Lúc này, trong đại điện Hoàng cung, Lão quốc sư cuối cùng cùng hoàn thành tinh luyện ra vật dẫn nghiệm huyết.
Ông dùng linh lực đẩy linh dịch đã được tinh luyện vào chén ngọc.
Chén ngọc có màu đỏ tươi như máu, được đúc từ Huyết ngọc vô cùng quý hiếm, còn linh dịch lại là một màu xanh biếc trong suốt.
Vừa vào chén ngọc, linh dịch xanh biếc tản ra linh lực hết sức nồng đậm, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được biến thành trong suốt.
Lão quốc sư lúc này mới thu tay, hài lòng gật đầu.
Ông quay sang Bắc Ly Danh, chậm rãi mở miệng:
“Điện hạ, thuốc dẫn đã chuẩn bị xong, mời điện hạ hiến máu.”
Bắc Ly Danh chậm rãi bước lên, đối diện với chén thuốc kia.
Những người có mặt ở đây đều nhìn chằm chằm vào hắn, không hiểu sao ngay lúc này trong lòng hắn lại dâng lên sự bất an.
Không đúng, hắn là con của phụ hoàng, là mẫu hậu và phụ hoàng sinh ra hắn.
Hắn mang huyết mạch Bắc Ly thị, là hoàng thất Nam Huyền, tuyệt đối không có sai lầm gì đâu.
Nếu không mẫu hậu chắc chắn sẽ nói với hắn.
Hoặc là ngăn cản hắn mới đúng.
“Khoan đã.”
Bắc Ly Danh đột ngột lên tiếng.
Lão quốc sư hơi nhíu mày nhìn hắn, mọi người xung quanh cũng đồng loạt khó hiểu.
“Trước khi trẫm bắt đầu nghiệm Huyết, trẫm muốn một người nghiệm huyết trước.”
Bắc Ly Danh đưa mắt sang Bắc Ly Dạ, chậm rãi mở miệng:
“Bắc Ly Dạ, trẫm cũng nghi ngờ ngươi không phải huyết mạch Bắc Ly thị ta.
Ngươi, cũng phải cùng trẫm nghiệm huyết !”
Bắc Ly Danh nói lời này, ánh mắt Đông Phương hoàng hậu chợt lóe.
Nếu có thể cùng với Bắc Ly Dạ đồng thời nghiệm huyết, vậy thì nàng có thể giở chút thủ đoạn, để kết quả kiểm tra đúng ý nàng.
Lần này không nói đến Danh nhi lên ngôi không ai dám nói gì, Bắc Ly Dạ cũng không sống nổi !
“Bệ hạ nói không sai, Thất hoàng tử cũng cần nghiệm huyết, dù sao thì cũng không thể biết được, ngươi rốt cuộc có thật sự là Thất hoàng tử không.”
Đông Phương Thái hậu từ ghế phượng đứng lên, ung dung mở miệng.
Đám người Bắc Ly Dạ hơi nhíu mày.
Bắc Ly Danh thì không nói, hắn chắc chắn không có âm mưu quỷ kế gì.
Nhưng mà Đông Phương thị lại khác.
Nhìn thái độ của bà ta, hoàn toàn không sợ thân phận của Bắc Ly Danh bại lộ.
Ý gì đây ?
Bắc Ly Dạ và Mộ Dung Viễn Hà đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy nghi ngờ trong mắt đối phương.
Nhưng mà yêu cầu này của Bắc Ly Danh bọn họ đều không thể từ chối.
Nếu từ chối, vậy càng khiến đám người Đông Phương thái hậu được nước lấn tới mà thôi.
“Được thôi, nếu đã như vậy, ta cũng ở đây tiến hành nghiệm huyết.”
“Được.”
Lão quốc sư cũng gật đầu đồng ý.
Bắc Ly Danh và Bắc Ly Dạ đồng thời tiến lên, kéo ống tay áo lên, đưa tay ra.
Hai vị thư đồng đồng thời tiến lên, dùng kim châm lấy một giọt máu trên đầu ngón tay của hai người, đồng thời nhỏ vào bát.
Lão quốc sư lúc này lại lấy một bình ngọc trong suốt ra, bên trong chứa một chất lỏng màu đỏ, đây hẳn là máu của hoàng tộc nào đó của Bắc Ly thị.
Hiện tại Hoàng tộc Bắc Ly thị cũng chỉ còn hai người bọn họ, nếu hai người thử máu nhau mà cả hai không cùng huyết thống, vậy cả hai đều có khả năng không phải hoàng thất.
Nhưng nếu có máu của tổ tiên Bắc Ly thị để lại, vậy chuyện này không có gì phải đắng đo cả.
Giọt máu hoàng gia vừa nhỏ vào, dung dịch trong chén đã bắt đầu chuyển động.
Đây là bí thuật nghiệm huyết đặc biệt của hoàng thất Nam Huyền quốc, máu nhỏ vào chất dẫn sẽ không bị hòa tan, mà chậm rãi ngưng tụ lại thành giọt.
Nếu không phải là máu của Bắc Ly thị, vào dung dịch này cũng sẽ ngưng tụ, nhưng sẽ không còn là chất lỏng màu đỏ nữa, mà dần chuyển sang màu đen.
Chỉ là lúc máu trong chén bắt đầu chuyển động, không một ai ở đây phát giác ra, kể cả cao thủ Thiên Dương Cảnh như lão quốc sư và Lam Nguyệt, không gian nháy mắt đứng yên.
Một người mặc áo choàng kín người không biết từ nơi nào đột nhiên xuất hiện, đem vị trí chén đảo ngược.
Lúc này, giọt máu của Bắc Ly Danh và Bắc Ly Dạ hoàn toàn đảo ngược lại.
Nếu để như vậy, đến lúc kết quả vừa ra, tất nhiên sẽ không thể đúng sự thật.
Bất quá người mặt áo choàng vừa đem vị trí chén đảo ngược xong, đã nghe một giọng nam đạm nhiên vang lên:
“Phá hỏng kế hoạch của Nguyệt Nhi, nàng sẽ không vui đâu.”
Tiếng nói vừa dứt, người này còn chưa kịp tìm xem người nói là ai, cũng chưa kịp biết vì sao không gian bị hắn ngưng động lại có kẻ còn có thể nói chuyện, một lực lượng áp đảo vô hình gián xuống, khiến toàn thân hắn quỳ rạp xuống, không thể nhúc nhích.
“Ngươi có không gian hệ linh căn ? Không giống, loại Linh căn này hai vạn năm trước đã bị Bổn quân xóa sổ rồi mới đúng.
Ngươi làm thế nào ngưng động thời gian ?”
Bình thường Huyền Tịch cũng không nói câu dài như vậy, nhưng kẻ trước mắt này thực sự làm hắn tò mò.
Dưới thiên địa hắn thủ hộ, thế nhưng có ngoại lai giả trà trộn vào.
Thủ Hộ giả, nói đơn giản là người đứng đầu một vị diện.
Cũng chỉ có đại thế giới như Cửu Thiên thế giới mới tồn tại Thủ Hộ giả.
Bởi Cửu Thiên thế giới cũng từng có Thần giới trị vì của nó.
Bên ngoài muốn đi vào thế giới này, phải thông qua Thủ Hộ giả.
Người mặt áo choàng không hé răng, trên người nàng giống như đột nhiên có thứ gì đó cưỡng chế, trong nháy mắt khống chế không gian, thoát khỏi sự trói buộc của Huyền Tịch.
Phượng Lam Thanh không nghĩ tới, trốn tới Nam Huyền quốc chưa bao lâu, lại đụng phải Huyền Tịch lần nữa !
Mẹ nó, nàng làm nhiều nhiệm vụ như vậy rồi, đây là lần đầu đến thế giới khó xơi như vậy ! Chẳng trách con mẹ nó không ai sống sót rời khỏi ! Chắc chắn vừa đặt chân đến chưa kịp làm gì đã bị nam chủ giết thẳng cẳng !
Vốn dĩ nàng có hệ thống bảo vệ, hẳn là che giấu qua được Thủ Hộ giả mới đúng.
Nhưng mà, vị diện này đúng là điên rồi !
Có cái vị diện nào mà nam chủ là Thủ Hộ giả không hả ! Còn kêu bọn họ đến đây nghịch tập ? Nghịch cái rắm !
Sao nữ chủ không làm sáng thế Thần luôn đi !
Quả nhiên bọn điên kia muốn dồn nàng vào chỗ chết mà !
“Ngươi là kẻ lần trước ? Lần đó để ngươi may mắn trốn được, vậy thì lần này đừng hòng thoát.”
Giọng điệu Huyền Tịch rất lãnh đạm, không nghe ra hỉ nộ ái ố.
Trên mặt hắn cũng không có biểu cảm gì dư thừa, hắn chỉ đơn giản nhấc tay chụp xuống, áp lực vô hình lần nữa phủ xuống, nhưng không có sát ý.
Phượng Lam Thanh tinh ý nhận ra, Huyền Tịch giống như muốn bắt sống nàng, chứ không phải giữ thái độ chém chết như lần trước.
“Khoan đã, Thủ Hộ giả đại nhân, có thể nghe tôi một câu không ? Tôi đối với nơi này không có ác ý !!”
Hiện tại chỉ cần tranh thủ thời gian ! Chỉ cần ba mươi giây thôi ! Ba mươi giây hệ thống tự có cách đưa nàng xé rách không gian rời đi.
Huyền Tịch cũng không có ngu, nghe cô ta nói một câu, tức là cho cô ta cơ hội trốn.
Hắn không biết trên người cô ta ẩn giấu kẻ nào phía sau giúp đỡ.
Nhưng kẻ đó ra tay, lấy tình trạng thương thế của hắn lúc này, không đuổi kịp.
Chết tiệt ! Hệ thống vừa giúp cô ngưng động không gian, nhưng chỉ giữ có 15 giây để cô đổi kết quả nghiệm huyết.
Nhưng lúc này rõ ràng quá thời gian rồi, chắc chắn là nam nhân trước mắt này đã ngưng động thời gian !
Hệ thống không kịp làm gì, Phượng Lam Thanh bị Huyền Tịch bắt giữ.
Hắn cũng không để Phượng Lam Thanh có suy nghĩ muốn chạy trốn, cưỡng chế giam giữ linh hồn, sau đó đem người ném vào không gian nào đó.
Lúc đi ngang qua chén nghiệm huyết, tiện tay đổi ngược trở lại.
Hắn phất tay, mọi thứ vẫn diễn ra như thường.
Lam Nguyệt mặc dù không biết không gian bị đóng băng, nhưng thấy Huyền Tịch đột nhiên rời đi, vừa rồi trong nháy mắt cô cũng cảm nhận được không gian dị thường dao động.
Chắc chắn có gì đó.
“Có kẻ nhúng tay ?”
Nàng nhìn Huyền Tịch đã quay lại bên cạnh, hơi nhướng mày hỏi.
Huyền Tịch thế nhưng không chút giấu giếm, khẽ gật đầu:
“Ừ, tráo kết quả, hẳn là kẻ chủ mưu, bất quá bị ta ngăn lại, đợi bên đây xong việc, chúng ta lại tra khảo một chút.”
Hình như nữ nhân này là muội muội của Nguyệt Nhi, nhưng hình như quan hệ cũng không tốt lắm.
Lam Nguyệt gật gật đầu, mặc dù tò mò người đứng sau giật dây, nhưng kết quả trận trước mắt vẫn phải xem cái đã.
Bên kia, Đông Phương thái hậu còn không biết Phượng Lam Thanh đã thất bại, khóe môi đã không nhịn được cong lên một nụ cười đắc thắng.
Bắc Ly Dạ, chẳng qua chỉ là một tên nhãi ranh làm sao thắng được bổn cung ?
Mà lúc này, kết quả dần hiện ra, sắc mặt Đông Phương thái hậu từ đắc ý thành biến sắc, tái nhợn đến cực điểm.
Sao có thể !!? Chẳng lẽ người kia thất bại !??
Không thể nào !!!
Chỉ thấy trong chén ngọc lúc này, giọt máu của Bắc Ly Danh đã từ đỏ chuyển sang một màu đen tuyền.
Mà bên kia.
Máu của Bắc Ly Dạ và Lão quốc sư nhỏ xuống đã hòa làm một, một màu đỏ tươi đến chói mắt.
Chói đến mức Bắc Ly Danh sắc mặt tái nhợn, tràn đầy kinh hãi không thể chấp nhận được.
Hắn hét lớn, toang đẩy phăng chén ngọc xuống đất, bất quá Lão quốc sư kịp thời ngăn lại.
Chén huyết ngọc là bảo vật quan trong để Nghiệm Huyết, không thể vỡ.
“Không thể nào ! Chắc chắn là các người giở trò ! Là ông ! Là ông giở trò có phải không ! Trẫm là thiên tử ! Trẫm là hoàng đế !”
Bắc Ly Danh chỉ vào Lão quốc sư, điên cuồng mắng.
Lúc này đây, thực hư đã rõ, bọn họ không thể xoay người nữa.
Lam Nguyệt nhìn khung cảnh náo loạn này, hờ hững vuốt cằm.
Cuộc chiến tranh vị đến đây là kết thúc rồi sao ? Ha,…