PHƯỢNG TÔN CỬU THIÊN: KHUYNH THÀNH TUYỆT SẮC LINH TRẬN SƯ


“Bốn viên linh thạch hạ phẩm !”
“Năm viên linh thạch hạ phẩm !”
“…”
Trình độ có thể đem Linh thạch ra đấu giá, đã là vực mức kim tệ có thể đong đếm rồi.

Có thể thấy Nhân ngư này độ trân quý không hề nhỏ.
Bất quá con Nhân ngư này, nàng muốn !
Lam Nguyệt và Huyền Tịch đưa mắt nhìn nhau, cả hai không nói lời nào, nhưng đều hiểu đối phương muốn nói gì.
Lúc này, mặc dù chậm, nhưng vẫn có người không ngừng ra giá, con số cũng tăng lên 10 viên linh thạch hạ phẩm rồi.

Nói Nhân ngư quý hiếm, nhưng rốt cuộc chỉ là truyền thuyết, linh thạch quá mức quý giá, bọn họ cũng không dám chắc, số linh thạch bỏ ra có đáng hay không.
Lam Nguyệt chóng cằm, cuối cùng giá trị đến 15 viên linh thạch hạ phẩm, đã không còn ai kêu giá nữa.

Lam Nguyệt lúc này mới chậm rãi lên tiếng:
“16 viên linh thạch hạ phẩm.”
Vốn tưởng đồ vật đến tay, lại nghe người tiếp tục hô giá, Phong Uyển tức đến run người.
Lại là gian phòng chữ Thiên số 1 ! Chắc chắn là nữ nhân kia lại muốn hố nàng !
Hừ, nàng có thể mắc bẫy một lần, còn có thể mắc bẫy lần nữa sao !
“20 viên linh thạch hạ phẩm !”
Phong Uyển tiếp tục hô giá, nhưng chờ nàng là một khoảng im lặng thật lâu, đợi đến đấu giá sư hô giá lần hai, Lam Nguyệt cũng chưa có lên tiếng.

Khóe môi Phong Uyển hơi giật giật, chẳng lẽ cô ta không đủ khả năng trả nữa !? Vậy không phải nàng tự hố bản thân rồi !??
Lam Nguyệt cười cười, ánh mắt hơi lóe lên lam quang.

Nàng thông qua dị đồng, nhìn gương mặt dần biến sắc của Phong Uyển, lúc nàng mới chậm rãi mở miệng.
“20 viên linh thạch, và 1000 kim tệ.”
Phong Uyển nghe nàng tiếp tục kêu giá, lại là đi kèm linh thạch với kim tệ, ắt hẳn đã không còn đủ linh thạch để trả.

Hừ, sứ giả Thần điện gì chứ, đến một chút Linh thạch cũng không có !
Chẳng qua, bổn tiểu thư nhân từ, để ngươi tán gia bại sản mua con Nhân ngư này về, còn có thể đem nó an toàn rời khỏi đây hay không, cũng không phải ngươi quyết được.
“20 viên linh thạch và 1000 kim tệ lần 2, 20 viên linh thạch và 1000 kim tệ lần 3, mỹ nhân ngư thuộc về gian phòng khách quý chữ Thiên số 1 ! Chúc mừng quý khách đạt được vật phẩm, mời quý khách ra phía sau tiến hành bàn giao !”
Phiên đấu giá kết thúc, nhiều người hài lòng rời đi, nhiều người lại lặng lẽ rút đi.

Lam Nguyệt từ trên ghế đứng lên, mỉm cười nhìn bên dưới, nói:
“Đi, đi lấy đồ của chúng ta thôi.”
Phiên đấu giá là kết thúc rồi, nhưng bước ra khỏi nhà đấu giá này, tranh đấu thực sự mới bắt đầu !
“Tiểu thư, chúng ta mua Nhân ngư kia, sợ là rước về không ít phiền phức.”
Vừa rồi, người phòng chữ Thiên cạnh tranh món hàng này không ít đâu, chỉ sợ vừa ra khỏi nhà đấu giá, mất đi sự bảo đảm của Nhà đấu giá, cái chờ chúng ta chính là vô tận truy sát.
“Không sao, ta tự có cách của ta.”
Lam Nguyệt xua tay, không lo lắng lắm.

Nói cho cùng danh tính của khách hàng phòng chữ Thiên là bí mật.

Hơn nữa nàng còn dùng thân phận sứ giả Thần điện tiến vào, người dám động vào thế lực của Thần Điện, còn chưa có xuất hiện đâu.
“Tiểu thư, đây là số tiền Trận châu bán được, trừ cho tàng bảo đồ ngài mua, và Nhân ngư bên kia, tổng cộng hết ….”
Lam Nguyệt ném ra 20 viên Linh thạch hạ phẩm.

Đống linh thạch này cũng là nàng tình cờ có được trong Thiên Nguyên bí cảnh, bất quá vẫn chưa biết sử dụng vào việc gì, hiện tại liền biết rồi.

Nhưng mà, xem ra sau khi rời khỏi Huyền Linh đại lục, tiền tệ chuyên dụng là Kim tệ sẽ không sử dụng được nữa rồi.
Tính toán một chút, xem ra thu về cũng không ít a.

Chẳng qua phải bỏ ra mất 20 viên Linh thạch, đúng là có chút tiếc.
“Tiểu thư, tại hạ dẫn ngài vào gặp Nhân ngư.

Yên tâm, chúng ta đã thiết lập cấm chú lên người nó, nó sẽ tuyệt đối nghe lời.”

Lam Nguyệt khẽ gật đầu, quay sang ba người Huyền Tịch.
“Một mình ta đi vào là được rồi, các ngươi ở lại đây đi.

Tịch, chàng cũng ở ngoài đi.”
Diệp Mộng và Tiết Thanh Hàn đương nhiên cũng không nói gì.

Huyền Tịch nhìn nàng, khẽ gật đầu, lại truyền âm dặn dò.
“Cẩn thận một chút.”
Lam Nguyệt hướng hắn mỉm cười một cái, theo quản sự vào trong.
“Tộc Nhân ngư vốn dĩ không nên xuất hiện ở Đại lục nhỏ bé này.”
Thanh âm Quân Vô Nhai có chút suy tư vang lên.

Đối với người của Huyền Linh đại lục, Nhân ngư đúng là một tồn tại trong truyền thuyết.

Bọn họ chỉ nghe nói, Ngoài Đại Hải, tận đáy biển sâu tồn tại một chủng tộc thần bí, được ban cho sức mạnh chữa trị mọi bệnh tật, khắp người đều là bảo, gọi là Nhân ngư.

Nhưng có thể mang Nhân ngư ra bán, chuyện này đúng là không thể nào.
“Nha đầu, cẩn thận, Nhân ngư này không bình thường.”
“Lão già, ngươi lại lải nhải rồi.

Đa nghi quá nhiều liền không thú vị nha.”
Lam Nguyệt chỉ mỉm cười nói, ý vị không rõ.

Quân Vô Nhai biết nàng làm việc có chừng mực, chỉ bất mãn hừ một tiếng, lại không nói thêm cái gì.
Tiểu tình nhân kia nhắc nhở, nàng liền bộ dạng hạnh phúc vui sướng.


Hắn hảo tâm nhắc nhở, lại chê hắn lải nhải ! Bên trọng bên khinh ! Ta khi !
“Tiểu thư, mời.”
Lam Nguyệt bước vào, căn phòng treo đầy lụa đỏ, giữa căn phòng lại là một bồn bước trong suốt khổng lồ.

Trong bồn nước, một mỹ nhân ngư tóc xanh biếc như nước biển, chậm rãi bơi lượn, chiếc đuôi to lớn màu xanh biếc óng ánh, mềm mại uốn lượn.
Lam Nguyệt hơi nhíu mi, mỹ nhân ngư này vừa rồi bên ngoài còn nhút nhát sợ hãi, bị xiềng xích xích lại.

Lúc này thế nhưng được tự do bơi lội ? Còn có tâm trạng biểu diễn cho nàng xem à ?
“Nhân ngư này…”
Lam Nguyệt vừa định hỏi quản sự phía sau, thế nhưng người đã biến mất từ lúc nào.

Nàng khẽ nâng mi.

Thế nhưng có thể rời đi mà nàng không hề hay biết ? Tên này chẳng lẽ tu vi còn hơn cả nàng ?
Mỹ nhân ngư lúc này ngừng uốn lượn, liếc mắt nhìn Lam Nguyệt một cái, phong tình vạn chủng.

nàng vẫy đuôi một cái, thế nhưng bơi đến áp sát mặt gương, đồng tử trên người nàng chuyển, dừng lại trong mắt Lam Nguyệt.
“Ngươi là người đã mua ta sao ? Chủ nhân ?~”
Lam Nguyệt khẽ chớp mắt, Nhân ngư này rõ ràng không mở miệng, nhưng Lam Nguyệt biết là nàng.

Nhân ngự tộc có thể thông qua sóng âm truyền đạt ý muốn, nàng không cần mở miệng, âm thanh đã truyền đến trong đầu Lam Nguyệt.
Không hiểu sao, Lam Nguyệt cảm thấy con Nhân ngư này tuyệt đối không đơn giản.
Người của Huyền Linh đại lục có thể cổ hủ không rõ, nhưng người nắm giữ Cửu Thiên sử lục như nàng biết rõ, Nhân ngư có một năng lực bẩm sinh, đó là mê hoặc nhân tâm.

Phàm là người nghe qua âm thanh của nó, dễ dàng liền bị khống chế.
Bất quá nàng liền không như vậy, nàng là Linh trận sư, tinh thần lực đã cường đại hơn người bình thường.

Hơn nữa trong thức hải còn có Tịnh Hồn Liên, thủ đoạn khống chế mê hoặc đối với nàng có thể nói đều vô dụng.
“Phải không ? Nhanh như vậy liền gọi một tiếng chủ nhân rồi ? Đúng là ngoan nha~”
Thanh âm Lam Nguyệt không nhanh không chậm, tựa tiếu phi tiếu nhìn Nhân ngư kia.
Mỹ nhân ngư kinh ngạc, một đôi bích lam mắt hơi co rút, tựa hồ không ngờ có người lại không chịu ảnh hưởng mê hoặc của nó.


Nàng từ trong bể nước ngoi lên, dung nhan xinh đẹp lộ khỏi mặt nước.
Lam Nguyệt nhìn mỹ nhân ngư từ từ rời khỏi hồ, chiếc đuôi xinh đẹp biến mất, thay vào đó là một đôi chân trắng noãn thon dài, chậm rãi bị tà váy xanh lam nhẹ nhàng phủ xuống.
Mỹ nhân ngư rời nước, ngoại trừ màu tóc cùng màu mắt khác biệt, thế nhưng so với người bình thường không khác là mấy.
“Ngươi thế nhưng có thể tránh được mị thuật của bổn tọa ?”
Lam Nguyệt cười nhẹ, cũng không vì khí tức cường đại trên người Nhân ngư mà tự loạn trận tuyến.

nàng nhẹ nhàng phất tay, uy áp Nhân ngư đến trước mặt nàng tan thành mây khói.
“Ta liền biết, Nhân ngư tộc Thần bí làm gì có khả năng bị bắt đem đi đấu giá đâu.”
Quân Vô Nhai lúc này lại lên tiếng.
“Nha đầu, vận may của ngươi cũng không biết là tốt hay xấu, thế nhưng gặp được Nhân ngư mang huyết mạch vương tộc.”
“Là may mắn đi.”
Dù sao đánh không lại không phải còn có Huyền Tịch sao ?
Quân Vô Nhai:….

Đúng là vô sỉ.
Hoa Âm - Cũng chính là mỹ nhân ngư kia khẽ nhíu mày, bàn tay giơ lên, hóa thành móng vuốt sắc nhọn, thanh âm nàng thanh lãnh tràn đầy sát khí.
“Nếu đã không thể khống chế, vậy ngươi có thể đi chết được rồi !”
Nàng hét một tiếng, sóng âm cực đại công kích hướng về phía Lam Nguyệt.

Lam Nguyệt nhanh chóng xuất thủ, đối mặt địch thủ cường đại không hề giữ lại, Nghịch hành phá Linh đem sóng âm chuyển nghịch, thế nhưng trên cổ vẫn để lại một vết cắt, máu tươi chậm rãi chảy xuống.
Ầm ầm !!!
Đồ vật phía sau vỡ nát, thế nhưng cửa phòng lại không mảy may suy chuyển.

Thật hiển nhiên, nàng bị đưa đến một không gian độc lập khác, tóm lại là cá nằm trên thớt.
“Hừ, đây là do ngươi chủ quan, đừng mong đợi viện trợ từ đám người kia, bọn chúng không vào được.”
Lam Nguyệt đứng lên, nhẹ nhàng lau đi vết máu trên cổ.

Vết thương mỏng manh vừa rồi đã hoàn toàn biến mất.

Nàng nâng mắt nhìn Hoa m, đồng tử chậm rãi chuyển sang u lam xinh đẹp.
“Vậy sao…”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi