổi bật. Khoảng thời gian đó Chu Nam Quân là một nhân vật rất nổi tiếng, không chỉ đàn anh đàn chị cùng khoa muốn nhìn thấy cậu mà ngay cả những học sinh ở khoa khác cũng muốn vây xem.

Nhưng đáng tiếc, tính cách Chu Nam Quân thực sự rất trạch, ngoại trừ đi học, hầu hết tất cả thời gian còn lại cậu chỉ ở trong ký túc xá chơi game chứ đừng nói đến tham gia các hoạt động xã hội. Một thời gian nữa, những người thường xuyên qua lại cũng dần dần không chú ý tới cậu nữa.

Tuy rằng bề ngoài Chu Nam Quân rất đẹp, nhưng cảm giác tồn tại của cậu quá thấp, nếu không thấy mặt cậu, nói không chừng các bạn trong lớp cậu cũng không nhớ rõ trong lớp bọn họ có một nhân vật như vậy…. Dựa vào cảm giác tồn tại mỏng manh đó, quãng thời gian sinh viên của cậu đều trả qua không một chút gợn sóng.

Thế mà đột nhiên Chu Nam Quân lại chạy đi đóng một bộ phim mạng.

Vì có Trang Yến Bắc tham diễn, 《 Mất khống chế 》liền trở thành một bộ phim tương đối nổi tiếng, hơn nữa các diễn viên chính đều có vẻ bề ngoài rất đẹp trai, lại còn được tuyên truyền qua những đoạn video hậu trường của các CP, điều này có thể chưa khiến bộ phim được quảng bá rộng rãi, nhưng bối cảnh phim lại lấy ở thành phố G, mà sau khi biết diễn viên là sinh viên đại học G, bọn họ đương nhiên cũng biết đến cái người tên Chu Nam Quân này, vừa nhìn thấy xuất hiện trong phim: Thì ra trường chúng ta có một nhân vật số một như vậy sao? Đậu má, thế mà dáng vẻ lại hoàn hảo như vậy!

Vì thế Chu Nam Quân lại một lần nữa khiến cho đại học G một trận chấn động, đợt chấn động lần này còn có quy mô lớn hơn lần trước đây, không chỉ có sinh viên trong trường vây xem mà còn có cả những sinh viên, học sinh trường khác đến nữa, thời điểm lên lớp còn  lén lút đi vào phòng học, hoặc là đứng ở cửa sổ nhìn lén, giờ tan học còn quang minh chính đại vây xem, theo đuôi cả một đường, thiếu chút nữa đã theo về tận ký túc xá, điều này khiến Chu Nam Quân suýt nữa đã nghĩ mình biến thành một con tinh tinh lớn ở sở thú rồi.

Tuy rằng lúc đó có rất nhiều điều phức tạp, nhưng lợi ích cũng kha khá, điều rõ thấy nhất chính là Chu Nam Quân được rất nhiều người đến tỏ tình, chỉ trong một tháng, cậu đã nhận được một đống lời tỏ tình, nam có nữ có.

Lúc đầu bị nam sinh tỏ tình, Chu Nam Quân cảm thấy rất buồn bực, chẳng qua chỉ đóng một bộ phim đam mỹ, sao đã có nhiều nam sinh tỏ tình với cậu thế làm gì? Cậu chỉ diễn vai đồng tính thôi, không phải thực sự là đồng tính!

Cho nên đối với lời tỏ tình của nam sinh, Chu Nam Quân luôn luôn quả quyết từ chối không chừa chút tình cảm nào, khoái đao trảm loạn ma(*), thu phong tảo lạc diệp.(**)

(*Dao sắc chặt đay rối; nghĩa là giải quyết nhanh chóng, dứt khoát.

**Gió thu cuốn hết lá vàng: dùng lực lượng lớn tiêu diệt quân địch như gió quét lá rụng – Nguồn: QT)

Sau khi nói lời từ chối với nam sinh kia, Chu · Nhan Khống · Nam Quân mới cảm thấy khuôn mắt nhỏ nhắn thanh thú của nam sinh kia phù hợp với thẩm mỹ của mình, liền không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc vì sao cậu lại thích tôi?”

Cậu nam sinh nhỏ bị từ chối lộ ra vẻ mặt ảm đạm, nghe được vấn đề Chu Nam Quân hỏi, ánh mắt lập tức sáng lên.

Không biết vì sao, đột nhiên Chu Nam Quân lại nhớ đến Trang Yến Bắc trong đêm trước khi quay cảnh cuối cùng của bộ phim.

“Sao cậu lại thích tôi? Rõ ràng cậu còn không biết tôi?” – Không đợi nam sinh mở miệng Chu Nam Quân đã dồn dập hỏi, cậu nghi hoặc nhíu mày, “Chẳng lẽ tất cả mọi người đếu thích khuôn mặt của tôi sao? Không quan tâm tính cách như nào, chỉ cần mặt đẹp là được à?” – Đây cũng là vấn đề trước đây cậu cũng từng muốn hỏi Trang Yến Bắc, cũng là chuyện mà cậu vẫn cảm thấy mơ hồ.

Vì sao Trang Yến Bắc lại thích cậu? Chỉ vì cậu có khuôn mặt đẹp sao?

“Đương nhiên không phải.” – Cậu nam sinh nhỏ vội vàng lắc đầu, “Tôi đã xem qua những cảnh quay hậu trường của anh, tôi thực sự thích tính cách của anh, khiến người khác rất thoải mái…. Anh rất đáng yêu.”

“Tôi đáng yêu?” – Chu Nam Quân khóe miệng câu lên, “Tôi đáng yêu chỗ nào?”

Cậu nam sinh nhỏ nghiêm trang nói: “Tất cả đều đáng yêu.”

“Tôi không đáng yêu một chút nào.” – Chu Nam Quân cười gượng.

Cậu nam sinh nhỏ nói: “Chính là từ  ánh mắt của anh, anh làm gì cũng đáng yêu như vậy.”

Chu Nam Quân nghẹn họng, quyết định đổi sang vấn đề khác: “Cậu còn nhỏ tuổi, chưa phân biệt được có thiện cảm và thích, có lẽ cậu chỉ ngưỡng mộ tôi….” – Giống như Trang Yến Bắc, cũng không rõ đâu là có thiện cảm đâu là thích nên mới nhất thời xúc động tỏ tình với cậu.

“Tuy em nhỏ hơn anh một chút, nhưng có năng lực độc lập, thích hay không thích chẳng lẽ em còn không rõ ràng sao?” – Cậu nam sinh  bướng bỉnh nói.

“Nhưng ở tuổi này…..” – Chu Nam Quân đang muốn nói gì đó nhưng lời chưa ra khỏi miệng đã bị cắt ngang.

“Không lẽ anh còn hiểu em hơn bản thân em sao?” – Nam sinh cười khổ, “Anh không thích em thì cứ thẳng thắn từ chối là được rồi, không cần phải tìm những lí do lung tung này, hay điều này khiến lòng anh dễ chịu hơn một chút?”

Chu Nam Quân nghẹn lời.

Sau khi nam sinh kia rời đi, cậu liền rơi vào trầm tư.

Không rõ vì sao, thời điểm bị cậu nam sinh kia chất vấn, cậu đột nhiên cảm thấy có cảm giác “Cậu nói rất có lý, tôi không có ngôn từ nào có thể phản bác được.”

Lúc trở về ký túc xá, Chu Nam Quân không chịu được kể chuyện này cho Tạ Nghiêu Thần nghe, tuy rặng cậu đã từ chối vài lời tỏ tình của nam sinh, nhưng lúc trước đều là trực tiếp từ chối luôn, còn từ chối xong mà còn dừng lại nói chuyện một lúc thì chỉ có duy nhất ngày hôm nay.

Nói xong, cậu thở dài một hơi: “Vì sao người tỏ tình với tôi đều là con trai, rõ ràng tôi thích con gái a!”

Tạ Nghiêu Thần thản nhiên nhắc nhở Chu Nam Quân: “Hai ngày trước không phải có một nữ sinh vừa tỏ tình với cậu sao? Gần đây nữ sinh tỏ tình với cậu không ít, chẳng qua tất cả cậu đều từ chối thôi.”

Chu Nam Quân sờ sờ mũi: “Không phải cậu không biết, tôi là người yêu cái đẹp….”

“Tôi nhớ rõ các cô gái tìm đến cậu đều rất xinh đẹp, em gái tỏ tình với cậu hai ngày trước nghe nói còn là hoa khôi.”

Chu Nam Quân trợn mắt: “Vậy, vậy sao?”

Cậu đột nhiên nhớ tới gì đó: “Từ từ, không đúng, sau cậu biết cô ấy là khoa khôi? Cậu vốn là một người không hay đi hóng hớt cơ mà? Chẳng lẽ cậu có ý với người ta?”

Tạ Nghiêu Thần không thèm để ý đến câu trêu chọc của Chu Nam Quân, hắn thản nhiên nói: “Ngay cả hoa khôi cũng chướng mắt, cuối cùng thì cậu muốn tìm ai?”

Chu Nam Quân cười một tiếng: “Hoa khôi xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng tôi lại không hề biết cô ấy….” – Cậu càng nói giọng càng nhỏ đi, hiển nhiên cũng nhận ra lý do bản thân đưa ra rất nhạt nhẽo.

Tạ Nghiêu Thần cười cười, không tiếp tục làm khó Chu Nam Quân nữa, hắn nhìn ánh mắt đen trắng rõ ràng của Chu Nam Quân, dừng một chút, bỗng nhiên mở miệng mói: “Lúc trước tôi đã từng nói với cậu, chờ sau khi 《 Mất khống chế 》đóng máy sẽ nói với cậu một chuyện quan trọng….”

“Đúng a, tôi nhớ ra rồi, cậu muốn nói gì?”

Chu Nam Quân nhớ ra, dẫu sao thì lúc đó cậu đã rất tò mò.

Tạ Nghiêu Thần muốn nói với cậu điều gì?

Tạ Nghiêu Thần im lặng trong chốc lát, lại cười cười: “Tôi nghĩ kĩ rồi, chuyện này sẽ nói với cậu sau.”

Chu Nam Quân: “…. Sao cậu cứ cố tình khơi dậy hứng thú của tôi rồi dập tắt thế!”

Nhưng vào lúc này, Lâm Trạch An lại cầm điện thoại đến gần.

“Cuối tuần sinh nhật Trang Yến Bắc! Lúc đó cậu ta sẽ mở tiệc, nói sẽ mời vài người bạn và vài người hâm mộ đến, các cậu có muốn đi không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi