Nhận thấy tông giọng khác thường của anh, Camu hắng giọng một cái và cẩn thận lựa lời.
"Ý ta là, nếu vợ ngài mắc sai lầm... Mẹ kiếp, thực tế chút đi. Ta cũng bồn chồn lắm chứ. Ngài thử nghĩ đến cái cảnh con lợn nướng thơm phức trên bàn ăn tự dưng nói chuyện với ngài đi! Nếu như Phu nhân có thể hiểu được bọn quái vật đó nói gì, liệu cô ấy có bị rơi vào thế bí nếu như ngài đối đầu với chúng? Điều đó không to tát sao? Những người xung quanh sẽ đánh giá vợ ngài như nào nến cô ấy ngồi trên khán đài và làm ra mấy hành động kì lạ chứ?"
Lấy hình ảnh con lợn nướng để liên tưởng có hơi phi lý chút, nhưng Galar cũng đồng tình với ý kiến đó.
"Ta cũng canh cánh với điều đấy, Izek ạ. Ngay cả khi Công tước Phu nhân có thể trấn an được quái vật, thì ngài làm sao mà biết được cái đám điên cuồng đấy sẽ tấn công như thế nào. Nếu ngài cố xông vào khán đài, thì chuyện đó là điều không thể, hoặc nếu ngài cố ra tín hiệu..."
"Ý ngài là tín hiệu gì?"
"Ai mà biết, ngôn ngữ cơ thể hay gì đó đại loại thế."
Galar im lặng quan sát Izek một cách kỳ lạ, tự hỏi rằng anh có tí cảm xúc như người bình thường nào không.
Izek bày ra bộ mặt chán nản, cuối cùng cũng lẩm bẩm như thể một cái thở dài, "Ai biết? Lý do ta tham dự đấy."
"Là sao?"
Izek quay lưng với hai cộng sự đang ngây ngác nhìn anh, hướng mắt về phía hoàng hôn rực cháy.
Những mưu kế hoang dã được sử dụng trong giải đấu để chế ngự quái vật đã không ngừng được thi triển mạnh mẽ hơn trong vài tháng.
Vây nên, những con quái vật bị bỏ đói, tra tấn, kích động và tiêm chất kíƈɦ ŧɦíƈɦ đã "tái sinh" thành những con ma thú đích thực.
Bây giờ, không ai có thể lường trước được điều gì sẽ xảy ra nếu những con quái vật đó phát hiện ra Rudbeckia.
Đó là lý do Hồng y Valentino không thể bị khai trừ khỏi trường đấu khi hắn tham dự với tư cách là người trong ban điều hành.
Vậy nên...
"Chỉ ta mới có thể ban cho lũ quái vật đó một cái chết nhanh nhất và nhẹ tựa lông hồng, đến nỗi chúng chẳng kịp làm gì với chính bản thân mình."
Một lời khẳng định nghiêm túc không chút tiếc thương, nhưng trong giọng nói chậm rãi của anh không hề có chút kiêu căng hay ngạo mạn nào.
Camu và Galar không muốn phản pháo một tiếng nào, bởi từng câu chữ rành mạch và khô khan vừa tuôn ra ấy như một sự thật hiển nhiên và dễ hiểu.
"Thế nên, đó là lý do... Nhưng sẽ ra sao nếu ngài dừng chân ngay giữa giải đấu?"
"Không bao giờ. Ta đã cầm chắc danh hiệu vô địch của giải đấu này."
"Ngài nghiêm túc đấy à?"
"Ta sẽ dốc sức cứu vớt linh hồn Phương Bắc và mang vinh quang về cho chú mình. Điều đó sẽ không đủ để ta đi trên con đường riêng của mình nếu sau này ta bị phát hiện ra sao? Sở thích của vợ ta có đôi chút kì lạ, bởi vậy nên sẽ có vài người đặt ra câu hỏi rằng tại sao nàng lại chọn một người đàn ông như ta làm chồng."
Camu quay đi, tay lục túi quần và lấy ra một điếu thuốc lá.
Trong khi Galar ném điếu thuốc của mình xuống và dập tắt nó, "Thế thì, bọn ta cũng sẽ phải tham gia."
""Bọn ta" là sao?"
"Ta và ngài, Camu ạ. Có thể là thêm cả Ivan và..."
"Con gấu điên này, sao tự dưng ngài lại lôi ta vào? Và ngài không biết hành vi gian lận này đã bị cấm rồi hay sao?"
"Ai nói đó là gian ? Hãy cùng bước vào cuộc phiêu lưu mới đi."
"Nói thì sễ lắm, ngài nghĩ giải đấu võ sĩ này là trò đùa à?"
"Ngài tự ti à Camu? Thất vọng thật."
"Cái tên này, thực sự...!"
Tiếng vó ngựa ngày càng tiến gần đến phía này.
Camu xấu hổ quay mặt bỏ lại Galar đang lắc đầu thất vọng.
Izek vẫn chìm trong cảnh hoàng hôn buông dần.
"Mẹ kiếp. Cái đếch gì thế này."
"... Hả, Ivan, là ngài à? Từ nãy tới giờ ngài rúc ở xó nào vậy? Sao bây giờ mới ló mặt ra hả đồ khốn gian trá."
"Ngậm c*t đi thằng khốn. Có muốn mất cái mồm thối không?"
Dù cho miệng Ivan có bẩn đến mức nào đi nữa, thì ngài ấy cũng rất hiếm khi nói như này, điều này khiến Camu cứng họng thay vì nổi đoá lên bởi những lời tục tĩu kia.
Ivan nhảy xuống yêu và tiến đến chỗ Izek. Camu và Galar chăm chú quan sát mọi việc từ xa.
"Này, Iz. Chúng ta cần nói chuyện."
"Ngài đã ở đâu từ nãy mà bây giờ mới đến đây?"
"...Ta ở dinh thự của ngài. Vì Leah."
Ivan đưa ra câu trả lời vô cùng khác thường và không hề liên quan tới những gì Izek vừa hỏi.
Ngài ấy có vẻ căng thẳng, lo lắng về điều gì đó. Khuôn mặt Ivan lẫn lộn cảm xúc.
Nét vui tươi trên gương mặt Izek nhừng chỗ cho vẻ nghiêm trọng.
"Em gái ngài gặp tai nạn gì?"
"Không, không phải thế. Con bé chơi rất vui."
"Vậy thì ngài làm bộ lo lắng làm gì? À, ngài có thấy tiệc trà không?"
"...Có, lúc ta đến thì bữa tiệc cũng sắp kết thúc rồi."
"Vậy thì ngài cũng gặp Ruby rồi. Nàng ấy có vui không?"
Ivan ngập ngừng.
Sự im lặng bủa vây khắp nơi.
"Ivan."
"Hả?"
"Có chuyện gì? Sao không trả lời? Vợ ta làm sao?"
Trước câu chất vấn của Izek, Ivan im lặng.
Chết tiệt, ta phải giải thích cái quái gì bây giờ đây?
Ivan đột nhiên nghĩ rằng nếu thanh kiếm của ngài thực sự có linh hôn trú ngụ bên trong như lời Rudbeckia đã nói trước đó thì thật tuyệt vời.
Như vậy thì thanh kiếm sẽ thay lời ngài.
______________
"Em thực sự không làm điều đó..."
"Bình tĩnh đi. Em nghĩ ta ở đây để tranh cãi về điều này thôi sao?"
Một cái vỗ nhè nhẹ đậu vào má tôi, rất nhẹ.
Một cử chỉ dịu dàng và trìu mến, như thể đang âu yếm vuốt ve một báu vật trân quý.
Ngược lại, bàn tay đang nắm chặt lấy tóc tôi tàn nhẫn và dã man đến nỗi tôi không thể tin nổi tóc tôi vẫn còn đang ở trên đầu.
"Ta nghe rằng bầu không khí bị phá huỷ hoàn toàn. Giá mà em không làm mình làm mẩy và cứ vậy mà bỏ qua, thì ta sẽ lo chu toàn mọi việc cho em về sau.... Nếu như em đến bên ta. Em không tin tưởng ta đến vậy sao?"
"Đó là..."
"Càng nghĩ về điều đó lại càng cảm thấy kì lạ. Sao dạo này em lại năng nổ thế?"
Tròng mắt xanh thẳm ánh lên vệt sáng nguy hiểm.
Một cảnh báo nguy hiểm vang lên trong tâm trí tôi.
Cơ thể tôi không ngừng run rẩy như cầy sấy.
"... À, là do hắn ta nữa, phải không? Dạo này trông em khá tươi tỉnh đấy nhỉ, hắn ta hứa với em gì nào?"
Thay vì cố cử động cái lưỡi đông cứng của mình, tôi gắng lắc đầu nguầy nguậy.
Tuy nhiên, hắn ta ghì mạnh đầu tôi khiến tôi không thể cựa quậy.
Một tiếng thầm thì ghê rợn bật ra ngay sau đó làm tôi rùng mình.
"Ta đoán em đã quên mất rằng mình đang ở trong ngôi nhà này vì ai rồi."
"...AAAA!"
Tôi bừng tỉnh bởi cuộc đối thoại trong cơn mơ.
Phải mất một lúc tôi mới định thần được mình đang ở đâu và làm gì.
Tôi khuỵu gối xuống.
Tôi nhận ra mình đã thiếp đi trên chiếc ghế bành lúc nào không hay.
Tôi liên tục lắc mạnh cái đầu nặng trĩu của mình để cố lấy lại sự tỉnh táo.
Bây giờ là mấy giờ rồi?
"Phu nhân, người ổn chứ ạ?"
Sau tiếng gõ cửa, khuôn mặt đẫm lệ hiếm thấy của Ronja xuất hiện.
Trong khi tôi chỉ có thể ngây người ra, em ấy chỉ kịp quệt đi những giọt nước mắt bằng mu bàn tay và kéo xe đẩy vào.
"Em có mang cho người bữa ăn nhẹ, thưa Phu nhân. Công nương nói là... Hic, em xin lỗi."
"Ronja, sao em lại khóc?"
"Em xin lỗi, thưa Phu nhân, Phu nhân ơi... Tiệc trà của người...."
Rõ ràng là, vụ hỗn loạn trong tiệc trà hôm nay đã đến tai các gia nhân.
Tôi chẳng biết làm thế nào mà hạ nữ riêng Ronja của tôi lại nghe được điều đó, nhưng em ấy có vẻ khá u sầu.
"Đó không hẳn là tiệc trà của ta. Đừng khóc, đây không phải chuyện gì quá to tát mà."
"Vâng, nhưng mà.... Uhuhuu....!"
Ronja ngây thơ có vẻ không có ý định ngừng khóc.
Tôi cố gắng trấn an một cách bình tĩnh, nhưng tôi cảm giác mình cũng sắp bật khóc rồi.
Không, tôi không muốn gục ngã và than thở như thế.
Mình điên rồi, điên rồi mà! Mình đã làm cái quái gì thế này?
Chết tiệt, đáng lẽ ra không nên nói gì cả.
Nếu như tôi ngậm chặt miệng lại, thì sự việc đó sẽ chẳng nghiêm trọng như bây giờ.
Cái kim mà tôi cật lực mài thành công đã gãy rồi sao?
Tình huống này khác xa với những gì đã xảy ra vào buổi cưỡi ngựa hôm đó.
Tôi đã nghĩ chúng tôi đã thân thiết hơn một chút rồi, nhưng giờ không chỉ Ellenia, mà cả ngài Ivan cũng nghĩ tôi tệ hại như thế.
Và Izek...
Lucille đi ngay phía sau, vùi mặt vào tạp dề của mình và ném một cái khăn vào Ronja đang sụt sùi
"Ngừng than vãn đi? Cô đang làm gì trước mặt Phu nhân thế?"
"N - Nhưng mà ngài...."
"Đây là lý do vì sao trông chừng mấy đứa trẻ luôn thật mệt mỏi."
Lucille tặc lười, bắt đầu bày nấu đồ ăn cho tôi.
Nhìn cô ấy rất chuyên nghiệp trong khi xắn cao tay áo lên và liên tục di chuyển.
Cô ấy trông hơi phấn khích.
Suy nghĩ của Lucille rõ mồn một.
Cô ấy nghĩ là tôi lại sắp mua chuộc mình thêm một lần nữa.
Ronja vẫn còn bỡ ngỡ với những điều bên trong dinh thự này, nên nếu tất cả lại lạnh nhạt như trước, thì tôi thực sự cần em ấy.
Dù sao thì, tất cả mọi người lúc nào cũng như vậy.
"Xin mời Phu nhân."
Mùi thơm toả ra từ kem phô mai và salad thịt, cùng với súp hành tây nóng hổi, cá hồi thái lát trông cũng kíƈɦ ŧɦíƈɦ vị giác, nhưng tôi chẳng thấy thèm ăn chút nào.
Như kiểu những người quan trọng với tôi đồng loạt biến mất chỉ trong một cái chớp mắt vậy, vậy nên thật là nực cười nếu như cảm giác thèm ăn của tôi cũng biến mất theo họ.
Ellenia biết về chứng biếng ăn của tôi.
Tôi không biết vì sao cô ấy lại yêu cầu hạ nữ riêng mang đồ ăn lên phòng cho kẻ ở lì trong phòng và bỏ bữa như tôi, nhưng tôi phải ăn nó ngay bây giờ.
Sau đó thì tôi sẽ thận trọng để tống hết đống đồ ăn ra khói bụng mà không ai có thể biết được.
Điều này khiến tôi chán nản hơn cả việc nghĩ tới chuyện đổ hết lỗi cho Flaya.
Mình chửi thầm cô ta trong lòng thì có ích lợi gì đâu chứ?
Như cô ta đã nói, ở nơi đây, tôi không thể sánh được với cô ta, và vì họ đã quen biết nhau rất lâu về trước rồi, nên nếu có chuyện gì xảy ra, thì họ sẽ chọn đứng về phía cô ta.
Xem xét sự thật về chỗ đứng của thanh mai trúc mã ở bất kể mọi thế giới nào, thì tất cả mọi khuôn mẫu đều dẫn đến kết quả rằng, khả năng tôi có thể chiến thắng Flaya trong thế giới viễn tưởng là không hề có.
Nhưng sao khoang miệng tôi lại đắng chát như thế này?
Có lẽ tôi đã vô thức nhầm lẫn ở đâu đó rồi.