PHƯƠNG PHÁP KHIẾN CHỒNG ĐỨNG VỀ PHÍA CỦA TÔI?

"Ta đưa cho em."

Sự im lặng lại trùm lên cả bàn trà. Người chồng toả ra linh khí hắc ám tựa hoá thân của Satan lọt vào ánh mắt vô hồn của tôi.

"Này, tên chó, sao ngài lại nhìn em gái tôi bằng cái ánh mắt đấy? Lý do gì mà ngài lại gây chiến với ta hả?"

Không phải vô cớ mà Ngài Ivan lại nổi giận và hành xử như vậy.

Tôi thực sự tự hỏi rằng không biết trong cốc cocoa vừa nãy có chứa cái gì không.

"Tham lam của người khác là một trong Thất hình đại tội*."

*Thất hình đại tội: là nhóm các tội lỗi chính mà con người dễ mắc phải, và là nguồn gốc cho nhiều loại tội lỗi khác phát sinh, theo quan niệm của Kito giáo. Mỗi tội lỗi tương ứng với tên của bảy Hoàng tử của hoả ngục, đối nghịch với bảy Tổng lãnh thiên thần trên thiên đàng: Kiêu ngạo (Pride), Lười biếng (Sloth), Tham ăn  (Gluttony), Đố kỵ (Envy), Thù hằn (Wrath), Tham lam (Greed), Du͙ƈ vọиɠ (Lust).


"Ý ngài là gì? Tên khốn, đừng có đột nhiên ra vẻ là mình thuần khiết như thế... Ăn pudding thì làm sao? Aa, thật nhục quá mà. Leah, ăn cái khác đi!"

Ngạc nhiên thay, Leah lia lịa gật đầu và kéo đĩa pudding dâu tây về phí mình.

Ari nhìn chằm chằm vào anh chị họ với vẻ mặt vô dồn cùng giả vờ ăn tiếp.

Không hề, tôi chưa bao giờ nghe thấy tội này. Tôi không muốn ăn cái thứ này đâu!

"Nào, ăn đi."

Ellenia chết lặng đi như tôi, thở dài.

Bởi vậy, tôi bị kìm kẹp trong tâm trạng khó xử vô cùng, nên đành xúc một miếng từ chiếc pudding chocolate khổng lồ và đưa vào miệng.

Vị ngọt lan toả khắp khoang miệng.

Ha, thật sự là rất ngon.

Tuy là vẫn miễn cưỡng để đưa đồ ăn vào bụng theo thói quen, nhưng đã rất lâu rồi tôi chưa được nếm thứ gì ngon như vậy.

"Mọi chuyện đã ổn rồi chứ?"


"Có vẻ như thần điện muốn bắt con rồng và đưa nó lên sàn đấu."

"Điều đó có khả thi không?"

"Nó vẫn chỉ là một con rồng nhỏ thôi, thưa Công nương. Bọn ta dư sức bắt được nó, nhưng đã thống nhất với nhau là thả nó đi bây giờ và tiếp tục theo dõi."

Tôi cẩn trọng nghe ngóng cuộc trao đổi giữa hai vị Hiệp sĩ và Ellenia.

Con rồng vẫn chỉ là một cậu bé thôi.

Nhưng một sàn đấu của giác đấu sĩ sao? Họ sẽ dùng loại bẫy nào để bắt được một giống loại có nguy cơ tuyệt chủng đã tồn tại hàng thập kỷ cơ chứ?

"Các Hiệp sĩ tập sự đã tìm kiếm đến kiệt quệ rồi, nên nếu con rồng đó có thể nhận thức được một chút, thì nó sẽ ổn thôi." Izek lẩm bẩm đầy mỉa mai, đột nhiên đưa mắt lướt về phía tôi. Sao lại là tôi?

Ellenia, người không biết chút gì, trông có vẻ căng thẳng.


"Nói đúng ra thì càng có nhiều rồng hoạt động thì số lượng ma thú sẽ càng tăng lên."

"Không cần lo. Số lượng quái vật bị tiêu diệt cũng tương đương với số rồng bị gϊếŧ thôi."

"Điều làm ta lưu tâm hơn là những chiến binh trẻ đầy tham vọng ngoài kia sẽ đâm đầu vào chiến đấu với rồng để trở thành một Dragon Slayer. Tìm thi thể của họ sau cuộc chiến là một khó khăn với chúng ta đấy, đúng không?"

Có lý đấy, nhưng xem ai đang nói kìa. Là những ai đã từng tranh đấu cùng tôi trước một con rồng giận dữ nào?

"Phu nhân có thích rồng không ạ?"

"... Ahahaha. Thế còn các em thì sao?"

"Những con rồng rất là đáng yêu."

"Đúng vậy ạ, chúng thật đáng yêu. Vừa đáng thương, vừa đáng yêu."

Ari và Leah có vẻ đang tưởng tượng ra những con rồng trông như đĩa bánh quy. Hoặc cũng có thể là những sinh vật giả ngu trong các câu chuyện cổ tích.
"Nhưng sao em vẫn không đội vòng hoa?"

"Tại sao chứ, anh muốn thử không?"

"Nếu như cái ngày Iz đội vòng hoa lên đầu đó tới, ta sẽ bò bằng bốn chân trước cổng thần điện và sủa như một con chó."

Trong bầu không khí yên bình đến kỳ lạ, tôi đã ăn hết chiếc pudding bằng từng nhìa múc nhỏ.

Sau tiệc trà, Leah và Ngài ivan đã ra về, Công chúa Ari cũng quay trở lại cung điện. Và tôi...

"Em đi loanh quanh như vày có ổn không?"

"Sergey bảo em dành mỗi ngày nửa giờ để dạo bộ... Em đã không thể đi bộ trước đó."

Tôi đang tản bộ một mình với một tên quái vật.

Tại sao tôi vẫn cảm thấy mình giống như một con gà con đang trên đường lôi đến lò mổ dù chỉ là đang đi dạo trong vườn thôi nhỉ? Đương nhiên là tôi biết chồng có chuyện riêng cần nói với tôi.

Có thể là về quan hệ của tôi với những ma thú, cách vứt bỏ tôi, hoặc vụ Flaya bị đầu độc đã bị cuộc chạy trốn của tôi đạp xuống dưới và rơi vào miễn quên lãng trong mọi người khác..
"Ông ấy là một y sĩ nghèo."

Tôi hiểu rồi. Sergei là một y sĩ nghèo. Nhưng thế quái nào mà gia tộc của anh lại tuyển một y sĩ nghèo vậy?

(Chel: xem cmt mình giải thích vì sao mình lại dùng 'y sĩ nghèo' thay vì 'lang băm' nhé.)

Sự im lặng trùm lên chúng tôi khi cả hai đi qua hoa viên, giống như một khu rừng hoang dã hơn là nơi trồng cây cảnh và những bông hoa xinh đẹp.

Anh nắm chặt bàn tay đang đổ mồ hôi ròng ròng của tôi.

Hãy tra hỏi tôi hay làm bất kì điều gì cũng được. Tôi không thể chịu đựng được sự trì trệ ngột ngạt này...

"Về những người bạn đã cùng em bỏ trốn."

"Dạ?"

"Đó có phải là lần đầu em gặp chúng không?"

Người bạn cùng em bỏ trốn. Tôi hắng giọng, đăm chiêu suy nghĩ một lúc.

Griffin thì là lần gặp đầu tiên, nhưng Popo thì không.

Để giải thích cho cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa tôi và Popo thì cần phải nhắc lại buổi cưỡi ngựa...
Chúa ơi, tại sao anh lại đón đầu bằng câu hỏi này chứ? Anh quá giỏi tra khảo người khác đấy.

Lông mày của Izek hơi cau lại khi nhìn tôi, anh nghiêng đầu. Mái tóc bạch kim ánh vàng trong nắng.

"Nhìn em thì có lẽ là không phải vậy."

Đúng là trò bịp khôn khéo vào những lúc như này. Tôi bị dồn đến chân tường rồi nên đành phải thành thật. Còn lại thì hãy để số phận định đoạt.

"Đây là lần đầu tiên em gặp Griffin."

"Thế còn Popori?"

Popo tên là Popori ư? Hợp với nó lắm.

"Em gặp trong buổi cưỡi ngữa. Hôm đó, em đang cưỡi ngựa trong rừng và rồi bị kéo vào bụi cây nào đấy. Khi tỉnh lại, em đã nhận thấy Popori..."

Thế nên, tôi cứ vậy mà lắp bắp kể về cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa tôi và Popo.

Tôi cũng giải thích rằng tôi đã bỏ nhà đi như thế nào.

Tôi đã đến thần điện để gặp họ, và tình hình có vẻ không ổn lắm nên đã ra ngoài dạo một vòng rồi gặp được Popo. Sau đó, tôi bất tỉnh.
Izek không hề cắt lời tôi cho đến khi câu chuyện kết thúc.

Trông anh chẳng biểu lộ cảm xúc gì, cũng chẳng nói chẳng rằng khiến lòng tôi càng thêm lo lắng.

Bàn tay bị anh nắm chặt như keo cứ mãi bứt rứt. Tôi cảm thấy anh chỉ cần dùng chút lực nữa là tay tôi sẽ nát vụn...

"Đó là tất cả?"

"Dạ?"

"Còn chuyện gì đã xảy ra nữa không? Em có gặp ai gần thần điện không?"

Là mưu gì đây?

Đương nhiên là tôi không gặp ai cả. Tôi tình cờ nghe được cuộc đối thoại kinh khủng giữa Lorenzo và Andymion khi đang trên đường đến, nên cũng có thể coi là có đụng phải. Sao anh lại hỏi tôi câu này?

Cảm nhận được ánh mắt hiếu kỳ của tôi, Izek nheo mắt lại và trầm giọng xuống.

"Giờ thì ta thấy không phải là em đã bỏ đi, mà là do bị bắt cóc."

"Em không nghĩ đó là một vụ bắt cóc đâu..."

"Cấp dưới của ta đã báo cáo về một điều kỳ lạ."
"Kỳ lạ sao?"

Andymion đã nói gì? Cậu ấy đã bắt gặp tôi? Cậu ấy có thấy tôi trước lúc tôi nấp sau cây cột không?

Lorenzo đối với tôi thì chắc chắn là người lạ....

Chồng ơi, câu hỏi bất ngờ này là gì vậy? Chuyện đó chưa kết thúc sao?

Tôi cũng không mừng rỡ lắm khi phải đề cập tới bài hát mà cậu ta đã ngâm nga đâu. Cho dù mọi người không tin, thì nếu họ cứ tiếp tục nói về nó và gợi nhắc những người khác, thì những việc đó sẽ tự nhiên được quan tâm.

Mọi chuyện sẽ còn tệ hơn nữa nếu như Izek để ý đến những lời đồn về tôi.

Ngay cả khi những lời đó chỉ là về những hôn phu cũ... Lorenzo là em trai của Flaya, và có vẻ như tôi đang cố gắng hai người họ.

"Không, thế là được rồi. Nếu không muốn thì em không cần nói.". Anh nói nhỏ, buông tay tôi ra và ngồi xuống tảng đá gần đó.
Sau đó, anh trầm tư đưa mắt nhìn về ngọn núi xa xa. Tôi đứng đợi một lúc, chờ một câu hỏi khác nhưng lại không có.

Thế thôi sao? Này, này, này. Kết thúc cuộc tra hỏi trong một lần là không tốt sao? Cờ đến tay ai người ấy phất. Tốt hơn hết là nên tận dụng khi cơ hội đến với mình.

Khi tôi lo sợ nhìn anh ấy trong im lặng, ánh mắt của tôi bị hút vào cặp đùi nổi bật của anh.

Không hiểu sao tôi lại nhớ tới đêm đầu tiên của cả hai. Tôi thật quá - 

"T - Tiểu thư Furianna sao rồi ạ?"

Ngay khi tôi mở lời về cô ta, chồng tôi quay lại nhìn tôi ngay.

Sao đột nhiên sắc mặt của anh lại mệt mỏi thế? Tôi mới là người đã trải qua một thời gian vất vả mà!

Bỗng nhiên, tôi nhớ lại lời anh nói trong khu rừng băng giá. Lúc đó, Izek nói xin lỗi tôi.

Lý trí của anh đã không còn, nhưng chắc chắn là anh đã nói vậy.
"Người phương Bắc không dễ mất mạng khi uống phải chút dung dịch đá ma thuật."

Hiểu rồi. Đó là tinh thần bất bại của người phương Bắc. Chà, sau tất cả những ồn ào đó...

"Ngài bắt được hung thủ chưa?"

"Không có manh mối rõ ràng nào, vậy nên bọn ta đã chậm chân. Mà đó là việc của nội các, em đừng bận tâm quá."

Anh đang nghiêm túc à? Giọng điệu sắc bén, xa lạ của anh cắt đứt cuộc trò chuyện. 

Tất cả những suy đoán có liên quan đến tôi đều bị chôn vùi như thế sao?

"Hơn thế, có điều ta cần làm rõ với em ngay bây giờ..."

Sự căng thẳng lại ập tới, tôi nuốt nước bọt, chờ đợi câu hỏi sắp tới.

"Hãy kể cho ta về tất cả những sinh vật em đã gặp trong khu rừng băng."

"... Sao ạ?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi