PHƯỢNG TÔN CỬU THIÊN: KHUYNH THÀNH TUYỆT SẮC LINH TRẬN SƯ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lam Nguyệt cầm thanh kiếm lên, nhìn ngắm tỉ mỉ.


Cũng không biết nó được làm từ cái gì, nhìn có vẻ rất sắc bén.


Lam Nguyệt sờ lên thân kiếm, cảm giác rất lạnh, giống như hàn băng vậy.


"Có khắc chữ ?"


Trên gần đầu kiếm có khắc hai chữ, cũng không biết niên đại bao lâu, nét chữ có chút cổ xưa, nàng cũng không biết nó là gì.


Lúc nãy Huyền Tịch có kêu Băng Tuyệt, không biết có phải tên nó không ? Vậy đây hẳn là hai chữ Băng Tuyệt đi ?


Nói đến chữ viết cũng lạ, dị giới này lại dùng chung một loại chữ viết. Nàng không biết chữ ở đây, lúc đến cũng rất mới lạ, nhưng bất quá nguyên chủ biết, nên nàng cũng không đến nỗi dốt chữ. Từ lúc đến nơi này, đây là lần đầu nàng biết đến loại chữ khác a.


Hay là tìm Quân Vô Nhai hỏi một chút ?


Ý niệm vừa động, Lam Nguyệt đã xuất hiện trong Hàn Nguyệt điện.


"Quân Vô Nhai, ngươi mau ra đây."


Lam Nguyệt vừa bước vào, liền kêu lên.


"Nha đầu, kêu cái gì."


Thanh âm Quân Vô Nhai từ trong phòng truyền đến.


Hắn vẫn một thân hắc y, bạc phát tùy ý lại được cố định bằng một cây trâm.


"Ngươi nhìn, đây là chữ gì a ?"


Quân Vô Nhai lười nhát nâng mắt lên, nhìn đến thanh kiếm trong tay Lam Nguyệt, mắt phượng trừng lớn, thoát một cái đã đến trước mặt Lam Nguyệt.


"Băng Tuyệt kiếm ! Ngươi nơi nào lấy được !?"


Lam Nguyệt: "...."


Ta hỏi ngươi có để ý sao ? Kích động như vậy ? Hẳn là biết Băng Tuyệt đi ?


"Tình cờ có, như thế nào ? Ngươi biết nó sao ?"


Quân Vô Nhai đưa tay, đem thanh kiếm cầm trên tay.


Băng Tuyệt, đúng là Băng Tuyệt rồi !


Hắn thuộc tính hỏa, vốn cùng hàn thuộc tính Băng Tuyệt tương khắc nhau, nhìn phản ứng này quả thực chính là Băng Tuyệt kiếm !


Chỉ là...... vì cái gì, nó không còn phản ứng hắn nữa ?


"Nha đầu, nó nhận ngươi làm chủ ?"


Nghe Quân Vô Nhai hỏi, Lam Nguyệt đột nhiên có chút chột dạ.


Nàng dù sao cũng là vô tình nhận chủ... trước đó nó lại là của Huyền Tịch...


"Cái kia, Băng Tuyệt Kiếm này có lai lịch gì ? Rất quý sao ?"


"Hừ, đến Băng Tuyệt ngươi cũng không biết ? Ở thời thượng cổ, nó chính là Thần kiếm mạnh nhất ! Là vũ khí trên tay Nguyệt Phượng thần tôn, nó ở thời đại thịnh kiếm khí đã có thể hóa hình, nhưng hiện tại, xem ra hồn kiếm đã không còn..."


"Hồn kiếm không còn không phải có thể tìm cái khác sao ?"


"Ngươi thì biết cái gì !? Thứ đã gắn bó lâu dài, làm sao có thể nói thay thế là thay thế !?"


Quân Vô Nhai nắm chặt Băng Tuyệt Kiếm, lớn giọng nói.


Lam Nguyệt sững sờ, nàng không nghĩ, Quân Vô Nhai lại kích động như vậy.


Đúng là lần đầu thấy hắn kích động.


"Ngươi..."


Lam Nguyệt thực sự cũng không biết phải mở lời như thế nào.


"Xin lỗi, là ta kích động."


Nàng còn chưa biết nên nói gì, đã nghe Quân Vô Nhai nhẹ giọng nói. Hắn nắm lấy Băng Tuyệt trả lại cho nàng.


"Băng Tuyệt kiếm này.... cũng là của chủ nhân Phượng Linh giới ?"


Lam Nguyệt cầm Băng Tuyệt kiếm trên tay, nói. Không phải hỏi, mà là khẳng định.


"Ừ, là kiếm của nàng."


"Vậy người ngươi nói tới, chính là Phượng Tôn, Nguyệt Phượng ?"


"Ừ."


Lam Nguyệt gật gù, xem ra Băng Tuyệt nhận nàng làm chủ, hẳn là vì Hồn kiếm đã chết, chỉ có bản năng cảm ứng khí tức của Phượng Linh, nên nhận nhầm nàng thành chủ nhân của nó đi.


"Nếu nó đã nhận ngươi làm chủ, thì sử dụng nó thật tốt."


Quân Vô Nhai để lại một câu, sau đó biến mất.


Nàng vẫn chưa làm chủ được toàn bộ không gian, Quân Vô Nhai đi đâu, nàng cũng không biết được.


Lam Nguyệt lắc lắc đầu, cuối cùng cũng không hỏi được gì.


"Tiểu Mao, còn không ra đây ?"


"Chi nha"


Tiểu Mao từ trong góc đi ra, rũ tai tội nghiệp nhìn nàng.


"Ha, bản lĩnh lớn thật, chọc cho ta họa to như vậy ? Chọc xong liền để chủ nhân của ngươi gánh, còn bản thân an toàn trốn đi ?"


Chi chi nha nha nha !


Tiểu Mao đến dưới chân nàng, móng vuốt kéo kéo vạt áo nàng.


"Hừ, còn không biết hiếu kính ?"


Nha nha nha....


Tiểu Mao nhanh chóng chạy đi, sao đó quay lại.


Nó đem theo một nửa Cửu Linh quả.


"Chỉ có một nửa ?"


Chi nha chi chi nha !


"Ngươi ăn một nửa ?"


Nha nha !


Lam Nguyệt :"...."


"Được rồi, tạm thời tha cho ngươi."


Chi nha !


Tiểu Mao vui vẻ, vội vàng chạy đi.


Lát sao Lam Nguyệt thấy nó đem nửa quả Cửu linh quả, chậm rãi gặm.


Lam Nguyệt :"...."


Linh thú nhà nàng thành tinh rồi ? Đây là giấu trên lừa dưới đi ? Còn tính kế giâhs đồ tốt ?


Ha ha ha....


Đối với này đó, Lam Nguyệt không còn cách gì ngoài cười ba tiếng.


Tiểu Mao ăn xong, tìm một góc, nằm xuống. Nó đối nàng kêu ba tiếng chi chi nha, sau đó nhắm mắt lại, ngủ say.


Nghe Huyền Tịch nói, Cửu Linh quả chỉ có ích với Linh thú, cái này vẫn là cho Thanh U dùng.


"Thanh U, ra đây !"


Thanh U nhanh chóng xuất hiện trước mặt Lam Nguyệt. Nó hiện tại đã hóa nhỏ lại, chỉ như một con chim nhỏ màu xanh


"Chủ nhân."


"Cái này cho ngươi, đi hấp thu đi, có ích cho thương của ngươi."


Thanh U nhìn nửa quả trái cây trên tay Lam Nguyệt, kích động.


"Cửu Linh quả !"


Trời ơi, vậy mà là Cửu Linh quả ! Có loại quả này, nó muốn thăng lên Tiên thú đúng là không xa nữa rồi a !


"Đa tạ chủ nhân, Thanh U lập tức hấp thu !"


Đi theo chủ nhân quả nhiên có đồ tốt ! Nó nhất định sẽ bảo hộ tốt chủ nhân.


Đưa linh quả xong, Lam Nguyệt cũng không ở lâu, mà lập tức rời đi.


Nàng ra ngoài, Huyền Tịch vẫn chưa trở lại.


Nàng có nên chờ hắn không ? Hay vẫn nên đi trước ?


Ách, nhưng Băng Tuyệt còn phải trả cho hắn a...


Nghĩ nghĩ, Lam Nguyệt đặt Băng Tuyệt sang một bên, sau đó ngồi xuống, tranh thủ thời gian tu luyện một chút.


Lúc Huyền Tịch quay trở lại, thấy Lam Nguyệt ngồi dưới gốc cây tu luyện. Quanh nàng thất sắc quang mang bao phủ, bên cạnh đặt Băng Tuyệt kiếm, từng cơn gió nhẹ thổi qua, mái tóc bay nhẹ phất phơ, cảnh tượng xa lạ mà quen thuộc khiến hắn càng khó chịu.


Rốt cuộc tại sao ? Chẳng lẽ thương thế của hắn lại nặng hơn rồi ? Vì cái gì hắn lại thấy khó chịu như vậy ?


Huyền Tịch đến gần Lam Nguyệt, nàng vẫn chưa phát hiện ra. Hắn cũng không gọi nàng, chỉ lẳng lặng nhìn.


Băng Tuyệt kiếm, Phượng Linh giới, Tịnh hồn liên. Mọi thứ đều trùng khớp.


Nàng chính là người hắn cần tìm.


Nhưng mà, càng tiếp xúc với nữ nhân này, cảm xúc của hắn càng khác thường.


Là tốt, hay là xấu đây ?


Phượng Lam Nguyệt...


_________


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi