PHƯƠNG THỨC NGHỊCH TẬP CỦA NỮ PHỤ PHÁO HÔI


Bên này, trong khi Nhạc Dao Dao đang chìm đắm trong hạnh phúc thì Nguyệt Ninh lại bắt đầu hành động.
Nàng cầm lên điện thoại, sau đó giả mạo lão già biến thái, tiếp tục tống tiền Nhạc Dao Dao.
Nguyệt Ninh dùng giọng điệu bỉ ổi, nàng cười hì hì nói: "Có vẻ tiểu mĩ nhân dạo này sống tốt nhỉ? Nghe nói cô ôm được một cái đùi vàng, rất có tiền nhỉ? Chẳng như tôi, dạo này nghèo túng...!Đang cần rất nhiều tiền a"
Nhạc Dao Dao lạnh mặt, nàng ta nghiến răng nghiến lợi mà hỏi: "Ông muốn gì? Nói thẳng đi"
Nhạc Dao Dao nắm chặt điện thoại, gương mặt đầy uất hận.

Sao lại là lão ta? Không phải lão đã nói, lần trước là lần cuối cùng hay sao? Lần này, lão muốn đòi tiền? Lão ta thực sự cho rằng nàng chính là cái máy rút tiền, muốn rút bao nhiêu cũng có thể ư?
Nguyệt Ninh nhìn vào màn hình xem Nhạc Dao Dao, nàng bắt đầu cười đê tiện: "Nga, sao lại tức giận như vậy? Thật ra dạo gần đây tôi có chút kẹt tiền, vì thế muốn cô đưa tôi 10 vạn để làm vốn..."

Nhạc Dao Dao nghe thấy lão ta vắt đầu tìm mình mà đòi tiền, lập tức gương mặt nàng ta có chút điên cuồng: "Ông tưởng rằng tôi không dám báo cảnh sát hay sao? Tôi không có tiền, ông đi mà mượn người khác đi!"
Lão già chết tiệt! Hắn thật sự xem nàng như một cái máy in tiền! Lằn nà g hắn lại đến đây, tìm nàng để moi tiền!
Nguyệt Ninh nhếch môi, sau đó giả vờ phẫn nộ: "Dạo này cô làm một cái tiểu minh tinh, phía sau còn có một chiếc đùi vàng to như thế, muốn lừa tôi? Không thể nào?!"
Nhạc Dao Dao thực sự tức giận, nàng ta bắt đầu gào lên: "Tôi là minh tinh thì làm sao, tôi có người khác bảo hộ thì làm sao? Liên quan đến ông cái cọng lông a! Tôi đã nói, tôi sẽ không bao giờ đưa tiền cho ông! Loại người hèn mọn vô sỉ như ông, thật đáng ghê tỡm!"
Lão ta là cái thá gì cơ chứ? Nàng cùng Tần Trạch yêu đương thì đã sao? Còn nữa, nàng tự mình leo lên đến vip trí này đều là công sức của chính bản thân mình, hắn là cái gì mà nói như vậy?
Lão thực sự cho rằng ngủ cùng nàng được một lần liền có thể trở thành người quen, khi đó lão ta muốn làm gì liền làm cái đó? Muốn tống tiền nàng, liền tống tiền ư?
Nguyệt Ninh cười nhạt một cái, sau đó nàng bắt đầu nhẹ nhàng bâng quơ mà nói: "Cô muốn nói như thế nào đều được, nhưng cô có chắc rằng bản thân có thể chịu nỗi hậu quả của việc này hay không?"
Nhạc Dao Dao nghiến răng nghiến lợi mà hỏi: "Ông đang uy hiếp tôi? Tôi nói cho biết, không phải tôi không dám báo cảnh sát! Lần sau, nếu ông còn dám làm như vậy thì tôi sẽ báo cảnh sát đến bắt ông, đừng tưởng là tôi chỉ nói suông!!!"
Nguyệt Ninh vẫn tiếp tục nhàn nhạt mà đáp: "Được thôi, cô muốn báo thì cứ báo, cùng lắm thì tôi sẽ đem cô xuống làm đệm lưng! Tôi sống không tốt, cô đừng hòng yên ổn!"
Nhạc Dao Dao cười cười, nàng cảm thấy lão già biến thái kia ngoài việc đòi tiền nàng ra thì không được cái tích sự gì, cộng thêm việc não bị úng nước nên mới nói ra những câu ngu xuẩn như vậy.

Nhạc Dao Dao nhếch môi, nàng ta đắc ý mà nói: "Ha, tôi không làm cái gì sai cả, vì thế cảnh sát sẽ chẳng thể nào bắt được tôi!"
Nguyệt Ninh nghiêng đầu, nàng trào phúng mà nói: "A, Cô nghĩ đơn giản quá! Ý của tôi không phải là cảnh sát, mà là cái đùi vàng mà cô đang ôm! Không biết rằng, sau khi hắn nhìn thấy gương mặt đầy dáng vẻ gợi tình kia thì sẽ cảm thấy như thế nào nhỉ?"
Nghe xong câu nói kia, gương mặt Nhạc Dao Dao liền trắng bệch: "Ngươi...!Ngươi!"
Nguyệt Ninh cười nhạt, sau đó nghiêm mặt mà nói: "Được rồi, cô suy nghĩ kỹ đi.


Tôi cho cô ba ngày, đến lúc đó nếu không thấy những thứ cần thấy thì cô sẽ nhận được món quà đặc biệt từ tôi!"
Sau khi nói xong, Nguyệt Ninh liền tắt máy.
Hiện tại việc nàng cần làm đó là tạo cho Nhạc Dao Dao một chút sóng gió, nàng cần đem tiền của nàng ta lột sạch.

Bởi vì nếu như Nhạc Dao Dao không tiền, nàng ta sẽ mắc vào một chiếc bẫy mới mà nàng đang giăng sẵn.
Nguyệt Ninh nghĩ nghĩ, sau đó nàng cầm điện thoại lên.

Từ khi bắt đầu, Nhạc Dao Dao đã đưa cho nàng một số tiền khá lớn.

Tuy rằng là như vậy, nhưng nàng không hề thiếu tiền! Vì thế cũng chẳng cần dùng số tiền kia của Nhạc Dao Dao...!Nguyệt Ninh cảm thấy nàng nên làm cái gì đó với số tiền này, thế nhưng nghĩ mãi vẫn không ra.

Bên kia, Nhạc Dao Dao đang co người ngồi trên giường, nàng ta vẫn tiếp tũc lộp bộp rơi nước mắt.
Vốn dĩ, nàng sẽ có một cuộc sống hạnh phúc cùng Tần Trạch.

Bọn họ đã hứa hẹn, đã cùng nhau lên kế hoạch...!Thế nhưng tại vì sao mọi chuyện lại trở nên như vậy?
Nàng phải làm sao? Nếu nàng không đưa tiền cho tên chết tiệt kia thì nếu như hắn nói ra mọi chuyện, sau đò gửi những tấm hình kia...!Thì nàng phải làm sao?
Nhạc Dao Dao thực sự phẫn nộ, nàng vẫn không hiểu tại sao lão ta vẫn cứ đeo bám nàng không buông? Rõ ràng nàng đã đưa lão ta rất nhiều tiền, nhưng ví cái gì mà lạo vẫn đến tìm nàng?
Tại sao? Tại sao cơ chứ? Loại người đáng ghê tỡm kia phải chết từ sớm, vì cái gì lão vẫn tồn tại?


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi