PHƯƠNG THỨC NGHỊCH TẬP CỦA NỮ PHỤ PHÁO HÔI


Nhạc Dao Dao bước xuống lầu, thân thể nhợt nhạt giống như không còn sức sống.

Nàng tiến vào phòng bếp, muốn tìm Bối Kỳ nói chuyện
Bối Kỳ đang lau dọn bếp thì lại nghe được tiếng bước chân, nàng quay đầu nhìn lại thì thấy Nhạc Dao Dao đang đứng đằng sau, gương mặt cao ngạo.
Nhạc Dao Dao bước lại gần, giọng nói tựa hồ như đang ra lệnh: "Bối Kỳ, giúp tôi gọi điện cho Mộ Dung Duật, tôi có chuyện muốn nói với anh ấy"
Bối Kỳ là người hầu của Mộ Dung Duật, nàng ta đến đây là để giúp nàng liên lạc với hắn.
Vì thế công dụng của nàng ta tựa như một cái máy liên lạc, tùy ý để nàng sai khiến!
Bối Kỳ cau mày, nàng giả vờ không nghe thấy lời nói của Nhạc Dao Dao.

Rốt cuộc Mộ Dung thiếu gia thích Nhạc Dao Dao ở chổ nào? Có phải hắn mắt mù hay không?
Tuy rằng gương mặt Nhạc Dao Dao xinh đẹp, nhu nhược đáng yêu.


Nhưng trên đời còn rất nhiều người còn xinh đẹp hơn nàng ta, thông minh hơn nàng ta!
Nhạc Dao Dao một chân đạp hai thuyền, vừa ở dưới thân Tần Trạch rên rỉ, lại vừa chạy đến chỗ Mộ Dung Duật cầu cứu! Trên đời này còn có loại người như nàng ta hay sao?
Nhạc Dao Dao nhìn thấy Bối Kỳ không trả lời, nàng ta vô cùng tức giận, cảm giác như Bối Kỳ đang cố ý ngó ngơ.
Nàng ta nâng cao giọng, quát lớn: "Bối Kỳ! Cô đừng có mà không biết điều như vậy! Cô nghĩ cô là ai mà dám làm lơ tôi? Cô có tin tôi nói cho A Duật biết thái độ làm việc của cô hay không?"
Một cái người hầu mà dám ngó lơ chủ nhân? Có phải Mộ Dung Duật đối xử với nàng ta quá tốt, vì thế không coi ai ra gì hay không?
Nguyệt Ninh nhìn thấy một màn này: (﹁﹁) Ha hả?
Trước mặt Tần Trạch thì đóng vai một con tiểu bạch thỏ, điềm đạm đáng yêu, động một chút là rơi nước mắt! Nhưng sau lưng thì cao ngạo hống hách, coi trời bằng vung!
Bối Kỳ khó chịu: "Tôi có phải người hầu hay không thì cũng không phải chuyện của cô! Hiện tại bây giờ, cô nên nhớ rằng là bản thân đang cần giúp đỡ chứ không phải tôi!"
"Nên nhớ rằng, tôi muốn giúp hay không thì còn trông cậy vào thái độ của cô!"
Rõ ràng là đang cầu còn nàng giúp đỡ, mà lại dùng giọng điệu đó? Nàng ta tưởng rằng bản thân là vật vô cùng trân quý, có giá trị liên thành? Hay là bởi vì nàng ta cho rằng Mộ Dung Duật yêu nàng ta, nên nàng ta muốn làm gì thì làm?
Nhạc Dao Dao cúi đầu, nàng ta nắm chặt tay, cố gắng kìm nén cảm xúc của bản thân lại.
Một lúc sau mới ngước đầu lên, giọng nói vô cùng chân thành: "Tiểu Kỳ, tôi cầu xin cô hãy gọi cho A Duật, tôi có chuyện quan trọng cần phải nói"
Đợi đến lúc nàng được Mộ Dung Duật cứu ra, sau đó nàng sẽ dạy dỗ lại con tiện nhân không biết xấu hổ kia!
Tuy rằng Bối Kỳ vẫn cảm thấy không đủ, nhưng nàng ta cầm điện thoại lên sau đó gọi cho Mộ Dung Duật.

Hiện tại không phải là lúc để tranh cãi cùng nàng ta, quan trọng nhất vẫn là nhiệm vụ!
Mộ Dung Duật nghe được điện thoại, hắn nhíu mày: "Chuyện gì?" Vì sao Bối Kỳ lại gọi cho hắn lúc này? Đã sảy ra chuyện gì rồi?
Nhạc Dao Dao yếu ớt nói: "A Duật"
Nghe thấy giọng nói kia Mộ Dung Duật lập tức trở nên ôn nhu: Tiểu Nhạc, em bị làm sao vậy?"
Nhạc Dao Dao miễn cưỡng cười: "Em không sao, chỉ là hơi mệt mỏi một chút mà thôi.


A Duật, anh có thể cứu em không? Em chịu hết nổi rồi"
Mộ Dung Duật thở dài, hắn nhẹ giọng an ủi: "Em bĩnh tĩnh một chút, cố gắng đợi thêm một chút nữa.

Rất nhanh thôi, tôi sẽ đến cứu em"
Nhạc Dao Dao nghi hoặc: "Có thật không?" Thật sự là sẽ cứu được nàng chứ?Nàng sẽ không phải chịu cảnh này nữa ư?
Mộ Dung Duật nói một cách khẳng định chắc chắn: "Đương nhiên là thật, kế hoạch đã chuẩn bị sẵn sàng! Chỉ cần chờ cơ hội thích hợp, tôi lập tức có thể đến cứu em!"
Nhạc Dao Dao phấn khích, nàng ta cười nói: "A Duật, cám ơn anh rất nhiều"
Tần Trạch bước lên lầu, hắn vừa định mở cửa phòng thì nghe thấy âm thanh đứt quãng bên trong phòng, nghe kĩ một chút thì phát hiện đó là tiếng cười vui vẻ của Nhạc Dao Dao, dường như nàng ta đang nói chuyện cùng ai đó.
Tần Trạch đem mặt, hắn đã rất lâu không nghe thấy giọng nói vui vẻ kia.

Thế nhưng bây giờ nàng ta đang cùng ai đó nói chuyện, còn rất vui vẻ!
Tần Trạch nghiến răng, hắn tiếp tục đứng ở cửa, im lặng lắng nghe âm thanh trong phòng.
Nhạc Dao Dao vẫn không biết Tần Trạch đã đứng ở cửa phòng, nàng ta cười cười sau đó tiếp tục nói: "A Duật, ta muốn đi công viên chơi thử một lần.


Đã rất lâu ta chưa được đi đến đó, không biết cảnh vật có khác hay không?"
Giọng nói của Mộ Dung Duật có chút cưng chiều: "Nếu em muốn, hôm nào chúng ta cùng ra ngoài chơi.

Tôi biết có một công viên ở thành phố này, nghe nói rất nổi tiếng, cảnh vật cũng rất đẹp"
Chẳng qua chỉ là một công viên nhỏ, hắn có thể mua để cho nàng ấy chơi.

Dù sao Tiểu Nhạc vui là được, mọi thứ bỏ ra đều đáng giá.
Nhạc Dao Dao phấn khích, giọng vô cùng vui vẻ: "Hứa rồi đấy, đến lúc đó không được nuốt lời đâu nha!"
Nàng biết là A Duật đối xử tốt với nàng nhất! Không giống như Tần Trạch, tính khí thay đổi thất thường khiến nàng không thể hiểu nổi!
Mộ Dung Duật nghe thấy, ánh mắt trở nên nhu hòa: "Đương nhiên, tôi có bao giờ lừa em chứ?" Hắn đương nhiên sẽ không bao giờ lừa dối Tiểu Nhạc, tuyệt đối không bao giờ!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi